Mười Năm Không Xa

Chương 3: Ngọn đuốc lụi tàn

Tại sao nàng lại bỏ đi? Mà nàng đã đi đâu?

 

Hai câu hỏi đó cứ quấn lấy tâm trí Thượng Quan Kỳ Hoa. Hắn không hay biết gì, chỉ tìm kiếm trong vô vọng. Trước kia hắn từng hỏi A Chước tại sao lại giúp hắn báo thù, nàng cười nói: “Con người các ngươi ai sống cũng phải có tâm nguyện, yêu quái cũng vậy.”

 

Tuy nhiên mãi mà hắn vẫn không biết rốt cuộc tâm nguyện của A Chước là gì.

 

Sau khi rời khỏi dốc Bách Lý, Thượng Quan Kỳ Hoa một thân một mình trở lại những nơi xưa kia hắn đã cùng A Chước đi qua, từng gốc cây ngọn cỏ bình thường giờ chan chứa kỷ niệm, vương vấn khó quên.

 

Hắn đi qua rừng rậm non cao, nhớ A Chước từng vui vẻ khỏa nước dưới con suối nhỏ. Nằm một mình ngoài miếu hoang, nghe ngoài hiên tuyết rơi sột soạt, hắn nhớ A Chước ngồi bên kia đống lửa liến thoắng kể vô số chuyện nàng cho là thú vị hằng ngày. Băng giá mờ mịt xâm chiếm trái tim, ướt lạnh những mảnh ký ức xưa cũ. Đi qua lầu xanh kỹ viện, nghe phảng phất tiếng ca nữ ngâm nga, hắn lại nhớ A Chước nghêu ngao hát “Thấu cốt tương tư gian...”

 

A Chước lúc đó chắc chắn không biết rốt cuộc cũng có một ngày Thượng Quan Kỳ Hoa ngây ngô kia ngày ngày chìm đắm trong nỗi nhớ thấu tận tim gan.

 

Ngày ngày, càng hy vọng lại càng thất vọng.

 

Tháng chạp năm Nguyên Vũ thứ tám, Thượng Quan Kỳ Hoa tới Thiếu Lâm tự bái kiến trụ trì Thiếu Lâm. Vị hòa thượng vẫn bình thản như ngày xưa. Hắn hỏi ông có gặp cô nương áo hồng ngày xưa từng cùng hắn tới tham gia Trừ Ma hội không.

 

Hòa thượng hờ hững lắc đầu.

 

Thượng Quan Kỳ Hoa cụp mắt: “Ta có thể xem lại võ đài diệt Ma ngày xưa không?”

 

“Thượng Quan thí chủ xin cứ tự nhiên.”

 

Hai năm trước, Thượng Quan Kỳ Hoa và A Chước đã rời khỏi dốc Bách Lý. Hắn một lòng vạch kế hoạch báo thù. Hắn đã có tiền, có võ công, nhưng ngoài A Chước ra, không có ai đi theo ủng hộ. Thượng Quan muốn gây thanh thế uy phong cho mình, để sau này tiện về chiêu binh mãi mã, nhưng lai lịch của hắn không đủ sức thuyết phục. Ngay lúc bí bách đó, Thiếu Lâm đã đứng ra tập hợp võ lâm hào kiệt thành Trừ Ma hội, cùng nhau bàn đại sự diệt Ma.

 

Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn chưa nghĩ ra cách gì thì A Chước kéo tay hắn: “Đi, chúng ta cũng đi.”

 

Thượng Quan hơi hoảng: “Ta đâu phải là hào kiệt...”

 

“Tin ta đi, bây giờ ngươi có thể quét sạch võ lâm.” - A Chước vỗ vai hắn - “Đi, chúng ta đi mua y phục cho ngươi trước đã.”

