Mục Thần Ký

Chương 215: Chợ đêm diệt môn

Vệ Quốc Công nhìn thấy Tần Mục lại khôi phục hình dạng bình thường, trong lòng có chút buồn bực, nhìn về phía phủ quốc sư, thầm nghĩ: "Hình như cái tên quốc sư lạnh như băng kia cũng tu luyện qua pháp môn tương tự, ta đã từng thấy hắn sử dụng tới hình dạng như vậy... Kỳ quái, lão già quốc sư này lại chưa hề đi ra tham gia trò vui. Hoàng Đế ban cho hắn nhiều cung nữ như vậy, không phải đã ép khô thịt lão già này rồi đấy chứ?"


"Ban Công Thố thực sự là đệ tử của Lâu Lan Hoàng Kim cung sao?"
Tôn Nan Đà có chút chần chờ, Lâu Lan Hoàng Kim cung là đệ nhất Thánh địa ở tái ngoại, tự xưng là Vu, tu luyện tà pháp, dùng hồn phách tu luyện, cải tạo thân thể của chính mình thành hình dạng không phải Thần, không phải người, không phải yêu.


Vừa nãy Tần Mục triển khai chính là hình dạng Thần hóa.


Cảnh giới Ngũ Diệu, người tu thành trạng thái Thần đã ít lại càng ít, loại yêu nghiệt như quốc sư Duyên Khang kia còn oán giận Thái học viện không dạy đạo lý thâm ảo, nhưng kỳ thực cũng không phải là Thái học viện không muốn dạy, mà là trong Quốc Tử giám của Thái học viện cũng không có mấy người luyện thành trạng thái Thần hóa của cảnh giới Ngũ Diệu.


Hơn nữa trạng thái Thần hóa của Tần Mục khác với tất cả mọi người, mặc dù là quốc sư Duyên Khang cũng từng kinh ngạc với trạng thái Thần hóa của Tần Mục, tựa hồ là thân thể Thần hóa, nguyên khí Thần hóa, còn có dấu hiệu liên quan với thần hồn Thần hóa khác, khí thế cũng có chút chuyển biến, vô cùng bất phàm.


Chẳng hạn như hình dạng Hỏa Thần vừa nãy của Tần Mục, mi tâm sinh ra con mắt bò thứ ba, trong mắt bắn ra một áng lửa, cắt đứt đầu thiền sư Viên Nguyệt, đó chính là thần thông Thần hóa hợp nhất từ ba loại Thần hóa là thân thể Thần hóa, nguyên khí Thần hóa và thần hồn Thần hóa.


Những võ sư cảnh giới Ngũ Diệu bình thường, cho dù luyện thành trạng thái Thần hóa cũng rất khác với trạng thái Thần hóa của Tần Mục, triển khai không được loại thủ đoạn này như Tần Mục.


Quốc sư Duyên Khang xem mà còn có chút không hiểu thì đương nhiên đám người Tôn Nan Đà, Thái tử Duyên Khang cũng không nhận ra, chỉ cho rằng là trạng thái yêu hóa của Vu Tôn Lâu La kinh, than thở sự mạnh mẽ và kỳ lạ của Vu Tôn Lâu La kinh.


"Tôn đại nhân, đệ tử của ngươi bị đánh chết không ít, ngươi không tự mình ra trận sao?"


Vệ Quốc Công lắc đầu nói: "Ngươi nên tự mình ra trận, đánh bại tên man tử này mới có thể cứu vãn uy danh hiển hách của Nan Đà tự các ngươi! Đệ tử Nan Đà tự các ngươi quá tệ rồi, đã sử dụng tới thần thông của cảnh giới Lục Hợp mà vẫn bị người ta mới cảnh giới Ngũ Diệu chém bay đầu, xem như là ném hết mặt mũi ngay tại nhà mình."


Ánh mắt Tôn Nan Đà lấp lóe, không có thời gian để ý. Hắn biết miệng của Vệ Quốc Công có thể nuốt cả trời, nếu như mình chấp nhận câu nói này, ông ta chắc chắn có biện pháp ép bản thân không thể không tiến lên khiêu chiến Tần Mục.


