Mục Thần Ký

Chương 37: Tuyên truyền giác ngộ

Lồng ngực Mã gia phập phồng, hiển nhiên tâm tình cũng không bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Ta đã tự chặt một cánh tay đưa đến Đại Lôi Âm tự, trả lại thần thông cho Đại Lôi Âm tự, vì sao còn muốn đuổi giết ta, làm vợ con ta ly tán? Nếu đã cố tình muốn ta chết, vì cái gì ta không thể truyền thần thông của Đại Lôi Âm tự ra ngoài?"


Lão hòa thượng kia lắc đầu nói: "Sư đệ, một cánh tay không có nghĩa là toàn bộ thần thông."


Mã gia khà khà cười nhẹ: "Thần thông trên người ta cũng không phải hoàn toàn đến từ Đại Lôi Âm tự, lẽ nào các ngươi cũng muốn phế bỏ những thần thông khác trên người ta? Tuy ta xuất thân từ Đại Lôi Âm tự, nhưng năm đó ta dựa vào hai tay của mình đánh ra, lúc đó các ngươi không dám ngăn cản ta. Đợi lúc ta có vợ có con, các ngươi lại tìm tới cửa, ta vì an nguy của vợ con mình mới cam nguyện chặt đứt một cánh tay, trả lại thần thông cho Đại Lôi Âm tự các ngươi!"


Khuôn mặt ông âm trầm: "Sau đó thì sao? Các ngươi đuổi giết ta, khiến vợ con ta ly tán, cửa nát nhà tan!"


Hàng mi bạc của lão hòa thượng kia hơi rung động: "Quy củ là quy củ, thay đổi thì đã không phải là quy củ. Thế tục hồng trần quấy rầy tu hành, sư đệ, kỳ thực chúng ta không phải muốn giết ngươi, mà là muốn cứu ngươi thoát ly hồng trần khổ hải, lần nữa trở lại Đại Lôi Âm tự tu hành, đắc thành chính quả. Nếu năm đó ngươi không động phàm tâm đánh ra Đại Lôi Âm tự thì hiện nay vị trí Như Lai của Đại Lôi Âm tự đã là của ngươi. Nếu ngươi chịu theo ta trở về chùa, lão Như Lai nhất định sẽ vô cùng vui mừng, vị trí của Như Lai, vẫn là của ngươi." (Chú thích của Trạch Trư: Như Lai trong cách nói của dân gian chỉ chính là Thích Ca Mâu Ni (nguyên văn: Thích Già Ma Ni), thế nhưng trong cách nói của Phật môn, Như Lai chỉ chính là Phật, chỉ cần là Phật, đều là Như Lai. Trong Kinh Phật, nói cho đúng là cố ý viết Như Lai, chỉ chính là cảnh giới Phật này.)


"Trở về?"
Mã gia đờ đẫn nói: "Năm đó ta là giết đi ra, nếu như phải quay về thì đương nhiên cũng phải giết trở lại!"


Sắc mặt lão hòa thượng kia chìm xuống, than thở: "Như Lai sẽ rất thất vọng. Thiếu niên trên đài này là đệ tử của ngươi sao? Ngươi truyền thụ cho hắn Lôi Âm Bát thức, thế nhưng không truyền thụ tâm pháp của Đại Lôi Âm tự ta, Như Lai Đại Thừa kinh."


Lão nhìn về phía Tần Mục đang tranh đấu với một thanh niên trong võ đài, nói: "Như Lai Đại Thừa kinh chính là tâm pháp hàng Ma, không tu luyện tâm pháp này thì Lôi Âm Bát thức có luyện đến đâu cũng chỉ là tốt mã dẻ cùi. Ngày hôm nay ta mang theo đệ tử đến đây, Minh Tâm, tới ra mắt sư thúc!"


Phía sau hắn, một hòa thượng trẻ tuổi cao gầy tong teo tiến lên, tay lần Phật châu, tạo thành chữ thập, thi lễ: "Sư thúc."
Hàng mi bạc của lão hòa thượng phất phơ bay lên, nói: "Minh Tâm cũng là võ giả Linh Thai cảnh. Thiền trượng của ta đặt ở đây, sư đệ có cược hay không?"


Lông mày Tư bà bà bốc lên, đang muốn nói chuyện thì mặt của Mã gia không chút thay đổi nói: "Thanh quy giới luật, đều là chó má. Ta đánh cược với ngươi, đầu của ta, so với thiền trượng Khích Khí La của ngươi thì thế nào?"
Lão hòa thượng vuốt càm nói: "Không cách biệt bao nhiêu."


