Mục Thần Ký

Chương 206: Người gọi Ma

"Giết mấy con gà? Ta là một trong mấy con gà kia, hay là con khỉ?"


Khóe mắt Cố Ly Noãn nhảy nhảy, trong lòng lo sợ, lấy ra mấy viên đại phong tệ nhét vào trong tay thái giám kia, nhắm mắt đi vào trong cung, đi chưa được bao xa, trước mặt lại gặp phải một thái giám tuyên chỉ, cũng là chạy về phía Thái học viện, chạm mặt hắn thì nhân tiện nói: "Chúc mừng Cố đại nhân!"


Cố Ly Noãn mất tập trung nói: "Công công, chúc mừng chuyện gì thế?"
"Cố đại nhân có chỗ không biết, tiến sĩ thái học của Thái học viện các ngươi có công dẹp loạn, bệ hạ để lão nô tiến đến phong thưởng, thăng quan cho hắn."


Cố Ly Noãn sợ hết hồn, thất thanh nói: "Lại thăng quan? Một vị công công vừa mới đến nói là thăng quan cho hắn, sao lại thăng liền hai lần?"


Vị thái giám tuyên chỉ kia nói: "Bệ hạ nói, lần thứ nhất là người khác làm không tốt việc nằm trong phận sự, mà tiến sĩ thái học lại làm tốt việc nằm trong phận sự, bởi vậy phải thăng cho hắn làm chính lục phẩm. Mà lần này, là tiến sĩ thái học có công dẹp loạn, lập được công lao hiển hách ở Nam Cương, vì lẽ đó lại phải thăng lần nữa, thăng làm ngũ phẩm."


Cố Ly Noãn lấy ra mấy viên đại phong tệ lặng lẽ nhét vào trong tay hắn, lúng túng nói: "Thì ra là lập công. Tiến sĩ thái học là tiến sĩ của Thái học viện ta, hắn lập công được thưởng, ta cũng thơm lây..."
"Đúng thế!" Vị thái giám tuyên chỉ nở nụ cười quyến rũ, vội vã rời đi.


Cố Ly Noãn mất tập trung, tiếp tục đi vào trong cung, lại gặp phải một thái giám tuyên chỉ đâm đầu đi tới, chạm mặt hắn thì cười tít mắt, nói: "Chúc mừng Cố đại nhân! Chúc mừng Cố đại nhân!"
Mặt Cố Ly Noãn đen lại hỏi: "Công công, chúc mừng chuyện gì thế?"


"Bệ hạ để lão nô truyền chỉ, thăng quan cho tiến sĩ thái học của Thái học viện đấy!"


Cái kia lão thái giám cười nói: "Tiến sĩ thái học Tần Mục trị liệu vết thương cho quốc sư, thăng lên làm Trung Tán đại phu chính ngũ phẩm, đãi ngộ ngang ngửa Quốc Tử giám! Trong vòng một ngày, thăng liên ba cấp, đây là chuyện vui lớn của Thái học viện các ngươi đấy!"


Cố Ly Noãn thẫn thờ gật đầu, lấy ra mấy viên đại phong tệ, thần không biết quỷ không hay nhét vào trong tay lão thái giám kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta cũng thơm lây... "


Thái giám kia đi xa, mặt Cố Ly Noãn tối sầm lại, đối phương cứ tăng như vậy, lại tăng tiếp thì Tần Mục liền muốn cùng cấp với hắn rồi!
Tần Mục thăng liền ba cấp, bản thân hắn còn phải tốn không ít tiền!
"Hắn lại tăng nữa thì ta liền phải gọi hắn là đại nhân."


Cố Ly Noãn lấy lại bình tĩnh, đi gặp Hoàng Đế, dâng lên danh sách sĩ tử chết trận. Duyên Phong Đế đang phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên, tiếp nhận danh sách nhìn một lần, đau lòng nói: "Những sĩ tử này đều là tài năng trụ cột của trẫm, là rường cột tương lai của quốc gia, bởi vì để lộ tin tức mà bị nghịch tặc giết hại! Trẫm muốn giết người!"


Trán Cố Ly Noãn bốc lên mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào, ai biết sau khi hắn nói chen vào thì Hoàng Đế muốn giết lại không phải là hắn.


