ầu Nghiêu Vũ bốc hoả, vốn định đến cho anh ta biết, anh ta tưởng cô không dám thôi việc ư? Anh ta định dùng tiền đập cô, nhưng còn phải xem cô có hứng thú đứng chờ anh ta ban phát hay không!
Hứa Dực Trung lại gọi cho Nghiêu Vũ, cô vẫn không nghe máy. Gửi tin cũng không nhắn lại. Anh liền đến thẳng công ty Đại Đường, ngồi uống trà, tán gẫu với Vương Lũy ở văn phòng, lần này, anh nói thẳng với ông bạn cũ, “Tôi đến đây vì Nghiêu Vũ!”.
Khuôn mặt béo ú của Vương Lũy cười híp mắt, “Tiểu tử, lần đi cắm trại đó, anh hiểu nhầm ý cậu, lần này nhất định để cậu toại nguyện!”.
Hứa Dực Trung nhìn Nghiêu Vũ bên ngoài qua lần cửa kính, gượng cười, mở laptop bắt đầu làm việc – chơi game Truyền kì.
Nghiêu Vũ làm như không biết, lên mạng đọc tư liệu. Tiểu Điền bên cạnh vừa liếc về phía văn phòng của giám đốc, vừa đắc ý kể với Tiểu Trần lúc chơi bài ở chỗ cắm trại cô và giám đốc đã “diệt” phó tổng Hứa và Vương Lâm thế nào.
Nghiêu Vũ vô tình ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của giám đốc, không ngờ bắt gặp nụ cười gian tà của Hứa Dực Trung. Cô lườm anh một cái, cúi đầu làm việc không ngẩng lên nữa.
Hứa Dực Trung chơi game để giết thời gian, anh ngồi ở phòng ngoài, mọi biểu hiện của Nghiêu Vũ đều thu vào mắt, một cái cúi đầu, bĩu môi cũng không bỏ qua. Anh cười thầm, chỉ cần cô làm ở đây, sợ gì không gặp được?
Mười một giờ trưa, Vương Lũy ra khỏi văn phòng, cười cười nói to với mọi người: “Trưa nay tất cả không cần ra ngoài ăn cơm, tôi đã gọi người mang đồ ăn vào”.
Tiếng vỗ tay nổi lên ầm ầm.
Bình thường đến bữa trưa, mọi người tốp năm tốp ba hẹn nhau ra quán nhỏ bên ngoài ăn mì, hoặc cơm hộp, nếu trời lạnh ngại đi thì gọi nhà hàng mang vào, cũng chỉ là mì hoặc cơm hộp. Hôm nay nhờ Hứa Dực Trung nên được hưởng bữa trưa miễn phí, ngoài Nghiêu Vũ, nhân viên trong phòng ai cũng phấn khởi.
Vương Lũy trở về phòng làm việc nói với Hứa Dực Trung: “Cô ấy vốn biết điều, mọi người cùng ăn ở công ty, một mình cô ấy ra ngoài ăn còn ra gì? Tôi dám cược Nghiêu Vũ không đi”.
Nghiêu Vũ đương nhiên không đi, được ăn bữa trưa miễn phí, cớ gì phải ra ngoài chịu rét, chủ yếu nhất là dù ra ngoài chịu rét vẫn phải trở về văn phòng ngồi chịu đựng Hứa Dực Trung chiếu tướng.
Không lâu sau, bữa trưa được đưa tới, mọi người nhanh nhẹn ghép hai cái bàn, trải mấy tờ báo, bày thức ăn ra, Tiểu Điền nói, “Nếu sau này phó tổng Hứa ngày nào cũng đến công ty chúng em thì tốt, chúng em quá hoan nghênh”.
“Chỉ ngại gám đốc Vương của các bạn lo lắng tiền thù lao quảng cáo không đủ chi trả bữa trưa hàng ngày”.
“Dực Trung, nói gì vậy, anh em với nhau sao còn bận tâm chuyện đó? chỉ cần cậu chịu đến, ngày nào anh cũng mời”.
“Tốt! Vậy thì ngày nào tôi cũng đến”.
