Bà Cẩm Đào đóng quyển tạp chí lại, ngước mắt lên nhìn con:
- Có chuyện gì hở Thiệu Vỹ?
- Thứ bảy tuần sau, con muốn mời bạn con đến ăn cơm chiều ở nhà chúng ta. Anh của cô ấy cũng sẽ cùng đi nữa.
- Bạn nào? Con bé Minh Thư mà con thường nhắc đến với mẹ đó ha?
- Thưa vâng! Con rất mến cô ấy. Từ trước đến giờ con chưa nể phục người con gái nào như vậy.
- Con rất có cảm tình đối với nó?
- Thưa vâng! - Chàng trai đỏ mặt đáp.
- Thế nó đối với con thế nào?
- Minh Thư rất quý con.Trong lớp chúng con ngồi bên cạnh nhau. Hai đứa rất là tâm đầu ý hợp. Minh Thư học giỏi khủng khiếp mẹ ạ,tháng rồi cô ấy đứng nhất lớp!
- Hả?- Bà mẹ thốt lên kinh ngạc - Chà,Thiệu Vỹ! Sao để con bé ấy qua mặt con chứ?
- Con cho cô ấy nhất lớp một lần thôi, cho cô ấy vui lòng. Bắt đầu từ tháng sau, con sẽ học hết mình. Con sẽ vượt qua Minh Thư thì cô ấy mới nể phục con.
- Con bé ấy cũng thông minh đáo để nhỉ! - Người mẹ khẽ chắc lưỡi.
- Mẹ không biết đâu! - Chàng trai háo hức kể - Hôm qua Minh Thư khiến cho cả lớp phục lăn và cả thầy cũng phải nể mặt nữa. Cô ấy giải một bài toán hóc búa theo cách mà thầy bảo còn xuất sắc hơn thầy.
- Vậy ư? - Người mẹ nói với vẻ hài lòng - Con nhỏ này cũng thuộc loại phi thường nhỉ! Gia thế nó như thế nào hở con?- Người mẹ bắt đầu tìm hiểu.
- Minh Thư tội nghiệp lắm mẹ,vì cô ấy mồ côi.....
- Con trai nói chưa dứt câu, bà Cẩm Đào đã cau mày. Vì gia đình bà là gia đình trí thức lại giàu có nên bà cũng mong con trai của mình giao du với những người có gia thế tương đương.
Thấy mẹ có vẻ không hài lòng,Thiệu Vỹ vội nói tiếp:
- Nhưng Minh Thư có một người anh rất tốt mẹ ạ! Anh ấy trẻ tuổi,tài cao, mới hăm sáu, hăm bảy mà đã làm phó giám đốc của một trong những công ty lớn nhất Đài Bắc.
- Anh nó làm việc ở công ty nào? - Bà mẹ tò mò hỏi.
- Con cũng không hỏi kỹ, nhưng khi họ tới đây dùng cơm thì mẹ có thể hỏi cho rõ hơn. Gia đình họ cũng giàu có lắm, cũng ở trong biệt thư như gia đình mình. Mẹ chưa thấy Minh Thư đâu! Cô ấy xinh đẹp lắm mẹ ạ! Chỉ nhìn cách ăn mặc của cô ấy thôi,mẹ cũng có thể hình dung gia thế của cô ấy như thế nào rồi.
Thiệu Vỹ cố tán vào vì chàng biết mẹ mình thích những người giàu và có địa vị. May mắn ông anh kết nghĩa của Minh Thư cũng là người có tiền và cố vai vể trong xã hội nên chàng mới mạnh miệng tán dương như thế.
Thiệu Vỹ cũng không nói rõ Quân Vũ chỉ là anh em kết nghĩa của Minh Thư, chàng cố tình để mẹ hiểu lầm hai người là anh em ruột và chỉ như vậy thì mẹ của chàng mới có thể chấp nhận cho đứa con mà bà yêu quý giao du thân mật với Minh Thư
- Con cứ mời họ đến đi! - Bà Cẩm Đào nói - Để rồi mẹ nói lại ba con. Chắc chắn là ba con cũng không phản đối đâu. Ông ấy rất trọng vọng những người thông minh và có học vị.
- Ồ,con cảm ơn mẹ! - Thiệu Vỹ mững rỡ nói - Mẹ nhớ dặn người làm chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Con cũng muốn nhà cửa tươm tất hơn để đón bạn bè của mình.
- Chà! - Người mẹ ngắt lời con trai - Con có vẻ xem trọng hai người bạn ấy quá nhỉ. Để mẹ xem con bé Minh Thư và anh nó thế nào mà con bốc họ lên mây xanh như vậy.
