Minh Thư bỏ ra nữa ngày nhưng vẫn không tim ra được mãnh giấy bị thất lạc..Sau khi ông nội qua đời,tinh thần Minh Thư bị khủng hoảng nên lúc nào Minh Thư cũng quên trước quên sau." Anh Trung Hữu... '', Minh Thư khẽ thở dài và nói một mình,"... nếu mình có duyên thì sẽ gặp lại nhau.... còn nếu không thì... xin anh hãy tha thứ cho em! "
Sáng hôm sao nàng ra mộ đốt nhang cho nội và khấn nguyện.Minh Thư đã khóc thật nhiều khi nghĩ đến người ông quá cố của mình. Đến hai giờ trưa mới khởi hành nên nàng cưỡi con Hoang mã đi dạo một vòng vì đây mà nàng phải từ biệt nó.
- Ôi thảo nguyên mênh mông,bát ngát...nàng cảm thấy mủi lòng khi phải rời xa nó.Và cả những cánh rừng bạt ngàn kia nữa,cả dòng suối mà hôm nào nàng đã gối đầu trên cỏ non để ngủ.Kỳ Sơn đã để lại trong lòng nàng quá nhiều kỷ niệm.... đường đua vĩ đại... chiến thắng huy hoàng....và cả cánh đồng xanh lấm tấm điểm hoa vàng mà con hoàng mã đã phi nước đại với nàng trên lưng đó.Những ý nghĩ ấy cứ hổn loạn lên trong lòng nàng,không còn biết cái nào trước cái nào sau... biến thành một mớ hỗn mang nhưng lại khiến trái tim nàng xôn xao và đau đớn vì nàng biết chốc lát nữa đây nàng sẽ rời xa Kỳ Sơn và bỏ lại sau lưng những kỷ niệm của đời mình.
Minh Thư thúc cho Hoàng mã chạy nhanh và rạp người trên lưng nó,má nàng tựa lên làn da ấm áp của Hoàng mã và nàng có cảm giác nó là một phần máu thịt của mình.Chao ôi! Ngày mai nó sẽ đau buồn khi không còn trông thấy bóng dáng của cô chủ nhỏ.Cất bước ra đi là đều rất khó nhưng cuộc đờ con người,họ sẽ trải qua biết bao cuộc từ biệt đến não lòng.
- Mặt trời đã đứng bóng và đã đến lúc Minh Thư phải trở về.
- Wa, wa a a
Minh Thư ngồi trên lưng hoàng mã và hét lên thật lớn. Tiếng hét thoát ra khỏi lồng ngực nàng không mang một ý nghĩa nào nhưng nàng cảm thấy nó khiến cho nàng đỡ uất ức rất nhiều.Tại sao là nàng chứ không phải ai khác phải mất mất đi ông nội thương mến của đời mình? Tại sao là nàng chứ không phải ai khác phải rời bỏ Kỳ Sơn,hướng về Đài Bắc với một tương lai vô định? Chao ôi.Minh Thư! Nàng gọi tên mình mà nước mắt rơi trên má." Khóc một lần đi cho hết những khổ đau... rơi nước mắt đi để không còn giọt nước mắt nào để mà rơi nữa...làm một cô bé yếu đuối đi vì ngay mai chính mình cũng không cho phép mình được yếu đuối giữa cuộc đời ",cô bé bùi ngùi tự nhủ với mình.
Khi nàng quay về trang trị của ông Thái Thuận thì đã sắp đến giờ phải lên đường,Minh Thư dẫn con Hoàng mã vào chiếc chuồng ngựa riêng của ông Thái Thuận dành cho nó.Con ngựa hí vang khi nhận ra đây không phải là chỗ ở quen thuộc của mình." Ngoan nào,ngoan nào! " nàng dỗ dành nó, Ở đây không phải tốt hay sao? Hoàng mã ơi,đừng làm cho Minh Thư đau lòng thêm nữa! Hoàng mã đổi chỗ ở nhưng đây vẫn còn là đất địa của Kỳ Sơn. Còn Minh Thư,Minh Thư phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Hoàng mã vắng cô chủ nhỏ nhưng vẫn còn bác Thái Thuận thương yêu, chăm sóc, còn Minh Thư....Minh Thư lên Đài Bắc biết có ai thương mến mình không?"
Nàng dồ dành nó,cọ má mình vào má nó nhưng linh tính của Hoàng mã báo cho nó biết phút chốc đây Minh Thư sẽ rời xa nó.Nàng giật mình khi thấy một giọt lệ tuôn rơi từ khoé mắt của con vật trung thành.
- Minh Thư ơi, nhanh lên nào! Đã đến giờ chúng ta phải lên đường!
Giọng ông Thái Thuận vang lên trước nhà.Minh Thư không dám nấn ná thêm nữa,nàng bỏ đi không dám quay nhìn lại,sau lưng nàng là tiếng dặm chân bất lực và tiếng hí thê lương của con hoàng mã giờ phút chia tay.
Bà Lệ Mai đứng khép nép mặt trước mặt bà chủ của mình. Bà nữa muốn nói nữa không dám nói bởi vì bà biết những người chủ nhân của ngôi nhà này không có ai dễ tánh.
- Thưa bà chủ... Cuối cùng bà Lệ Mai thu hết can đảm - tôi có một việc muốn nhờ bà giúp.
- Việc gì?
- Bà chủ hỏi,giọng đầy quyền uy,cái giọng khiến cho người ăn,kẻ làm lúc nào cũng run sợ.
