Mua Vợ

Chương 147: Sự việc trên núi đế vương

“Uống hết cháu lại đến tìm ông mua tiếp không được sao?”

“Cô không tìm được tôi đâu, với tôi bốn bể là nhà, nay ở đây, mai đã chẳng biết ở nơi nào rồi.”

Ông lão bốc thuốc cho cô xong, lấy ra một mẩu giấy trắng để viết đơn thuốc, Âu Dương Vân nhìn qua, trên đó viết: “Thục địa 15g, đương quy 15g, cây râm tử 15g, kỷ tử 15g, ngũ vị tử 10g, tử hà đông 12g, chế hoàng tinh 12g...”

“Cảm ơn ông.”

Cô ngước lên hỏi: “Sau này nếu cháu mang thai, làm sao để tạ ơn ông đây?”

Ông lão tươi cười: “Tạ ơn thì không cần đâu, tôi ngồi bán thuốc trên núi Đế Vương được khoảng ba ngày gì đó rồi, vậy mà chỉ có mỗi một vị khách là cô thôi đấy. Giả sử sau này nếu như cô uống thuốc của tôi mà có tác dụng, thì chỉ cần cô nói cho người khác biết. Có một thầy thuốc 72 tuổi có y thuật rất cao là được.”

Âu Dương Vân tin lời ông lão nói, nếu cô không lâm vào bước đường cùng như ngày hôm nay, cô cũng sẽ không tin có một thầy thuốc không cần bất kỳ kiến thức gì của y học hiện đại mà dám khẳng định mình có thể chữa khỏi bách bệnh.

Cô rút hết toàn bộ số tiền trong túi ra đưa cho ông lão: “Được rồi, nếu như cháu thật sự có con, đại ân đại đức của ông cháu suốt đời khắc ghi.”

Sau khi chia tay ông lão, cô liền chuẩn bị xuống núi, cô tưởng tượng cảnh t uống thuốc của ông lão xong liền có tin vui, trong lòng vô cùng phấn khích, kết quả một giây không chú ý chân cô tụt xuống hố, cô kêu lên một tiếng rồi cả người đã ngã lăn ra.

Xoa xoa vùng chân bị đau, cô chống tay định đứng lên, mới phát hiện mình không đứng lên được, buồn bã lấy điện thoại ra, gọi cho Nam Cung Phong.

“Ông xã, anh bận không?”

Nam Cung Phong bất ngờ khi bỗng nhiên nhận được điện thoại của Âu Dương Vân, nhẹ nhàng đáp: “Anh không bận, có chuyện gì thế?”

“Anh có thể đến núi Đề Vương được không?”

“Núi Đế Vương? Đến đấy làm gì?

“Em đến núi Đế Vương giải khuây, không cẩn thận ngã chật khớp rồi.”

Vừa nghe tin cô bị trẹo chân, Nam Cung Phong lập tức nói: “Được, em ở yên đấy không được động đậy, giờ anh qua luôn.”

“Vâng...”

Chưa đầy một tiếng sau, Nam Cung Phong lao đến nhanh như chớp, Âu Dương Vân vẫn ngồi dưới đất, cúi đầu nghịch đám cỏ bên cạnh.

“Sao rồi đưa anh xem nào?”

Anh căng thẳng nâng bàn chân bị trẹo lên, Âu Dương Vân nhe răng xuýt xoa kêu: “Anh nhẹ thôi, đau lắm.”

“Xin lỗi, anh sốt ruột quá.”

“Chỗ mắt cá chân ấy, chắc là bong gân rồi.”

“Nào, lên đây anh cõng xuống núi.”

Nam Cung Phong hạ thấp lưng xuống, nắm lấy cánh tay Âu Dương Vân, kéo cô lên lưng mình, rồi dùng sức sốc cô lên lưng.

“Em tự nhiên chạy tới đây làm gì?

Nam Cung Phong cảm thấy khó hiểu.

