Mục Thần Ký

Chương 162: Công tử thích

"Năm đó ta chặt từ trên trời xuống, đương nhiên còn sống."


Đồ tể và người mù một trước một sau dần dần đi xa, bước chân bọn họ tuy chậm, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, âm thanh của đồ tể truyền đến: "Đây là cái tay mà ta dùng nửa người dưới đổi lấy, tuy nhiên thịt Thần trên tay đoán chừng đã bị người ta xem là linh đan luyện ăn rồi, chỉ còn dư lại xương."


"Mục nhi, nhớ về thôn ăn Tết!" Âm thanh của người mù từ xa xa truyền đến.
Tần Mục nhìn theo bọn họ đi xa, lộ ra vẻ tươi cười, phất phất tay về phía bóng lưng của bọn họ: "Con nhất định sẽ trở về ăn Tết!"


Người mù phảng phất nhìn thấy hắn đang phất tay, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ cánh tay lên vẫy vẫy.
"Mù gia gia quả thực lợi hại."
Tần Mục than thở: "Xa như vậy đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng."


Cũng không lâu lắm, một âm thanh hùng hậu từ xa xa truyền đến, không ngừng vang vọng trên thảo nguyên: "Tần sư đệ, sư đệ, đệ."
Tần Mục nghe được là âm thanh của Bá Sơn Tế Tửu, vội vã cao giọng nói: "Ta ở đây!"
Âm thanh kia còn đang reo hò: "Tần tiến sĩ, tiến sĩ, sĩ "


Tần Mục lại đáp một tiếng, tuy nhiên âm thanh của Bá Sơn Tế Tửu còn đang gọi ở xa xa, Tần Mục phục hồi tinh thần lại: "Chỉ sợ Bá Sơn Tế Tửu còn cách nơi này mấy trăm dặm, tiếng nói của ông ấy có thể truyền tới đây, nhưng tiếng của ta lại không truyền xa được như ông ấy."


Linh Dục Tú tỉnh lại, vội vàng nói: "Chăn bò, để ta!" Dứt lời, phất tay bắn ra một thần thông Viêm hỏa, một quả cầu lửa nổ tung giữa không trung, sóng lửa cuồn cuộn.
Tần Mục thầm khen một tiếng thông minh, cười nói: "Vô dụng, ông ấy còn cách nơi đây mấy trăm dặm, không nhìn thấy."


Hồ Linh Nhi và Thanh Ngưu cũng tỉnh lại, Thanh Ngưu hết nhìn đông tới nhìn tây, không thấy hai người đồ tể và người mù, hỏi: "Lão lão gia đâu?"
"Đã đi rồi."


Tần Mục nghe Bá Sơn Tế Tửu còn đang gọi, đổi nhiều cách gọi khác nhau, hắn thở dài, quả thực giọng của Bá Sơn Tế Tửu rất lớn, cũng rất hay nói, rất khó tưởng tượng được một người đàn ông thô lỗ như thế lại nhiều lời như vậy, nói: "Chúng ta đến biên quan trước, Bá Sơn Tế Tửu tìm không được chúng ta, nhất định sẽ đến nơi đó."


Thanh Ngưu hiện ra chân thân, Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi nhảy lên lưng bò, Linh Dục Tú cũng nhảy lên. Thanh Ngưu cất bước chạy về phía biên quan. Tần Mục nhìn cô gái bên người một chút, nói: "Thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?"


Linh Dục Tú gật đầu nói: "Ngay cả sẹo cũng không thấy. Ngươi xem, vốn trên eo ta bị trúng một kiếm, hiện tại đã hoàn toàn lành lặn rồi."
Nàng xốc áo lên, lộ ra vòng eo, nghiêng người nói: "Chỗ này này."


Da thịt của nàng rất mịn màng, mặc dù là bên hông cũng rất trắng, hẳn là không lộ ra ngoài cho nắng chiếu vào. Nguyên vốn da dẻ của Tần Mục hơi đen, khi còn bé, những ngày hè đổ lửa hắn thường thường để trần cánh tay bơi lội trong Dũng Giang, bị nắng chiếu đến bỏng da, có lúc còn bị những con cá quái lạ trong Dũng Giang mạnh mẽ đuổi sát cái mông.