Bà mặc chiếc áo đen óng ánh,đeo đôi khuyên vàng và trang điểm thật kỹ dù tối nay bà chẳng có việc gì để phải ra ngoài.Nhưng xưa nay bà Mỹ Tâm vẫn vậy.Lúc nào bà vẫn có thối quen sơn son,thếp vàng cho con người của mình bởi vì bà không phải là chủ nhân của ngôi biệt thự đồ sộ này mà còn là chủ nhân của một công ty mỹ phẩm và sản xuất quần áo thời trang lớn nhất thành phố.
- Tôi có một đứa cháu ở quê muốn lên đây trọ học.Tôi muốn xin phép bà cho nó được ở đây,Nó sẽ ngủ chung một phòng với tôi,hai bữa ăn tôi sẽ tự túc cho nó.Nói chung tôi không dám làm phiền bà bất cứ việc gì,chỉ muốn xin phép bà cho nó được ở lại đây, Ngoài việc học,tôi sẽ bảo nó phụ giúp việc lặt vặt trong nhà.
- Con bé nó là con nhà đàng hoàng chứ? Tôi chúa ghét những đứa ăn cắp vặt.
- Thưa bà,nó ở quê nên rất chất phát,thật thà.Nó vừa học xong lớp mười một ở Kỳ Sơn,và sẽ chuyển trường lên đây để học tiếp.
- Dạ,nó là một đứa mồ côi cha mẹ, được ông nội nuôi dưỡng nhưng nay ông cũng qua đời rồi nên trở thành tứ cố vô thân.Nó chỉ còn tôi là người thân thích.
- Nó là gì của chị?
- Dạ,nó là cháu bà con của tôi!
- Thôi được,tôi tính thế này nhé! Bà Mỹ Tâm cao giọng - Bây giờ tôi đang thiếu một người để phụ chú tư làm vườn. Ngoài giờ học con bé ấy phải phụ giúp ông ta.Tôi bằng lòng cho nó ở chung với chị và bao cho nó hai bữa cơm.Cơm canh thừa cặn trong nhà này đổ thì cũng uổng. Thêm một người chẳng tốn kém bao nhiêu.Tôi tính thế chọ thấy có ổn không?Dạ xin đội ơn bà chủ.Như vậy thì còn gì bằng.
Sáu giờ chiều hôm đó,ông Thái Thuận dẫn Minh Thư đến chổ của bà Lệ Mai.Hai ông cháu liếc nhìm ngôi biệt thự đồ sộ như tòa lâu đài mà trong lòng có hơi e ngại.Ông Thái Thuận đưa tay bấm chuông.Vài phút sau có tiếng chân tất tả từ bên trong vọng ra.Cửa mở, hai ông cháu khi nhìn thấy bà Lệ Mai không giống như những gì họ từng tưởng tượng.Bà nhỏ thó đến tội nghiệp,gương mặt khắc khổ,duy có đôi mắt là tràn đầy lòng nhân hậu.Đứng giữa hai cánh cữa to lớn như muốn vươn đến tận trời,thân hình của bà trông càng nhỏ lại.Bà dang đôi tay ôm cháu vào lòng và rơi nước mắt.
- Tội nghiệp cho con,Minh Thư...Minh Thư yêu quý của dì!
- Minh Thư xúc động,đọc được trong đôi mắt của bà biết bao nhiêu lời nghẹn ngào.Nàng cũng bùi ngùi ngã vào lòng bà và bảo khẽ:
- Dì Lệ Mai! Cháu rất mừng khi gặp được dì!
- Giây phút xúc động ban đầu đã qua,bà Lệ Mai lau nước mắt,nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình và nói câu xin lỗi:
- Tôi vô ý vô tứ quá..... chưa kịp chào hỏi anh mà đã...........
- Không sao!
Ông Thái Thuận nhẹ nhàng đáp lại,ngay lập tức có cảm tình với người phụ nữ nhỏ tó này. Trông bà có vẻ cô đơn,khép nép nhưng rất hiền lương,giao Minh Thư cho bà ông cảm thấy yên lòng.
- Anh vào nhà uống miếng nước,ngồi chơi một chút rồi hẳn về! Bà mời nhưng có thái độ rất ngại ngùng.
- Cảm ơn chị,tôi có việc phải về gấp.Thôi để khi khác vậy!
Ông nói cho bà không phải khó xử bởi nhìn bà,ông cũng biết thân phận của bà trong nhà này là như thế nào.Ông nhớ lại cái giọng chanh chua của cô tiểu chủ nhân ngôi nhà này trên điện thoại." Nó đã như thế,chắc mẹ nó còn ghê hơn nữa ",ông thầm nghĩ,lòng có chút bất an khi để Minh Thư ở lại.Nhưng mà không còn cách nào khác,bởi bây giờ đối với Minh Thư,bà Lệ Mai là người thân duy nhất trên đời.
- Bác phải về đây! Ông bịn rịn xoa đầu cô gái - Cháu ở đây ráng học và nhớ viết thư điều đặn cho bác.
- Cháu sẽ viết thư cho bác...........- Giọng Minh Thư cũng nghẹn ngào........- cháu cảm ơn bác về tất cả những gì mà bác đã làm cho cháu!
- Ơn nghĩa gì hở cháu?Chúng ta đã không phải xem nhau như người một nhà sau?
Rồi quay sang bà Lệ Mai ông nói:
- Chào chị, tôi về! Thỉnh thoảng có công việc lên Đài Bắc,tôi sẽ thăm chị và Minh Thư.
Ông đi rồi Minh Thư vẫn dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng ông chỉ còn là một chấm nhỏ ở con đường.
- Bác rất tốt với cháu.Minh Thư nói với dì - Cháu xem bác ấy như là cha ruột của mình.
