Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 76

Sau khi dọn xong, Trình Nhật Khải dẫn cô lên phòng của anh, Lâm Mặc Linh đứng trong căn phòng, tò mò nhìn ngắm.
Phòng anh ở nhà cũng đơn giản, thu hút cô là một giá sách.
"Sao anh cũng đọc mấy quyển sách này á?" Lâm Mặc Linh đi đến giá sách, ngạc nhiên hỏi.


Tủ sách của anh bày đầy những cuốn tiểu thuyết văn học nổi tiếng trên thế giới, nào là Tiếng chim hót trong bụi mận gai, Kiêu hãnh và định kiến, Rừng Na Uy, Cuốn theo chiều gió, Ông già và biển cả,...


Trình Nhật Khải trả lời: "Vì anh thấy em hay đọc mấy thể loại này, không mảy may để ý đến anh nên anh cũng muốn biết xem xem là nó có gì thú vị mà thu hút em hơn cả anh vậy. Hơn nữa, anh cũng muốn có thêm đề tài để nói chuyện với em."


"Anh thật sâu sắc đấy!" Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười, chợt nhớ tới lời của Đỗ Tuyết Vũ, cô sờ đến cuốn "Tên tôi là đỏ", lật nhanh quyển sách đến một trang, quả nhiên vẫn thấy thứ mình để lại trong đây.
"Nhật Khải, anh chưa từng đọc lại cuốn tiểu thuyết này à?" Cô hỏi anh.


"Không, những thứ đọc xong anh hầu như không đọc lại." Trình Nhật Khải lắc đầu.
"Nếu anh đọc lại thì anh đã không phải chờ đợi lâu như vậy." Lâm Mặc Linh cười bí ẩn.


Cô cầm quyển sách đến trước mặt anh, mở ra một trang, rồi đưa cho anh. Trình Nhật Khải cầm lấy, nhận ra kẹp bên trong gáy sách có một tờ giấy nhỏ, anh rút tờ giấy đấy ra xem, nét chữ đã từ rất lâu rồi nhưng không bao giờ bị động đến nên vẫn còn rất mới, trên đó có ghi dòng chữ: "Trình Nhật Khải, tớ thích cậu, nếu cậu nhìn thấy tờ giấy này thì chứng tỏ là chúng ta có duyên, nếu cậu cũng thích tớ thì hãy mang quyển sách này đến cho tớ."


Trình Nhật Khải đọc xong, ánh mắt xoay chuyển, ngạc nhiên nhìn cô, sau đó ngay lập tức chuyển sang nuối tiếc.


Lâm Mặc Linh bình tĩnh kể: "Lúc đó em cũng thích anh, nhưng không biết nói ra thế nào, nếu nói thẳng mà anh không thích em thì em có lẽ không được ngồi cạnh anh nữa, viết thư tình thì lại sợ anh phát hiện ra nét chữ của em. Cuối cùng em đành chọn cách này, số trang là 218, là sinh nhật anh, anh thấy hoặc không thấy em đều không biết nên không phải sợ hãi gì cả. Nếu anh không mang cuốn sách này đến thì em vẫn sẽ nghĩ là anh không đọc được, em vẫn tự nhiên nói chuyện với anh."


Cô cười nhạt, lắc đầu, "Nhưng mà em công nhận tình cảm của em thoáng qua rất nhanh, thời gian ngắn sau em lại hết thích anh, sau khi không còn thích anh nữa việc này em cũng quên béng luôn."


Giọng anh khàn khàn: "Anh thật là ngốc, bây giờ nhớ lại, lúc em trả lại có nói là có thứ hay ho trong đây muốn anh tìm kiếm, nhưng mà anh lại nghĩ là em muốn anh tìm hiểu về giá trị nhân văn của nó nên cũng phớt lờ luôn."
"Dù hơi muộn nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau sao!" Lâm Mặc Linh tươi cười.


Trình Nhật Khải dịu dàng nói: "Đúng vậy, may là anh vẫn không bỏ lỡ em."
"Ừm." Khóe mắt Lâm Mặc Linh giật giật, nhìn sang album ảnh bên cạnh, cô có chút ngạc nhiên: "Em xem được không?"
Trình Nhật Khải cười nói: "Người cũng là của em rồi, tất cả mọi thứ của anh đều là đồ tặng kèm."