 

Rồi sau đó, hắn theo lời A Chước khoác lên người bộ y phục trắng bồng bềnh. Khi đại hội Trừ Ma diễn ra được phân nửa, hắn đột ngột xuất hiện giữa võ đài, khuôn mặt vẫn hiền lành điềm đạm, mắt nhìn tứ phía, thấy toàn những vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn một phương. Nghĩ tới chuyện sắp phải thể hiện trước mặt những người này, hắn tự nhiên muốn rút lui cho rồi.

 

 

Đúng lúc đó, A Chước dẫn tới một tên đệ tử Ma giáo, thẳng tay ném xuống võ đài, cao giọng nói: “Đây là đường chủ của Ma giáo Ngự Phong đường, là lễ vật ra mắt chư vị của công tử nhà ta.”

 

Đúng là tên đường chủ này đã bị Thượng Quan Kỳ Hoa bắt được. Hắn chỉ làm theo lời A Chước nói, tiến lên, vỗ đầu hắn một cái, thế là tên đường chủ lăn quay ra bất tỉnh. Thượng Quan không hề biết người của Ma giáo lại yếu ớt như vậy. Hoặc có thể là, đó là do nguồn sức mạnh bí ẩn trong cơ thể hắn bấy lâu nay...

 

A Chước vừa dứt lời, cả đại hội xôn xao.

 

Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là trụ trì Thiếu Lâm tự: “Dám hỏi đại danh của thiếu hiệp?”

 

Hắn từ tốn đáp: “Thượng Quan Kỳ Hoa.”

 

Người ở đây chẳng mấy ai biết tới môn chủ của một môn phái nhỏ, ai cũng châu đầu ghé tai nhau đầy nghi hoặc. Thấy không ai nhận ra hắn, sư trụ trì lại hỏi: “Dám hỏi thiếu hiệp kế thừa môn phái nào?”

 

A Chước đứng kế bên vuốt vuốt khóe miệng, Thượng Quan vận nội công, miệng bật một tiếng cười nhạt: “Hừ.”

 

Chỉ một âm tiết ngắn gọn nhưng lại khiến có mọi người có mặt cảm thấy bất mãn. A Chước trợn mắt bịa: “Công tử nhà ta xưa nay không thích kẻ khác tra hỏi gia thế.”

 

Có tài ắt có tật. A Chước đã nói như vậy.

 

Trụ trì lại nói: “Dám hỏi hôm nay thiếu hiệp tới đây là vì điều gì?”

 

Thượng Quan Kỳ Hoa nói ngắn gọn: “Chiêu binh mãi mã, diệt Ma giáo.” Hắn nói “diệt”, không phải là “đẩy lui”, cũng không phải “trục xuất”. A Chước im lặng thản nhiên nhìn hắn.

 

“Tiểu tử ngông cuồng.” Một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay nắm đại đao, đứng phắt dậy lớn giọng nói: “Tại sao mọi người ở đây phải làm binh mã cho ngươi?”

 

A Chước đứng kế bên nhướng mày. Thượng Quan Kỳ Hoa hất mặt: “Hm?” Giọng nói cao vút lên, đầy vẻ khinh miệt, đầy vẻ khiêu khích.

 

A Chước lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thấy bất mãn thì sao không lên so tài với công tử nhà ta một phen?” Thượng Quan thấy đối phương cầm đại đao chạm rồng xanh, mắt ánh lên vẻ e ngại.

 

Người kia nghe vậy, nhún người phóng ngay lên võ đài. Thượng Quan bất giác lui người ra sau, A Chước đứng phía sau nhẹ tay đỡ hắn rồi đanh đá bậm môi. Thượng Quan bị đẩy vào tình thế không trâu bắt chó đi cày, da đầu căng cứng, vận nội lực cười lạnh một tiếng: “Hừ!”

 

Đối phương bỗng chấn động cả người. Hắn im lặng quan sát Thượng Quan, rồi chợt cười lớn: “Quả đúng là tuổi trẻ tài cao! Đại đao vương ta cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của ngươi!”

 

Thượng Quan ngẩn người nhìn đối phương, rồi lại quay đầu nhìn A Chước. Nàng vênh váo ngước mặt lên trời, nghịch ngợm lè lưỡi trêu hắn.