- Cháu cao lớn quá rồi! - Người đàn bà lùi lại một bước như để ngắm kỹ khuôn mặt nàng - Cháu xinh giống hệt như mẹ cháu ngày xưa.Chỉ khác là nước da của mẹ cháu trắng hồng,còn nước da của cháu lại ngâm ngâm bánh mật
- Cháu suốt ngày dang ngoài cánh đồng....... - Nàng cười giải thích,nhưng không muốn nói rõ là nàng đã rong ruổi trên lưng con hoàng mã,tập luyện ròng rã mấy tháng nay trong ánh nắng oi bức của mùa hè,với mục đích là mang về cho nội nàng một giải thưởng đầy kinh ngạc
- Chắc cháu phải làm lụng cực khổ lắm! - Bà Lệ Mai nói khi hai người đi song song bên nhau.
- Cũng không đến nổi nào dì ạ! Nhưng cháu khoẻ lắm,nếu dì cần cháu giúp bất cứ việc gì trong nhà thì cháu nghĩ điều đó chẳng là vấn đề đâu!
- Vậy ư? - Bà Lệ Mai có vẻ mừng - Hôm qua dì nói là cháu sẽ đến đây,bà chủ có nói khi rỗi rảnh,thì muốn cháu giúp một tay với người làm vườn của bà ta.
- Được thôi! Công việc ấy có vẻ hợp với cháu.Lúc ở Kỳ Sơn ngôi vườn phía sau nhà nội là do một tay cháu trồng.
- Như vậy thì quá tốt! Bà Lệ Mai mừng rỡ nói rồi nghĩ sao bà nhỏ giọng lại.- Ông bà chủ và cô tiểu thư nhà này khó tính lắm cháu à,cháu liệu mà chiều ý họ.Dì tiếc là không có ngôi nhà riêng cho cháu ở.Tối nay vào phòng dì rồi dì sẽ tâm sự cho cháu nghe mọi chuyện.Lát nữa trước mặt ông bà chủ cháu phải tỏ ra lễ phép,dù cho ông bà ấy có thái độ trịch thượng hoặc khinh người.Còn cô chủ nhỏ thì cháu cố mà nhịn cô ta nhé! Cô bé này có cái tật là nói ra câu nào cũng khó nghe!
- Cháu biết rồi! - Minh Thư vội đáp cho dì Lệ Mai yên lòng.
- Hai người bước vào phòng khách,lập tức Minh Thư cảm thấy choáng ngợp trước vẻ lộng lấy của nó.Trần thiết một cách xa hoa,phòng khách của gia đình bà Mỹ Tâm dễ cho người ta cái cảm giác như đang đi lạc vào trong một cung điện.Gia đình chủ nhân tề tựu đông đủ ở bộ salon cực đẹp đặt giữa phòng.Ba người ngước lên nhìn Minh Thư từ đầu đến chân như nhìn một cái gì quái lạ khiến nàng cảm thấy vừa chịu vừa tủi thân.Nhưng nàng cũng lễ phép cúi chào họ:
- Con chào ông chủ,bà chủ.... - Rồi quay sang cô gái,thấy cô ta có vẻ lớn hơn mình đôi chút nên Minh Thư khẽ nói - Xin chào chị!
- Nghe câu ấy,đôi mày của cô gái cau lại và phản ứng ngay:
- Chào chị là thế nào? Ai là chị của cô?
- Rồi cô ta quay sang bà Lệ Mai và dằn giọng:
- Nè,dì Mai! Sau dì không bảo cháu gái của dì ăn nói cho đàng hoàng một chút!
- Bà Lệ Mai vội đỡ lời:
- Dạ,cháu nói vô ý quá....
- Rồi quay sang Minh Thư,bà bảo nhỏ: "Phải nói là chào cô chủ!"
Minh Thư giận đến tím gan trước thái độ khinh người của cô gái đó nhưng nàng biết nếu nàng phản ứng thì dì nàng sẽ lãnh lấy những hậu quả không hay,vì vậy Minh Thư cố nhịn và nhỏ nhẹ nói:
- Xin chào cô chủ!
- Nghe được đấy! - Cô gái nhếch mép cười - Vào trong đi,ở đây trong chướng mắt quá!
Bà Lệ Mai nghe nói vậy vội vã dắt Minh Thư vào trong.Tiếng cô gái nói vói theo,giọng điệu đầy miệt thị:
- Chà! Tưởng cháu bà ấy thế nào,hóa ra chỉ là một con mọi đen.Nhìn nó ăn mặt mà buồn cười đến không chịu được. Đúng là cái thứ quê mùa.Chỉ nhìn vào mà không thể đoán ra cái xuất thân thấp hèn của nó!
Tiếng nói ấy đuổi theo Minh Thư đến tận lúc nàng đã bước vào phòng riêng của dì. Âm thanh ấy xóc vào tai nàng mà dẫu có bịt tai lại nàng vẫn nghe nó vang lên lồng lộng.
- Khánh Ngọc lúc nào cũng thế! - Dì Lệ Mai vội vã an ủi Minh Thư - Cô ấy tính tình khó chịu lắm,không phải đối với cháu mà đối với ai cũng vậy. Dì đã bảo cháu là cô gái này nói ra câu nào cũng xóc óc người ta.
- Họ kinh người như vậy,trịch thượng như vậy.... rồi dì chịu nổi sao? - Minh Thư hỏi dì trân trối nhìn dì.
- Biết làm thế nào hở cháu! - Bà dì đáp với giọng an phận - Dì đã lớn tuổi rồi,lại không còn sức khoẻ......... bỏ nơi này mà sẽ không ai muốn nhận dì. Tìm một công việc ở thành phố không phải là dễ cho nên dì phải chịu đấm ăn xôi,đôi lúc cũng phải nhịn nhục để mà sống,cháu ạ!
