Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 17-3

“Tao quyết một phen sống mái với mày!” Hổ Bá tranh thủ cơ hội nhặt ngay chai bia rỗng dưới đất lên, choảng thẳng xuống đầu Ngôn Hi.
“Anh ơi!” Cậu bé đội mũ thất thanh kêu lên.
Ngôn Hi quay phắt lại, nghiêng sang bên trái theo phản xạ, tránh được đầu thì chai bia lại đánh trúng vai.


Chai bia không bị vỡ, nhưng mảnh thủy tinh vụn ở đáy chai đã đâm rách vai Ngôn Hi. Máu loang lổ trên chiếc áo hồng, nhìn rất hãi hùng. Ngôn Hi ôm chặt vai phải, nhăn nhó vì đau.


Tân Đạt Di xông đến quật ngã Hổ Bá, đầu gối đè xuống, kìm chặt hai tay Hổ Bá, còn tay thì bóp chặt cổ hắn ta, vừa bóp vừa hét: “Mẹ kiếp, lão tử không tin hôm nay không bóp chết được mày, và đương nhiên có đủ khả năng để không phải ngồi nhà đá!”


“Hơ, oai hùng quá nhỉ!” Một viên cảnh sát bước đến, nhìn đám Ngôn Hi rồi sững lại. “Sao lại là các đồng chí này nhỉ?”


“Cảnh sát Phó, thật không may, lại là bọn cháu.” Môi Ngôn Hi đã trở nên nhợt nhạt nhưng vẫn đùa cợt được, anh ngầm ra hiệu, Tân Đạt Di liền buông tay ra và đứng dậy.


“Thằng Tép kia, mày lại đi ăn trộm hả?” Viên cảnh sát cao to lực lưỡng nhìn “thi thể nằm la liệt dưới đất, mép giật giật rồi lại nhìn sang cậu bé đội mũ kia.
“Cháu không có!” Cậu bé phồng miệng đáp.


“Thôi, tất cả về đồn ngay, cần thanh minh gì thì về đó tính sau!” Viên cảnh sát vẫy tay, ra hiệu cho cả bọn mau lên xe cảnh sát.
“Khôn hồn thì xếp thành hàng mau!” Cảnh sát Phó đứng trong phòng trực, thấy quân số khá đông thì mắt hoa lên, bỏ mũ ra, gõ tay xuống bàn ra lệnh.


Một, hai, ba, bốn, năm, sáu? Ấy, sao lại dư ra một người thế này? Đếm lại. Một, hai, ba, bốn, năm... sáu, vẫn dư ra một người, đếm lại. Một... hai... ba... bốn... năm... sáu, sao vẫn dư ra một người nhỉ?


Cảnh sát Phó ngẩn người nhìn cả đội bậu xậu một lượt, thấy đứng rúm ró trong góc tường là một cô gái đang ôm hộp thuốc cứu thương, bèn hỏi: “Cô bé này là thế nào vậy?”
A Hoành chỉ lắc đầu mà không đáp.


Cả đám Tư Hoán ngồi trên xe chỉ chú ý đến vết thương của Ngôn Hi chứ không phát hiện ra A Hoành đến từ lúc nào. Tư Hoán bắt đầu cuống, vội đưa mắt ra hiệu cho A Hoành nhưng cô vờ như không nhìn thấy.


“Sao con nhỏ lại đến đây nhỉ?” Tân Đạt Di lẩm bẩm, mắt liếc về phía A Hoành đang đứng bên phải thằng Tép, trong lòng cũng thấy khá bực.


Kề vai sát cánh cùng cậu chỉ có huynh đệ của cậu chứ không thể để những người không liên quan, thậm chí là người khiến cậu rất ghét chen vào. Tự nhiên chui vào mặt trận của bọn họ thế này chẳng khác gì một sự mỉa mai đối với thánh địa trong lòng cậu.


“Đi đi, mau về đi, con gái tối đến phải về nhà, chui vào đồn cảnh sát làm gì cho đau đầu?” Cảnh sát Phó xua tay đuổi A Hoành.
“Cháu, không hiểu.” A Hoành lắc đầu, nét mặt rất vô tội.


“Cháu không hiểu? Không phải người vùng này à?” Cảnh sát Phó gãi đầu, vẻ khó giải quyết. “Nhà cháu ờ đâu?”
“Chú nói, không hiểu.” A Hoành tiếp tục lắc đầu.
“Các cậu có quen cô bé này không? Cảnh sát Phó chỉ vào A Hoành và hòi bọn họ.
“Không ạ.”