"Của em bao giờ chứ? Em đã nhận gì đâu!" Trong lòng Lâm Mặc Linh bỗng nhiên nhảy một nhịp, nhưng ngoài mặt thì ra vẻ chẳng có gì.
"Ý của em là muốn anh dâng hiến bản thân mình cho em sao? Anh lúc nào cũng vẫn luôn sẵn sàng." Trình Nhật Khải gương mặt trở nên không nghiêm túc.


"Anh nói linh tinh gì đấy?" Cô trừng mắt nhìn anh.


Lâm Mặc Linh không để ý đến anh, ngồi xuống giường, lật quyển album, khi còn bé anh rất đáng yêu, không giống bây giờ chút nào. Lớn dần ảnh chụp càng ít đi, chỉ có vài tấm ảnh lớp, một vài ảnh anh tham gia các cuộc thi và nhận giải thưởng. Khi đó anh đã lớn rồi, một thiếu niên đẹp trai.


"Nhật Khải, cuộc thi toán học này em cũng tham gia đấy!" Lâm Mặc Linh chỉ vào một tấm ảnh anh nhận thưởng của cuộc thi toán học.
"Anh biết! Em cũng được giải nhất nhưng lúc lên trao giải em lại không có mặt." Trình Nhật Khải gật đầu.
"Sao anh biết?" Lâm Mặc Linh ngạc nhiên.


Trình Nhật Khải nhìn cô, giải thích, giọng điệu có hơi chán nản: "Anh tham gia cuộc thi này vì nghĩ là có thể gặp lại em. Khi biết em cũng đạt giải nhất với số điểm bằng anh, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, anh nghĩ chúng ta rất có duyên. Anh đã rất phấn khởi chờ đợi lúc lên nhận giải với em, muốn nói chuyện với em về việc đó nhưng cuối cùng nơi đó lại chỉ có mình anh, em thì không thấy đâu, anh đã rất thất vọng."


Ánh mắt Lâm Mặc Linh phức tạp, cô ngập ngừng nói: "Ừ, em nhớ là, hôm đó là sinh nhật Trần Lâm Dương, anh ấy đến đón em về sớm đi chơi. Với lại em nghĩ đằng nào em cũng đã nhận giải thưởng rồi, không cần chụp ảnh làm gì, em cũng không muốn thu hút sự chú ý."


"Mặc Linh, anh đã cố gắng làm nhiều chuyện để có thể lại gần em, nhưng mà em chẳng bao giờ biết cả. Lúc em biết thì lại trốn tránh anh, rồi còn nói những lời và những làm hành động khiến anh đau lòng nữa." Trình Nhật Khải thở dài, "Nhưng cũng may, anh vẫn kiên trì, em cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh."


Lâm Mặc Linh xúc động, tựa đầu vào vai anh.
Cô gập quyển album lại, "Trình Nhật Khải, anh lớn lên như thế này, có tiềm chất yêu sớm lắm. Có phải anh rất giống Trần Duy Thịnh, có rất nhiều cô gái đến ngắm nhìn anh hay là tặng socola, nước uống, đồ ăn vặt cho anh phải không?"


Trình Nhật Khải giương mắt, "Nếu như không ngồi cùng em năm lớp chín, đoán chừng anh sẽ yêu sớm."
Lâm Mặc Linh tặc lưỡi: "Tiếc thật đó! Vậy những đồ được tặng anh có dùng không, hay là cho ai?"
Trình Nhật Khải cầm lấy quyển album, "Anh phân phát cho cả lớp hết."


"Số em cũng khá tốt, Trần Lâm Dương hay Trần Duy Thịnh nhận được cái gì cũng đều đưa cho em một phần." Lâm Mặc Linh ngẫm nghĩ, lại cười.
"Này, anh biết không, em thấy lớp anh có nhiều người thích anh lắm đấy!" Cô nghĩ nghĩ.
Ngoài Phan Hiểu Gia còn có ai nữa không.