Đám người mù, Tư bà bà và dược sư cau chặt mày, đang muốn khuyên can, Mã gia quả quyết nói: "Nếu Mục nhi thua, ngươi mang đầu của ta về Đại Lôi Âm tự gặp Như Lai, nếu Mục nhi thắng thì thiền trượng lưu lại, ngươi cút càng xa càng tốt."
"Thiện tai."


Lão hòa thượng hướng về tiểu hòa thượng Minh Tâm kia nói: "Hôm nay sư phụ muốn thu lại thần thông của Đại Lôi Âm tự trên người kẻ đã phản bội chùa, nếu con thắng được thì đó là công đức của con."
Minh Tâm vâng dạ, cất bước tiến về phía võ đài.


Trên võ đài, người thanh niên đang tranh đấu cùng Tần Mục kia là một cao thủ kiếm pháp, đi chính là con đường của Khúc sư huynh trong Ly Giang Ngũ Tử, bảo kiếm cách thân thể không quá ba thước, nhưng khác với Khúc sư huynh chính là, kiếm của hắn không lớn, giống đoản kiếm hơn, khoảng 8 tấc, nhỏ thế nhưng lại nguy hiểm hơn!


Thanh đoản kiếm này thỉnh thoảng sẽ từ những nơi quái dị đâm ra, ví dụ như dưới nách, dưới khố, còn có thể chui vào bên trong y phục của hắn, lúc đối chưởng với Tần Mục thì lại chui ra từ trong tay áo hắn!


Dùng khí ngự kiếm, Khống Kiếm thuật cao minh đến trình độ như thế này, đã không thua kém đệ tử Ly Giang là Thiên Thu bao nhiêu, hơn Khúc sư huynh rất nhiều.


Hơn nữa, trên chiến kỹ, người này cũng có trình độ rất cao minh, chưởng pháp của hắn rất tinh thâm, khí thế nguy nga như núi lớn, kình lực từ trong lòng bàn tay phun ra, liền có sơn văn hiện lên.


Bất quá giờ phút này, trên võ đài, thắng bại đã rõ ràng, Tần Mục sức lực lớn lao, chiêu thức mãnh liệt, bộ pháp nhanh nhẹn, va chạm chưởng đầu tiên, thanh niên kia đã chịu thiệt lớn, nguyên khí hùng hồn của Tần Mục lập tức ép vỡ nguyên khí của hắn!


Tần Mục triển khai chính là Cửu Long Ngự Phong Lôi, tuy sức mạnh chín tầng chỉ bùng phát ba tầng, nhưng cũng làm cho phế phủ của hắn bị thương, dù kiếm thuật tinh diệu, nhưng bại cục đã định.


Bước chân Tần Mục cấp tốc chạy không theo quy luật gì, như trăm nghìn con rắn đang đi loạn trong bụi cỏ, lúc đông lúc tây, lúc trước lúc sau, khiến người thanh niên kia không nhìn ra được sự công kích của hắn là từ đâu mà đến, sau một khắc, hậu tâm hắn đau xót, bị một chưởng của Tần Mục đánh bay.


Tên thanh niên kia rơi xuống đất, ngơ ngác, khom người hướng về Tần Mục trên võ đài nói cám ơn: "Đa tạ tiểu ca hạ thủ lưu tình."


Vừa nãy, tuy một chưởng kia của Tần Mục ấn lên hậu tâm của hắn, sức mạnh rất lớn, nhưng lại không cương mãnh, không có làm thương tổn tim phổi của hắn, bằng không lấy thực lực của Tần Mục, tuyệt đối có thể đánh tan lục phủ ngũ tạng của hắn!


"Sư đệ cần nghỉ ngơi không?" Minh Tâm vẫn bình tĩnh đứng chờ ở đó, đợi đến khi Tần Mục đánh bại chàng thanh niên kia, lúc này mới lên tiếng hỏi.


Ánh mắt Tần Mục ánh rơi vào trên người hắn, hòa thượng này tuổi còn trẻ, mặc quần áo bằng lụa trắng, không nhiễm một tia bụi trần, ngay cả giày dưới chân cũng màu trắng, người cũng rất là trắng trẻo. Dù trọc lóc, thế nhưng vẫn có vẻ rất anh tuấn, khiến người ta bất giác sinh ra thiện cảm.