Hắn tuyệt đối sẽ không khiêu chiến Tần Mục, cùng cảnh giới mà nói thì hắn cũng không hề nắm chắc việc thủ thắng. Hắn đã luyện toàn bộ ngàn loại ấn pháp của Linh Bảo Bất Động Thiền công đến xuất thần nhập hóa, thế nhưng chỉ sợ ở cùng một cảnh giới thì Linh Bảo Bất Động Thiền công cũng không cách nào chiến thắng được man tử này.


Mà nếu sử dụng tới cảnh giới Lục Hợp thì chắc chắn không gạt được Vệ Quốc Công, nếu Vệ Quốc Công rêu rao ra, đó mới gọi mất mặt.
Vệ Quốc Công tuyệt đối sẽ rêu rao khắp nơi.


Thái tử Duyên Khang thấp giọng nói: "Thái sư, chỗ ta có mấy vị hảo thủ, có lẽ có thể giúp ngươi đánh bại man tử này... "
Tôn Nan Đà lắc lắc đầu: "Ta đang suy nghĩ người Hộ Đạo của man tử này ở nơi nào."
"Người Hộ Đạo?" Thái tử Duyên Khang hơi run run.


Tôn Nan Đà nhìn chung quanh, nói: "Điện hạ có chỗ không biết, hễ ngăn cửa, đều cần một người Hộ Đạo theo bên người, tránh cho bị người khác ám hại. Ví dụ như Đạo môn chắn cửa của Thái học viện, Đan Dương Tử chính là người Hộ Đạo của Đạo Tử. Đại Lôi Âm tự chắn cửa Thái học viện, cũng có lão hòa thượng Kính Minh làm người Hộ Đạo cho Phật tử Phật Tâm. Tên man tử này to gan lớn mật như thế, nhất định có người Hộ Đạo của Lâu Lan Hoàng Kim cung ở gần đây. Người này, tất nhiên là cao thủ cấp Giáo chủ! Tìm được hắn, đánh bại, giết chết hắn mới có thể cứu vãn bộ mặt của Nan Đà tự ta."


Hắn biết mình ghét ác như kẻ thù, trong ngày thường đắc tội quá nhiều triều thần, hơn nữa lối sống của những đệ tử trong Nan Đà biệt cung cũng không đứng đắn, bởi vậy rất nhiều người trong kinh thành đều đang chờ xem chuyện cười của chính mình.


Muốn dẹp yên việc này, kết quả tốt nhất đó là tìm được người Hộ Đạo của Tần Mục, quang minh chính đại đánh chết hắn, còn chuyện chết sống của Tần Mục thì còn không được hắn đặt trong mắt.


Đột nhiên, Tôn Nan Đà cất bước đi về phía Tần Mục, đám hòa thượng Nan Đà tự không khỏi vừa mừng vừa sợ, dồn dập nhường ra một con đường.


Tần Mục đứng ở ngoài Nan Đà biệt cung, thi thể trên đất đã được khiêng đi, trước sau có hơn mười hòa thượng chết trong tay của hắn, những hòa thượng trong Nan Đà biệt cung khác căm phẫn sục sôi, nhưng cũng không dám tiến lên động thủ.


Giờ phút này, nhìn thấy Tôn Nan Đà tự mình tiến đến, trong lòng đám hòa thượng không khỏi sinh ra chờ mong.


Tôn Nan Đà ngẩng đầu, nhìn về phía toà Thiên Tràng bảo tháp kia, ánh mắt lấp lóe, nói: "Lâu Lan Hoàng Kim cung đánh cắp bảo vật trấn giáo của Nan Đà tự ta mấy trăm năm trước, hiện nay lại lấy bảo vật này ra đến đây chắn cửa Nan Đà tự ta, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?"


Tần Mục lắc đầu: "Ta đây đến chỉ là muốn bán bảo vật này, bán cho người có duyên, cũng không phải là đến ngăn cửa Nan Đà tự các ngươi, nếu có ai khác cũng muốn lấy Thiên Tràng tháp này thì cũng có thể tiến lên khiêu chiến, chỉ là nếu có người có duyên thì tặng cho hắn cũng không sao. Vị Đại hòa thượng này, nếu ngươi có năng lực thì cứ việc chiến thắng ta rồi lấy Thiên Tràng tháp này đi. Nếu không có bản lãnh này thì liền không nên quấy rầy ta làm ăn."


