- Khánh Ngọc! Em có sao không? Em vừa bị ngã ngựa à?
- Thưa vâng! - Khánh Ngọc đáp và nét mặt có vẻ bẻn lẻn - Em phi nhanh quá nên không khống chế được chú ngựa mà mình cưỡi...vì vậy mà bị ngã...nhưng em không sao, bây giờ có thể lên đường tiếp rồi!
Nói xong cô gái ra roi cho con ngựa tiến về phía trước, Quân Vũ, Huệ Trinh và Lệ Hằng cũng thúc ngựa theo sau.
Minh Thư là người đến bìa rừng bên kia sớm nhất,vài phút sau Trung Hữu mới tới nơi. Chàng thở dốc và nói:
- Một lần nữa em lại chiến thẳng rồi. Em cưỡi ngựa tài thật đó Minh Thư! Em điều khiển con bạch mã thật thong dong khi anh phải cố hết sức mới có thể theo kịp em. Em quả không hổ mặt là nhà quán quân của làng Kỳ Sơn.
- Nhưng mà...- Minh Thư vừa nói vừa chúm chím cười -....em có một đề nghị rất thú vị, tuy nhiên anh phải đồng ý trước thì em mới nói.
- Đề nghị gì?-Trung Hữu ngạc nhiên.
- Anh phải hứa là dù em đề nghị thế nào anh cũng phải gật đầu!
- Nhưng anh phải biết rõ đề nghĩ ấy là thế nào thì anh mới gật đầu được chứ!
- Nếu vậy thì em không nói! - Minh Thư làm ra vẻ bí mật.
- Anh chịu thua rồi! - Trung Hữu đưa hai tay lên - Nào bây giờ thì em nói được rồi chứ? Bất cứ việc gì em đề nghị thì anh cũng sẽ chấp nhận.
- Khi những người còn lại đến đây thì em sẽ nói anh là người thắng cuộc... - Trung Hữu ngắt lời Minh Thư:
- Nhưng em mới là người thắng cuộc kia mà!
- Em biết thế nhưng em có lý do của mình để khước từ sự thắng cuộc đó.
- Lý do gì?
- Không muốn làm cho ba người phụ nữ kia phải nổi cơn tam bành như anh đã nói. Chao ôi! Tối nay mà để ba cô nàng đi bắt đom đóm cho em thì họ sẽ rất đau khổ để làm việc đó, còn nếu như họ bắt đom đóm cho Trung Hữu, một nhà đạo diễn trẻ tài ba và rất đẹp trai thi ba cô sẽ rất vui lòng.- Trung Hữu bật cười:
- Thôi được! Nếu để làm giảm sự bực tức của họ đối với em thì anh sẽ nhận mình là người về nhất.Vả lại....hôm nay chính là....
Chàng nói đến đó rồi im bặt:
- Chính là... gì anh, sao anh không nói hết câu?
- Chính là ngày sinh nhật của anh...cho nên Minh Thư muốn mang chiến thắng của mình để tặng cho anh thì đó là điều khiến anh rất là cảm động.
- Hôm nay là ngày sinh nhật của anh?- Minh Thư reo lên - Ồ, thế mà em không biết! Tối nay có cần phải làm một party để mừng sinh nhật của anh không?
- Không cần!Anh chỉ ngồi ung dung ở đó trong khu vườn hoa tuyệt đẹp của Lệ Hằng, nhìn mọi người bắt đom đóm suốt đêm cho anh là quá đủ!
Trung Hữu vừa nói dứt lời thì Khánh Ngọc cũng vừa phi ngựa tới. Sau lưng cô gái là Quân Vũ, Huệ Trinh và Lệ Hằng.
- Thế nào,ai là người về nhất đây?- Quân Vũ vui vẻ hỏi.
- Anh Trung Hữu! - Minh Thư vừa đáp vừa mỉm cười.
- Vậy ư?- Quân Vũ tròn mắt ngạc nhiên - Tôi không ngờ anh có thể vượt qua Minh Thư trong lĩnh vực này. Vậy mà tôi còn tưởng Minh Thư sẽ về nhất vì trong nhóm chúng ta, không ai xứng là đối thủ của cô ấy.
- Đương nhiên tôi không thể vượt qua MinhThư nhưng cô ấy nhường cho tôi vì hôm nay là...
- Là ngày sinh nhật của anh ấy! - Minh Thư tiếp lời khi thấy Trung Hữu ngập ngừng - Khi nãy em mới biết nên em không chuẩn bị kịp quà sinh nhật!
