Nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, Âu Dương Vân thở phào một hơi, vươn vai một cái, nhưng lại vô tình liếc thấy quyển hộ chiếu của Nam Cung Phong rơi trên tủ đầu giường, cô vội vàng cầm lấy đuổi theo, khó khăn lắm mới có được vài ngày yên tĩnh, đừng vì quên mang hộ chiếu mà hủy lịch trình.
Vì cô dậy quá sớm nên dưới tầng chỉ có ba người giúp việc đang quét dọn vệ sinh, thấy cô xuống dưới, họ cung kính cúi đầu: "Chào mợ chủ."
Cô vội vàng ừ một tiếng, chạy thẳng ra khỏi cửa phòng khách, nhưng rất không may, chiếc xe đã lăn bánh rồi.
Cô co cẳng đuổi theo, vẫy vẫy quyển hộ chiếu trong tay mà hét to: "Đợi đã."
Nam Cung Phong nhắm mắt định ngủ một giấc thì loáng thoáng nghe thấy giọng Âu Dương Vân, anh nghiêng đầu liếc vào kính chiếu hậu thì thấy cô đang đuổi theo sau thật, lập tức nói: "Dừng xe."
Chiếc xe dừng lại, anh đẩy cửa xuống xe, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào thân xe, ung dung nhàn nhã nhìn cô gái đang thở hồng hộc mà trêu đùa: "Không nỡ để tôi đi à?"
Âu Dương Vân tức giận trừng mắt lườm anh một cái, nhét quyển hộ chiếu vào lòng anh: "Tôi sợ anh không đi nổi thôi."
Vừa dứt lời, trước mặt đã xuất hiện thêm một người đàn ông, nhẹ nhàng đoan chính, tươi cười hỏi: "Người này là chị dâu mới phải không?"
Âu Dương Vân hoài nghi gật đầu: "Xin hỏi cậu là..."
"Ồ, tôi tên là Quý Phong, là thư ký kiêm tình nhân của Anh Phong, lần đầu gặp mặt, hân hạnh hân hạnh."
"Tình nhân?"
Âu Dương Vân sợ hết hồn, toàn thân hóa đá tại chỗ. Ánh mắt cô hướng về phía Nam Cung Phong, cứ tưởng anh sẽ phủ nhận, không ngờ anh không những không phủ nhận mà còn ngồi vào xe như không có chuyện gì xảy ra.
"Chị dâu, em đưa tay lâu lắm rồi đấy."
Quý Phong ngượng ngùng nhắc nhở, Âu Dương Vân bắt tay cùng cậu ấy, không được tình nguyện cho lắm.
"À thì, bây giờ chúng tôi đang vội tới sân bay, xin phép đi trước nhé."
"Đợi đã."
Âu Dương Vân gọi cậu ta đứng lại, trầm giọng hỏi: "Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Quý Phong quay đầu nhìn Nam Cung Phong, lặng lẽ trả lời: "Quả thực không giấu diếm gì, quan hệ ‘đồng chí’."
Cô không tin, đi tới bên cạnh cửa sổ xe, cúi người chất vấn người đàn ông trong xe: "Chẳng phải anh nói anh không phải người đồng tính sao?"
Nam Cung Phong không để ý tới lời chất vấn của cô, trừng mắt nhìn Quý Phong: "Sao còn chưa lên xe?"
Quý Phong lập tức lên xe, vẫy vẫy tay: "Chị dâu yên tâm đi, có em bên cạnh Anh Phong, anh ấy sẽ không cô đơn đâu..."
Âu Dương Vân thấy da đầu mình tê dại, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi, bụi bay mù mịt trong không khí khiến cô sặc sụa, thực ra cô cũng không chắc lắm, rốt cuộc là sặc vì bụi hay vì câu nói "anh ấy sẽ không cô đơn đâu" của Quý Phong.
Chẳng trách anh ghét phụ nữ như vậy, hóa ra là vì thích đàn ông. Ban đầu cô hỏi anh còn không thừa nhận, bây giờ lại không phủ nhận, trời đất quay cuồng, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, nếu như Nam Cung Phong là một người đồng tính thì cô nên làm thế nào đây?
Phờ phạc về đến nhà, em chồng của cô đã dậy, đang đi dạo ở vườn hoa bên ngoài, thấy cô uể oải, nặng nề tâm sự, cô bé vội vàng hỏi han: "Chị dâu, sao thế?"