 

Thiếu niên bí ẩn Thượng Quan Kỳ Hoa đã một bước thành danh ở đại hội Trừ Ma.

 

Từ đó, tên họ hắn trở thành bốn chữ Ma giáo e sợ nhất.

 

Có điều người đời không hề biết, sau Trừ Ma đại hội, hắn bị cô nàng “thị nữ” mắng cho một trận nên thân: “Ngươi giỏi nhỉ? Đại hiệp cái nỗi gì? Có đại hiệp nào mà lên võ đài run như cầy sấy không? Ngươi sợ cái gì?”

 

“A Chước.” Lúc đó Thượng Quan chỉ nhìn nàng không biết phải nói gì. “Ta vui lắm.” Hắn đưa tay ôm lấy A Chước, dụi đầu vào vai nàng, không ngớt gọi tên “A Chước.”

 

A Chước thở dài một tiếng: “Ngươi giống con chó đòi chủ vuốt ve quá đi.” Nói đoạn, nàng cũng ôm lấy hắn, hơi thở đều đặn phả vào tai hắn.

 

Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn nhớ, đôi bàn tay hôm đó vỗ về hắn mềm mại tới mức làm hắn đắm say.

 

Hôm nay, hai năm sau ngày hôm đó, hắn lại một lần nữa đứng trên võ đài này, không còn nặng lòng báo thù, không còn hoảng hốt vì bị mọi người săm soi, chỉ còn ánh nắng ngày đông cùng gió lạnh rát mặt.

 

“A Chước.” Hắn lẩm bẩm trên võ đài vắng lặng không một bóng người. Lần đầu tiên, hắn không đem thương nhớ đè nén sâu trong đáy lòng nữa: “Ta nhớ nàng lắm.”

 

Rời khỏi Thiếu Lâm, Thượng Quan Kỳ Hoa nhất thời không biết mình nên đi đâu về đâu. Trong ký ức của hắn, dường như từ khi thành danh, hắn ít còn thời gian ở riêng bên A Chước như trước. Hắn bận báo thù, bận diệt Ma giáo, lần nào quay đầu lại cũng thấy có một hình bóng áo hồng đứng phía sau, lặng im nhìn hắn mỉm cười rạng rỡ.

 

Dần dần, hắn coi chuyện đó là điều dĩ nhiên.

 

Dù thế nào đi nữa, A Chước vẫn ở bên cạnh hắn.

 

Bây giờ chợt nhớ lại, Thượng Quan Kỳ Hoa mới giật mình, hắn của khi đó chẳng cho A Chước được gì.

 

Tâm can hắn rối loạn như cỏ dại mọc lan, không cách nào dừng lại được.

 

Hắn chưa từng tặng cho A Chước thứ gì, đến một cây trâm cài đầu cũng chẳng có. Hắn không hề để lại cho A Chước thứ gì gợi nhớ tới hắn. Nếu thế thì, chắc nàng sẽ nhanh chóng quên mất hắn.

 

Thượng Quan nắm chặt Lăng Tiêu kiếm, đôi mày nhíu chặt, nửa đau đớn, nửa hối hận.

 

Hắn ngốc nghếch, thật thà, chậm chạp, đáng bị lãng quên lắm, chứ không thông minh như A Chước, từ lâu nàng đã vẽ vòng xung quanh hắn, giam hãm sinh mạng hắn, để lại dấu vết của nàng ở mọi nơi, từ chuyện nhỏ như Lăng Tiêu kiếm này, tới chuyện lớn như giúp hắn báo thù diệt môn, thậm chí ngay cả từng hơi thở cũng bị tiếng cười của nàng xâm chiếm.

 

Thương nàng đứt ruột đứt gan. Thượng Quan nghĩ, hắn đau khổ tới đâu cũng là đáng đời.

 

Năm Nguyên Vũ thứ chín, nhà nhà phấn khởi đón xuân.