“Thì là đến đây thư giãn chút thôi, dạo này em thấy hơi bí bách.”

“Chẳng lẽ đến giờ em cũng vẫn để chuyện của Đường Huyên trong lòng sao!?”

“Không phải vậy.”

Âu Dương Vân khẽ phủ nhận.

“Lần sau em đừng ra ngoài một mình, trong nhà nhiều đàn ông con trai như vậy, tùy ý nhờ vài người đi cùng thì em đã không bị trẹo chân rồi.”

“Tùy ý gọi vài người thì anh có cơ hội cõng em không?”

Nam Cung Phong không vui nói: “Em muốn anh cõng chỉ cần một câu nói, anh có thể cõng em từ Thành Nam ra Thành Bắc, nhưng em không thể bị trẹo chân, em có biết em như vậy anh đau lòng thế nào không?”

“Ừ thì em muốn anh đau lòng mà.”

Âu Dương Vân nhí nhảnh nói.

“Em đói bụng rồi.”

Anh dừng bước, nhìn trái, nhìn phải: “Ở đây chắc chẳng có gì ăn, cố gắng một chút, xuống núi anh đưa em đi ăn món ngon.”

“Em không muốn ăn ngon, em muốn ăn cái kia.”

Nhìn theo hướng cô chỉ, tròng mắt Nam Cung Phong xuýt chút nữa rơi ra ngoài: “Kẹo hồ lô?”

“Vâng!”

Anh thở dài: “Đấy là đồ dành cho con nít, lớn như em còn ăn kẹo hồ lô, anh lại còn đang cõng em thế này, mọi người chắc sẽ tưởng em là con gái anh mất?”

Thân thể Âu Dương Vân bỗng nhiên cứng lại, uể oải nói: “Vậy em không ăn nữa.”

Một câu nói vô tâm của Nam Cung Phong, vô tình chạm vào nỗi đau của cô, cô luôn mong có thể sinh cho anh một cậu con trai hoặc một cô con gái biết bao nhiêu...”

“Ông chủ, cho tôi hai que kẹo hồ lô.”

Không biết từ lúc nào Nam Cung Phong đã dừng chân trước cửa hàng kẹo hồ lô, thanh toán xong tiền, anh đặt 2 que kẹo vào tay Âu Dương Vân rồi nói: “Ăn đi.”

“Anh mua nhiều thế làm gì chứ?”

“Để em ăn cho hết nghiện thì thôi.”

Mắt Âu Dương Vân như nhòa đi, cô cắn một miếng, mùi vị thơm ngọt, từng giọt nước mắt nhanh chóng tuôn rơi.

Thời tiết đang nóng dần lên, Nam Cung Phong chỉ mặt một chiếc áo gió, anh cảm thấy lành lạnh và ẩm ướt sau lưng bèn nghi hoặc hỏi: “Không phải mua cho em rồi à, sao lại khóc?”

“Thì bởi nó ngon quá mà.”

Ra vậy, Nam Cung Phong không nói gì nữa, đặt cô ngồi lên mỏm đá bên đường, gặng hỏi: “Ngon mà cũng khóc sao?Bây giờ nước mắt của em dễ dãi thế hả?”

“Anh không biết kẹo hồ lô có ý nghĩa thế nào với em đâu.”

“Ý nghĩa thế nào?”

“Khi còn bé mẹ từng dẫn em đến núi Đế Vương một lần, trưa hôm đó em rất đói, trên người mẹ chỉ có một đồng và bà đã dùng nó để mua một cây kẹo hồ cho em, em biết mẹ cũng rất đói, nên muốn ăn cùng bà, nhưng bà từ chối, sau đó em bướng bỉnh nói nếu mẹ không ăn em cũng không ăn. Nhìn cây kẹo bị ánh mặt trời chiếu rọi đến mức sắp tan chảy, mẹ mới chịu thỏa hiệp, cùng em ăn hết cây kẹo. Đó là lần đầu tiên mẹ đầu hàng trước em, cả tuần sau em vẫn vui vì chuyện đó. Đến bây giờ em cũng không quên được ánh mắt bất lực nhưng đầy âu yếm của mẹ, và tất cả những lời mẹ từng nói, trên đời không có ba mẹ nào thắng được con cái của mình.”