Trình Nhật Khải gật đầu thừa nhận: "Anh biết, vì thế về sau anh luôn giữ khoảng cách với họ. Chỉ có Đỗ Tuyết Vũ là ngoại lệ, vì cô ấy là bạn thân của Khánh Nguyên, nhưng về sau cô ấy cũng không còn thích anh nữa, anh cũng thoải mái làm bạn bè với cô ấy."


Anh cảm khái: "Nếu sau này con chúng ta mà có thích ai, anh sẽ nói với nó biết, thích thì nên quyết định thật nhanh, để cho đối phương biết sớm một chút, đừng như anh vậy, chờ một cái chính là nhiều năm như thế."


Lâm Mặc Linh cân nhắc trong chốc lát, "Thật ra không phải vậy, khi đó chúng ta đều còn trẻ, không biết tương lai sẽ như thế nào? Nếu như lúc đó chúng ta đến với nhau, về sau chưa chắc sẽ không chia tay, tương lai là việc không thể đoán trước được cũng như quá khứ là không thể thay đổi được. Chờ đợi là có lý do của nó, lúc này mới chính là duyên phận của chúng ta, đúng người đúng thời điểm."


Trình Nhật Khải lấy lại bình tĩnh, hình như cô nói không sai. "Anh nói không lại em. Không còn sớm nữa, nếu không đêm nay chúng ta không về nhà nữa? Em ở phòng anh, anh sang phòng chị anh ngủ."
Lâm Mặc Linh trừng anh một cái: "Về nhà!"
Trình Nhật Khải đùa cô, biết là lần đầu cô tới vẫn cẩn trọng lắm.


Trong phòng của hai vợ chồng, Giang Thu Dung trầm ngâm nằm trên giường suy nghĩ, không để ý là có người gọi mình.
"Bà nghĩ gì mà chăm chú vậy?" Trình Nam Quang huơ tay trước mặt vợ mình, kéo bà về thực tại.
"Tôi không biết nên vui hay nên buồn." Giang Thu Dung trả lời.


"Đương nhiên là phải vui chứ! Con trai chúng ta bao nhiêu năm cuối cùng cũng mang bạn gái về rồi." Trình Nam Quang cảm thấy khó hiểu.
"Ông không thấy Nhật Khải rất chung tình sâu nặng với con bé à, nếu về sau không có kết quả tôi cũng không dám tưởng tượng thằng bé sẽ thành ra thế nào." Giang Thu Dung thở dài.


"Sao bà lại lo lắng chuyện đấy? Tôi thấy con bé cũng rất yêu Nhật Khải nhà mình mà."


Trong cuộc sống, kiểu người gì Trình Nam Quang chưa từng gặp qua, ông thấy Lâm Mặc Linh bề ngoài nhẹ nhàng ôn hòa, tính cách lại dịu dàng ngoan ngoãn, đặc biệt là nội tâm vẫn luôn vui vẻ tự nhiên nhưng lại đầy sâu sắc, đó là sự từng trải của con người lắng đọng qua thời gian, vì vậy đối với cô con dâu tương lai này ông cũng rất hài lòng.


"Ông chẳng biết gì cả. Nhật Khải thích con bé Mặc Linh từ năm lớp chín rồi, khi chúng nó còn ngồi cùng bàn với nhau, nhưng con bé không có tình cảm nào ngoài tình bạn với nó cả, ông không thấy lần trước khi chúng ta thấy con bé, quan hệ của nó với Nhật Khải rất xa cách à? Tôi chỉ mong là do tôi nghĩ nhiều. Chỉ mong Mặc Linh cũng yêu thương Nhật Khải như tình cảm của nó dành cho con bé vậy."


"Sao bà biết chuyện đó mà không nói với tôi." Trình Nam Quang nhăn mặt.


"Tôi cũng mới biết gần đây thôi, đợt Tết, khi Nhật Khải về nhà, trong lúc dọn dẹp đồ đạc cho nó, nó để ví trên bàn, tôi lỡ làm rơi ví của nó, rồi vô tình thấy được trong đó có một chiếc ảnh thẻ của một nữ sinh, cảm thấy rất quen nên sau khi nó đi tôi mở album ảnh của nó ra, xem ảnh lớp thời học sinh của nó và phát hiện ra đó là ảnh của một bạn học nữ năm lớp chín của nó, chính là Mặc Linh." Giang Thu Dung giải thích.