Mấy ngày nay đến Thái học viện, Tần Mục không có cơ hội cởi sạch giương oai, da dẻ dần dần trở nên trắng, nhưng so sánh cùng Linh Dục Tú, Tần Mục vẫn có vẻ hơi đen.
Tần Mục vươn ngón tay, sờ lên miệng vết thương của nàng một chút, vẫn có thể cảm giác được miệng vết thương có chút lồi lên.


Linh Dục Tú cảm thấy hơi nhột, cười khanh khách.
Tần Mục nói: "Ngươi không nên động đậy, để ta giúp ngươi làm tan máu bầm ở chỗ này, bằng không nơi này vẫn sẽ lồi ra."


Linh Dục Tú vội vã để yên, vén áo, Tần Mục hóa nguyên khí của mình thành Thanh Long nguyên khí, từng tia nguyên khí qua lại trên đầu ngón tay, khống chế nguyên khí cẩn thận từng li từng tí một chui vào da thịt của nàng, đánh tan máu bầm.


Linh Dục Tú chỉ cảm thấy tê tê, ngứa ngứa, lại cười khanh khách, nói: "Ngươi làm ta nhột quá, nơi đó có một khối thịt cười đấy."
Tần Mục cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chịu đựng, lát nữa liền không nhột mà sẽ có chút đau."


Sau một lát, Linh Dục Tú cảm giác được có chút đau đớn như kim đâm, vội vã cúi đầu, chỉ thấy Tần Mục đang dùng khăn Thiên Hương lau máu bầm chảy ra từ bên trong da thịt, sau khi máu bầm chảy ra, trên da đã không còn bất cứ dấu vết gì lưu lại.


Linh Dục Tú thả áo xuống, chớp chớp mắt to: "Thần y, trên lưng người ta còn có mấy vết thương, không biết có để lại sẹo hay không nữa... "
Hồ Linh Nhi giòn tan nói: "Vết thương trên lưng ngươi là ta bôi cho, trước khi rịt thuốc ta đã giúp ngươi đánh tan máu bầm, sẽ không để lại sẹo."


Linh Dục Tú nhìn nàng một chút, tiểu hồ ly cười rất ngọt ngào, rất giả tạo.
"Hừ, hồ ly tinh!" Cô bé và hồ ly tinh thầm nghĩ.
Hồ Linh Nhi hấp háy mắt, nói: "Dục Tú tỷ tỷ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ánh mắt Linh Dục Tú lấp lóe, nói: "Ngươi bao lớn rồi."
"Ta mười hai tuổi."
"Ta mười sáu tuổi."


"Ngươi còn lớn hơn công tử một tuổi đấy!"
...
Linh Dục Tú có một loại cảm giác bị tiểu hồ ly nhào tới mạnh mẽ đâm vào lồng ngực mình hai đao, rất là tổn thương. Mặc dù con hồ ly này chỉ là nhóc tỳ thế nhưng lại ra chiêu tàn nhẫn, đột ngột làm cho nàng khó lòng phòng bị.


Nàng đã sớm nhìn ra tiểu hồ ly không có ý tốt, mỗi buổi tối đều cố ý chui vào trong chăn Tần Mục, bày ra dáng vẻ cái gì cũng không hiểu, bán luôn sự xấu hổ, liền một chút rụt rè đều không có.
Mà bây giờ, tiểu lẳng lơ này bắt đầu chủ động tấn công.


Tuy bình thường Linh Dục Tú cởi mở, giống như là một cô bé có đầu óc khá lớn, có sự thẳng thắn và tác phong mà các cô bé khác ít có, thế nhưng nàng cũng có một mặt tinh tế, ngọt ngào cười nói: "Linh muội, lông trên móng vuốt ngươi thật mềm mại, tại sao không thử biến thành tay người?"