Nghiêu Vũ yên lặng ngồi ăn không nói gì. Thầm nghĩ, anh cứ việc coi Đại Đường là nhà, để xem anh có thể đến được mấy ngày. Vừa nghĩ vậy, bỗng trong bát xuất hiện một miếng cá, Hứa Dực Trung đã đến bên cô từ lúc nào, “Tiểu Vũ, cô quá gầy, ăn nhiều một chút”.
Tiểu Vũ? Anh ta lại gọi cô thân mật như vậy trước đông người thế này, còn ngang nhiên gắp thức ăn cho cô?
Nghiêu Vũ chợt đỏ mặt. Cô liếc vội xung quanh, may không ai chú ý, cúi đầu ăn, lén đạp mạnh một nhát vào chân Hứa Dực Trung dưới gầm bàn. Không thấy có phản ứng.
Khi cô còn đang hoài nghi, đã thấy Hứa Dực Trung nói to, “Vương Lũy sao anh béo thế? Các mĩ nhân công ty anh ai cũng mảnh mai vóc hạc, nói xem, có phải bị anh ép làm việc quá nhiều?”.
Mọi người cười rộ, đua nhau phụ hoạ.
Vậy là, trước mặt mọi người Hứa Dực Trung lại gắp thức ăn cho Nghiêu Vũ, còn ân cần dặn dò, “Ăn nhiều vào, Tiểu Vũ, chẳng mấy khi được giám đốc chiêu đãi!”
Tiểu Điền và mấy cô gái trẻ bất bình kêu ầm, “Phó tổng Hứa thiên vị, chỉ gắp cho Nghiêu Vũ!”. Mắt liếc nhanh hai người dường như hiểu ra chuyện gì.
Miếng cơm ứ trong cổ họng Nghiêu Vũ, giống như hóc xương. Cô trừng mắt nhìn bát của mình, anh ta đúng là ung nhọt! Rất hối hận hôm nay cô không đi giày bảy phân, mặc dù cô không có loại giày đó.
Hứa Dực Trung gắp cho từng cô gái để tỏ lòng an ủi, luôn miệng nói: “Tất cả người đẹp ở đây tôi đều chăm sóc. Ai bảo các cô đổ xô đến Đại Đường, nếu đến tập đoàn Gia Lâm chúng tôi, đảm bảo ai cũng được nuôi béo như Vương Lũy!”.
Nghe nói vậy, Nghiêu Vũ không nhịn được cười, bắn cả thức ăn ra ngoài, Hứa Dực Trung vội rút giấy ăn đưa cho cô, Nghiêu Vũ cầm lấy, trong đầu lập tức hiện ra hình dạng một cô béo ú hơn Vương Lũy. Mọi người cười rộ đều nhìn vào cái bụng bia căng tròn của Vương Lũy.
“Nhìn xem, ông chủ như tôi mới thật sự đối tốt với các cô, đến tập đoàn Gia Lâm không khéo các cô ế hết!”, Vương Lũy cũng cười phụ hoạ.
Hứa Dực Trung cười với Nghiêu Vũ, nhân lúc không ai để ý, nói nhỏ với cô, “Hết giờ tôi đưa cô về”.
Nghiêu Vũ giật mình nhìn quanh, không thấy ai để ý mới thở phào. Hứa Dực Trung cứ thế này cô sống ở Đại Đường thế nào?
Ăn trưa xong, Hứa Dực Trung nghênh ngang đi khỏi. Anh không tin hôm nay Nghiêu Vũ không ở lại đợi anh.
Hết giờ buổi chiều Nghiêu Vũ đang ngó quanh định chuồn sớm thì có tin nhắn của Hứa Dực Trung: Chờ tôi đến đón, nếu không ngày mai tôi lại đến.
Cô nhìn mãi mẩu tin, anh ta công khai uy hiếp cô? Nghiêu Vũ hừ một tiếng, không do dự nữa, khoác ba lô chuồn trước hai mươi phút.
Năm giờ hai mươi, Hứa Dực Trung lái xe đợi dưới toà nhà công ty Đại Đường, đợi đến sáu giờ vẫn không thấy bóng Nghiêu Vũ, vậy là cười nhạt. Sao mình lại quên Nghiêu Vũ xưa nay chưa bao giờ để mắt đến mình?