"Vậy ư? Vậy là nó luôn yêu thầm Mặc Linh suốt mười mấy năm mà người làm cha mẹ như chúng ta không biết ư?" Trình Nam Quang cười khổ.
"Phải, thằng bé này, chuyện tình cảm luôn để trong lòng, không muốn cho ai biết cả, có lẽ là vì nó không muốn chúng ta phải lo lắng hay tìm cách giúp nó."


Buổi tối, khi Trình Nhật Khải đưa Lâm Mặc Linh về nhà thì cũng đã quá mười giờ. Cô đang cởi dây an toàn định xuống xe thì anh kéo tay cô lại, Lâm Mặc Linh đưa mắt nhìn anh.
"Trời muộn rồi, em không lo lắng anh đi đường tối sao?" Trình Nhật Khải đáng thương nhìn cô.


"Đèn đường sáng mà." Cô giả vờ không hiểu ý của anh.
"Nhưng tầm mắt anh bây giờ không tốt, không nhìn rõ gì cả." Anh nói dối thành quen.
"Được rồi, vậy mời anh lên nhà em, em rất lo lắng cho anh, không dám để anh đi đường nguy hiểm." Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười.


Vào nhà, Trình Nhật Khải cầm ly nước lọc rồi ngồi xuống bên cạnh cô, "Mẹ anh được gặp em thì có hơi vui sướng quá mức, em thông cảm chút nhé."
"Điều này có nghĩa là mẹ anh không ghét bỏ em phải không?" Lâm Mặc Linh thì thầm hỏi.


Trình Nhật Khải ghé sát vào và nói nhỏ: "Mẹ anh thích em bởi vì em là người anh yêu."
Lâm Mặc Linh cười cười: "Vậy có nghĩa là yêu ai yêu cả đường đi?"
Trình Nhật Khải cũng cười vuốt vuốt tóc cô.
"Mai anh có rảnh không?"
"Vì em thì anh luôn rảnh."


Lâm Mặc Linh chớp chớp mắt, "Đến thăm Trần Lâm Dương với em."
"Với thân phận gì? Người quen? Hay...?" Trình Nhật Khải ngả ngớn cười.
"Bạn trai của em." Lâm Mặc Linh chọc anh một cái.
"Vậy được, giờ chúng ta đi ngủ nào." Nói rồi anh ôm cô vào trong phòng ngủ.


Sáng hôm sau, Lâm Mặc Linh bảo Trình Nhật Khải đưa cô đến bệnh viện, trên đường đi anh lại có cuộc gọi, hình như là anh có việc rất quan trọng.
Cô nói: "Anh có việc thì cứ đi đi, em đến một mình cũng được."
Trình Nhật Khải tỏ ra hơi tiếc nuối, "Vậy xong việc anh tới."
"Ừm."


Bước vào phòng, Lâm Mặc Linh vẫn thấy Trương Nhạc Mai ở đây, hình như cô ấy vẫn luôn ở đó từ hôm qua đến giờ.
Trần Lâm Dương thì vẫn đang nhắm mắt ngủ say trên giường bệnh.
Một khung cảnh rất êm đềm.


"Anh ấy vừa mới ngủ, cô đến không đúng lúc lắm." Trương Nhạc Mai ngồi cạnh giường, tay bị Trần Lâm Dương gắt gao nắm chặt.
"Hình như tôi quên chưa giới thiệu, tên tôi là Lâm Mặc Linh, chắc là cô biết tôi nhỉ?" Lâm Mặc Linh cười hỏi.


"Tất nhiên là biết, cô là phó Tổng giám đốc nổi tiếng của Thanh Vũ." Trương Nhạc Mai gật gật đầu.
"Cô cũng hay xem tạp chí kinh tế nhỉ?" Lâm Mặc Linh cũng không hề ngạc nhiên.