Hồ Linh Nhi ngáp một cái, híp mắt nói: "Công tử thích."
"Linh muội, sao ngươi còn không hoá hình?"
"Công tử thích."
"Ngươi xem tròng mắt của ngươi không giống tròng mắt của chúng ta này."
"Công tử thích."
...


Linh Dục Tú thua trận, con tiểu hồ ly này phòng ngự gió thổi không lọt, kín kẽ không một lỗ hổng, hơn nữa vừa đập vừa cào, như là thần thông Kính Hoa Duyên Không Bích của Đại Lôi Âm tự, có thể đàn hồi đòn đánh của người khác trở lại.


"Hồ ly tinh học của ai thế nhỉ?" Linh Dục Tú không đấu lại được nó thì có chút căm giận.
Hồ Linh Nhi dương dương tự đắc, lúc ở Thính Vũ các, nàng đã từng nhờ các cô gái trong đó dạy bảo cho bản lĩnh về phương diện này.


Đột nhiên Linh Dục Tú dở khóc dở cười, chính mình vậy mà tranh giành tình nhân với một con cáo nhỏ, thực sự là hạ thấp uy phong của Hoàng gia. Chính mình muốn ngực có ngực, muốn vóc dáng có vóc dáng, tuy nói con mắt của Tần Mục hơi mù, luôn nói nàng hơi mập, nhưng mình lớn lên cũng không xấu, chiêu pháp của tiểu hồ ly có sắc bén hơn nữa thì nàng cũng không có hoá hình.


Mình đã chắc chắn thắng, hoàn toàn không cần thiết tranh giành tình nhân cùng con hồ ly tinh này.
Bọn họ còn chưa đi tới biên quan thì Bá Sơn Tế Tửu đã đuổi kịp, nhìn thấy đồ tể đã rời đi, vị tráng hán này không khỏi hồn bay phách lạc, gào khóc, vừa khóc vừa chửi bới Thiên Đao.


Tần Mục an ủi chốc lát, nói: "Cũng không phải là ông ấy không nghĩ tới ngươi, mà là chê ngươi nói nhiều, lúc nào cũng lải nhải ông ấy, vì thế mới đi trước. Kỳ thực Đồ gia gia rất quan tâm ngươi, nghe ngươi gặp phải nguy hiểm liền là người đầu tiên xông tới. Đừng khóc, đừng khóc, đến biên quan rồi, Võ Khả Hãn sao có thể để người ta nhìn thấy dáng vẻ khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum tà la?"


Bá Sơn Tế Tửu lau nước mắt, kể khổ với hắn, bắt đầu nói từ lúc bản thân còn bé đi theo Thiên Đao, nói cả chuyện mình đái dầm bị Thiên Đao đánh đòn phạt đứng, từng tí từng tí chuyện luyện công, giúp Thiên Đao giặt quần áo lót, Thiên Đao mang hắn đến thôn sát bên trộm vịt nấu canh, chuyện gì cũng đều nói ra.


Tần Mục nhìn về phía Linh Dục Tú như cầu cứu, Linh Dục Tú tỏ ý thương mà không giúp được gì.
Thái học viện.


Thiếu niên Tổ sư lặng lẽ thu xếp hành lý, buộc thành một cái bao nho nhỏ, ném dải lụa đỏ xuống đất, treo quan ấn lên cửa Thái Học điện, sau đó quay đầu lại nhìn Thái học viện một chút, nở nụ cười.


Chấp pháp trưởng lão bước nhanh tới, phía sau cõng theo một cái giỏ trúc không lớn, bên trong có một cái dù và mấy thứ linh tinh như sách vở, cuốn trục.
"Đi thôi, không nên quấy rầy những người khác." Thiếu niên Tổ sư cười nói.


Hai người đi về phía chân núi, không quấy rầy bất cứ người nào, đến sơn môn dưới núi, con Long Kỳ Lân kia liền vội vàng đứng dậy, vẫy vẫy đuôi.
"Ta sắp chết, không thể mang ngươi theo."