Nam Cung Phong nghe cô nói xong cũng nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, anh giơ tay lên xoa trán cô: “Tiểu Vân của chúng ta từ nhỏ đã khiến người ta vừa yêu vừa ghét rồi.”

Âu Dương Vân cười hì hì, giơ cây kẹo còn lại trong tay lên đưa cho anh: “Anh ăn chiếc này đi.”

Nam Cung Phong khổ sở nhìn xung quanh, anh khẽ nói: “Anh không ăn đâu, to đầu như anh còn ngồi đây gặm kẹo hồ lô, nếu bị phóng viên săn tin nhìn thấy, nhất định mai lại lên trang đầu báo thành phố B...”

“Không sao đâu, chỗ núi đồi hoang vu này lấy đâu ra phóng viên săn tin, họ chẳng thấy gì đâu, ăn đi ăn đi.”

“Không có phóng viên nhưng còn người khác, em xem đi xung quanh bao nhiêu là hàng quán, việc này khó quá.”

Âu Dương Vân chớp chớp mắt: “Hay là dùng cách em uy hiếp mẹ với anh nhé?”

Nam Cung Phong liếc nhìn cây kẹo trước miệng mình, ôm chán thở dài: “Thực sự thua em rồi.”

Anh đón lấy cây kẹo, bóc vỏ ra, nhanh gọn ăn hết hai viên, nếu không vướng cây gậy dùng để chống xuống, anh đã ăn hết cả năm viên cùng lúc cho rồi, như vậy sẽ không mất mặt như cô giữa thanh thiên bạch nhật như thế này.

“Anh đi mua cho em cái kia đi.”

Âu Dương Vân chỉ tay, Nam Cung Phong đang nhồm nhoàm kẹo hồ lô trong miệng xuýt chút nữa chết nghẹn: “Lại mua gì nữa?”

“Chính là cái kia kìa.”

Âu Dương Vân chỉ vào sạp hàng bán đồ trang sức cách đó chừng năm mét: “Nãy em thấy có đôi tình nhân tới đó mua vòng tình nhân, em cũng muốn có.”

Nam Cung Phong xoa xoa ấn đường, tha thiết cầu xin: “Em tha cho anh đi được không, anh đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn như vậy, em bảo anh mua hàng ven đường, em muốn biến anh thành trò cười cho người dân cả cái nước này hả?”

“Rốt cuộc anh có mua không?”

Âu Dương Vân làm bộ muốn đứng lên: “Anh không mua em tự ra đó mua.”

Nam Cung Phong sờ chán cô: “Hôm nay em không ấm đầu đấy chứ!?”

“Có anh ấm đầu ấy.”

Cô đập tay anh xuống, cô rất hứng thú với mấy cách làm khó anh như kiểu này.

“Vợ à, đừng dày vò anh nữa, tý về anh mua cả xe trân châu tặng em, chúng ta không để ý hàng ven đường nữa được chứ?”

“Em cứ thích đồ ven đường đấy.”

Âu Dương Vân ương bướng đối đầu với anh, Nam Cung Phong thở dài, đau khổ nói: “Được rồi, anh mua!”

“Chờ chút.”

“Lại sao nữa?”

“Cõng em đi cùng, em muốn tự chọn.”

Nam Cung Phong bất đắc dĩ cõng cô tới nơi được chỉ định, hai mắt cô long lanh như phát sáng, chọn đi chọn lại cuối cùng cũng chọn được một đôi vòng tình nhân, thực ra cũng chỉ là mấy sợi dây quấn quấn lại thành chuỗi mà thôi.

“Nào, em đeo cho anh.”

Nam Cung Phong sợ hãi lắc đầu: “Anh không muốn.”