- Vậy thì chúng ta hãy mở một party đi! - Lệ Hằng vui vẻ đề nghị và quay sang Trung Hữu - Đầu bếp của gia đình em đều là những người đại tài. Chiều nay khi chúng ta trở về nhà, em sẽ ra lệnh cho học chuẩn bị một buổi sinh nhật đặc biệt cho anh. Đảm bảo buổi tiệc do họ chuẩn bị không thua kém gì những buổi tiệc bởi các nhà hàng danh tiếng ở Đài Bắc. Họ sẽ làm cả bánh sinh nhật cho anh nữa và mọi người sẽ chúc tụng sinh nhật cho anh lần thứ...- Nàng nói đến đó dừng lại,đưa mắt nhìn chàng khiến chàng phải nói ra:
-....Lần thứ hai mươi bảy!
Thế là mọi người vỗ tay ầm ĩm và cổ vũ cho buổi sinh nhật bất ngờ này. Khánh Ngọc là người vui nhất vì nàng không phải bắt đom đóm cho Minh Thư, người mà lúc nào nàng cũng xem là tình địch của mình. "Chà! Nhưng cái tay Trung Hữu này.... - Nàng tự nhủ và rồi cau mày -..không phải anh chàng cũng là người một phe với Minh Thư hay sao và anh còn chế nhạo mình khi mình ngã ngựa?" Nhưng rồi trong chốc lát những ý nghĩ khó chịu ấy tan biến ngay trong lòng nàng vì Lệ Hằng đề nghị mọi người cưỡi ngựa dạo chơi tự do trong rừng và nhân dịp này chú ý đến những khu vực có nhiều thú rừng qua lại nhất là để chuẩn bị cho buổi đi săn ngày mai.
Minh Thư phi ngựa trên những con đường quanh co qua khu rừng với một tốc độ khá nhanh dù rất gập ngềnh.
- Chờ anh với!- Một giọng quen thuộc vang lên phía sau và nàng lập tức cho ngựa đi chậm lại.
- Anh muốn biết....- Quân Vũ lập tức nói khi đã bắt kịp nàng -... vì sao em lại nhường cái vinh dự ấy cho Trung Hữu?
- Bởi vì Trung Hữu đã nói với em một câu mà em thấy là rất chí lý.
- Anh ta nói gì?- Quân Vũ sốt ruột hỏi.
- Anh ấy nói đừng làm cho ba người phụ nữ có mặt hôm nay phải nối cơn tam bành với em vì anh ấy không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ cho em được!
- Tại sao Trung Hữu lại nói như vậy?
- Vì lúc nãy Khánh Ngọc muốn ép cho em ngã ngựa nhưng anh Trung Hữu đã kêu lên kịp thời và em đã tránh kịp, nếu không bây giờ em chẳng biết mình đã như thế nào rồi....chắc là không được bình yên để trò chuyện cùng anh như nãy giờ đâu!
- Em hãy nói rõ cho anh biết sự thể ra sao.
- Khánh Ngọc bị em bỏ xa và không có hy vọng đuổi kịp cô ta đã bày mưu và gọi em, bảo có chuyện cần nói gấp khiến em phải dừng lại. Nhân lúc em không chú ý, cô ta cưỡi ngựa vàng phóng tới một tốc độ thật kinh khủng, định đâm sầm vào em nhưng em đã tránh kịp và vì vậy mà Khánh Ngọc mất đà, bị ngựa quăng xuống cỏ. Anh Trung Hữu ở phía sau nên đã thấy tất cả. Anh ấy đỡ Khánh Ngọc dậy nhưng cũng đã cảnh cáo cô ta từ rày về sau không tìm cách hại em. Nhưng rồi Trung Hữu vẫn cảm thấy lo lắng sẽ có việc gì xẩy ra nữa không. Cho nên em mới năn nỉ anh ấy nhận là người về nhất. Em không muốn chiến thắng của em khiến ba cô nàng trong nhóm chúng ta giận em thêm. Và cũng trùng hợp thay, Trung Hữu cho em biết hôm nay là ngày sinh nhật của anh ấy đồng ý nhận lấy chiến thắng này từ em như một món quà!