Cả đám đồng thanh đáp, bọn họ không thể kết nạp hội viên bậu xậu, nếu biết con gái nhà họ Ôn tham gia vào băng đảng này, chắc chắn bọn con trai sẽ cười thối mũi.
“Thôi thôi, bạn này cứ ngồi tạm ở đó vậy, đói thì bảo, chú sẽ mua đồ ăn cho.” Cành sát Phó vốn là người tốt bụng.


“Nào các anh hùng, đại gia, trình bày xem chuyện hôm nay là thế nào?” Cảnh sát Phó quay đi, hỏi với vẻ mặt dữ dằn. “Lần trước cũng là ba cậu đánh người trong quán bar mà còn chưa biết hối cải hả?”


“Lần trước sao có thể trách bọn cháu được, bọn họ gây chuyện với một thằng bé trước.” Tân Đạt Di không chịu.
A Hoành lén di chuyển từ chỗ tối sang phía bên trái.
“Là do thằng Tép ngựa quen đường cũ, đi ăn trộm chứ gì?” Cảnh sát Phó chỉ vào cậu bé đội mũ, nói.


“Nó còn nhỏ, chỉ ăn trộm hai cái bánh mì mà bọn họ dám mạnh tay như vậy!” Ngôn Hi cười khẩy.
Mấy ngày trước anh Tư Hoán và Tân Đạt Di đến quán bar chơi, nhìn thấy một bọn đánh đập cậu bé rất dã man.


Nguyên nhân cũng khá nực cười cậu bé này đói nên lấy trộm hai cái bánh mì trong bếp, kết quả là bị bắt quả tang, mấy kẻ đó liền đấm đá túi bụi vào người cậu bé suy dinh dưỡng kia. Đến nỗi thằng bé đã nôn cả ra mật xanh mật vàng rồi mà còn chưa chịu buông tha. Bọn họ thấy ngứa mắt nên đã đánh nhau với đám kia, cuối cùng cảnh sát Phó đã phải đến giải quyết.


Cảnh sát Phó liền thở dài, trong lòng cũng hiểu những điều Ngôn Hi nói là sự thật.
“Cháu thèm ăn nên mới lấy, không liên quan gì đến các anh ấy đâu ạ!” Tép mếu máo thanh minh.
“Mày chẳng đáng mặt nam nhi gì cả, khóc lóc gì chứ.” Tân Đạt Di lấy ống tay áo quệt nước mắt cho cậu bé.


Từ hôm được đám Ngôn Hi cứu, cậu bé này suốt ngày bám riết lấy bọn họ như cái đuôi. Nhưng tính tình cậu bé cũng rất dễ thương, đặc biệt rất hợp với tính cách Ngôn Hi.


Đầu bên này, Tân Đạt Hi nhỏ nhẹ dỗ cậu bé, thật hiếm khi thấy anh chàng này mát tính như vậy. Đầu bên kia, tranh thủ lúc mọi người không chú ý. A Hoành lại dịch về bên trái thêm chút nữa.
Sắp đến nơi rồi…


“Thế chuyện hôm nay là thế nào?”. Cảnh sát Phó nhìn anh chàng béo ị kia, cũng thấy rất quen, bèn gãi đầu, hỏi.” Có phải cậu này tên là Bá gì đó không nhỉ?”.
“Diện Bá!” Ngôn Hi nói đế ngay vào mặc dù vết thương vẫn chưa hết đau.
“Là Hổ Bá!”. Anh chàng kia tức lắm.


“Hổ Bá, cậu khai trước đi!” Cảnh sát Phó đập bàn.
Ta nhích, ta nhích, ta nhích từng chút một…
A Hoành thở phào, cuối cùng cũng đã đến nơi, thấy cũng thảm thương cho bản thân. Rồi cô kéo nhẹ ống tay áo của anh chàng ngồi đằng trước.


Ngôn Hi ngoái lại, vô cùng sửng sốt, thấy không ai để ý, bèn ngồi vào sát Tư Hoán để che cho A Hoành và hỏi: “Sao vậy?”. Anh hỏi nhỏ.
“Em, mang, hộp thuốc.” A Hoành thì thào.


Ngôn Hi nhìn lên vai mình, vết máu trên đó đã biến thành màu đỏ thẫm. Ngôn Hi liền thắc mắc:” Vừa nãy trên xe em đi đâu vậy? Bây giờ máu chảy hết rồi.”
“Em, không chen vào được.” A Hoành ấm ức đáp.