“Đưa đây.”

Âu Dương Vân dứt khoát lôi tay anh ra, rồi đeo cho anh chiếc dành cho nam, trịnh trọng cảnh cáo: “Không cho phép anh tháo xuống đâu đấy.”

Nam Cung Phong quả thực sắp điên lên rồi, anh ghé sát vào tai cô nói: “Giờ có thể xuống núi được chưa? Phu nhân!”

“Được, đi thôi.”

Âu Dương Vân hài lòng gật đầu, nhảy lên lưng Nam Cung Phong.

“Hôm nay em thực sự đã thách thức anh làm những việc cả đời anh không bao giờ thử.”

Nam Cung Phong liếc mắt nhìn Âu Dương Vân, ăn kẹo hồ lô, mua hàng ven đường? Ôi, trời ơi, điên mất thôi.

Âu Dương Vân bật cười: “Thực ra, đây đều là những hành động mà người bình thường yêu nhau hay làm, anh không chấp nhận được là vì cuộc sống của anh quá hoàn hảo quá tốt đẹp mà thôi.”

“Em thích cách như vậy sao?”

“Thích chứ, cách mà người bình thường yêu nhau luôn đem đến cho người ta cảm giác ấm áp và khắc cốt ghi tâm, anh cảm thấy hôm nay rất mất mặt, nhưng em lại rất vui, anh thử nghĩ mà xem, vào một đêm nào đó của mấy chục năm sau, liệu anh có còn nhớ từng đưa em tới đâu ăn tối dưới nến, hoặc tới cửa hàng trang sức nào không? Không thể đúng không? Chắc chắn anh sẽ không nhớ nổi đâu, nhưng hôm nay lại khác, em tin dù có bao lâu trôi qua, Nam Cung Phong anh vẫn sẽ không quên được ngày hôm nay, trên ngọn núi Đế Vương này, chúng ta cùng ăn kẹo hồ lô, còn cùng đeo chiếc vòng tình nhân có giá 30.000 đồng này.”

“Ừ, có lý, nhưng đừng nhắc đến 30.000 đồng được không?”

“Thế thì sao?”

“Nhắc đến 30.000 đồng anh muốn đâm đầu đi chết đây.”

Ha ha, Âu Dương Vân không nhịn được bật cười thành tiếng, những việc xảy ra trên núi Đế Vương hôm nay đúng là không uổng công cô mà, dù có bị ông lão lừa rằng bệnh vô sinh của cô sẽ khỏi, nhưng cô cũng cảm thấy đáng lắm, vì ngay lúc này đây, cô thật sự đã quên hết tất thảy những chuyện buồn, thật lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Chúng ta trở về thôi?”

“Hiện giờ chẳng phải vẫn đang trên dường về sao?”

“Không phải, ý em là, chúng ta quay lại đỉnh núi.”

Nam Cung Phong lảo đảo, suýt nữa ngã dúi xuống đất, anh lấy lại thăng bằng, kinh hãi hỏi: “Em đùa anh à!? Chúng ta đi được nửa đường rồi mà?”

“Em rất nghiêm túc.”

Âu Dương Vân nghiêm chỉnh gật đầu.

“Tại sao? Mặt trời xuống núi rồi, em còn quay lại làm gì?”

“Em quay lại đâu phải vì tìm mặt trời, em muốn đứng trên đỉnh núi, nói hết ra những khó chịu trong lòng.”

“Giờ em đứng được chắc?”

“Anh có thể cõng em mà, từ giờ trở đi, Nam Cung Phong anh chính là đôi chân của em. Không phải anh nói bất kể lúc nào, anh cũng là chỗ dựa của em sao?”

Nam Cung Phong bất lực không nói được gì, anh quay người: “Được, hôm nay anh sẽ làm nô tài của em, lên núi đao xuống biển lửa, anh quyết không nói một lời.”