Đang nghĩ, Vương Lũy từ công ty đi ra, phát hiện thấy xe của Hứa Dực Trung, cười hi hí đi đến gõ cửa kính, “Thế nào? Lại bị người ta cho rớt?”.
“Lại còn không! Ngày mai tôi lại đến, anh giữ người ở lại cho tôi!”.
“Được, yên tâm!”.Vương Lũy cũng thấy buồn cười, Nghiêu Vũ làm việc ở đây hai năm, sao anh không nhận ra cô bé có tính như thế!
Ngày hôm sau, Hứa Dực Trung lại đến, vừa vào đã tuyên bố, “Trưa nay tôi mời mọi người, đã gọi món rồi!”.
Đi vào văn phòng Vương Lũy, anh đi ngay vào chủ đề chính, “Người đâu?”
Vương Luỹ nén cười, “Nếu bị rớt lần nữa, thì sao?”.
Hứa Dực Trung trợn mắt, “Sang năm anh đừng hòng nhận được việc của Gia Lâm”.
“Người ta cáo ốm xin nghỉ, tôi cũng không thể bắt người ta đi làm?”. Vương Lũy nói thủng thẳng.
“Ốm thật hay ốm giả anh cũng không nhìn ra? Cần giáo dục thì giáo dục, tuỳ tiện xin nghỉ, nói ốm là ốm, coi công ty là nhà riêng chắc?”.
“Được, có lời này của anh là ổn!”. Vương Lũy nhấc điện thoại bấm máy, “Rốt cuộc ốm đau thế nào? Nói ốm là ốm, không muốn đến là xin nghỉ, giấy xin phép cũng không có, thái độ gì thế! Coi công ty là nhà riêng chắc?”.
Vương Lũy vừa nói vừa liếc xéo Hứa Dực Trung, “Thế nào? Đủ uy chưa? Hôm nay bất luận thế nào cũng mang người đến cho cậu! Đền bù bữa trưa!”.
Hứa Dực Trung ngớ ra, đột nhiên nhảy đến bóp cổ Vương Lũy, “Anh hại tôi rồi, nếu nhìn thấy tôi ở đây cô ấy sẽ hận tôi thế nào!”.
“Ha ha!”. Vương Luỹ cười ngất, đẩy Hứa Dực Trung ra, “Đùa cậu thôi, cô ấy đi có chút việc, lát nữa quay về, trông cậu cuống lên kìa, thích thật à?”.
Hứa Dực Trung cười thở phào, đấm ngực Vương Lũy, “Dám đùa tôi?”.
“Không phải, nhưng anh cũng phải cân nhắc chút đỉnh”. Vương Lũy cười to, “Nếu cậu em chỉ định chơi bời đừng ra tay ở công ty anh”.
Hứa Dực Trung cười, mặt tỉnh khô, “Chơi đã rồi tính!”.
“Vậy là sao!”.
Nhà hàng mang bữa trưa đến, Hứa Dực Trung và Vương Lũy phởn phơ nói cười cùng ra khỏi văn phòng. Ăn gần xong, gắp thức ăn cho từng cô gái, Hứa Dực Trung vẫn không nhìn thấy Nghiêu Vũ.
Vương Lũy nhìn anh vẻ thông cảm, giục mọi người ăn cơm do phó tổng giám đốc Gia Lâm chiêu đãi. Anh ghé tai Hứa Dực Trung nói nhỏ, “Xem ra chiêu này không linh”.
Hứa Dực Trung gật đầu, “Con thỏ quá thông minh, vậy thì thay chiêu khác”.
Nghiêu Vũ nhân cơ hội ra ngoài làm việc, cố tình rềnh ràng đến quá trưa mới về công ty. Không nhìn thấy Hứa Dực Trung, cô thở phào. Vừa ngồi xuống bàn, Vương Lũy liền gọi lên văn phòng.