- Mẹ cứ chờ gặp họ rồi sẽ biết.Anh trai cô ấy cũng học giỏi khủng khiếp đấy mẹ ạ! Nhờ anh ta kèm cặp mà Minh Thư mới vượt hơn con như vậy.
- Người anh như thế cũng là tốt lắm.- Bà Cẩm Đào nhận xét - Cha mẹ mất sớm mà biết lo cho em gái mình như vậy cũng đủ biết gia đình họ đàng hoàng cỡ nào. Được rồi,con cứ mời họ đến. Hai cánh cửa của nhà họ Trần chúng ta lúc nào cũng sẳn sàng mở rộng để đón tiếp họ.
Trưa thứ bảy đó Quân Vũ nhận được một cú phôn từ Huệ Trinh. Nàng có vẻ buồn vì chàng đã không đến tham gia buổi hòa tấu mà nàng là một trong những người trình diễn.
- Anh đã hứa với em rồi, sao bây giờ lại đổi ý?- Nàng giận dỗi nói qua phôn.
- Tại anh có chuyện "không thể không đi "...em làm ơn hiểu giùm anh đừng có giận anh!
- Chuyện gì mà "không thể không đi "?
- Số là chiều hôm nay anh và em gái của anh phải đến dự buổi cơm chiều ở nhà người bạn nó. Cậu ta yêu Minh Thư, gia đình cậu ấy gia giáo, học lực của cậu ta cũng giỏi. Vì vậy anh muốn đến để có một cái nhìn thực sự về họ. Minh Thư nó giao du với ai, người theo đuổi nó như thế nào, anh là anh nó phải để mắt đến.
- Em gái?....Minh Thư?....Anh nói gì em không hiểu! Em quen với anh mấy năm nay, hoàn cảnh gia đình của anh ra sao em đều hiểu rõ, tại sao rồi tự dưng hôm nay anh lại có một người em gái. Cô ta là người như thế nào?- Huệ Trinh hỏi mà lòng bắt đầu ghen lên.
- Quân Vũ vô tình không biết tâm trạng của Huệ Trinh nên bình thản nói:
- Minh Thư ấy hả? Lúc nào nó cũng biết học mà thôi. Nếu không đến trường thì nó cũng đi thư viện. Huệ Trinh biết không, Minh Thư là con mọt sách, nó giống hệt như anh lúc anh còn thời kỳ trung học. Là con gái mà Minh Thư học giỏi khủng khiếp, hồi tháng rồi nó đã đứng nhất lớp.....
Huệ Trinh ngẩn người ra trước những câu nói của Quân Vũ. Là bạn thân của chàng từ đó đến giờ, chàng chưa hề nói cho nàng nghe một người nào mà nhiều như vậy.
"Chà! Anh Quân Vũ hôm nay anh ấy làm sao rồi! Con bé Minh Thư đó hình như rất quan trọng đối với anh ấy.Anh cứ nói liên tục về nó xem chừng như hãnh diện lắm.Chỉ có những bà cụ lẩm cẩm mới khoe khang người nhà của mình như vậy:
"Này, chị biết không,con bé nhà tôi thông minh lắm nhé....đã thông minh lại còn có nhiều người theo đuổi nữa ".
Vâng đại loại các bà cụ gặp nhau thì hay khoe khoang con gái mình như thế này,thế nọ! Còn Quana Vũ,anh ấy đâu phải là các cụ bây giờ cũng lại lẩm cẩm như vây!
- Quân Vũ! Huệ Trinh Ngắt lời chàng - Em biết cái cô em gái Minh Thư gì đó của anh giỏi lắm rồi...... Nhưng cái mà em không muốn nghe thì anh lại nói, còn cái mà em muốn biết thì anh không thèm giải thịch
- Em muốn biết gì nào?
- Ở đâu mà anh lại có một cô em gái như vậy?
- Minh Thư là em gái kết nghĩa của anh. Cô ấy mồ côi cha mẹ, sống rất tội nghiệp nên anh đã nhận làm em nuôi của mình.Từ ngày có Minh Thư ở chung, cửa nhà cũng trở nên ấm cúng, em không biết chứ ngày xưa mỗi khi đi làm về, thấy nhà cửa vắng tanh, anh rất buồn.
- Cái gì? Hai người sống chung với nhau? Tại sao anh lại sống chung với con bé ấy? Tại sao anh lại làm cho cuộc đời mình phức tạp lên như vậy chứ?- Huệ Trinh nói mà ghìm cơn giận đang bốc lên.Bấy lâu nay nàng đến nhà Quân Vũ rất thường xuyên nhưng không hề biết là chàng có một cô em gái kết nghĩa.