Rồi nhìn sang Minh Thư bà bảo:
- Cháu đi tắm rửa cho tỉnh người,xong ra phía sau ăn cơm với dì.
Minh Thư lặng lẽ làm theo lời dì nhưng chán nản khi mới ngày đầu tới Đài Bắc mà nàng đã cảm thấy ngộp thở.
- Tối hôm đó dì Lệ Mai đã nói cho Minh Thư nghe thật nhiều về hoàn cảnh của mình.
- Thật sự dì với cháu chỉ là bà con xa của nhau nhưng ông nội cháu là người nhân hậu,đã giúp đỡ gia đình dì trong cơn hoạn nạn.Dì lớn lên ở Kỳ Sơn nhưng rồi sau đó gia đình cha mẹ dì đi nơi khác để làm ăn.Tưởng là bỏ quê hương mà đi sẽ tìm ra một chân trời mới nhưng rốt cuộc không khá gì mà còn thảm thương hơn.Gia đình làm ăn thất bác nợ nần đến ngập đầu ngập cổ,thế là dì thân gái dặm trường,xông xáo lên Đài Bắc này,hy vọng tìm ra phương cách cứu vãn gia đình.Lúc dì đến giúp dì mới hăm mấy tuổi mà bay giờ tóc đã sắp bạc rồi.Người giàu họ cũng tằn tiện lắm cháu ạ, tiền lương dì lãnh được dù không bao nhiêu nhưng mỗi tháng gửi về quê cũng giúp được gia đình trả dần những món nợ nần. Ngoài ra cũng giúp họ có cái ăn,cái mặc.Trả nợ xong cha dì lại lâm vào cơn bệnh trầm kha,mỗi tháng thuốc thang tốn rất nhiều tiền.Mđứa em dì lớn lên dì lại không lo tiền cho chúng ăn học. Mẹ dì trước đây sống bằng may vá nhưng chỉ kiếm được đồng một, đồng hai,tuổi lớn,tay run mắt kém cũng chẳng ai thuê mướn mình may nữa. Thế là cuộc đời của dì xoay quanh một cái đầu lẩn quẩn,vừa làm tròn bổn phận này lại gánh tiếp trách nhiệm khác... nhìn qua nhìn lại hai mươi mấy năm đã trôi qua mà dì không có lấy một giờ nào cho cuộc đời riêng của mình. Bây giờ thì thuộc lứa tuổi về chiều,không có mơ ước gì cao xa nữa,chỉ mong mỗi tháng nhưng dùng đồng tiền lương nhỏ nhoi của mình để gởi về nuôi sống những người thân.Nhịn đắng nuốt cay riết rồi dì cũng quen,chỉ tội cho cháu mới đến Đài Bắc mà đã phải chịu đựng cái không khí ngộp thở của gia đình này. Nhưng chúng ta là người nghèo,biết làm sao hở cháu? Nếu dì có tiền bạc thì đã tậu một ngôi nhà riêng để sống nhưng thú thực với nhau ngoài một ít tiền bạc để dằn túi,dì trước sau chỉ là tay trắng,dì rất hổ thẹn khi để cho cháu phải sống khổ cùng dì.
Nghe dì Lệ Mai tâm sự,Minh Thư buồn đến rơi nước mắt,nàng nắm chặt đôi tay của dì,giọng thốt lên đầy khổ não:
- Cháu xin lỗi dì.Hoàn cảnh của dì đã khó khăn như vậy mà cháu còn đến đây để làm phiền dì nữa.
- Không có gì phiền cả cháu ạ! Cháu đến đây dì cũng đâu tốn kém gì đâu!Cháu ở chung phòng dì,cơm hai bữa thì đã có chủ nhà lo.Nhưng dì dặn cháu điều này: không ai cho không ai gì cả! Ngoài giờ học thì cháu phải siêng năng trong vệc làm vườn. Xem vậy mà việc làm không hết đâu cháu ạ,cái vườn hoa phía sau cái biệt thự này rộng mênh mông như cái rừng. Nhà giàu họ có nhiều thú tiêu khiển.Có một khu vườn toàn hoa thơm,cỏ lạ là cái mốt thời thượng của những gia đình giàu ở Đài Bắc.Ông bà chủ và cô chủ thì khó tính nhưng chú Tư làm vườn ông ấy nhân hậu lắm,ông ấy sẽ không bắt nạt cháu đâu.Cháu ráng ẩn nhẫn mà sống,khi tốt nghiệp rồi tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
- Cháu cảm ơn dì! - Minh Thư nói bằng giọng xúc động và cảm thấy được an ủi rất nhiều khi nghe những lời dì khuyên bảo.Yên lặng một chút nàng bảo
- Chỉ còn hai tuần nữa là sắp nhập học rồi,dì có thể giới thiệu cho cháu một ngôi trường nào ở gần đây không để cháu làm thủ tục chuyển trường.
- Ngôi trường của cô Khánh Ngọc đang học là gần nhất.Từ đây đón xe đi thẳng tám trạm xe bus là tới nơi rồi. Nghe nói trường đó dạy rất là nổi tiếng nhưng muốn vào đó học thì có lẽ thành tích cũng phải thật cao.Họ rất kén chọn những học trò,nhưng trước đây có lần nội cháu kể cho dì nghe là cháu học rất giỏi nên dì nghĩ là họ sẽ nhận cháu.
- Vậy Khánh Ngọc chắc cũng học giỏi phải không dì?