"Không phải, tôi là biên tập viên của một tờ báo nên những chuyện này tôi cũng ít nhiều để ý đến, hơn nữa, tôi để ý đến cô cũng một phần là vì anh ấy."


"Mục đích của tôi đến đây không phải thăm anh ấy, mà tôi muốn nói chuyện với cô. Cô có rảnh không? Chúng ta ra quán café gần đây nói chuyện nhé?" Lâm Mặc Linh mỉm cười.


"Cô cứ nói ở đây đi, tôi sợ anh ấy tỉnh lại không thấy tôi lại lo lắng, tôi đã hứa là ở đây cho đến khi anh ấy tỉnh dậy rồi." Trương Nhạc Mai lắc đầu, trong nụ cười có sự hạnh phúc.


Lâm Mặc Linh nhìn cảnh này, nghĩ rằng chắc bây giờ anh ấy rất hạnh phúc, cô ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi mở miệng: "Tôi và anh ấy là anh em họ, mẹ của anh ấy là chị gái của bố tôi. Mặc dù chỉ là anh em họ nhưng từ nhỏ chúng tôi đã rất thân thiết, một phần vì hai nhà chúng tôi gần nhau, một phần vì tuổi tác chúng tôi cũng tương đương nhau."


Trương Nhạc Mai ngẩng đầu nhìn cô, lắng nghe cô nói.


"Từ khi tôi có ý thức được mọi thứ, tôi luôn lẽo đẽo đi theo anh ấy, nghịch ngợm, gây chuyện cùng với anh ấy, làm bố mẹ chúng tôi rất phiền não, rất nhiều lần họ đe dọa nói nếu còn hư nữa thì sẽ không cho chúng tôi chơi với nhau nữa, tất nhiên đối với trẻ con, những lời đe dọa đó chỉ được một thời gian ngắn thôi, sau đó chúng tôi lại vẫn không nghe lời như cũ."


Lâm Mặc Linh nhớ lại chuyện hồi nhỏ, bất giác mỉm cười: "Dần dần, chúng tôi đều lớn lên, anh ấy có bạn bè mới, tôi cũng không còn quậy phá như khi còn nhỏ nữa, cũng có những người bạn của riêng mình, tuy nhiên điều đó không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Anh ấy luôn ra dáng một người anh trai tốt, luôn luôn chiều chuộng tôi, nói đỡ cho tôi khi tôi bị bố mẹ mắng, nhưng cũng rất nhiều lúc anh ấy chọc tức tôi, trêu đùa tôi, mặc dù luôn tỏ ra tức giận nhưng trong lòng tôi quả thực rất vui vẻ."


Trương Nhạc Mai hiểu ra, "Hóa ra cô là cô gái mà khi nhắc đến anh ấy dù tức giận đến đâu cũng sẽ vui vẻ, tâm trạng tốt hơn."


"Khi tôi học lớp tám, anh ấy đã lên cấp ba, trường cấp ba của anh ấy thì khá xa trường tôi, vì vậy nên tôi cũng không thể biết được anh ấy như thế nào khi ở trường, nhưng có một điều mà tôi biết đó chính là có rất nhiều cô gái thích anh ấy, tặng quà cho anh ấy, nhưng đa số anh ấy đều không thích, anh ấy đã nghĩ ra một cách, đó là nói mình có người mình thích rồi, nếu người ta không tin, cố gắng hỏi tên thì anh ấy sẽ nói ra tên của tôi, bởi vì khi đó chẳng có ai biết về mối quan hệ của chúng tôi cả. Anh ấy dẫn tôi đi chơi, đi ăn uống, lấy lòng tôi rồi mới nói với tôi chuyện đó, tôi rất tức giận nhưng vì đã nhận lời đồng ý trước đó với anh nên không thể nào không chấp nhận."


Lâm Mặc Linh lắc đầu, thở dài: "Mọi chuyện cứ thế trôi qua, tôi vẫn luôn xử lý hộ anh ấy bao nhiêu cô gái thích anh cho tới một ngày, chắc là chị nhớ ngày đó."
Cô nhìn thẳng vào mắt Trương Nhạc Mai.