- Minh Thư nó không sống chung với anh thì nó sống ở đâu bây giờ? Quân Vũ ôn tồn giải thích - Đã nhận nó là em gái rồi thì anh phải lo cho nó chứ. Em đừng có bực lên như vậy có được không? Chỉ chiều hôm nay thôi....anh phải tới để xem gia đình bạn trai của Minh Thư ra sao. Anh không muốn nó giao du với người xấu.
- "Bạn trai?Thì ra con bé đã có bạn trai rồi! Vậy nãy giờ mình cứ ghen vớ vẩn ". Nghĩ như vậy tâm hồn của Huệ Trinh dịu xuống ngay. Nàng nhỏ nhẹ nói với chàng:
- Em bỏ qua cho anh lần này thôi nhé! Lần sau không được lỗi hẹn với em!
- Anh biết rồi! Nhưng ngày mai vẫn còn là ngày nghỉ kia mà. Nếu không gặp anh hôm nay thì ngày mai chúng ta gặp vậy!
- Thật ư,anh Quân Vũ? Ngày mai em đến nhà hay anh đến đón em?
- Để anh đến đón em. Mười hai giờ được chứ,rồi chúng ta cũng đi ăn trưa với nhau!
- Vâng,em chờ anh.....mười hai giờ đúng hẹn!
Quân Vũ bỏ điện thoại xuống và thở phào một cái. Chàng biết thế nào nàng cũng ca cẩm chàng đủ điều vì chàng đã hồi lại cái hẹn hôm này
Chàng chạy qua phòng Minh Thư và gõ cửa:
- Thế nào,MinhThư? Em xong chưa?
Minh Thư vừa mở cửa vừa trả lời:
- Em xong rồi, bây giờ chúng ta đi liền hở anh Quân Vũ?
Chàng ngắm nghía cô em gái của mình rồi khẽ bảo:
- Sao em không mặc chiếc áo đầm màu đỏ thẳm mà anh mua cho em dạo nọ. Anh thích em mặc chiếc áo đó. Mặc nó, trông em nổi bật và xinh kinh khủng.
- Tại em không muốn xuất hiện trước mặt gia đình đó một cách quá phô trương cho nên em chọn bộ áo đơn giản nhất.
- Nghe lời anh đi, mặc chiếc áo ấy vào! Chiếc áo ấy là hàng của Valentino, anh đặt hàng qua catalogue, ở Đài Bắc không có bày bán. Anh không muốn em gái của anh thua sút bất cứ người nào. Người Đài Bắc họ rất xem trọng bề ngoài, nhất là những gia đình bề thế. Anh muốn họ lát mắt khi trông thấy Minh Thư của anh xuất hiện. Bây giờ em vào thay ngay đi, không thôi sẽ trể giờ.
Nàng dạ một tiếng nhỏ rồi làm theo chàng. Khi Minh Thư trở ra, Quân Vũ gật gù ;
- Bây giờ em gái của anh là nhất thiên hạ rồi. Không ai có thể hơn em được nữa!
Lời chàng thốt ra khiến nàng xúc động. Qua những lời nói, qua những chăm sóc mà chàng bày tỏ, rõ ràng Quân Vũ xem Minh Thư như đứa em ruột của mình "Không phải ai cũng có tấm lòng như Quân Vũ.Vậy mà nhiều lúc mình còn trách anh ấy nữa!",
Minh Thư nghĩ thầm,tự trách mình vì những lần giận dỗi không đâu.
Buổi chiều nắng bắt đầu dịu dần, hai anh em đến nhà của Thiệu Vỹ đúng lúc đồng hồ trong nhà gõ sáu tiếng. Nghe tiếng chuông cửa reo vang,Thiệu Vỹ mừng rỡ reo lên:
- Mẹ xem! Hai người họ thật là đúng hẹn!
Rồi chàng vội vã chạy ra mở cửa.
- Thiệu Vỹ kinh ngạc khi đứng trước mặt mình là một Minh Thư hoàn toàn khác lạ. Một Minh Thư lộng lẫy quá mức tưởng tượng. Mỗi ngày ngồi bên cạnh nhau, chàng không biết đã ngắm nàng bao nhiêu lần nhưng bây giờ thì chàng sửng sờ khi ý thức là trước đây mình chưa nhận ra đầy đủ vẻ đẹp của nàng. Khi vào lớp, nàng cũng ăn mặc đẹp nhưng đơn giản, còn bây giờ,trong chiếc áo này, nàng làm cho bầu trời của buổi chiều trước mắt chàng trở thành sáng rực lên.