- Tại sao Khánh Ngọc lại làm một chuyện rồ dại như vậy nhỉ? -Quân Vũ lắc đầu ngao ngán - Trước đây anh không biết cô ta là người như vậy cho đến hôm em kể cho anh nghe về cách đối xử của cô ta với em khi em trọ học nhà cô ta. Để anh tìm cách gặp riêng Khánh Ngọc và mắng cho cô ta một trận.
- Thôi anh à! - Minh Thư can ngăn - Đối với hạng người như Khánh Ngọc thì không cần phải phí lời. Chúng ta chỉ cần tránh xa cô ta là được, nhưng thật sự trong lòng em có một câu hỏi lớn mà tự em không thể nào hiểu nổi.
- Câu gì hở em?
- Ba mẹ của Khánh Ngọc không phải là người tốt. Họ đối xử với những người làm trong nhà rất là tệ hại và có khi còn tàn nhẫn nữa nhưng không biết tại sao nhưng lại tử tế với anh dường ấy. Em sống ở nhà họ một thời gian và nghe người làm trong nhà đều kêu rêu ông bà chủ cũng như cô tiểu chủ nhân của mình. Mọi người đều nói ba mẹ Khánh Ngọc và cô ta sống không có tình người nhưng họ đối xử với anh bắng một cung cách rất đặc biệt!
- Có thể vì họ biết con gái của họ yêu thương anh chăng.... cho nên đã đối xử tốt đẹp với anh như thế?
- Cũng có thể! Nhưng đó chỉ là một lý do, chắc hẳn họ còn có một lý do nào khác!
- Anh là con trai của bạn thân của họ?
- Bây giờ thì cứ cho là như vậy đi! Nhưng thôi, em không muốn suy nghĩ nhiều về điều đó khi hôm nay là một ngày rất đẹp. Quân Vũ em muốn hỏi anh một câu...làm sao mà anh lại phi ngựa chậm chạp đến thế. Em về tới đích, ngủ một giấc rồi mới thấy anh xuất hiện!
- Chao ôi, xem cách em nói chuyện kìa! Làm gì mà anh lại tệ đến mức như vậy chứ? Mọi việc đều bắt nguồn từ chú ngựa mà anh cưỡi. Lệ Hắng nói đó là con ngựa kiệt xuất nhất trong trang trại của nàng nhưng anh lại thấy con ngựa ấy thật là tệ hại, nó vừa lười vừa chạy chậm, khi anh thắc mắc hỏi Lệ Hằng thì nàng phá lên cười và cho anh biết con ngựa mà nàng đang cưỡi cũng y như vậy.
- Thế là thế nào, em không hiểu?
- Cô nàng đã lựa hai con ngựa dở nhất trong bầy cho anh và nàng. Thế là cả hai đều bị tuột lại phía sau và lúc đó thì.. nàng mới có dịp trò chuyện riêng với anh...
- À, ra thế!- Minh Thư tức tối - Cô ta thật là quá đáng. Mới đêm qua cô ta đã đưa anh đi tâm sự suốt bốn tiếng đồng hồ,và như thế mà còn cảm thấy chưa đủ...
- Nhưng tại sao em lại tức giận như thế?- Chàng mỉm cười nhìn sâu vào mắt nàng - Em thì lúc nào cũng nói mình là em gái ngoan của anh nhưng thật ra em không ngoan chút nào. Hôm qua em khóc lóc vì anh đi với Lệ Hằng còn bây giờ biết cô ấy cố ý đi chậm để trò chuyện cùng anh thì Minh Thư của anh lại giận đến đỏ mặt!
Chàng nói xong rồi cười vang và ra roi cho ngựa phóng về phía trước:
- Chao ôi, cô em gái của anh càng ngày càng rất là kỳ lạ! Anh nghĩ thế nào cũng không tìm ra lời đáp, chỉ còn cách chờ em giải thích mà thôi.
- Anh Quân Vũ...- Minh Thư đuổi theo phía sau -...còn anh cũng không kỳ lạ hay sao? Em làm bài thơ đó cho ai thì mặc kệ em, tại sao hôm đó anh hỏi em rồi lại thở dài.
- Một ngày nào đó anh sẽ cho em biết tại sao, còn bây giờ thì chưa!
- Em cũng vậy! Khi anh trả lời xong câu hỏi của em thì em mới giải thích cho anh biết vì sao lúc này em lại trở nên kỳ lạ đến anh không tài nào hiểu nổi.