Hai người lại quay lại đỉnh núi, tìm một khoảng trống yên tĩnh, Nam Cung Phong thả Âu Dương Vân xuống, thở gấp nói: “Nhìn thì toàn xương, mà sao lúc cõng lại nặng thế nhỉ?”

“Đấy gọi là người có nội hàm.”

Cắt, Nam Cung Phong không vui cười: “Đúng là lần đầu được gặp người có nội hàm như vậy.”

Âu Dương Vân ngắm nhìn tầng mây xa xa mà như gần ngay trước mặt, suy tư nói: “Bây giờ có phải em rất to lớn có thể đội trời đạp đất được rồi không?”

Nam Cung Phong hít một hơi thật sâu linh khí giữa núi và trời, trả lời cô: “Người đứng trên đỉnh núi không có nghĩa anh ta rất to cao, mà là những dãy núi anh ta đã được chinh phục giúp anh ta cảm thấy mình cao hơn. Chinh phục được 1 cm anh ấy như cao thêm 1 cm, chiều dài của quãng thời gian cho quá trình anh ta chinh phục giờ đây biến thành chiều cao của anh ta. Thời gian không thể níu giữ, nó sẽ lướt qua vai bạn, nhưng bạn có thể để nó dưới chân mình biến nó thành chiều cao của bạn.”

“Thật sâu sắc nhưng mà nghe không hiểu.”

“Đây là câu nói mà trước kia thầy Kiều từng nói với bọn anh trong một lần leo núi Ngũ Nhạc.”

“Thầy Kiều? Thầy Kiều Chi Hiên?”

“Ừ.”

“Thầy còn nói gì nữa?” Âu Dương Vân hứng thú hỏi.

“Thầy còn nói...” Nam Cung Phong dừng một chút: “Khi bạn quên đi quá khứ của mình, thỏa mãn với bản thân của hiện tại, nhìn về bạn của tương lai, lúc này bạn đang đứng ở đỉnh cao của cuộc sống. Khi thành công không khiến bạn quá mừng rỡ, thất bại cũng không ảnh hưởng gì đến bạn, tĩnh lặng không nhấn chìm bạn, có nghĩa bạn đang đứng ở đỉnh cao của sinh mệnh. Khi bạn mỉm cười đối diện với quá khứ, hạnh phúc chờ đợi vào tương lai tươi sáng, bao dung nhìn về phía sau, bình thản nhìn về phía trước, khi đó bạn đang đứng ở đỉnh cao của linh hồn.”

Bộp bộp bộp --

Âu Dương Vân vỗ tay hưởng ứng, tâm đắc nói: “Thầy Kiều không hổ danh là người có sức ảnh hưởng, bài thầy giảng thực sự vô cùng sâu sắc, mang đến cho người ta một loại cảm gaisc như được mở rộng tầm mắt vậy.”

“Đúng vậy, vậy nên trước nay anh vẫn luôn vô cùng kính trọng thầy.”

“Ông xã, lần sau lúc nào anh đi gặp thầy Kiều nhớ cho em theo với, để thầy giải đáp tâm lý giúp em được không?”

Nam Cung Phong chớp chớp mắt: “Trong lòng em cần giải đáp vấn đề gì?”

“Em có tâm sự trong lòng.”

“Chuyện gì? Biến thái?”

Âu Dương Vân trợn tròn mắt, đẩy anh ra: “Trời ạ, anh toàn nói cái gì ấy, câu anh nói vừa rồi hoàn toàn có thể chứng minh anh mới chính là đồ biến thái.”

Hai người chọc nhau, Nam Cung Phong ôm cô từ phía sau: “Được rồi, đừng đùa nữa, ở đây địa hình hiểm trở, ngã xuống anh không chịu trách nhiệm đâu.”

“Có ngã em cũng sẽ lôi anh ngã để anh làm đệm đỡ.”

Âu Dương Vân nằm trong lòng anh, nhắm hai mắt lại, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng, những đám mây bay trên đỉnh đầu kia giờ đây giống như được khảm vàng, trở nên thanh thoát hơn nhiều.