- Em đẹp quá!
Quân Vũ cười thầm."Thằng nhỏ muốn chết ngất vì Minh Thư rồi, ai nói bề ngoài không quan trọng chứ? Nhất là dân thượng lưu Đài Bắc thì có thói quen đánh giá con người qua bề ngoài. Cho nên mình phải đánh phủ đầu họ, khiến họ phải tâm phục khẩu phục ngay trong lần đầu gặp măt."
- Em là Thiệu Vỹ hả?- Chàng thân mật vỗ vai chàng trai - Anh nghe Minh Thư nhắc về em hoài, rằng em là người học giỏi nhất lớp mà nó cố học thế nào mà cũng qua không kịp.
Thiệu Vỹ đỏ mặt ;
-Tháng rồi Minh Thư vượt qua em rồi đó, cô ấy không kể cho anh biết sao? Làm cho em phải cuống cuồng lên để mà học tập. Con trai thua con gái thì mất mặt lắm.
Thiệu Vỹ vừa nói vừa liếc nhìn Quân Vũ.Trái tim chàng trai giật thót lên:"Trời đất hắn đẹp trai kinh khủng! May mà hắn có người yêu rồi. Nếu không, Minh Thư ở chung với hắn thì chắc mình ăn không ngon,ngủ không yên."
Thiệu Vỹ đưa hai người vào trong, vừa đi,vừa nghĩ ngợi:"Nhưng mà bề ngoài nổi bật của anh chàng Quân Vũ này rất có lợi cho mình. Ai nhìn vào mà không thấy là hắn ta sang trọng.Thật là xứng đáng với cương vị phó giám đốc. Ba mẹ mình trông thấy cũng sẽ nể mặt".
- Quân Vũ và Minh Thư cùng bước vào phòng khách. Ông Trần Vũ và bà Cẩm Đào đã có mặt ở đó đến đón họ. Hai vợ chồng đều ăn mặc sang trọng, gương mặc thì đạo mạo. Phòng khách rộng lớn, thiết kế xa hoa theo kiểu phô trương của những nhà giàu Đài Bắc.
- Xin chào hai bác!
Hai anh em cùng nhỏ nhẹ nói. Họ đứng bên nhau, người nào người ấy trông nổi bật khiến cho bà Cẩm Đào muốn hoa cả mắt. Ông Trần Vũ cũng chưa từng trông thấy con cái nhà ai mà sáng láng như hai anh em nhà này. Hai ông bà cùng niềm nở mời họ ngồi. Thiệu Vỹ hãnh diện khi thấy cha mẹ có vẻ nể nang gia đình của bạn mình ra mặt.
- Cậu Quân Vũ này, nghe nói cậu là phó giám đốc của một công ty nổi tiếng ở thành phố?- Ông Trần Vũ mở đầu câu chuyện.
- Dạ,cháu là giám đốc của công ty Trường Đạt,chắc hai bác có nghe qua?
Bà Cẩm Đào nghe thế reo lên:
- Thế à? Tôi là khách hàng trung thành của công ty cậu đấy! Chà, ai cũng bảo là công ty Trường Đạt càng lúc càng ăn nên, làm ra. Nghe nói đợt sản phẩm vừa qua sản xuất bán đắt hàng đến nổi ai chậm tay thì không mua được.Tôi thì bận rộn công việc suốt ngày. Hôm nọ nhìn catolague thấy chiếc áo dạ hội màu hoàng yến đẹp quá,đến lúc có thời gian rảnh rỗi gọi đến đặt hàng thì mới biết kiểu áo đó bán sạch hết cả rồi.
- Ồ,nếu bác thích thì hôm nào đó cháu mang đến tặng bác.- Quân Vũ vui vẻ nói - Chúng ta là người nhà cả, mà người nhà thì phải có sự ưu đãi đặc biệt! Bây giờ công ty đang sản xuất đợt hai. Chiếc áo đầu tiên sẽ là của bác.
- Thế là quý hóa quá! - Bà Cẩm Đào cười lên vui vẻ. Lập tức có cảm tình với chàng thanh niên vừa đẹp trai, vừa khéo nói đang ngồi cạnh mặt mình.
- Cậu làm việc ở công ty thời trang nên ăn mặc thanh lịch quá - Nói đến đó bà vui vẻ hướng về phía Minh Thư - Cháu có phúc lắm mới có một người anh như thế nhé. Bác chắc chắn chiếc áo cháu đang mặc là do anh cháu chọn. Nhìn vào là thấy quý phái ngay.