 

Tuyết vừa trải dày trên những con đường ngõ hẻm thành Lạc Dương, khiến cho những ngõ hẻm con đường ấy trông như những dải lụa trắng muốt. Một nam nhân đội nón rộng tay cầm thanh kiếm sắc lạnh đang rảo bước trên con đường vắng lặng buổi sớm mai. Trong bầu không khí đoàn viên, ai nhìn thấy cũng không ngớt đoán già đoán non xem bóng dáng đơn độc kia đã gặp phải cảnh ngộ gì.

 

“Thôi chết rồi, chết rồi!” - Một nam nhân áo lam đâm đầu chạy tới, trong lúc cuống cuồng hắn va trúng vai Thượng Quan Kỳ Hoa, đồ đạc trong tay rơi xuống đất hết cả: “Ai da trời ơi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!” Hắn cuống cuồng khom lưng xuống nhặt nhạnh đồ đạc.

 

Thượng Quan cũng khom người xuống nhặt giúp. Lúc nãy hắn cũng để hồn bay mất, chứ không thì cũng không dễ dàng để người khác đụng phải mình như vậy. Lúc cúi xuống, Thượng Quan bỗng sững người, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén dừng trên người nam nhân đang nhặt nhạnh đồ đạc.

 

Hương hoa đào, trong thời tiết này ở Lạc Dương, làm sao có hương hoa đào được...

 

Nam nhân áo lam đã nhặt xong đồ đạc, không thèm quay lưng nhìn Thượng Quan cái nào, vội vàng chạy đi mất hút.

 

Thượng Quan không chần chừ giây nào, lập tức đuổi theo người áo lam kia.

 

Nam nhân kia hoàn toàn không biết đằng sau có người bám theo. Hắn quẹo vào vài con hẻm, rồi bước vào một ngôi nhà dân bình thường.

 

Thượng Quan do dự một lát rồi lẻn vào không một tiếng động. Hắn chọc thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ dán giấy rồi ghé mắt nhìn vào, bên trong đồ đạc không thiếu thứ gì nhưng tuyệt nhiên không một bóng người. Hắn thầm kinh ngạc, chần chừ một lát rồi cũng đẩy cửa bước vào.

 

Giống như lúc nhìn từ ngoài cửa sổ, trong nhà không một bóng người. Hắn đi qua một phòng lớn, vào tới nhà trong, hắn ngẩn người khi thấy một miếng gỗ lớn trên giường toác rộng ra, bên trong là một cầu thang sâu hút, không biết dẫn tới nơi nào.

 

Trong tim Thượng Quan chợt le lói một tia hy vọng. Hắn cẩn thận bước từng bước một xuống cầu thang.

 

Bên dưới là một mật đạo rất dài, hành lang thăm thẳm giống như ở địa cung Trần quốc khiến Thượng Quan thấy hơi sờ sợ. Càng bước về phía trước, Thượng Quan lại càng hy vọng hơn. Tới cuối mật đạo, cảnh tượng mở ra trước mắt khiến Thượng Quan nghe thấy tim mình như đang đánh trống nhịp. Hắn thấy chiếc giường hàn ngọc đang nằm yên ở giữa căn phòng, bên trên rải một lớp đất mỏng, trên cắm một cành hoa đào yếu ớt.

 

“A... A Chước.” Dù hắn biết rõ hơn ai hết, mình phải giữ im lặng, nhưng hắn không thể nào kìm nén tiếng gọi A Chước.

 

“Ôi dào.” Nam nhân đang lúi húi bên chiếc giường ngọc đột nhiên thò đầu ra, nhìn thấy Thượng Quan, hắn hoảng hồn: “Ngươi theo ta vào đây à?”

 

Thượng Quan đưa mắt nhìn quanh mật thất, không có bóng hình hắn kiếm tìm bấy lâu nay, lúc đó hắn mới nhìn nam tử kia. Kẻ kia cười hi hi: “Hân hạnh được gặp. A Chước từng nhắc tới ngươi với ta. Ta là Thái tử Trần quốc.”

