Cuối tháng tư, hương xuân vừa hết, hắn bước lên đài cao, bên dưới kẻ người vây chặt.
Giết giáo chủ Ma giáo làm loạn giang hồ suốt ba năm, người trong võ lâm không ai không dán mắt vào hắn. Thanh kiếm Lăng Tiêu trong tay loáng đỏ máu tươi. Hắn đứng trên hàng vạn người, phóng xa tầm mắt, không ai không tỏ vẻ cảm kích.
Giơ đường kiếm lạnh hướng thẳng trời xanh, hắn ngước mặt lên trời hô to: “Ma giáo đã tận!” Giọng nói trầm mạnh như sấm rền, như muốn trời cao cũng phải nghe thấy.
Vô số người đứng dưới đài hò reo hưởng ứng, vui mừng tới mức kẻ thì khóc, kẻ thì ngước mặt lên trời cười to, kẻ thì sững sờ thảng thốt.
Ba năm trước, Ma giáo xâm chiếm Trung Nguyên. Những người có mặt ở đây, hầu hết đều bị bọn chúng làm cho tan cửa nát nhà. Từ lúc đó, cuộc đời họ lúc nào cũng chỉ còn nung nấu hai chữ báo thù, bao gồm cả Thượng Quan Kỳ Hoa.
Tuy nhiên, đúng là hắn đau đớn thù hận thật, nung nấu báo thù cũng là thật, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn vứt bỏ thanh kiếm đẫm máu trong tay, rời khỏi cái đài cao này…
Đôi mắt sâu thẳm lướt ra xa đám người đứng bên dưới, bay tới cây dương cách đó không xa, ở đó có một nữ nhân áo hồng đứng lặng lẽ. Thấy hắn nhìn, nàng nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay cái vẫy. Dù không nghe thấy hắn cũng biết nàng đang nói: “Tuyệt lắm, không hổ danh là nam nhân của muội.”
Hắn thu kiếm, chỉ cảm thấy ánh nắng chói chang ấm áp bị máu tóe lạnh ngắt: “A Chước.”
Tiếng nói nhẹ bỗng chưa kịp theo gió bay xa, nụ cười trên môi nữ nhân áo hồng dưới gốc dương xanh bỗng trở nên hoảng hốt. Gió tháng tư vừa lướt qua, vờn đám lá non rơi lả tả. Phút chốc, tay áo hồng như mây khói theo gió tan đi.
Tan đi?
Nét cười trên môi còn chưa tan, con ngươi chợt không ngừng co thắt. Kẻ đang được đám đông vây quanh bỗng nhiên trắng bệch nét mặt. Hắn thi triển khinh công, đạp lên bả vai mọi người, phi thân về hướng cây dương kia.
Trên nền cỏ xanh còn vương lại vài cánh hoa đào vốn không thuộc về thời tiết này, tựa như muốn nói với hắn rằng lúc nãy vị cô nương kia thật sự đã có mặt ở đây.
“A Chước.”
A Chước của hắn…
Tháng tư năm Nguyên Vũ thứ tám, Nam Cương Ma giáo gây tai họa cho võ lâm suốt ba năm đã tận diệt, đúng lúc quần hùng võ lâm Trung Nguyên không có người đứng đầu, mọi người bèn tôn Thượng Quan Kỳ Hoa lên làm minh chủ. Thượng Quan từ chối. Đêm hôm đó, hắn quy ẩn sơn lâm. Đến nay, vẫn không ai biết hành tung của hắn.
Câu chuyện về hắn được người đời truyền miệng thành truyền thuyết.