- Cô chủ nhà ấy à? Trái lại cô ta học rất tệ nhưng trên đời này cái gì cũng có ngoại lệ. Cha mẹ cô ta giàu nứt khố,đổ vách,ủng hộ cho nhà trường bao nhiêu là tiền nên làm sao họ dám không nhận cô ta. Dì quên nói cho cháu biết đó là ngôi trường của những người học giỏi nhưng cũng là ngôi trường của những tiểu thư nhà giàu nữa.
- Cháu hiểu rồi,thì ra cô ta lọt vào đó là nhờ tiền bạc của cha mẹ mình.
- Đúng thế! Hai ông bà chủ nhà này tuy giàu nhưng cũng có nỗi khổ tâm.Chỉ có một đứa con gái duy nhất mà học hành không ra đâu vào đâu.Cô ta ở lại lớp là chuyện bình thường.
- Trông vẻ ngoài của cô ta,cháu đoán ít ra cô ta cũng vào khoảng hai mươi mốt,ở cái tuổi đó thì người ta đã có thể vào đại học rồi.
- Khánh Ngọc năm nay đã hăm hai nhưng đường học vấn thì thật là lận đận.Mỗi tuần cô ta đều được gia sư đến nhà kèm nhưng rồi rốt cuộc cùng không đi đến đâu.Cô ta vừa dốt lại vừa lười,chỉ có cái đàn đúm ăn chơi là không ai bằng. Quần áo thì mốt không chịu được,ai có gì cô ta có nấy,có khi cái cô có không ai có được cũng bởi vì cha mẹ cô ta quá giàu.Mới học trung học mà đã trang điểm,son phấn không khác gì nữ minh tinh.Đi học thì đi toàn xe hơi loại đắt tiền,không phải là một chiếc mà hai,ba chiếc thay đổi xoành xoạch.Con nhà giàu là như thế đấy cháu ạ! Họ lúc nào cũng thích phô trương và thích tỏ ra quyền uy với những người dưới tay mình. Năm nay cô ta vào lớp mười hai nhưng dì không biết cô ta có thể xoay sở để tốt nghiệp trung học không, đừng nói chi vào đại học.Cho nên cháu cũng đừng buồn.Cuộc đời là như thế đấy,được cái này thì mất cái kia.Nhưng có trí thông minh vẫn hơn cháu ạ. Tiền bạc có nhiều bao nhiêu thì nằm ăn cũng hết!
Những lời của dì Lệ Mai khiến nỗi lòng trong lòng Minh Thư vơi đi rất nhiều.Phải! Đây chỉ là lúc bắt đầu,dù có khó khăn,có cay đắng đến đâu nàng cũng nhất định không được nản lòng.Chịu đựng mà vươn lên,chịu đựng để đạt đến kết quả cuối cùng! Nàng nhất định phải vào đại học,phải trở thành một người hữu dụng và có vị thế trong xã hội để làm rạng mặt tổ tông.Và để được như thế thì phải không ngừng cố gắng.Tối hôm đó trong đầu Minh Thư chỉ vương vấn ý nghĩ này.Lòng nàng nhẹ hẳn đi và những câu nói trịch thượng của Khánh Ngọc chiều nay đã không còn ám ảnh tâm hồn nàng nữa.
Ngày hôm sau,Minh Thư đã làm thủ tục chuyển trường một cách dễ dàng vì thành tích biểu hạng ưu mà nàng có trong tay.Được nhận vào lớp mười hai của ngôi trường bề thế này,lòng nàng vui không sao tả xiết.Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đã đến ngày nhập học lòng nàng náo nức chẳng khác nào mình sắp bước vào một cuộc đời mới.Thấy cháu vui,lòng người dì cũng vui lây. Mấy hôm nay Minh Thư đã tập tành theo chú Tư học nghề làm vườn. Thấy cô nhỏ thông minh,lanh lẹn lại siêng năng,chú Tư rất hài lòng.
- Con nhỏ làm việc được không? -Có lần bà Mỹ Tâm hỏi người làm vườn lớn tuổi của mình.
- Dạ,nó siêng năng lắm thưa bà chủ.Lại sáng trí,lanh lẹn nữa.Chỉ cần dạy một lần là nó hiểu ngay!
- Nghe chú nói tôi cũng mừng.Tôi ghét phải nuôi báo cô những thứ lười nhác. Ăn hạt cơm người ta thì phải liệu mà làm việc.Vài hôm nữa con bé ấy nhập học rồi,chú phải cố kềm cập,đừng cho nó sao lãng việc làm nhé! Nó mà có dấu hiệu lười biếng thì chú báo ngay cho tôi một tiếng.Tôi thà là tống cổ nó ra khỏi nhà này chứ không để nó lợi dụng lòng thương hại của tôi.Thôi được,chú trở lại làm việc đi!Chú là người làm việc lâu năm của tôi nên lúc nào tôi cũng tin tưởng chú!
Đợi bà Mỹ Tâm đi khuất,chú tư làm vườn lấy khăn lau gương mặt đang nhễ nhại mồ hôi. " Con mẹ này kinh thật!",chú lẩm bẩm,"Còn bảo mình phải theo dõi con bé. Mỗi ngày hai chú cháu làm rã cả hai tay ra mà vẫn còn chưa vừa lòng bà ta! "
Chẳng mấy chốc ngày tựu trường đã đến,Minh Thư có chút lạ lẫm khi bước vào ngôi trường mới này nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua trong một giây nhường cho sự phấn khích trong lòng khi được theo học ở một ngôi trường trung học được xem là rất ưu tú về mọi mặt. Nàng bước vào lớp,lúc đó hãy còn sớm nhưng học sinh ở trong lớp đã tề tựu đông đủ,trò chuyệ với nhau một cách sôi nổi. Minh Thư thoáng ngạc nhiên,khi bắt gặp Khánh Ngọc trong số họ. Dù dì Lệ Mai đã cho nàng biết năm nay Khánh Ngọc vào lớp mười hai nhưng Minh Thư vẫn không ngờ hai người lại học chung lớp. Khánh Ngọc thấy Minh Thư bước vào cũng kinh ngạc không kém, ngoài kinh ngạc còn cảm thấy vô cung tự ái khi nghĩ đến việc một con bé giúp việc mà nàng khinh rẻ bây giờ lại cũng học chung một lớp với mình.