Thái tử Duyên Khang cất bước đi tới, cười nói: "Ngươi mới vừa nói muốn bán bảo vật này, nếu là bán, như vậy nhất định phải có giá cả. Không biết ngươi muốn bán giá bao nhiêu?"
Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, nói: "Đương nhiên là có giá."


Sắc mặt đám hòa thượng Nan Đà biệt cung đều cứng đờ, trong lòng vừa tức vừa vội, sớm biết có thể mua lại thì cần gì phải quyết đấu sinh tử với man tử này?


Tinh thần Thái tử Duyên Khang chấn động mạnh, cười nói: "Giá bao nhiêu? Ngươi chỉ cần mở miệng, thế gian này vẫn không có đồ vật ta mua không được."


Sắc mặt Tần Mục hòa hoãn: "Giá cả không mắc. Một trăm chiếc lâu thuyền, mỗi một chiếc lâu thuyền phân phối dược sư dược đồng, thêm hai trăm xe mây, không cần lực sĩ giáp vàng, tái ngoại ta có chính là lực sĩ hùng tráng."
Sắc mặt Thái tử Duyên Khang trầm xuống: "Ngươi chọc Cô?"


Lâu thuyền cùng xe mây là quân bị, là vũ khí quan trọng của Duyên Khang quốc, là vũ khí trọng yếu mà quốc sư Duyên Khang cùng một nhóm cường giả nghiên cứu ra dùng để vận chuyển binh khí, lương thực và đánh giặc, xe mây lại là vũ khí quan trọng để công thành, nếu đưa lâu thuyền và xe mây cho tái ngoại, đây chính là tội tư thông với địch phản quốc, mặc dù hắn là Thái tử thì Hoàng Đế cũng sẽ chém đầu hắn!


Tần Mục lạnh nhạt nói: "Nếu Thái tử không trả nổi cái giá tầm thường này thì vẫn là không nên quấy rầy chuyện làm ăn của kẻ hèn."
Sắc mặt Thái tử Duyên Khang hơi trầm xuống.
"Bảo vật này, dành cho người có duyên."


Tần Mục nghiêm nghị nói: "Hễ ai tự giác có năng lực vượt qua kẻ hèn đều có thể tiến lên thử một lần. Kẻ hèn ở lại chỗ này ba ngày, nếu ba ngày vẫn không có ai có thể vượt qua thì kẻ hèn đành phải trở lại tái ngoại rồi!"
"Ba ngày sao?"


Tôn Nan Đà quay nhìn chung quanh, vẫn không có phát hiện người Hộ Đạo của Lâu Lan Hoàng Kim cung ẩn nấp kia, thầm nghĩ: "Có ba ngày, nhất định có thể tìm được hắn trốn ở nơi nào."
Những hòa thượng của Nan Đà biệt cung không tiến lên khiêu chiến nữa, Tần Mục dứt khoát ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.


Người xem náo nhiệt xung quanh cũng dần dần tản đi, mỗi phủ đệ vương công đại thần trong kinh thành đều phái ra nô bộc ở lại chỗ này, Vệ Quốc Công mang theo Vệ Dung đi tới phủ quốc sư, gõ bung cửa, Phúc lão đi ra, cười nói: "Quốc Công có chuyện gì?"
"Quốc sư đâu?" Vệ Quốc Công hỏi.


"Lão gia mang theo phu nhân du sơn ngoạn thủy rồi."
Vệ Quốc Công sợ hết hồn, lắp bắp nói: "Phu nhân? Phu nhân nào?"


"Quốc công có chỗ không biết, Hoàng Đế ban cho lão gia trăm vị cung nữ, lão gia rất là hài lòng, ngày thứ hai liền chọn một cô gái trong đó, bái đường thành thân rồi uống rượu hợp cẩn ngay trong đêm. Sau khi rời giường, lão gia và phu nhân liền đi ra ngoài, không ở kinh thành."


Thân thể Vệ Quốc Công chấn động mạnh, sắc mặt quái lạ, lắp bắp nói: "Quốc sư kết hôn, vậy mà kết hôn... Tên này, ta cho rằng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có tình cảm, không nghĩ tới hắn vậy mà sẽ kết hôn... Tên khốn này cũng không thông báo ta một tiếng!"