 

Thượng Quan Kỳ Hoa lẩm bẩm: “Con trai bị nói lắp của thổ hào?”

 

Nụ cười trên mặt Thái tử đông cứng. Hắn cúi đầu rủa vài câu, lúc ngẩng đầu lên mặt vẫn tươi roi rói: “Từ lúc biến thành cương thi, ta không còn bị cà lăm nữa nhưng quen thói nói một từ hai lần thôi.”

 

“A Chước đâu?” - Thượng Quan chẳng thèm quan tâm hắn là người như thế nào.

 

Thái tử khoát tay đáp: “Vừa mới đánh ta một trận, nói là muốn đi tìm ngươi, giờ chạy mất tiêu rồi.”

 

Thượng Quan ngớ người, không hiểu ý của Thái tử là gì.

 

Thái tử vò đầu bứt tai: “Thật tình mà nói, cũng tại ta hết, tại ta hết. Hồi đó nghe nói giáo chủ Ma giáo bị giết, ta tò mò chạy đi xem thử, rốt cuộc gặp đào hoa yêu ta trồng ngàn năm trước. Nó không còn nội đan, sắp chết tới nơi, nên mới tốt bụng đem nó về trồng trong nhà. Khổ lắm, vì nó mà ta phải tận tay đi lấy chân thân của nó, tận tay chuyển giường hàn ngọc của ta về đây. Ai ngờ hao công tổn sức bồi dưỡng cho nó hồi phục rồi thì nó lại mắng ta một trận, tới lúc đó ta mới biết quan hệ của ngươi và nó. Chưa hết đâu, nó vừa mới đi lại được mấy hôm nay, chưa gì đã làm ầm ĩ lên đòi đi tìm ngươi. Ta không cho... Lúc nãy nó đánh ta một trận rồi chuồn mất.”

 

Thượng Quan nghe đoạn cũng thông được một ít nhưng vẫn còn đôi ba chỗ hoang mang: “Nội đan gì? Sao mà sắp chết?”

 

“Ngươi vẫn chưa biết à?” - Thái tử nhướng mày. - “Đáng lẽ ra ngươi đã chết từ đời kiếp nào rồi.” - Thái tử bước tới chỉ vào tim Thượng Quan. - “Trái tim của ngươi bị quạ yêu xuyên thủng. Chính A Chước đã dùng nội đan tu luyện ngàn năm của nó để vá tim cho ngươi, mới cứu sống ngươi.”

 

Thượng Quan như thấy sét đánh ngang tai. Khuôn mặt hắn phút chốc bỗng trở nên thất thần.

 

“Nhưng yêu quái không có nội đan thì chẳng sống được bao lâu. Nó cùng ngươi bôn ba khắp chốn suốt hai năm trời là có bản lĩnh, bản lĩnh lớn lắm đó. Nếu không gặp ta..” - Thái tử lại bắt đầu vênh mặt lên khoe mẽ.

 

Nhưng lời của Thái tử chẳng lọt vào tai Thượng Quan nữa.

 

Nội đan... Cho nên hắn mới mạnh lên gấp vạn lần chỉ trong vòng một đêm như vậy, cho nên A Chước mới đột nhiên đòi giúp hắn báo thù, bởi vì nàng biết mình sống không được bao lâu nữa, cho nên khi còn sống nàng muốn thấy hắn đạt được nguyện vọng sao?

 

Đúng là một cô nương ngốc.

 

Thượng Quan đứt ruột đứt gan, đưa tay ôm ngực, chợt cảm thấy hận bản thân vô bờ.

 

“A Chước đang ở đâu?”

 

“Ai mà biết, nhưng mà tối nay là Tết Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu á, trong thành có hội hoa đăng, con a đầu đó thích chốn náo nhiệt...”

 

Không đợi Thái tử nói hết câu, Thượng Quan Kỳ Hoa quay người đi mất.

 

“Hừ, đúng là một bọn, một bọn vong ân bội nghĩa y hệt nhau.” - Thái tử đứng sau giậm chân tức tối.

