Trung Hữu chọn cho Minh Thư chiếc áo dạ hội màu ngọc bích ôm sát thân người và sâu chuỗi đeo cổ cũng cùng màu. Nàng choáng váng khi thấy chàng phải bỏ một số tiền lớn để mà mua nó. Bộ dạ phục lỗng lẫy và xâu nữ trang thượng đẳng đã làm cho Minh Thư trông lộng lẫy như một bà hoàng. Người chủ tiệm muốn hoa cả mắt khi thấy cô gái xinh như mộng từ phòng thử áo bước ra. Còn Trung Hữu thì ngây ngất khi nhìn sự thay đổi thần kỳ của người con gái mà chàng thầm yêu.Thời trang đã góp phần trong việc làm tôn lên cái nhan sắc vốn đã xinh đẹp của nàng. Chàng chọn luôn cho nàng bông tai, giày và ví cùng màu. Minh Thư chìm đắm trong hạnh phúc, cảm thấy mình được chăm sóc và được trân trọng. Nhưng trên đường Trung Hữu đưa Minh Thư về nhà thì nàng phải bẳt chàng phải hứa từ rày về sau không được mua sắm cho nàng như thế nữa vì hiện tại nàng đang sống một cách đầy đủ, không thứ bất cứ thứ gì.
- Nếu mà anh không hứa thì em sẽ không tới nhà anh nữa! - Nàng đã đe chàng như vậy.
- Nhưng đến sinh nhật của Minh Thư thì cũng cho phép anh tặng quà cho Minh Thư chứ?
- Sinh nhật thì được......- Nàng mỉm cười.
- Nhưng anh đâu có biết ngày nào là ngày sinh nhật của em!
- Năm sau em mới nói cho anh biết. Còn sinh nhật năm nay thì xem như anh đã tặng quà cho em rồi.
- Em muốn nói là chiếc áo dạ hội này?
- Đúng vậy! Lúc nãy anh cho em biết ngày tổ chức party, em kinh ngạc khi khám phá ra nó trùng vào ngày sinh nhật của em.
- Thế ư?Trung Hữu mừng rỡ nói - Đó gọi là bất chiến tự nhiên thành. Trời cũng thương anh nên đã run rủi cho anh mua một món quà đầy ý nghĩa để người con gái mà anh trân trọng nhất mặc đúng vào ngay ngày sinh nhật của nàng.
-
Hai người vui vẻ trò chuyện với nhau,chẳng mấy chốc xe đã đến gần biệt thự của Quân Vũ. Trung Hữu đột nhiên đề nghị:
- Anh có thể nào vô xem chỗ ở của em một chút không... để anh có thể yên lòng là em đang sống một cuộc sống đầy đủ tiện nghi và thoải mái.
- Được chứ,anh vào nhà em đi! - Nàng liếc nhìn đồng hồ - Mới có bốn giờ, thường thì ít ra đến sáu giờ thì anh Quân Vũ mới về. Nếu anh ấy có ở đây thì em giới thiệu hai người biết mặt.
- Để hôm khác rồi anh gặp anh ta cũng chẳng muộn. Hôm nay anh chỉ muốn nhìn tận mắt xem em sống thế nào thôi.
"Chỗ ở của hắn cũng đồ sộ quá chứ!",chàng vừa nói vừa quan sát ngôi biệt thự,"Nhưng chắc do cha mẹ để lại chứ hắn tài cán gì mà chỉ hăm mấy tuổi đầu đã có một sự sản thế này!",Trung Hữu nhủ thầm.
- Vào đi anh! - Minh Thư vui vẻ nói - Nhà rộng thênh thang mà chỉ có em và anh ấy ở. Ngày thường thì cảm thấy ấm áp một chút, còn hai ngày cuối tuần thì quạnh hiu lắm vì chỉ có mình em!
- Vào cuối tuần anh ta không ở nhà hay sao?- Chàng hỏi, theo chân Minh Thư bước vào phòng khách.
- Hai ngày cuối tuần anh ấy đi từ sáng đến tối mịt mới về. Bởi vì anh ấy có rất nhiều bạn gái.
"Như vậy thì tốt!",Trung Hữu cảm thấy vui," Điều này chứng tỏ hắn đã có ý trung nhân rồi và có lẽ hắn chỉ xem Minh Thư là đứa em gái nhỏ mà thôi. Nhưng mình cũng lấy làm lạ khi thấy hắn hào phóng với Minh Thư như vây."