- Thưa vâng! - Minh Thư cười đáp - Đó là do anh cháu mua cho cháu. Anh ấy thường bảo:"Minh Thư này, nếu mà em cố gắng học hành thì em muốn gì anh cũng mua cho em cả. Cháu nghe thế nên mới cắm đầu cắm cổ mà học. Và mỗi lần cháu nhất nhì lớp thì anh Quân Vũ lại sạch túi với cháu ".
Bà Cẩm Đào nghe Minh Thư nói vui như thế thì cười ngất. Bà nhủ thầm:"Con bé này xinh đẹp quá đi mất, mà ăn nói cũng lém lỉnh không thua gì anh nó. Người ta thường bảo đàn bà đẹp thì không học giỏi. Mà con bé này thì vừa đẹp vừa học giỏi mới kinh chứ ". Bà vừa cười vừa bảo với Minh Thư:
- Hai anh em cháu trông giống nhau lắm. Vừa nhìn vào là biết hai anh em ruột ngay!
Nghe câu đó, Thiệu Vỹ giật thót mình. Chàng trai chỉ sợ Quân Vũ nói tất cả sự thật ra thì lộ hết. Nhưng trái lại,Quân Vũ rất ung dung, chàng đáp lại bà Cẩm Đào:
- Thưa vâng, ai nhìn vào cũng nói như thế! Ba mẹ cháu qua đời sớm chỉ còn hai anh em nên lúc nào cháu cũng lo lắng cho em gái của cháu.
Ông Trần Vũ lúc đó mới lên tiếng:
- Tôi nghe Thiệu Vỹ nói mà rất phục cậu. Cậu bận rộn công việc ở sở như thế mà nghe nói còn kèm cặp cho Minh Thư học.Anh trai như thế mới là anh trrai chứ!
- Thưa bác, cha mẹ cháu mất sớm thì người anh cả phải lo cho các em mình là chuyện thường. Huống hồ gì thấy em gái cháu nó ham học như vậy, cháu làm sao mà không để ý chăm sóc nó cho được! Cháu nghe Minh Thư nói Thiệu Vỹ cũng học rất giỏi. Hầu như toàn trường ai cũng nể cậu ấy.
Ông Trần Vũ nghe Quân Vũ khen con trai mình thì tâm hồn như bay bổng lên mây:
- Cậu không biết chứ từ nhỏ nó đã thông minh rồi. Lúc lên trung học năm nào mà nó chẳng đứng nhất chứ! Hai vợ chồng tôi chỉ có nó là con độc nhất. Nhưng có một đứa con xuất sắc như Thiệu Vỹ đây cũng thỏa mản lắm rồi.
Và ông nói chuyện uyên thiên về con trai của mình.Thiệu Vỹ nghe cha ca tụng mình trước mặt khách thì thẹn đỏ mặt nhưng ông Trần Vũ vẫn say xưa nói, bà Cẩm Đào thì gật gù tán thưởng. Quân Vũ biết tâm trạng của những người có con một là thế,bao nhiêu tình thương đều dồn hết vào đứa con nên đối với họ đứa con là quý giá nhất.Thông cảm tâm trạng này của họ nên Quân Vũ không tỏ ra khó chịu mà còn tỏ vẻ lắng nghe khiến họ rất hài lòng. Câu chuyện càng lúc càng thân mật. Chủ nhà mời khách qua dùng cơm. Phòng ăn rộng lớn trần thiết kế vô cùng sang trọng. Bữa cơm thịnh soạn, đủ sơn hào hải vị. Chủ đãi đằng khách rất tươm tất, mới gặp nhau lần đầu mà giống như thân đã lâu rồi. Cha mẹ Thiệu Vỹ cũng khen Minh Thư không tiếc lời. Nào là xinh đẹp, sang trọng,thông minh.... thôi thì không thiếu điều gì. Thái độ đó bắt nguồn từ việc cả nể người anh. Ông Trần Vũ thích Quân Vũ đến nỗi nếu ông có con gái thì gã ngay cho chàng. Bà Cẩm Đào nhanh miệng muốn làm mai cho đứa cháu gái vừa du học ở Hoa Kỳ về nhưng chàng đã mĩm cười thối thác:
- Dạ cháu có người yêu rồi ạ!
- Thế à! Cô nào mà lại may mắn đến thế nhỉ Hôm nào mang cô ấy đến giới thiệu với các bác!
-Thưa vâng! - Chàng nói cho qua - Lúc rãnh rỗi chúng cháu sẽ ghé nhà bác chơi.