Mua Vợ

Chương 150: Chìm vào hố ma

Lý Giáp Phú không ngừng nháy mắt với vợ mình, bà Lý liền dỗ dành con trai để lừa cậu ta lên tầng.

“Chú Giáp Phú, chú có chuyện gì muốn nói với cháu sao?”

“Ở lại nhà chú đi, cháu cũng thấy đấy, Mộng Long nó không thể sống thiếu cháu.”

Âu Dương Vân khó hiểu nhìn về phía ông ta, bình tĩnh nói: “Chú biết chuyện này là không thể nào mà.”

“Nếu như cô đã vô tình như vậy, vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa, tôi nói trước cho cô biết, Lý Giáp Phú tôi từ trước đến nay đã không ăn được thì đạp đổ, nếu như cô không đồng ý, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt.”

Âu Dương Vân châm chọc cười cười: “Chú định làm thế nào để khiến cháu thân bại danh liệt? Dùng dư luận để công kích cháu giống như lần trước sao?”

“Chuyện đó cô không cần quan tâm, tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đi.”

“Không cần nghĩ, cho dù có nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần nữa thì cháu vẫn không thay đổi quyết định của mình.” Cô đứng dậy, bưng chén trà trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch: “Trà cháu đã uống, cũng đã cho chú Giáp Phú chút mặt mũi, tạm biệt.”

Âu Dương Vân kiên định bước về phía cửa, nhưng lúc đi tới cạnh cửa, đột nhiên hai chân cô mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, dùng sức lắc lắc cái trán, trước mắt có rất nhiều ngôi sao đang phát sáng, cơ thể thì càng ngày càng mệt mỏi không có sức, giống như linh hồn sắp rời khỏi thân thể vậy.

“Sao vậy?”

Lý Giáp Phú đứng trước mặt cô, vẻ mặt đắc ý nhếch nhếch khóe môi.

“Ông cho tôi uống cái gì vậy?”

Lúc này Âu Dương Vân mới ý thức được mình đã trúng kế, cô dựa vào ý chí bền bỉ của mình, nghiến răng chất vấn kẻ tiểu nhân hèn hạ trước mặt.

“Nhuyễn cốt tán, một loại thuốc có thể khiến con người hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.”

Lý Giáp Phú phát ra tiếng cười khiến người khác rợn cả tóc gáy, lúc này, bà Lý cũng đi xuống tầng, chậm rãi bước tới trước mặt Âu Dương Vân, cao ngạo nhìn xuống nói: “Đây chính là hậu quả của việc cô phản bội con tôi, phản bội nhà họ Lý.”

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Âu Dương Vân tức giận gầm nhẹ, mặc dù cơ thể không có sức lực, nhưng cô vẫn có thể nói chuyện, nếu không phải là người có tố chất cao, cô đã chửi như tát nước vào hai con người vô sỉ trước mặt này rồi.

“Muốn làm gì? Chờ lát nữa cô sẽ biết.”

Lý Giáp Phú và vợ của ông ta nhấc Âu Dương Vân lên, kéo vào một căn phòng tối tăm, sau đó ném cô lên trên giường, Lý Giáp Phú vỗ vỗ tay, nói với vợ: “Nơi này giao cho bà.”

Ông ta chân trước vừa đi, chân sau bà Lý giống như một bà hoàng hậu ác độc bắt đầu lột quần áo của Âu Dương Vân, Âu Dương Vân kinh hãi, lớn tiếng hét lên: “Làm cái gì vậy? Bà muốn làm gì? Đừng động vào tôi, tôi bảo bà đừng động vào tôi!”

Bà Lý giả bộ mắt điếc tai ngơ với những tiếng la hét của cô, lạnh lùng nói: “Đừng trách chúng tôi không đối tốt với cô, đây đều là do tự cô chuốc lấy, nếu như ngay từ đầu cô ngoan ngoãn gả cho con trai tôi, thì hôm nay sẽ chẳng có chuyện gì cả.”

Âu Dương Vân cuối cùng cũng rơi nước mắt, cô thấy mình như một con cá nằm trên mặt thớt, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, chỉ có thể để mặc cho mấy tên đồ tể xâu xé.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, các người dám sỉ nhục tôi, Nam Cung Phong san bằng nhà họ Lý của mấy người!”

Giọt nước mắt bất lực của cô không đả động được lòng thương hại của bà Lý đang đứng trước mặt mình, đổi lại là một trận nhục nhã: “Đừng giả bộ như mình là liệt nữ trong trắng nữa, ai mà không biết mẹ cô năm đó chính là một vũ nữ chuyên ngủ với đàn ông, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ bà ta nữa kìa, đúng là buồn cười chết mất!”

Trái tim Âu Dương Vân như bị quất một roi đau đớn, đã rất lâu rồi cô không nghe thấy những lời sỉ nhục mẹ cô, cô tưởng rằng ngoại trừ Âu Dương Kiều và Nguyễn Kim Tuệ ra, sẽ không có ai sỉ nhục hai mẹ con cô, nhưng không ngờ bà Lý cũng nói năng lỗ mãng như vậy, cô lập tức nổi giận, không quan tâm đến tố chất gì đó nữa, chửi bới ầm ĩ: “Bà già chết tiệt, con mụ già, cút, bà cút cho tôi, bà nhất định sẽ chết không yên!”