Minh Thư tìm một chỗ trống để ngồi,khi nàng vừa an vị thì một loạt lời xì xào vang lên xen lẫn với những tiếng cười chế diễu từ phía các nữ sinh.
- Con nhỏ này là học sinh mới chuyển trường đến đây chắc!
- Có lẽ nó ở dưới quê lên,nhìn nó ăn mặt buồn cười quá!
- Kiểu áo mà nó mặc chắc ra đời mấy chục măm về trước!
- Trông nó tội nghiệp và lạc lõng quá.Trong lớp chúng ta toàn dân quý tộc,đâu có ai ăn mặc quê mùa như nó!
Minh Thư cảm thấy bị tổn thương bởi những lời phê bình và chế diễu đó,nhưng trong lúc nàng còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì một giọng khách dịch lại vang lên:
- Nó là đứa ở trong nhà tôi đấy!
Đó là giọng của Khánh Ngọc. Cô tiểu thư vừa dứt lời thì những người khác nhao nhao lên:
- Thế nào? Chị nói thực chứ?
- Thực chứ sao không thực! Nó là đứa ở của gia đình tôi nhưng tôi không biết vì sao nó lọt được vào trường này....
Khánh Ngọc nói chưa dứt lời thì giọng của một nam sinh vang lên:
- Chắc chắn vì cô ta học giỏi! Ở trường này đâu có quy định con nhà giàu mới theo học.
Mọi người lại quay đầu lại xem ai đã thốt ra câu nói ấy.Minh Thư cũng tò mò muốn biết mặt người nam sinh vừa bênh vực mình ra sao nên cũng nhìn theo. Đó là một chàng trai độ mười tám,mười chín,gương mặt đẹp trai,thông minh,ăn mặt cũng rất bảnh bao. Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết chàng xuất thân là gia đình giàu có nhưng Minh Thư không biết vì sao người này lại hết long bênh vực mình.
- Ồ Thiệu Vỹ! - Giọng Khánh Ngọc dịu dàng lại có vẻ nể vì - Việc gì có dính dáng đến anh đâu mà anh lại xen vào?
- Nó không dính dám gì đến tôi nhưng thấy các cô bắt nạt người ta tôi không chịu nổi. Cô ấy là học sinh mới chuyển trường tới,chúng ta phải tỏ thái độ thân thiện với cô ta,như vậy mới là biết điều!
- Tôi thì cần gì phải biết điều với nó chứ!-Khánh Ngọc vênh mặc lên - Đã nói nó là đứa ở của nhà tôi. Khi nó vừa bước vào nhà tôi lần đầu tiên là tôi đã thấy hoảng kinh.Ngay lần đó tôi đã đặt cho nó cái biệt danh là " con mọi đen ".
- " Con mọi đen "! - Các nữ sinh khác đồng thanh lập lại và cười ồ lên.
- Biệt danh chính xác lắm đấy!- Một người khác lên tiếng - Dân Đài Bắc chúng ta không có ai đen như nó!
- Tôi thì tôi thấy nước da ngâm ngâm như cô ấy mới là khỏe mạnh.- Một lần nữa Thiệu Vỹ lại bên vực Minh Thư - Ở Âu Mỹ người ta rất thích nước da như vậy và phải nhờ đến việc tanning để có nước da màu bánh mật thay vì phải thêm thời gian đi tắm nắng ngoài biển bao nhiêu ngày!
- Anh có vẻ rành về thẩm mỹ của Âu Mỹ quá nhỉ?- Một nữ sinh hiếu kỳ góp tiếng.
- Đương nhiên rồi! Thiệu Vỹ nói bằng giọng chắc nịch - Ai mà như mấy cô,chỉ biết đọc sách báo trong nước.
- Nè,Thiệu Vỹ! - Một nam sinh xen vào - Lúc nào cậu cũng bênh vực cô ta như vậy thì tại sao cậu không đến ngồi cạnh cô ta đi,bên cạnh cô ta còn một chổ trống kìa!
- Được thôi!- Thiệu Vỹ thu xếp tập vở đứng lên khi nghe người bạn nói khích -Tôi sẽ ngồi bên cạnh cô ấy nếu cô ấy cho phép.
Đám nữ sinh trong lớp có Khánh Ngọc tròn mắt một cách tức tối khi Thiệu Vỹ thốt ra câu ấy.Đây là một công tử nhà giàu,đẹp trai nhất lớp mà lại học giỏi,được nhiều cô nữ sinh yêu thầm nhớ trộm,vậy mà hôm nay Thiệu Vỹ lại công khai bày tỏ thiện cảm với một cô gái xa lạ nên các nữ sinh khác không khỏi tức tối trong lòng.
Chàng trai bất chấp mọi cặp mắt đang nhìn mình,đi thẳng lại bàn Minh Thư và khẽ hỏi nàng:
- Anh có thể ngồi vào chổ trống bên cạnh em không?
Gương mặt thông minh, sáng sủa và đôi mắt giàu tình cảm của chàng trai làm Minh Thư có cảm tình ngay.Nàng không đáp lại chỉ khe khẽ gật đầu.Thiệu Vỹ ngồi xuống bên cạnh Minh Thư và bảo:
- Tên anh là Dương Thiệu Vỹ,còn em,em có thể cho anh biết tên không?