Duyên Phong Đế đứng dậy, đi tới đi lui, đột nhiên vỗ bàn, vô cùng đau đớn nói: "Trước khi đi trẫm mới truyền đạt ý chỉ nói cho sĩ tử địa điểm rèn luyện, tại sao lại gặp mai phục? Cố Ly Noãn, Cố ái khanh! Ngươi đến nói một chút coi, là ai tiết lộ tin tức?"


Cố Ly Noãn trầm ngâm, nói: "Từ tình hình cuộc chiến ở Lệ Châu đến xem, Thiếu doãn phủ Lệ Châu đã đánh hạ huyện Lộc, thời gian Quốc Tử giám và sĩ tử đến Lệ Châu đúng ngay lúc nghịch tặc sử dụng Khiên Hồn Dẫn, điều này cho thấy loạn đảng biết chính xác thời gian sĩ tử sẽ đến Lệ Châu, tựa như tiên tri vậy. Hẳn là trước khi huyện Lộc bị đánh hạ bọn họ đã đạt được tin tức sĩ tử đến rèn luyện, lúc này mới có thể ngay sau lúc huyện Lộc bị phá còn có thực lực gọi Ma hồi hồn, nói rõ không phải Quốc Tử giám hoặc là sĩ tử để lộ tin tức, mà là... "


Hắn nhắm mắt nói: "Mà là ta, hoặc là mấy vị quan nhất phẩm kia để lộ tin tức."
"Phản tặc ngay tại trong chúng ta!"


Duyên Phong Đế cười lạnh nói: "Xem ra trong chúng ta có người muốn chuyển dời cái mông của trẫm, nhường ra vị trí cho hắn ngồi. Ngày đó đến đây nghị sự, biết chuyện này, trừ ngươi và trẫm ra thì chính là quan nhất phẩm, mấy vị lão sư của Thái tử, còn có Tư Đồ, Tư Không, Quốc Công. Ngươi cảm thấy sẽ là ai trong bọn họ ai?"


Trán Cố Ly Noãn bốc lên mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, cắn chặt hàm răng không nói một lời.
Duyên Phong Đế liếc nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: "Không dám nói? Ngươi bất trung với trẫm đấy."


Mồ hôi lạnh cuồn cuộn từ trên trán Cố Ly Noãn chảy xuống: "Thần bị phong ấn trong băng ở Đại Khư hai trăm năm, không hiểu nhiều về đại thần trong triều, không dám nói bừa... "
"Ngươi nói bừa cũng được, trẫm thứ tội cho ngươi."


"Thần ngu dốt bẩm sinh, cực kỳ ngốc, còn bị tiến sĩ thái học lừa gạt mất bội kiếm triều đình, có thể thấy được sự ngu ngốc của thần... "


Duyên Phong Đế tức điên mà cười, chỉ vào mũi của hắn nói: "Ngươi bớt đục nước béo cò cho trẫm! Tiến sĩ thái học lừa gạt kiếm của ngươi, tự ngươi cúi đầu nhận sai với hắn, cầu xin là được. Nếu ngươi đần, trẫm còn để ngươi làm Đại Tế Ti có tác dụng gì? Nhanh chóng cuốn gói cút đi! Nói, ngươi hoài nghi ai?"


Cố Ly Noãn cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Mấy vị lão sư của Thái tử có hiềm nghi lớn!"
"Ngươi nói cái gì?"
Duyên Phong Đế giận không nhịn nổi, Hoàng uy bùng phát, ép tới Cố Ly Noãn không thể không cúi đầu.


Đột nhiên, Duyên Phong Đế cụt hứng, phất tay nói: "Cố ái khanh, ngươi rất thông minh, rất thông minh... Đi xuống đi."
Toàn thân Cố Ly Noãn đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi lùi ra.
"Quay lại." Duyên Phong Đế nói.


Lông tơ Cố Ly Noãn nổi lên, nhắm mắt quay trở lại. Duyên Phong Đế từ từ nói: "Lần này quốc sư lập công lớn, trẫm vẫn chưa ban thưởng cho hắn, ngươi cảm thấy trẫm nên ban thưởng cho hắn cái gì?"
Cố Ly Noãn cúi đầu nói: "Bệ hạ có thể thưởng cho hắn cái gì?"
Duyên Phong Đế lắc đầu: "Không có."