Bốp --

Bà Lý giơ tay hung hăng tát một cái lên mặt cô, đây không phải là lần đầu tiên Âu Dương Vân phải ăn bạt tai, nhưng lần này trái tim cô đau hơn rất nhiều so với những lần trước, chỉ bởi vì giờ phút này cô đã bị lột sạch quần áo, loại nhục nhã này cả đời cô sẽ không quên.

“Ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi sẽ không để cô dễ chịu đâu!”

Bà Lý hung hăng trừng mắt lườm cô, đứng dậy ra khỏi phòng, Lý Giáp Phú đứng ngoài cửa trầm giọng hỏi: “Chuẩn bị xong rồi sao?”

“Vâng, ông cũng đi chuẩn bị đi.”

Bà ta đi tới phòng của con trai mình, Lý Mộng Long vừa thấy mẹ mình liền sốt ruột hỏi: “Mẹ, Tiểu Vân đâu?”

“Tiểu Vân ở dưới tầng, Mộng Long, mẹ hỏi con, con có muốn Tiểu Vân ở lại bên cạnh con, mãi mãi không rời xa con không?”

Lý Mộng Long gật đầu thật mạnh: “Muốn!”

“Tốt, vậy con phải nghe lời mẹ, mẹ bảo con làm thế nào thì con phải làm thế đó, như vậy, Tiểu Vân sẽ không bao giờ rời xa con nữa, từ nay về sau sẽ mãi ở bên cạnh con.”

“Thật sao?”

Lý Mộng Long phấn khích nhảy dựng lên, bởi không gì vui hơn việc Tiểu Vân sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu ta, càng khiến cậu ta vui vẻ hơn.

“Đương nhiên là thật.”

“Nhưng con phải làm thế nào?”

Bà Lý hắng giọng, đè thấp giọng bắt đầu dạy bảo: “Phụ nữ chỉ khi ở trong trường hợp này mới ở lại bên cạnh người đàn ông, đó chính là phá trinh của cô ấy...”

“Phá trinh?”

“Cái này thì đợi lát nữa ba sẽ dạy con, con chỉ cần nhớ kỹ, phá trinh của cô ấy thì cô ấy mới chung thủy với con, nhớ kỹ điều này là được.”

“Nếu như con không phá trinh của cô ấy thì cô ấy sẽ đi đúng không?”

“Đúng vậy, cô ấy chẳng những sẽ đi, hơn nữa còn đi mãi mãi không bao giờ trở lại thăm con nữa.”

Điều Lý Mộng Long sợ nhất chính là Âu Dương Vân sẽ không đến thăm cậu ta nữa, cậu ta vừa lo lắng vừa hoảng sợ kéo mẹ mình: “Mẹ, vậy mẹ mau dẫn con đi đi, con sẽ phá trinh của cô ấy ngay bây giờ.”

“Được.”

Bà Lý dẫn con trai xuống tầng, đi tới phòng ngủ của bà ta, Lý Giáp Phú đã chờ ở đó, vẫy tay với con trai: “Mộng Long, qua đây.”

“Đi đi, trước tiên phải học làm thế nào để phá trinh.”

Bà Lý khích lệ con trai, Lý Mộng Long đi tới bên cạnh ba, ngây thơ hỏi: “Ba, làm thế nào để phá trinh?”

Lý Giáp Phú vỗ vỗ đầu của cậu ta: “Con sẽ biết ngay bây giờ đây.”

Ông ta đứng dậy mở đầu DVD, sau đó nhét vào một chiếc đĩa CD vào.

Lý Mộng Long đã lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy những hình ảnh như vậy, cả người đều bị kinh sợ.

“Lát nữa con cứ làm giống như người đàn ông trong TV này là được.”

“Làm như vậy Tiểu Vân sẽ ở lại bên cạnh con đúng không?”

“Đúng vậy, cho dù cô ta có cầu xin hay mắng chửi con thế nào, thì con cũng không được mềm lòng, nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ cách này ra, không có bất kỳ cách nào khác có thể giúp con có được cô ta.”

Lý Mộng Long gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

“Vậy bây giờ chúng ta qua đó đi?”

“Vâng.”

Lý Mộng Long đi theo ba đến căn phòng của Tiểu Vân, vừa nhìn thấy Tiểu Vân nằm trên giường rơi nước mắt, cậu ta hoảng sợ hỏi mẹ: “Mẹ, sao Tiểu Vân lại khóc?”

“Con không cần quan tâm, nhớ kỹ lời của ba mẹ là được.”

Lý Giáp Phú cầm camera gắn trên vách tường, sau đó nói với vợ: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Bà Lý không đi ra ngoài ngay, mà bà giúp con trai cởi áo, sau đó chỉ vào Âu Dương Vân đang đắp chăn: “Vào đi, con thích làm thế nào thì làm thế đó.”