Thiếu niên sờ sờ đầu con Long Kỳ Lân này, lắc đầu nói: "Ngươi đi theo ta, đơn giản chỉ có thể nhìn ta chết già. Tiểu đạo hữu à, ngươi tự do."
Răng rắc.
Xiềng xích trên cổ Long Kỳ Lân mở ra, con Long Kỳ Lân này mờ mịt, lắc lắc cái đầu to, nói: "Lão gia, ta không đi theo ngươi, còn có thể đi nơi nào?"


"Ngươi được tự do, đi nơi nào không được?"
Thiếu niên Tổ sư phất phất tay, nhìn Thái học viện một tay mình sáng lập, trong ánh mắt có chút không nỡ, bỗng nhiên xoay người đi: "Ở nơi đây cả đời, hôm nay lại rời đi. Ta không muốn chính mình chết già bên trong Thái học viện."


Một già một trẻ đi ra khỏi kinh thành, đến ngoài thành, thiếu niên Tổ sư bảo Chấp pháp trưởng lão dừng lại, chính mình thì lại tiến về phía người đối diện.
"Đạo hữu."
Quốc sư chào, nói: "Đạo hữu cứ thế rời đi sao? Không định cáo từ Hoàng đế sao?"


Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Ta nhậm chức cũng một thân ung dung, không vì Hoàng đế mà đến, cần gì phải vì Hoàng đế mà đi? Ngươi mời ta đến, bây giờ ngươi lại tiễn ta rời đi, ta rất vui vẻ."


Quốc sư Duyên Khang cảm khái nói: "Đạo hữu đã có thể thẳng thắn đối mặt sinh tử, tâm tình đến độ cao của ngươi ta còn không biết phải tu luyện bao nhiêu năm. Ta tiễn ngươi đi thôi."


Hai người sánh vai đi về phía trước, Chấp pháp trưởng lão theo ở phía sau cách đó không xa, quốc sư Duyên Khang nói: "Biết ngươi phải đi, trong lòng ta đột nhiên liền trống rỗng, thế gian này không ai hiểu ta bằng ngươi. Không có ngươi, người có thể nói chuyện lại thiếu đi một rồi."


Thiếu niên Tổ sư nói: "Chí hướng của ngươi rộng lớn, tiền đồ biết bao thăng trầm, biết bao nhấp nhô, ta đã không còn gì có thể dạy ngươi, phải dựa vào chính mình rồi."
Quốc sư Duyên Khang dừng bước: "Năm đó ta muốn bái ngươi làm thầy, vì sao ngươi không nhận ta?"


Thiếu niên Tổ sư thản nhiên nói: "Ta ý thức được ngươi tốt hơn ta, thành tựu tương lai cao hơn ta, ta thẹn làm thầy ngươi, vì lẽ đó không thể nhận ngươi làm đồ đệ. Chuyện ngươi muốn làm là chuyện mà trước đó ta chưa từng nghĩ tới, cũng là chuyện mà suốt đời ta đều không làm được, ta cũng học được từ ngươi rất nhiều, vì lẽ đó không thể làm thầy của ngươi."


Quốc sư Duyên Khang cất bước đuổi theo ông, nói: "Gần đây ta vẫn còn có chút mê man, có chút khốn đốn, ngươi nói, đường chúng ta đi là Chính đạo sao?"
"Ở trong mắt cái gọi là Chính đạo, đường chúng ta đi không phải là Chính đạo."


Thiếu niên Tổ sư dừng bước, nhìn vào mắt hắn: "Chúng ta tạo nên tiểu học, đại học, thái học, cải cách môn phái, tập hợp sở học của rất nhiều môn phái truyền dạy sĩ tử, để lê dân ngang ngửa cùng đệ tử môn phái, dưới cái nhìn của bọn họ đây là phản kinh rời đạo, tội không thể tha. Thế nhưng ở trong lòng chúng ta, đây chính là Chính đạo! Ngươi không cần quan tâm người khác nói thế nào, đúng chính là đúng! Bọn trộm cắp sẽ không vì chó sủa inh ỏi mà trở nên nghi ngờ."