Hắn đang muốn trả lời không cần, đột nhiên âm thanh của Tư bà bà truyền đến: "Nghỉ ngơi, nhất định phải nghỉ ngơi!"


Tần Mục không hiểu nhưng vẫn theo lời Tư bà bà nói, ngồi xuống nghỉ ngơi, điều hòa khí tức. "Bá thể Tam Đan công" của hắn thích hợp tu luyện lúc hoạt động, dù rằng hắn đã nghênh chiến hơn mười vị võ giả, nhưng nguyên khí vẫn không tiêu hao bao nhiêu, vẫn trong trạng thái đỉnh cao, chỉ là thân thể có chút mệt mỏi.


Tư bà bà bưng chén nước đi lên võ đài, đưa tận tay Tần Mục, thấp giọng nói: "Mục nhi, bất luận con dùng thủ đoạn gì, lần này nhất định phải thắng, tuyệt đối không thể thua! Mã gia gia của con đánh cược cùng lão tặc ngốc, đã đặt cược tính mạng của mình!"


Trong lòng Tần Mục giật mình, vội vàng nhìn về hướng Mã gia, sắc mặt Mã gia hờ hững, âm thanh truyền đến: "Mục nhi, Bá thể vô song tuyệt đối không thể thất bại! Ta tin tưởng con."


Dù ông ta nói như vậy nhưng tinh thần Tần Mục vẫn còn có chút hoảng loạn, tuy người trong thôn đều là thân nhân của hắn, thế nhưng thân cận nhất với hắn, ngoại trừ Tư bà thì chính là Mã gia, năm đó chính Mã gia dùng một cánh tay cõng tượng đá cùng Tư bà bà ra khỏi thôn, từ bờ sông nhặt hắn về, cứu tính mạng của hắn!


Nếu bản thân mình mà thua thì chẳng phải là hại tính mạng của Mã gia sao?
Lúc này dược sư cũng cau chặt mày, Mã gia tin tưởng Tần Mục là Bá thể vô song, rất tin tưởng vào Tần Mục, thế nhưng Tần Mục dù sao không phải Bá thể đấy.


Hiện tại ông có chút hối hận việc lúc trước phải giúp trưởng thôn giấu diếm lời nói dối có thiện ý kia, nếu nói cho bọn họ biết sự thật sớm một chút, Mã gia cũng sẽ không đặt cược tính mạng của mình.


Chính vì Mã gia tín nhiệm Tần Mục nên lúc này mới đánh bạc tính mạng của mình với lão hòa thượng kia!
Đột nhiên, mắt của dược sư lộ ra hung quang: "Nếu Mục nhi thất bại, vậy thì giết hai con lừa trọc lớn nhỏ này, không thể để cho Mã gia chịu chết!"


Trên võ đài, Tần Mục cấp bách muốn ổn định tinh thần, chỉ là liên quan đến tính mạng của chính mình và người thân nhất thì tinh thần làm sao có thể yên ổn?


Người câm hoa tay múa chân, a a vài tiếng, người mù chống gậy chầm chậm nói: "Không cần phải nhắc nhở nó, lần hội Miếu này là một thử thách, vượt qua được thì chứng tỏ nó đã lớn, không vượt qua được thì vẫn chỉ là trẻ con."


Sau một lát, Tần Mục chậm rãi đứng dậy, nhìn về tiểu hòa thượng cao gầy tong teo phía đối diện, từ từ nói: "Hòa thượng, trong lòng ngươi có Phật không?"
Hai tay Minh Tâm chắp lại thành chữ thập, nghiêm nghị nói: "Phật luôn luôn ở trong lòng ta."
Phù --


Tần Mục thở hắt một hơi, nguyên khí trong cơ thể trở nên bá đạo và kịch liệt, lại có một loại khí khái coi trời bằng vung từ trong thân thể nhỏ nhoi của hắn dâng trào ra.
"Ta!"


Hắn tiến lên trước một bước, khí thế trong thân thể nho nhỏ tuôn ra thậm chí làm người ta dâng lên một loại cảm giác khí khái hào hùng như một vị thần hùng dũng đang đứng, âm thanh như đang tuyên truyền giác ngộ: "Trong lòng không Thần, không Phật, không Ma! Ta chính là Thần, chính là Phật, chính là Ma!"


Lời vừa nói ra, lão hòa thượng ngồi đối diện Mã gia lộ vẻ kinh sợ, quay đầu nhìn về phía Tần Mục!