- Em tên Minh Thư,Hoàng Minh Thư!
- Cái tên nghe cũng giống như con người em vậy! Minh Thư này,vì em mới chuyển trường nên có thể sẽ có nhiều bỡ ngỡ. Nếu gặp nhiều khó khăn thì đừng e ngại,cứ nói cho anh biết,anh sẽ giúp!
- Dạ! -Nàng nhỏ nhẹ đáp lại,thấy lòng mình chợt ấm vì những lời đầy thân thiện của người bạn mới quen này.
Các nữ sinh trong lớp thấy Thiệu Vỹ " anh anh, em em "với Minh Thư thì tức đến lộn ruột. Người tức giận nhất là Khánh Ngọc vì cô rất ghét Minh Thư. Thiệu Vỹ không phải là cái đích mà cô nhắm tới dù anh chàng rất đẹp trai,nhưng thấy cái mà cô xem là đứa ở trong nhà lại được anh chàng này ưu ái và bênh vực nên cô cũng thấy xốn mắt.
Mấy nữ sinh xì xào không ngớt về Minh Thư nhưng tiếng chuông đột ngột vang lên,giờ học đã đến nên mọi người trở về với im lặng. Cuối cũng thì hai giờ học cũng đã trôi qua,vừa nghe tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi là các học sinh vội vã túa ra ngoài.
- Để anh đưa Minh Thư đi dạo một vòng trong trường! Thiệu Vỹ đề nghị.
- Minh Thư thấy người bạn mới quen quý mến mình như vậy thì không nở từ chối.
Hai người đi song song bên nhau,vừa dạo chơi vừa nói chuyện.
- Lúc nãy thấy giáo giảng bài mới,em thấy có gì khó hiểu không?
- Em thấy không có gì khó hiểu cả Mùa hè năm nay,có thời gian rảnh rỗi,em đã đến thư viện tham khảo giáo trình của lớp mười hai trước rồi.
Thiệu Vỹ tròn mắt rồi sau đó mỉm cười:
-Vậy ư? Em có thói quen rất giống anh!
Rồi chàng thắc mắc:
-Tạo sao Khánh Ngọc lại đối xử với em trịch thượng như vậy chứ? Rồi còn bảo em là con ở trong nhà cô ta!
- Chuyện là như thế này.Quê em ở Kỳ Sơn,em vốn mồ côi cha mẹ,được ông nội nuôi lớn lên và lo cho ăn học.Vừa qua nội em đã qua đời vì bệnh tim,em chẳng còn ai thân thích ngoài người dì ở Đài Bắc này.Dì em là quản gia của nhà Khánh Ngọc,dì xin bà chủ cho em ở nhà để trọ học,ngược lại em sẽ giúp việc chăm sóc vườn hoa trong nhà trong thời gian rảnh rỗi.Chuyện chỉ có như vậy thôi mà em không biết tại sao Khánh Ngọc thổi phồng quá đáng và còn thù ghét em một cách thậm tệ nữa.Lúc nãy nghe cô ta và những người khác chế diễu em,em rất buồn nhưng bây giờ thì em hết buồn rồi bởi vì anh hiểu em và bênh vực cho em,em không còn cảm thấy cô đơn nữa.
- Anh rất khâm phục em! - Thiệu Vỹ khẽ nói - Hoàn cảnh em khó khăn như vậy mà em vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc,không phải cô gái nào cũng có ý chí như em.Bây giờ mình trở lại lớp đi,chắc cũng sắp vào học rồi.À,em thấy ngôi trường này thế nào?
- Rất đẹp và khang trang! Và em nghĩ việc giảng dạy ở đây có lẽ cũng hơn các trường khác.Thầy dạy môn toán lúc nãy giảng bài thật là cừ khôi,em chưa thấy ai giảng hay như ông ta.
- Giáo sư của những môn khác cũng vì đây là trường tuyển. Anh nghĩ thành tích lớp mười một của em cũng thuộc loại hạng ưu tú nên mới nhận vào trường này.
- Em hả?Làm thế nào em dám nhận là mình giỏi hở anh? Nhưng lúc nào em cũng cố gắng!
Sau khi trò chuyện, hai người cảm thấy thân nhau hơn. Thấy cả hai sóng bước vào lớp,các nữ sinh khác nhìn Minh Thư với cặp mắt ghen tị. Nhiều lời xì xào vang lên:
- Anh Thiệu Vỹ hôm nay anh ấy thế nào rồi? Đi dạo với một con bé ăn mặc như vậy mà không biết xấu hổ sao?
- Con bé này cũng ghê thật đó!Nó mới chuyển trường tời mà đã giành mất anh Thiệu Vỹ của chúng mình rồi.
- Nhưng không phải chỉ toàn những lời hằn học. Có người cũng đưa ra những nhận xét tâm bình:
- Con bé ấy có khuôn mặt thông minh và xinh xắn đấy chứ. Chỉ có cái là nó quá đen qua nhưng lúc nãy anh Thiệu Vỹ lại bênh nó và cho nó là mốt của Âu Mỹ.
- Mốt Âu Mỹ cái gì mà mốt! Giọng Khánh Ngọc vang lên - Mốt nhà quê thì có. Tôi cam đoan hôm nay Thiệu Vỹ uống nhầm thuốc rồi nên mới bênh con bé ấy chắm chặp như vậy.