Phúc lão cười làm lành nói: "Lão gia nói tất cả đơn giản thôi, vì thế mà ngay cả Hoàng Đế cũng không thông báo."


Vệ Quốc Công thở hắt một hơi: "Thôi, các ngươi nghèo mạt rệp, phỏng chừng cũng không đãi nổi tiệc rượu bình thường. Lát ta bảo mấy tên sai vặt mang mấy hộp tiền lì xì tới. Quốc sư có nói khi nào sẽ về không?"
Phúc lão lắc đầu.


Vệ Quốc Công thở phào một cái, tự nhủ: "Tên man tử này có vấn đề, tuy nhiên nếu hắn còn muốn ở lại chỗ này ba ngày thì ngược lại cũng không cần quá gấp gáp, chờ quốc sư về rồi lại nói."


Bóng đêm xông tới, khắp nơi trong kinh thành đều thắp đèn lên, chợ đêm lại dọn ra, trên đường dần dần náo nhiệt. Vệ Quốc Công bảo Vệ Dung đi hỏi thăm một chút, Vệ Dung trở về nói: "Hiện tại sắp tới năm mới, còn chưa đến một tháng nữa, bởi vậy nhà buôn trong kinh thành đều bày bán hàng Tết."


"Thì ra là như vậy. Hai ông cháu ta đi dạo một vòng."


Một già một trẻ dạo quanh trong chợ đêm, chỉ thấy tiểu thư khuê các trong kinh thành cũng ra khỏi khuê phòng, trang điểm rất là bắt mắt, mang theo cung phiến (quạt dùng trong cung), một đường thưởng thức hoa đăng, thoáng thấy có người thanh niên trẻ nào nhìn sang thì liền dùng cung phiến che khuất gò má, rồi lại từ mặt sau cung phiến lén lút đánh giá những thanh niên trẻ kia.


Vệ Dung là người đến từ nguyên quán của Vệ gia, căn bản chẳng có bao nhiêu quan hệ với Vệ Quốc Công, nhờ nổi bật hơn người ở Thái học viện nên lúc này mới lọt vào mắt Vệ Quốc Công. Hai người vừa đi dạo, Vệ Quốc Công vừa chỉ điểm cho hắn đạo lý tu hành.


Đang nói, bọn họ đi ngang qua Nan Đà biệt cung, Vệ Quốc Công thoáng nhìn đã không còn thấy bóng dáng của tên Ban Công Thố bên ngoài cửa Nan Đà biệt cung kia, không khỏi hơi run run.


Chỉ thấy nhiều hòa thượng từ bên trong Nan Đà biệt cung nối đuôi nhau tuôn ra, được vây quanh ở chính giữa đó là Tôn Nan Đà, ngoại trừ Tôn Nan Đà, còn có rất nhiều hộ pháp, Phương trượng trong biệt cung, một tên hòa thượng nhanh nhảu nói: "Chủ trì, lúc nãy tên man tử kia thừa dịp chợ đêm lén lút trốn rồi! Ta đã bảo mấy vị sư huynh đệ theo sau!"


"Xảo quyệt thật, tên man tử này vậy mà cố ý bày nghi trận, khiến chúng ta cho rằng hắn sẽ ở lại chỗ này ba ngày, không nghĩ tới buổi tối hôm nay liền lén lút trốn rồi!"
"Mấy vị sư huynh kia theo hắn, sẽ không để cho hắn cắt đuôi!"


Mặt Tôn Nan Đà không hề cảm xúc, mang theo đám hòa thượng đi nhanh, trầm giọng nói: "Ra tay bên ngoài thành."


Ánh mắt Vệ Quốc Công sáng lên, mang theo Vệ Dung đi theo tới trước, cười nói: "Tên Tôn Nan Đà này ra vẻ đạo mạo, không nghĩ tới cũng là cái tên nham hiểm giả dối. Ở trong thành mà giết tên man tử kia thì nhất định sẽ khiến người khác chê trách, động thủ ngoài thành rồi hủy thi diệt tích thì cũng sẽ không có ai biết. Chúng ta theo sau, nhìn những hòa thượng này giết người phóng hỏa thế nào!"