Nàng đuổi theo phía sau chàng, muốn cho con bạch mã vượt qua chàng nhưng chàng lại chạy rất nhanh. Minh Thư tức tối kêu lớn:
- Anh nói dối em! Con ngựa nâu của anh chạy nhanh như thế này mà lại bảo nó rất là tệ. Thì ra anh cố tình chạy chậm để tâm sự với Lệ Hằng.
- Anh không tâm sự với cô ấy mà chỉ muốn làm một trắc nghiệm nhỏ để hiểu rõ về cô em gái của mình hơn thôi. Bây giờ thì phải đuổi cho kịp anh chứ cô bé! Em không phải là nhà cưỡi ngựa vô địch của làng Kỳ Sơn sao?
Minh Thư nghe chàng nói vậy thúc con bạch mã chạy nhanh hơn, nhưng khi nàng vừa vượt qua chàng thì chàng đã nắm cách tay nàng lại.
- Cô bé ơi, đi song song với anh có được không?- Chàng nhìn nàng với đôi mắt nghịch ngợm - Trung Hữu nói rất đúng, nhiều người đang nổi cơn tam bành với em, còn em thì lúc nào cũng ở xa anh thì anh làm sao bảo vệ cho em được chứ? Biết như thế thì anh không mang em đến đây!
- Biết như thế thì em cũng sẽ chẳng đến đây! - Nàng nhìn chàng và thốt lên giọng bứt rứt - Bởi ngôi nhà của chúng ta là thế giới riêng của anh và em, còn ở đây mọi người đều muốn cướp anh ra khỏi thế giới êm đẹp ấy. Cho nên em sợ mai mốt đây cái thế giới ấy chỉ còn lại mình em!
- Anh hứa không bao giờ để em lại một mình...
- Nàng cho ngựa đi chậm lại và khẽ bảo:
- Anh Quân Vũ, hãy ngéo tay với em đi...như vậy thì em mới tin!
Chàng đưa ngón tay út của mình ra lồng vào ngón tay nàng và không thể nhịn cười:
-- Bây giờ thì em giống hệt như một đứa bé!
Không ngéo tay với em thì anh cũng sẽ ở mãi bên em!
-Thật chứ?
- Sao lại không thật? Không có em thì ai lo lắng miếng ăn, giấc ngủ cho anh đây? Không có em thì anh mất đi một người hay dỗi hờn, làm nũng. Ai sẽ là người đợi anh mỗi lần anh về nhà trễ. Ai khóc bên giường anh khi anh bị bệnh và ai chia sẽ với anh những ngày tháng của cuộc đời? Anh khó có thể tìm được một người để mà có thể làm cho anh ngần ấy việc cho nên anh không thể nào sống mà không có em. Cô bé ơi, anh nói vậy anh hiểu rồi chứ? Hãy cười thật tươi cho anh ngắm đi, anh rất đau lòng khi em rơi nước mắt!
Những lời chàng nói khiến tâm hồn nàng bừng lên một cảm giác thật diệu kỳ,nàng cảm thấy như mình đang trôi bềnh bồng trong hạnh phúc. "Chỉ nghe anh nói thôi..", nàng tự nhủ, "... là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi.Anh không cần phải làm thêm cho em bất cứ điều gì nữa."
- Em sao rồi, Minh Thư?- Giọng chàng cất lên khiến nàng giật mình - Sao tự nhiên em lại yên lặng không nói lời nào?
- Bởi vì em đang hạnh phúc! - Nàng cắn môi, nhìn chàng rồi thú thực- Quân Vũ, em rất hạnh phúc khi nghe anh nói với em những lời như vậy!
Sự bày tỏ của nàng khiến chàng xúc động. "Minh Thư...", chàng thầm nói với lòng mình, "..sau buổi dạo chơi này, trở về thành phố rồi anh sẽ nói thực lòng mình cho em biết. Anh không để cho em phải chờ đợi nữa đâu...bởi chính anh cũng không thể chờ đợi nữa rồi!" Hai người đi song song bên nhau, lắng nghe hạnh phúc dào dạt trong lòng khi hoàng hôn đỏ ối sắp khuất bên kia cách rừng. Trời đất luôn luân chuyển và thế gian này cũng phải vì thế mà luân chuyển theo vũ trụ. Ngày hết,đêm lại đến... không có gì trường cửu mãi mà chẳng phai tàn. Nhưng trong lòng hai người trẻ tuổi, tình yêu đối với họ là vĩnh cửu. Nó sẽ sống mãi trong lòng họ cho dù thế gian này có trôi nổi đến đâu!