Mua Vợ

Chương 108: Lần đầu đối đầu với đường huyên(2)

Âu Dương Vân kinh ngạc đến mức mở to mắt, tức giận nhìn Nam Cung Phong. Nam Cung Phong thì đã sợ đến biến sắc, điên cuồng hỏi mẹ: “Mẹ! Mẹ lại muốn con phải ly hôn nữa sao?”

Nói rồi, anh kéo tay Âu Dương Vân: “Đi, chúng ta mau đi thôi, giờ tinh thần bà ấy đang không ổn định.”

Chẳng ngờ, Âu Dương Vân lại hất tay anh ra, nghiến răng: “Em sẽ tính sổ với anh sau.” rồi lập tức đến an ủi mẹ chồng.

Cô an ủi mẹ một hồi, đợi cho đến khi tâm tình bà tốt lên, thì mới rời khỏi phòng mẹ rồi về phòng mình.

Nam Cung Phong đang ngồi trong phòng ngủ, kiên nhẫn chờ cô trở về để giải thích.

“Bà xã à, em nhất định không được tin lời mẹ anh nói. Dạo này tinh thần bà ấy hơi kích động nên mới nói linh tinh như vậy.”

Âu Dương Vân liếc nhìn anh: “Thật sao? Rốt cuộc là mẹ nói linh tinh, hay là có ai đó chột dạ?”

“Anh chột dạ cái gì chứ? Tình yêu anh dành cho em hoàn toàn trong sáng.”

“Tuy em đã biết anh không phải trai tân từ trước, nhưng em cũng không thể chấp nhận được việc anh mới đi học đại học một năm đã qua lại với tiếp viên rót rượu trong quán bar. Vậy nên tốt nhất là anh tự kiểm điểm lại bản thân đi!”

Âu Dương Vân học theo điệu bộ hung dữ của mẹ, cầm gối ném vào anh. Sau khi cái gối đập vào người anh, cô liền đẩy anh ra ngoài cửa: “Anh đi đi, tự kiểm điểm xong mới được về.”

“Sao cái tốt em không học mà cứ học cái xấu thế hả? Trời lạnh thế này em bảo anh đi đâu tự kiểm điểm?”

“Ba tự kiểm điểm ở đâu thì anh tự kiểm điểm ở đấy.”

“Sầm” một tiếng, Âu Dương Vân đóng luôn cửa phòng lại, mặc kệ Nam Cung Phong đập cửa gọi thế nào cũng không chịu mở.

Cuối cùng, Nam Cung Phong đành ôm gối đi đến phòng khách. Nam Cung Nhữ Dương đang đứng hút thuốc trước cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn lại. Thấy con trai, ông ngạc nhiên hỏi: “Con ra đây làm gì?”

“Nhờ phúc của ba, đêm nay con bị đuổi ra ngoài rồi.”

Nghe con nói vậy, sắc mặt ông hơi kém đi, rồi lại tiếp tục hút thuốc, không hỏi thêm gì nữa.

Một lát sau, Nam Cung Phong mới hỏi: “Ba, ba hãy nói thật đi, có phải ba thực sự ngoại tình không?”

“Thằng nhóc này, con nói cái gì vậy hả? Ba đã từng này tuổi rồi còn ngoại tình gì chứ!”

Nam Cung Nhữ Dương tức giận trừng mắt với con trai.

“Nhưng theo con thấy, bình thường mẹ cũng không tự nhiên nổi giận với ba?”

“Tối nay bà ấy không tỉnh táo, đừng có tin.”

“Con cũng nghĩ thế. Tự dưng mẹ lại nói cho Tiểu Vân biết chuyện hồi đại học con qua lại với tiếp viên quán rượu, thế là mọi chuyện hỏng bét hết cả.”

Nam Cung Phong thở dài, cuối cùng kéo chăn lên trùm kín đầu, không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Sáng sớm, trong lúc ăn sáng, Nam Cung Tình Tình phát hiện ra bầu không khí trong nhà có vẻ rất kì lạ. Đầu tiên là mẹ cô làm như không nhìn thấy ba cô, thứ hai là chị dâu cô cứ ngấm ngầm làm khó anh cô. Cô định hỏi rõ ràng nguyên do mà lại sợ chuốc khổ vào mình, nên chỉ ăn vội một ít rồi chuồn ngay mất.

Trước khi đi làm, Nam Cung Phong lại vào phòng ngủ, nói với Âu Dương Vân: “Bà xã à, sau một đêm tự kiểm điểm, anh đã ý thức được lỗi lầm của mình rồi. Đây là bản kiểm điểm của anh, em đọc đi.”

Âu Dương Vân còn đang ngơ ngẩn, Nam Cung Phong đã nhét luôn tờ giấy vào tay cô, sau đó hôn lên má cô một cái, rồi híp mắt cười đi làm.

Cô giở tờ giấy trong tay ra, đọc được một nửa thì nở nụ cười. Bản kiểm điểm này giống y hệt bản lần trước cô viết cho anh, vậy mà cô còn tưởng lúc ấy anh thực sự không thèm liếc nó lấy một cái, ném luôn vào thùng rác.