Cố Ly Noãn suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy liền ban cho quốc sư mỹ nhân và tiền tài."
"Ngươi nghĩ giống trẫm."
Duyên Phong Đế than thở: "Chỉ là ta sợ hắn lại vẫn từ chối không nhận."
Cố Ly Noãn chần chờ nói: "Lần này xảy ra rất nhiều chuyện, nếu quốc sư thật sự thông minh, hắn nhất định sẽ nhận."


Duyên Phong Đế ngớ ngẩn, cười nói: "Ngươi cũng là người tuyệt diệu, trẫm giết gà không phải cho ngươi xem, ngươi cũng không phải gà, đi xuống đi. Còn nữa, không nên trêu chọc tiến sĩ thái học, ngươi chọc hắn không nổi, năng lượng của hắn vượt qua tưởng tượng của ngươi. Mỗi lần ngươi gây khó dễ cho hắn, trẫm đều rất mất mặt vì ngươi. Trẫm bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán mà trọng dụng ngươi, trẫm không muốn cứ mãi chùi đít cho ngươi."


Cố Ly Noãn xấu hổ không chịu nổi, lùi ra, thầm nghĩ: "Ta trêu hắn không nổi? Ta lại trêu hắn không nổi? Ta đường đường là cự phách của Ma đạo, là nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay trong Ma đạo, lại chọc không nổi một tên tiểu tử cảnh giới Ngũ Diệu vắt mũi chưa sạch? Xem ra mấy trăm năm nay ta sống uổng phí ư... "


Duyên Phong Đế tiếp tục phê duyệt tấu chương, đột nhiên thả bút xuống, suy nghĩ xuất thần: "Ta ngồi trên vị trí này từ lúc trung niên, đến nỗi còn hầm chết mấy đứa con trai, xem ra Thái tử không nghĩ giống như ta phải ngồi chờ trên vị trí Thái tử quá lâu... "
...


Bên trong Thái học viện, Tần Mục thu được ba cuộn thánh chỉ, chức quan cũng thăng làm Trung Tán đại phu trong chính ngũ phẩm, Trung Tán đại phu chỉ là một loại chức quan phúc lợi, không có thực quyền, là một loại quan văn, được vinh dự là Thượng Khanh của một nước, nhưng mà cũng chỉ là tán nhân mà thôi.


Đương nhiên Hoàng Đế vẫn có nghi ngờ với Thiên Ma Giáo chủ là hắn, sẽ không cho hắn thực quyền, tránh làm cho bên trong triều chính đều là ác ôn của Ma giáo.
Tần Mục tiện tay ném ba cuộn thánh chỉ vào căn phòng phía tây, trong lòng không có chút rung động nào.


Hắn còn đang tu luyện bốn biến hóa khác của cảnh giới Ngũ Diệu.
Lần xuôi nam dẹp loạn này, quốc sư Duyên Khang chỉ điểm bọn họ rất nhiều, đám người Thẩm Vạn Vân, Tư Vân Hương sau khi từ Nam Cương trở về liền đâm đầu thẳng vào bên trong Thiên Lục lâu, tìm kiếm công pháp cảnh giới Ngũ Diệu.


Tư Vân Hương còn tới mượn thẻ bài tiến sĩ thái học từ chỗ Tần Mục, tiến vào tầng thứ ba Thiên Lục lâu tìm đọc công pháp.
"Quốc sư Duyên Khang cải cách, phát triển vạn pháp trên thế gian vào đời sống hàng ngày, Duyên Khang quốc đã tương đương với một Thiên Ma giáo to lớn."


Tần Mục phun ra nuốt vào tinh lực Trấn Tinh, thân thể từ từ xảy ra biến hóa, hai chân dần dần hợp lại thành một biến thành đuôi rắn, đầu người mình rắn, cao to hai, ba trượng, mà ở sau lưng hắn xuất hiện hai cánh cửa đóng chặt.