Vương Lũy giở tập tài liệu trong tay, nghiêm túc nói: “Nghiêu Vũ, sắp đến Tết rồi, lẽ ra cô ở ngoại tỉnh, không nên giao việc cho cô, nhưng cô cũng biết, Gia Lâm là khách hàng lớn của Đại Đường, tôi và Hứa Dực Trung là chỗ bạn học cũ, về công về tư tôi đều nên giúp cậu ấy. Quảng cáo dự án mới của Gia Lâm ở khu Giang Dương vốn giao cho Đường Lan ở phòng các cô. Nhưng bây giờ, sắp đến Tết cô ấy quá bận. Tập đoàn Gia Lâm lại không rút ra được người phối hợp, để Đường Lan chạy đi chạy lại giữa hai nơi cũng không hay lắm, cho nên tôi và Gia Lâm đã thương lượng, cô đến trực ở ban dự án của họ, thi công lắp đặt các biển quảng cáo giao cho cô, ngày mai cô sang đó làm việc, cũng chỉ khoảng mười ngày là xong”.
Vương Lũy nói liền một hơi, chăm chú nhìn Nghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ yên lặng nhìn anh, ánh mắt đó khiến anh chột dạ, anh cựa quậy che giấu bối rối, lúc nhìn thẳng Nghiêu Vũ, anh mới quan sát kĩ cô. Một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ không son phấn, da trắng bóc, không một dấu vết, tóc thẳng dài chấm eo, đen óc, nhìn rất dễ chịu. Vương Lũy phát hiện, ánh mắt Nghiêu Vũ nhìn anh bình lặng như nước hồ không sóng, cả người cũng điềm nhiên đứng đó. Một ý nghĩ loé lên, cô ấy biết, cô ấy biết đây là ý của Hứa Dực Trung! Vương Lũy hắng giọng, che giấu sự bối rối, “Họ đang vội, muốn hoàn thành trước Tết, cũng chỉ bận trong vòng chục ngày”.
“Giám đốc Vương, tôi không đến làm ở Gia Lâm được không? Tôi phụ trách giám sát lắp đặt biển quảng cáo là được rồi”. Nghiêu Vũ vẫn muốn tránh.
“Cô chưa nghe rõ ư? Chính vì phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, liên hệ phối hợp hơi phiền phức nên mới bảo cô sang trực hẳn bên đó, cũng chỉ có mười ngày, được không?”. Vương Lũy cười tươi như hoa.
Nghiêu Vũ cười nhạt, “Thôi được, bây giờ tôi sang đó nắm tình hình một chút!”. Nói xong cô quay người đi ra, về phòng thu xếp chuẩn bị đồ đến tập đoàn Gia Lâm.
Vương Lũy thở phào, nhấc điện thoại gọi cho Hứa Dực Trung, “Dực Trung, bây giờ tôi mới phát hiện tại sao cậu vương vấn không quên. Nghiêu Vũ không nói không rằng, ánh mắt cô ấy khiến tôi chột dạ. À, bây giờ sắp sang bên đó, cậu lo liệu đi”.
Đầu Nghiêu Vũ đã bốc hỏa, định đến đây nói thẳng với anh ta, anh ta tưởng cô không dám thôi việc ư? Anh ta định dùng tiền để đập cô, nhưng còn xem cô có hứng thú đứng yên chờ anh ta ban phát không đã!
Tuy nhiên, khi cô xông đến tầng trệt toà nhà văn phòng của tập đoàn Gia Lâm, người đã bình tĩnh lại, xã hội chỗ nào chẳng giống nhau? Chuyển công ty khác có gì đảm bảo không gặp một Hứa Dực Trung khác? Nghiêu Vũ gọi điện cho Vương Lũy, “Giám đốc Vương, công việc lần này chị Đường phụ trách, tôi chỉ hỗ trợ, tiền thưởng có thể được bao nhiêu?”.
Vương Lũy ngớ ra, buột miệng, “Hai ngàn!”.
“Thế còn tiền đi lại hàng ngày? Gia Lâm trả chứ?”.
Vương Lũy do dự một lát, nói: “Thế này vậy, ba ngàn, cô biết vốn dĩ không cao như vậy”.
Cô gọi điện cho Hứa Dực Trung, “Tiền làm thêm lần này tính thế nào?”.
“Hai trăm một ngày!”. Hứa Dực Trung cười thầm, thấy Nghiêu Vũ gọi điện, người thoải mái hẳn.