Những lời xì xào ấy lọt hết vào tai Minh Thư khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.Nhưng nàng cố bình tĩnh lại và dồn hết tâm trí vào hai giờ học sau đó.Khi tiếng chuông tam trường vang lên các học sinh túa ra khỏi lớp. Lúc đó Minh Thư mới chú ý thấy hầu hết họ đều ăn mặc sang trọng nên trong lòng nàng cũng có chút tự ti. Minh Thư lớp lên ở làng Kỳ Sơn,tất cả mọi người đều rất đơn giản trong cách sống nên chẳng ai chú ý đến thời trang nhiều. Nhưng ở Đài Bắc này người ta rất coi trọng bề ngoài và có lẽ đó là lý do khiến các bạn cùng lớp của nàng chĩa mũi dùi vào nàng và trêu ghẹo nàng như vậy. Nhưng trên đường về nhà,Minh Thư đã suy ngẫm rất nhiều. Cái mà nàng cần chú ý đến bây giờ là việc học. Đương nhiên cô gái nào cũng thích trau chuốt bề ngoài những Minh Thư không muốn dì Lệ Mai gì mình mà phải tốn kém trong khi hoàn cảnh của dì cũng rất khó khăn rồi.
Tan học xong về nhà,sau khi dùng cơm trưa.Minh Thư bắt tay vào việc làm vườn. Nàng không muốn chủ nhà nghĩ là mình biếng nhác. Bài vở thì nàng có thể ôn tập vào buổi tối,vả lại đã nghiên cứu trước giáo trình nên nàng thấy việc học không có gì là khó khăn cả. Chiều hôm đó khi Minh Thư và dì Lệ Mai đang dùng cơm dưới bếp thì Khánh Ngọc cố tình bước vào và nói lên:
- Có người mới chuyển trường về thì đã bắt đầu cặp bồ,cặp bịch rồi.Coi chừng trèo cao,té nặng. Hoàng tử thì làm sao có thể kết hôn với một đứa ăn mày chứ!
Cô ta nói xong rồi vênh mặt bỏ đi. Minh Thư có nhịn và nàng biết thời gian ở đây nàng sẽ phải làm như thế.Nàng không muốn vì nàng mà dì Lệ Mai phải bị tổn thương hoặc bị chủ nhà đuổi việc cho nên đối với Minh Thư trong thời gian này im lặng là thượng sách.
Tối hôm đó,ôn bài vở xong,Minh Thư vừa chuẩn bị đi ngủ thì dì Lệ Mai hỏi ngay:
- Hồi chiều Khánh Ngọc nói thế là thế nào hở cháu?
Minh Thư đem tất cả chuyện buổi sáng kể lại cho dì Lệ Mai nghe,về việc các nữ sinh chế diễu nàng và Khánh Ngọc đã làm nhục nàng trong lớp. Nàng cũng kể cho dì nghe về việc Thiệu Vỹ bênh vực mình.Cuối cùng Minh Thư kết luận:
- Lúc đầu cháu cũng buồn lắm,nhưng cháu nghĩ nếu cứ để tâm vào những lời họ nói thì sẽ đau khổ biết chừng nào cho nên cháu đã lờ đi.Đối với cháu,cái quan trọng là cuối tháng này ai sẽ đứng nhất nhì lớp chứ không phải là ai ăn mặt đẹp nhất lớp!
Dì Lệ Mai vuốt tóc cháu và thở dài:
- Sao Khánh Ngọc nó lại ác như thế nhỉ? Hành hạ người khác hình như đã thành thú tiêu khiển của nó.Dì rất mừng là cháu đã có một thái độ rất là đứng đắn. Nhưng mà dì không thể nào không lo cho cháu,cuối tuần này để dì dẫn cháu đi mua vài bộ quần áo cho cháu thay đổi. Nghe bạn cùng lớp chê bai cháu như vậy dì cũng buồn
- Mặc kệ họ dì ạ! Cháu là người trong cuộc mà không buồn thì dì bận tâm việc ấy mà làm gì.Cháu cũng chẳng cảm thấy nhục nhã khi khoắc những bộ áo cũ kỹ này trên người.Đối với cháu,cái quan trọng là bề ngoài.Khi cháu thành đạt rồi,tự mình có thể kiếm ra tiền thì nghĩ đến việc ấy cũng chẳng muộn.
Bà Lệ Mai không nói ra nhưng trong lòng rất nể phục Minh Thư. Nàng có vẻ chửng chạc,trưởng thành hơn số tuổi của mình rất nhiều.Trong khi những người đồng trang lứa còn ỷ lại vào cha mẹ và không có những ý nghĩ sâu xa thì Minh Thư đã chứng tỏ mình là một người biết nhìn xa,trông rộng.Một cô gái như Minh Thư không chóng thì chầy cũng sẽ thành công trong xa hội này.
Suốt những ngày sau đó,Minh Thư bỏ qua những lời trêu ghẹo cũng như sự tị hiềm của chúng bạn. Nàng dồn hết tâm trí vào chuyện học hành, khi về nhà cũng cần mẫn làm vườn cho đến tối mịt nên bà Mỹ Tâm không thể kêu ca vào được.Bà còn mừng như mở cờ trong bụng khi mướn người khác phụ chú tư làm vườn,bà phải bao ăn,bao ở và trả lương còn với Minh Thư thì bà không phải bỏ ra đồng xu nào cả.
Tháng đầu ở Đài Bắc của Minh Thư trôi qua như vậy,nàng đã quen dần với không khí của thành phố này và cảm thấy thành phố cũng có rất nhiều cái hay mà vùng Kỳ Sơn ở nàng không có được. Ở đây sự bon chen có vẻ quyết liệt,sự cạnh tranh có vẻ gay gắt nhưng đó chính là yếu tố thúc đẩy con người cố gắng tiến lên trong cuộc đời này.