 

Hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu kéo dài suốt dãy phố, như thắp sáng cả bầu trời đêm. Mọi người ai ai cũng tươi roi rói.

 

Hắn bỏ nón, toàn thân áo trắng một màu, vì A Chước từng nói y phục màu trắng dễ gây chú ý nhất. Hắn bước đi giữa biển người, ánh mắt lo âu đảo quanh tìm kiếm.

 

Bỗng nhiên hắn giật mình, ở một quầy bán đèn lồng bên đường, một bóng dáng màu hồng thu hút toàn bộ tâm trí hắn. Giờ phút này, hắn hồi hộp căng thẳng như tân nương sắp xuất giá về nhà chồng: “A Chước!” Hắn đi như chạy, vội vàng kéo tay cô nương kia, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm đó, nụ cười vui sướng trên mặt hắn tắt phụt.

 

“Xin...”

 

“Thượng Quan Kỳ Hoa!”

 

Một tiếng hét lớn đập vào tai hắn. Nghe giọng nói đó, hắn cứng người, nhất thời không dám quay đầu lại.

 

“Ngươi muốn tự chặt tay mình hay đợi ta chặt giùm?” Giọng nói lạnh lùng không giấu nổi sự tức tối và ganh tị. Thượng Quan mím môi, cuối cùng cũng buông tay cô nương đang ngỡ ngàng kia ra.

 

Thượng Quan hắng giọng, giống như một đứa trẻ nhát gan, rụt rè quay đầu lại. Giây phút nhìn thấy khuôn mặt người ấy, đèn lồng lặng yên xung quanh như trở thành vô vàn đốm sáng lung linh vụt qua như gió, chỉ còn hình bóng cô nương ấy phản chiếu trong đáy mắt hắn.

 

“A Chước...”

 

“Đừng có gọi ta!” A Chước tức tối quay người chạy. Thượng Quan hoảng lên, vội vàng đuổi theo, mạnh tay kéo nàng ôm chầm vào lòng.

 

Thượng Quan thở dồn, hắn cứng họng không biết nói thế nào cho phải, bao nhiêu thương nhớ dồn nén bấy lâu nay rốt cuộc chỉ phụt ra được mỗi một câu: “Ta tìm nàng lâu lắm rồi.”

 

A Chước ngơ ngác: “Ta chỉ ngủ có một giấc thôi mà ngươi chạy đi đâu tìm ta vậy?”

 

“Ta tìm nàng đã lâu lắm rồi.”

 

Lâu tới nỗi hắn quên luôn cả bản thân mình.

 

Tuy A Chước không hiểu lắm nhưng nàng cũng vỗ vai Thượng Quan an ủi: “Thoải mái đi. Ta đang ở đây nè. Sau này ta không biến mất nữa là được chứ gì.”

 

Thượng Quan chỉ im lặng. Hắn nghĩ, nếu lúc nào hắn quay đầu cũng nhìn thấy A Chước phía sau, thì hắn bây giờ có lẽ vẫn chưa nhận ra hắn đã mắc nợ nàng nhiều tới mức nào.

 

Ôm nhau giữa đám đông một lúc lâu, người qua đường hiếu kì đứng lại xem cũng ngày càng nhiều, ngay cả thể loại mặt dày như A Chước mà cũng không khỏi đỏ mặt. Nàng nghĩ ngợi một lát rồi phán: “Thượng Quan Kỳ Hoa, ngươi không nỡ rời xa ta như vậy thì lấy ta đi.”

 

Thượng Quan ngớ người.

 

Cảm giác ấy, giống như nụ hôn của A Chước trong lần đầu tiên họ gặp nhau, khiến cho tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực.

 

A Chước thấy Thượng Quan đực mặt ra, nàng nổi cáu: “Chúng ta ôm thì cũng ôm rồi, hôn thì cũng hôn rồi, ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm chứ gì?”

 

“... Không có.” - Hắn đỏ mặt, khẽ nói.

 

Hay nói đúng hơn, là cầu còn không được.

 

==Hết==