Hành trình Nam Cương, hắn đã luyện thành bốn loại Thần hóa là Thần Tinh Quân, Huỳnh Hoặc Tinh Quân, Tuế Tinh Quân và Thái Bạch Tinh Quân bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng, thế nhưng chỉ có hình thái của Trấn Tinh Quân là khó có thể luyện thành, cho dù nguyên khí của hắn hùng hồn thế nào cũng vẫn khó có thể kết thành hình thái hoàn mỹ nhất của Trấn Tinh Quân.


Lần này hắn khống chế Bá Thể Tam Đan công, cánh cửa đóng chặt phía sau dần dần trở nên rõ ràng, thế nhưng chữ viết trên cánh cửa vẫn còn có chút mơ hồ, không cách nào nhận biết.


Trong Ngũ Diệu Tinh Quân, Trấn Tinh Quân cực kỳ đặc thù, Trấn Tinh Địa Hầu Chân công đứng đầu Ngũ Diệu, tu luyện khó đến không ngờ, đặc biệt là cánh cửa sau lưng Trấn Tinh Quân kia.


Tần Mục có thể Thần hóa thành hình dạng của Trấn Tinh Quân, thế nhưng cánh cửa kia vẫn khó có thể hư hóa đến tình trạng rõ ràng để có thể xem được, chữ viết trên cánh cửa vẫn cứ mơ hồ không rõ.


Không trung, một luồng ánh sáng màu vàng đất không ngừng vọt tới, tràn vào thân thể của hắn, tinh lực Thổ Diệu vọt tới, làm cho thân thể Thần hóa của hắn càng lúc càng vững vàng, dần dần, Tần Mục phát hiện hình dạng của Trấn Tinh Quân còn có biến hóa, trong hai tay của hắn có thêm hư ảnh một cuốn sách.


Hắn nhìn về hư ảnh quyển sách này, chữ viết trên quyển sách vẫn là không cách nào thấy rõ. Tuy nhiên có thể từ hoa văn những chữ kỳ lạ hoa đến xem, chữ viết trên sách hẳn là khoa đẩu văn, chữ viết có chút dáng vẻ của trời, trăng, sâu, cá, hoàn toàn khác với chữ viết hiện giờ.


Tần Mục theo vị chuyên gia người điếc học tập hơn mười năm, người điếc cũng có trình độ cực sâu về chữ viết cổ đại, tuy nhiên lại không dạy cho hắn loại hình dạng của khoa đẩu văn này.


Tần Mục quay đầu, nhìn về chữ viết trên hư ảnh cánh cửa phía sau lưng kia, tuy rằng vẫn mơ hồ không rõ, nhưng ngờ ngợ có thể thấy được hơi tương tự với chữ viết trên cuốn sách.
"Đây là chữ viết gì?"


Tần Mục mơ hồ cảm thấy có chút quái lạ, nếu như sau lưng mỗi võ sư cảnh giới Ngũ Diệu đều có một cánh cửa chia hai như thế, trong tay Thần hóa Trấn Tinh Quân đều có một cuốn sách như vậy thì chắc chắn đã sớm có người nghiên cứu xong chữ viết trên đó, phân tích được áo nghĩa bên trong, vì sao ngay cả quốc sư cũng chưa từng nói qua chuyện này?


Chẳng lẽ nói, trạng thái Thần hóa Trấn Tinh Quân của người khác cũng không hề có cánh cửa này, cũng không hề có quyển sách này?


Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên trong đầu truyền đến một âm thanh tràn ngập ma tính: "Chớ suy nghĩ lung tung, đây là chữ viết của U Đô, cỡ sinh linh nhỏ bé yếu ớt như ngươi, làm sao có khả năng nhận ra chữ U Đô chứ?"
Tần Mục sởn cả tóc gáy, lông tóc dựng đứng lên, kinh hoảng nói: "Ai? Ai đang nói chuyện trong thân thể ta?"


"Giả bộ?"
Cái thanh âm kia cười nói: "Ngươi còn giả bộ trước mặt ta bao lâu? Lúc ta mượn con mắt của ngươi để xem kỹ xảo chiến đấu của quốc sư Duyên Khang, không phải ngươi đã nhận ra ta sao? Hả cái tên gọi ra Ma chủ của Đô Thiên?"