Bọn họ xúm quanh Ngôn Hi nên cô không thể chen vào được. Huống chi nếu để Tư Hoán biết cô cũng theo lên thì chắc chắn sẽ bị đuổi xuống.
“Ngôn Hi cậu đang nói gì vậy?” Tư Hoán cau mày vì tưởng Ngôn Hi đáng nói chuyện với anh.


“Đang nói chuyện với em gái cậu, không liên quan gì đến cậu đâu!” Ngôn Hi bực bội đáp.
Tư Hoán ngoái đầu lại, sợ toát mồ hôi hột. “Em không ngồi yên trong đó mà mò ra đây làm gì?” Mặt mày anh cau có.


“Hai đồng chí kia nói gì vậy?” Cảnh sát Phó bước đến, nhìn thấy giữa hai anh chàng rõ ràng có thêm một cánh tay. “Ngồi lui ra!”
Hai anh chàng lập tức cùng vỗ cánh tay kia thụt lại.


“Mấy người tưởng tôi mù à!” Cảnh sát Phó liền đẩy hai người ra rồi túm lấy A Hoành ra như một chú gà con. “Vừa nảy còn bảo không quen cơ đấy. Nói mau cô này và mấy cậu có quan hệ gì?” Cảnh sát Phó trợn mắt nhìn A Hoành dọa nạt.”Tôi nói cho cô biết nếu không khai thật sẽ bị tống vào tù đấy!”.


Thực ra cảnh sát Phó cũng không có ý xấu, ban nãy khi phát hiện cô bé nhích từng chút như chú rùa con, thấy buồn cười quá nên ông mới trêu như vậy. Chuyện ngày hôm nay, ông đã cũng đoán ra được tám, chín phần, chỉ là muốn dọa các cô cậu không biết trời cao đất dày này một chút mà thôi.


“Chú xấu bụng, sao mà, xấu bụng thế!” A Hoành sụt sịt điệu bộ có vẻ rất ấm ức.”Chú mù, chú mù thật, Ngôn Hi bị thương mà không thèm để ý!”.
Cảnh sát Phó ngẩn tò te hồi lâu rồi tìu nghiu nói: “Cô bé này nóng tính nhỉ!”


Ngôn Hi liền chợp mắt, vẻ mặt rất ngây thơ. “Cô em gái trong nhà, được chiều quá nên sinh hư.”
Nói cứ như là thật đấy, không biết là em gái nhà ai, cũng không biết là ai được chiều nên sinh hư.
Tư Hoán cười thầm, cảm thấy Ngôn Hi giả giọng ông cụ rất hài hước.


“Chú ơi, tránh ra…” A Hoành chen vào rồi tạo ra được một kẻ ở giữa cảnh sát Phó và Ngôn Hi.
Cảnh sát Phó khóc dở mếu dở. Không hiểu ông gặp phải đám con nít kiểu gì mà đứa nào cũng dở dở ương ương.


A Hoành liền lấy cồn, bông băng rồi nhẹ nhàng xắn tay áo Ngôn Hi lên. Ngôn Hi như chú mèo bị lột lông, bắt đầu xuýt xoa, đầu mày nhăn tít. “Đau, nhẹ thôi!”
Tư Hoán liền nhắc: “A Hoành đã bôi gì đâu?”


Tân Đạt Di liền bĩu môi. “Đàn ông đàn ang mà còn sợ thế này, đúng là phí cái tướng mạo!”
Câu đầu là sự miệt thị trắng trợn, câu sau là sự ghen tức ở chẳng còn gì để nói.
A Hoành liền nhắc:” Nhắm mắt lại, không nhìn sẽ không đau.”


Ngôn Hi thôi không rên nữa mà liếc A Hoành một cái rồi nhìn lên trần nhà ngay.
Rồi lúc bôi thuốc, Ngôn Hi kêu la ầm ĩ khiến cả đồn cảnh sát lắc lư như có động đất.
Mọi người đều bịt chặt tai, còn A Hoành thì coi như không nghe thấy, chăm chú băng vết thương xong mới buông tay ra.


“Người anh em, không phải tôi ghen tị với ông đâu, ông đã có Mĩ Mĩ tuyệt vời thế này rồi mà còn cướp Mĩ Mĩ của tôi sao?” Trong đầu Hổ Bá vấn vương hình ảnh của Mĩ Mĩ, nghe từ “em gái” mà Ngôn Hi nói thành từ “Mĩ Mĩ”, cậu ta rầu rĩ, đau khổ, nước mắt lưng tròng với Ngôn Hi.


Mẹ kiếp!.
Ngôn Hi chửi thầm.
Lão từ bị ấm đầu mới cướp Mĩ Mĩ nhà ngươi!