“... Ồ.”

Âu Dương Vân sợ hãi lắc đầu, trong miệng tự lẩm bẩm: “Đừng mà Mộng Long, nhất định không được...”

Lý Giáp Phú cùng vợ đi ra khỏi căn phòng, sau đó đứng ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong, Lý Mộng Long từng bước đi về phía Âu Dương Vân, Âu Dương Vân lớn tiếng ngăn cản: “Mộng Long, đừng tới đây, xin cậu đừng tới đây, tôi là Tiểu Vân, tôi là Tiểu Vân vẫn luôn yêu thương cậu đây, cậu không thể xúc phạm tôi, cậu nhất định không thể xúc phạm tôi...”

Âu Dương Vân khóc không thành tiếng, Lý Mộng Long đột nhiên luống cuống tay chân, đang không biết phải làm thế nào, thì ngoài cửa truyền tới lời dạy của mẹ: “Mộng Long, đừng mềm lòng, dũng cảm phá trinh của cô ta, chỉ cần phá trinh của cô ta, sau này cô ta sẽ là của con!”

Lý Mộng Long vừa mới đi về phía trước một bước, Âu Dương Vân lại điên cuồng hét lớn: “Đừng tới đây!”

Cậu ta lại bị kinh sợ lần nữa, phía trước bị Âu Dương Vân ngăn cản, phía sau ba mẹ lại thúc giục, cậu ta nhất thời lâm vào tình thế khó xử, tiến lên phía trước cũng không được, mà lui về phía sau cũng không xong, cứ ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Lý Giáp Phú hé khe cửa ra, nhìn thấy con trai không có hành động gì, không khỏi thở dài nói: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.”

“Bịt miệng của cô ta lại, xem cô ta còn la hét thế nào.”

Bà Lý quyết đoán, tìm một cuộn băng dính đi vào phòng, thô lỗ dán miệng của Âu Dương Vân lại.

Âu Dương Vân lần này không những không thể cử động, ngay cả nói cũng không nên lời, động tác duy nhất, chính là không ngừng chảy nước mắt...

“Con trai, mau tiến lên đi..., nếu như còn không tiến lên, Tiểu Vân sẽ rời đi ngay lập tức, sau này con sẽ không được gặp cô ta nữa đâu.”

Lý Mộng Long bị mẹ đầu độc, cắn răng vọt tới trước mặt Âu Dương Vân, sau đó vén chăn lên nằm xuống.

Thấy con trai ngốc cuối cùng cũng hiểu, mẹ Lý liền vui vẻ đi ra, nói với chồng mình ở ngoài cửa: “Tiến vào rồi.”

Lý Giáp Phú thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hai mắt tóe ra một tia hung ác nham hiểm: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách người khác.”

Trong lòng bà Lý vẫn sợ hãi: “Ông xã, ông chắc chắn tên Nam Cung Phong gì đó sẽ không tìm chúng ta báo thù chứ?”

“Yên tâm đi, trên người cô ta không có bất kỳ dấu hiệu nào giống như bị bắt cóc, đến lúc đó chúng ta cứ khăng khăng nói rằng cô ta tự nguyện làm vậy, Nam Cung Phong sẽ không làm gì được chúng ta đâu.”

“Nhưng em vẫn hơi lo, nghe nói thế lực của nhà Nam Cung ở thành phố B không hề bình thường.”

“Không bình thường thì thế nào? Đừng quên, thế lực của chúng ta ở thành phố T cũng không hề bình thường, hơn nữa, còn có Can đại ca của bà chống lưng cho chúng ta, sợ cái gì chứ?”

Nghe ông xã nói như vậy, sự lo lắng trong lòng bà Lý cũng được buông xuống.

Thực ra tình hình không hề thuận lợi như hai người tưởng tượng, mặc dù Lý Mộng Long chui vào nằm cạnh Âu Dương Vân, nhưng chỉ xuất phát từ sự yêu mến cô, dĩ nhiên cũng không dám động đậy.

Âu Dương Vân rưng rưng nhìn cậu ta, ngàn lời muốn nói chỉ có thể nhờ vào ánh mắt truyền đến người trước mặt, rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng kẻ ngốc cũng có thể có trái tim.

Lý Mộng Long duỗi bàn tay run rẩy, sờ sờ khuôn mặt sưng lên của Âu Dương Vân, buồn bã nói: “Tiểu Vân, mẹ anh đánh em sao?”

Âu Dương Vân nghe vậy nước mắt kìm nén trong hốc mắt lập tức trào ra, ánh mắt của cô giống như hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong hàm chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, có đau lòng, có buồn bã, có đau khổ, có tuyệt vọng, có nhẫn nhịn, có chờ đợi, Lý Mộng Long là một kẻ ngốc, nhưng Lý Mộng Long lại có một trái tim thuần khiết, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng của Âu Dương Vân, trái tim thuần khiết kia bỗng nhiên bị cứa một nhát đau đớn.