Vệ Dung đuổi theo ông ta, một già một trẻ theo rất nhiều cường giả của Nan Đà biệt cung một đường đi ra kinh thành, không ngừng có hòa thượng tách ra khỏi đám người đến báo cáo cho Tôn Nan Đà hành tung của Ban Công Thố kia, dần dần đi ra kinh thành.


Ngoài kinh thành cũng có chợ đêm, đèn đuốc sáng choang, kéo dài hơn mười dặm, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.


Vệ Quốc Công mang theo Vệ Dung bám theo phía sau đám hòa thượng của Nan Đà biệt cung, càng chạy càng xa, trong lúc không để ý đã đi hơn mười dặm đường. Nơi này vẫn còn có chợ đêm, chẳng những có chợ đêm, còn có một cái trại, cửa gỗ rộng lớn, dài rộng ba, năm trượng, trên cửa treo một cái bảng hiệu bằng gỗ lim.


Vệ Quốc Công ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu bằng gỗ này, trên đó viết bốn chữ Thánh Sư lâm huấn.


Khóe mắt Vệ Quốc Công nhảy nhảy, chần chờ một chút, Tôn Nan Đà đã đi vào trại này, bên trong trại đèn đuốc sáng choang, bên trên một cây cột có đặt nồi sắt, dầu hỏa cháy hừng hực, nổ lốp bốp.


Trong trại đủ loại hàng rong, còn có hàng thịt giết lợn làm dê, tiếng thét to truyền đến, rất là náo nhiệt, xem ra chính là một cái chợ đêm bình thường.
"Quốc Công làm sao thế?" Vệ Dung không hiểu nói.
"Thánh Sư lâm huấn, ta đã từng thấy câu nói này."


Sắc mặt Vệ Quốc Công nghiêm nghị, nói: "Khi Giáo chủ đời trước của Thiên Ma giáo là Lệ Thiên Hành xuất hành, đi tới biệt cung, thì trước cửa biệt cung sẽ treo bảng hiệu dùng câu nói này. Thiên Ma giáo gọi Giáo chủ của bọn họ là Thánh Sư, ý tứ là Thánh Sư giáng lâm dạy bảo... Chợ đêm này là người của Thiên Ma giáo..."


Vệ Quốc Công do dự một chút rồi đi vào, đột nhiên trước cửa đi ra hai người già, một nam một nữ, cười nói: "Quốc công dừng lại."


Vệ Quốc Công đang muốn nói chuyện thì đột nhiên tiếng nổ vang như núi lở đất nứt truyền đến, Vệ Quốc Công vội vàng nhìn lại, chỉ thấy những tiểu thương cùng tài tử giai nhân đang dạo chơi trong chợ đêm kia đột nhiên nổi lên!


Từng tên từng tên hòa thượng của Nan Đà biệt cung bị tiểu thương và người đi đường bên cạnh ám sát, từng cái đầu lâu một bay lên, máu nhuộm giữa không trung.
Những người kia một đòn thành công liền dồn dập thối lui, thân hình lẩn vào bên trong phòng ốc hai bên.


Trong chớp mắt, toàn bộ hòa thượng bên cạnh Tôn Nan Đà liền chỉ còn sót lại từng cái từng cái thân thể không đầu!
Tôn Nan Đà quát lớn, hiện ra thân thể Phật đà ngàn tay, thân cao trăm trượng, Phật quang toả sáng, cầm trong tay ngàn loại pháp khí, uy phong lẫm liệt.


Nhưng vào lúc này, hai mươi lão giả từ bốn phương tám hướng đi tới, đánh về phía Tôn Nan Đà, chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ vang, vị Đại Phật ngàn tay này bị đánh cho nát tan.


Biểu hiện của Vệ Quốc Công dại ra, chỉ thấy trong chợ đêm lại khôi phục náo nhiệt, có mấy người đang vận chuyển thi thể, có mấy người thì lại mang nước sông tới giội rửa mặt đất.
"Thánh Sư lâm huấn!"


Vệ Quốc Công nghe nói như thế thì rùng mình một cái, vội vàng nói: "Chúng ta đi mau, không nên thấy được bộ mặt thật của vị Ma Giáo chủ này..."
Đột nhiên, Vệ Dung vẫy tay về phía trong trại, cười nói: "Tần huynh đệ, sao ngươi lại ở chỗ này?"