Vừa lúc ấy, tiếng tin nhắn điện thoại chợt vang lên: “Bà xã ơi, em cười rồi đúng không? Cười rồi thì coi như tha thứ cho anh rồi đúng không? Vậy tối nay mình ăn cơm cùng nhau nhé.”

Cô cười, cũng nhắn lại: “Để xem đã.”

Nam Cung Phong đọc xong tin nhắn cô gửi lại thì cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh biết rõ nếu không tha thứ cho anh, thì cô đã không nhắn lại.

Anh bận rộn làm việc cả buổi sáng. Mà đến trưa, Quý Phong lại đột ngột gõ cửa.

“Sếp Phong, có người gửi văn kiện mật cho anh, chỉ đích danh anh phải mở thư.”

Anh nghe vậy thì tức giận nhận thư: “Văn kiện mật gì chứ, đánh du kích thì có.”

Khi mở thư ra, thì anh thấy bên trong là loại giấy viết thư màu lam nhạt. Đột nhiên anh sững cả người, ngón tay run run, nhìn chằm chằm vào tờ giấy được gấp thành hạc, thẫn thờ hỏi: “Của ai đấy?”

“Nghe nói là của một phụ nữ, đưa đến quầy lễ tân bên kia.”

Nam Cung Phong hơi gằn giọng: “Ra ngoài đi.”

Quý Phong vừa đi ra, anh liền mở tờ giấy ra với tâm trạng phức tạp. Trên tờ giấy, là nét chữ duyên dáng mà anh chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay: “Anh Phong, em là Huyên Huyên đây. Nếu có thời gian, sáu giờ chiều anh đến gặp em ở chỗ cũ nhé.”

Vài lời ngắn gọn như vậy, lại chẳng khác nào mưa to gió lớn, làm tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Nam Cung Phong giờ như sóng lớn cuộn trào.

Anh chìm vào những hồi ức xa xưa mà người con gái kia đã mang đến, có đẹp đẽ, có đớn đau, rõ ràng đến mức như khắc sâu vào tim, không thể nào quên được...

Thế là cả buổi chiều, anh cứ hồn vía lên mây như vậy. Thậm chí đến cả lúc họp, anh cũng cứ đờ đẫn như bị bắt mất hồn vậy. Cấp dưới đang báo cáo, nhưng anh lại chẳng nghe lọt một chữ nào cả.

Vào năm giờ mười lăm, khi mọi người trong công ty đã bắt đầu lục tục ra về, anh vẫn còn ngồi một mình trong phòng làm việc, nhớ lại câu nói của Âu Dương Vân: “Đằng nào cũng kết hôn với em rồi, thì nguyên nhân cô ta phản bội anh có còn quan trọng không?” Anh biết rõ nếu đến địa điểm hẹn, vợ mình sẽ tổn thương. Nhưng cuối cùng anh vẫn không kiềm chế được mong muốn đi gặp Đường Huyên.

Trải qua những đau khổ như thế, cuối cùng câu nói của Âu Dương Vân vẫn không thể chiến thắng mong muốn đến gặp Đường Huyên của anh. Vậy là anh cầm chìa khóa xe, quyết định đến chỗ cũ nơi họ đã hẹn.

Dọc đường, anh đã nghĩ đến vô số điều mà anh sẽ nói khi gặp lại cô ta. Thậm chí anh đã nghĩ, chưa kịp nói gì cả, thì anh đã giáng cho cô ta một bạt tai rồi. Ấy là để trả cho ba năm trời anh phải chịu đựng sự đau đớn và nhục nhã.

Khi xe dừng lại trước quán mì cay, anh không xuống xe ngay, mà đứng từ xa nhìn những học sinh đi ra đi vào quán. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Đường Huyên, không những thế, còn gặp lại ở nơi tràn ngập những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người như thế.

Anh ngồi yên thật lâu, sau đó mới đẩy cửa xe bước ra, chậm rãi bước vào quán.

Dường như cả hai cùng thấy được đối phương trong một cái chạm mắt. Khoảnh khắc đường nhìn giao nhau, có một sự rung động khó hiểu lại xuất hiện, mà dù đã trải qua bao đau khổ cũng vẫn khiến người ta hoài niệm. Nam Cung Phong chăm chú nhìn Đường Huyên, người mà anh đã từng yêu sâu đậm. Cô ta vẫn xinh đẹp thuần khiết như thế, dù chỉ một ánh mắt, cũng có thể khiến tim anh đau nhói.

Những lời anh định nói, rốt cuộc lại không thể nào nói ra.

Cái tát kia rốt cuộc cũng không thể nào giáng xuống được nữa.

“Anh Phong, lâu rồi không gặp.”

Đường Huyên đưa cánh tay mảnh khảnh ra, mong có thể bắt tay anh.