“Năm trăm một ngày, đó là giá công ty anh đưa ra, xin nói trước, giám đốc Vương không biết chuyện tôi đòi tiền làm thêm, bởi vì chính anh muốn tôi làm thêm, không được giá đó tôi không làm, tuỳ anh định liệu!”.Nghiêu Vũ không chặt chém Hứa Dực Trung, lòng chưa yên.
“Cô nhằm vào tiền?”.
“Tôi nhằm vào tiền còn tốt, nếu nhằm vào anh, chẳng phải anh quá rẻ sao!”.
Đầu bên kia Hứa Dực Trung cười hỉ hả, tiếng cười kích vào màng nhĩ Nghiêu Vũ, khiến cô hối hận vừa rồi mình ra giá quá thấp, bỏ ra mấy ngàn để mua tâm trạng thoải mái như vậy có là gì đối với anh ta?
“Ờ, vẫn nhằm vào tiền là tốt, thoả thuận như thế nhé. Khi nào cô đến?”.
“Tôi đang ở tầng trệt công ty anh”. Nghiêu Vũ nhẩm tính, tháng này nhận hai dự án của Gia Lâm kiếm được hơn một vạn, coi như cũng được an ủi.
Bàn làm việc của Nghiêu Vũ được sắp xếp ở phòng thị trường, cô không tiếp xúc nhiều với người ở đây, một nhân viên dẫn cô đến trước bàn làm việc, rồi đi ra. Nghiêu Vũ sực nhớ, Vương Lũy nói ngày mai mới phải đi làm, cô thu xếp một chút rồi ra về. Tiền làm thêm tính từ ngày mai thì ngày mai cô sẽ có mặt đúng giờ.
Phòng thị trường cùng tầng với phòng làm việc của Hứa Dực Trung. Anh không vội, cũng không lộ diện, chỉ bảo người thu xếp.
Nghiêu Vũ vừa ra khỏi phòng liền chạm trán với Đỗ Lối. Đỗ Lối đứng ở hành lang, đi giày cao gót nên cao hơn Nghiêu Vũ một chút, từ trên nhìn xuống, ánh mắt có một chút khinh khỉnh, một chút vui mừng. Đỗ Lối khẽ cười: “Tôi tưởng cô không đến chứ, từ bao giờ cô bắt đầu coi trọng công việc và tiền bạc như vậy?”.
“Con người luôn thay đổi, bây giờ tôi thấy kiếm tiền rất thú vị”. Nghiêu Vũ thản nhiên nhìn thẳng Đỗ Lối, cười nhếch mép.
“Có thể kéo dài được bao lâu?”.
“Cái đó còn phải xem tâm trạng của phó tổng Hứa bên này”. Nghiêu Vũ nói gọn lỏn, quay đi.
“Đồng Tư Thành hình như đã về nước?”.
Đỗ Lối thấy Nghiêu Vũ sững người, liền vui ra mặt.
Nghe nói Nghiêu Vũ đến Gia Lâm phối hợp chương trình quảng cáo dự án mới, cô hơi bất ngờ, cũng hơi hiếu kì muốn xem trò hay. Đỗ Lối thầm nghĩ, cô đã quen có Nghiêu Vũ xuất hiện ở bên, nếu không cuộc sống thật kém vị.
Đi vào phòng làm việc, cửa phòng Hứa Dực Trung không khép, anh đang đứng cạnh cửa sổ, Đỗ Lối chợt nghĩ, có phải anh đang nhìn theo Nghiêu Vũ? Cô cười khẩy, toà nhà cao như vậy, anh ta có thể nhìn thấy gì?
“Phó tổng Hứa!”. Đỗ Lối gõ cửa, “Tôi vừa nhìn thấy Nghiêu Vũ đến, dự án mới này cô ấy làm ư?”.
Hứa Dực Trung ngoái đầu cười, “Chẳng phải bên mình đang cố chạy để hoàn thành trước Tết? Nghiêu Vũ sang đây chuyên theo dõi thi công của tổ dự án. À, hai người là bạn học, cô ấy không quen Gia Lâm, cô phối hợp giúp đỡ một chút”.
“Đương nhiên!”. Đỗ Lối cười như hoa mùa xuân.