Tay Nam Cung Phong hết nắm chặt thành quả đấm đến buông lỏng, nắm chặt rồi lại buông lỏng, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra. Đã ba năm trôi qua, nhưng lần nữa chạm vào bàn tay mà mình đã nắm vô số lần, trong lòng họ vẫn buồn bã vô hạn.

“Ông chủ, cho chúng tôi hai bát mì cay. Của anh ấy ít cay, của tôi thì cay vào nhé.”

Đường Huyên bảo với ông chủ. Cô vẫn chẳng khác gì mấy năm trước, với một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, một đôi má lúm đồng tiền đáng yêu, và cả mái tóc mượt dài như thác nước, chỉ cần lướt qua ngón tay một chút, sẽ khiến cho anh luôn luôn lộ ra ánh mắt dịu dàng và yêu thương.

Lòng Nam Cung Phong như có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Đường Huyên đột ngột xuất hiện khiến anh mệt mỏi vô cùng. Mà mệt mỏi không phải vì sự phản bội của cô ta, mà vì phát hiện ra rằng trong suốt thời gian dài như vậy, cô ta vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh.

Ông chủ đã mang hai bát mì lên. Đường Huyên đặt bát mì ít cay kia xuống trước mặt anh, sau đó cũng kéo bát mì cay nhiều kia về phía mình.

“Anh Phong, anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Hai người đã ngồi im rất lâu rồi, cứ thế chẳng nói gì cả. Đường Huyên nhìn xuống, rèm mi dài chớp khẽ kéo theo một giọt lệ nhanh chóng ứa ra.

Nhưng giọt nước mắt chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, rồi lại lập tức biến mất.

“Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Đương nhiên Nam Cung Phong có chuyện muốn hỏi cô. Nhưng hiện giờ, anh càng muốn biết, rốt cuộc cô muốn nói gì với anh.

“Nghe nói anh kết hôn rồi.”

Đường Huyên ngước nhìn anh. Sự dịu dàng trong đôi mắt cô một lần nữa lại khiến trái tim anh đau đớn.

“Ừ.”

“Anh có hạnh phúc không?”

“Hạnh phúc chứ. Đương nhiên nếu ba năm trước cô không đi, tôi sẽ hạnh phúc hơn.”

“Em xin lỗi.”

“Giờ không phải lúc nói chuyện này. Cô nói xem, sao cô lại trở về?”

“Vì em có lý do cần trở về.”

“Tôi không được biết lý do này sao?”

“Anh được biết, nhưng không phải bây giờ.”

Đường Huyên vén mái tóc dài của mình, mỉm cười lấy đũa ra: “Thôi, ăn mì trước đi anh. Mì nguội hết rồi.”

Cô gắp mì lên ăn trước, vừa ăn vừa thổi phù phù, xuýt xoa: “Cay quá đi mất.”

Nam Cung Phong không nhúc nhích y hệt một pho tượng, anh chỉ nhìn cô ta ăn. Mấy năm trước mỗi lần đến đây ăn mì, anh cũng chỉ lặng lẽ nhìn cô ta ăn trước rồi mới đụng đũa. Chỉ là bây giờ, trong ánh mắt anh nhìn cô ta đã không còn sự dịu dàng và cưng chiều nữa.

“Không ổn rồi, lâu lắm em không ăn mì cay, giờ em không ăn cay thế này được nữa.”

Chẳng biết từ bao giờ gương mặt Đường Huyên đã giàn giụa nước mắt, những giọt nước mắt ấy khiến Nam Cung Phong mềm lòng. Anh đưa giấy ăn cho cô ta, giọng trầm trầm: “Ăn bát của tôi đi.”

“Không sao, em nghĩ em phải luyện lại thôi. Nếu không, chẳng phải phí mất cái biệt hiệu “em gái ớt” mà anh đặt cho em ngày xưa à?”

Cô ta ăn mì tiếp, nước mắt vẫn giàn giụa không ngừng.

Nam Cung Phong chu đáo đưa giấy ăn cho cô ta, một tờ, rồi lại hai tờ. Đến cuối cùng, cả hai cũng chẳng biết rốt cuộc cô ta khóc vì mì cay quá, hay những giọt nước mắt ấy chảy ra từ cõi lòng tan nát.

Âu Dương Vân đợi đến sáu giờ vẫn không thấy Nam Cung Phong về, cũng không nhận được cuộc gọi nào của anh. Trong khi đó, rõ ràng buổi sáng anh đã bảo, tối nay ăn cơm cùng nhau nhé.

Cô nghĩ anh bận việc mà quên mất, nên mới chủ động gọi điện nhắc anh. Nhưng đợi mãi, rốt cuộc vẫn chẳng thấy anh nhấc máy.

Anh không nhận điện thoại, nên cô lại gọi cho Quý Phong, nghĩ chắc hẳn cậu biết anh đang làm gì. Quý Phong nhận được điện thoại, nhíu mày nói: “Lúc tôi tan làm thì Anh Phong vẫn còn ở công ty. Sao? Giờ anh ấy vẫn chưa về nhà hả?”