Chàng vừa nghĩ ngợi vừa quan sát căn phòng khách rộng lớn, trần thiết thật trang nhã. Phòng ăn cũng rộng rãi, sang trọng không kém còn thư phòng thì giống như một thư viện nhỏ vì không khí thanh tịnh, tỉnh mịt của nó. Biệt thự rất nhiều phòng nhưng bốn năm căn phòng còn để trống. Phòng Quân Vũ sát phòng của Minh Thư và khi khám phá ra điều đó Trung Hữu không khỏi cau mày.
- Thấy chỗ em ở được chứ?- Nàng hỏi khi đưa chàng vào phòng của mịnh
- Đẹp lắm!Ngoài ra còn rộng rãi và thoáng mát nữa - Trung Hữu đưa mắt nhìn quanh và rồi chú ý đến chiếc tủ áo đồ sộ của Minh Thư, trong đó bộ y phục nào cũng thanh nhã và sang trọng.
- Tất cả là do anh ta sắm cho em đó hả?Trung Hữu tò mò hỏi.
- Lúc đầu khi em đến nhà này thì đây chỉ là chiếc tủ áo trống không. Nhưng mỗi ngày anh ấy lại mang về một bộ mà bộ nào anh ấy chọn thì cũng đẹp cả. Em có bảo anh ấy đừng tiêu tiền cho em như vậy nhưng anh ấy trả lời một câu mà em cũng không biết phải nói sao.......
- Anh ta bảo gì?
- Anh ấy nói không muốn cho em gái của mình thua kém bất cứ người nào.
- Anh chàng cũng cao thượng nhỉ!- Trung Hữu cắn môi một lúc rồi khẽ hỏi - Minh Thư, em hãy nói thật cho anh yên lòng: anh chàng hoàn toàn không lợi dụng em chứ?
- Không hề! Anh ấy còn muốn vun vén hạnh phúc cho em. Và cách đây vài ngày thì anh ấy đã làm như vậy.
- Quân Vũ làm gì?
- Bắt em phải mặc chiếc áo đẹp nhất, sang trọng nhất để đến dự buổi tiệc nhỏ ở nhà một người bạn học của em. Gia đình của Thiệu Vỹ rất giàu. Ba mẹ anh ấy đều là bác sĩ thẩm mỹ. Biệt thự của anh ấy cũng to không thua gì biệt thự này. Quân Vũ nói cho em biết giới thượng lưu ở Đài Bắc rất chú trọng đến bề ngoài nên anh ấy muốn em xuất hiện trước mặt họ dưới hình thức hoàn hảo nhất. Mà anh ấy nói rất đúng. Gia đình ấy quý em ra mặt và những lời nói bóng gió của họ cho em thấy họ rất muốn em trở thành người bạn đời của con trai họ.
- Thiệu Vỹ là bạn thân của em hở?
- Vâng! Trong lớp hai đứa ngồi cạnh nhau và cùng chăm học nên trở nên thân. Cách đây vài ngày, gia đình Thiệu Vỹ mời em và anh Quân Vũ đến thăm nhà họ. Thấy gia đình họ cũng rất là bề thế nên anh Quân Vũ có ý muốn vun vén cho em và Thiệu Vỹ.
- Em thích Thiệu Vỹ chứ?
- Em quý anh ấy như một người bạn ngoài ra chẳng có tình cảm gì đặc biệt. Em nghĩ còn quá sớm để nghĩ đến chuyện kết hôn!
Nghe Minh Thư nói thế,Trung Hữu cảm thấy như cất được gánh nặng trong lòng. Cái anh chàng Quân Vũ này cũng hào hiệp thật. Qua lời Minh Thư kể thì anh ta chỉ hành xử như một người anh. Chàng cảm thấy hối hận khi đã nghi ngờ lòng tốt của người khác.
- Quân Vũ chắc là giàu có lắm hở Minh Thư?
- Sao anh hỏi vậy?
- Nhìn tủ áo của em là anh biết ngay. Toàn là những hàng đắt tiền của Âu châu. Anh nghĩ mỗi bộ cũng vài trăm đô!
- Minh Thư sửng người ra vì kinh ngạc:
- Vậy ư? Em thì không rành về thời trang nên chỉ biết nó đẹp thôi chứ không biết nó đắt tiền như vậy.
- Chắc lương anh ta cũng cao lắm nên mới có thể tiêu xài một cách tự do như vậy!
- Em cũng không biết nữa nhưng ấy thuộc loại người hoang phí Quân Vũ nói với em từ nhỏ anh ấy đã sống như thế vì trước kia ba mẹ anh ấy rất giàu.
- Vừa lo cho bồ bịch vừa lo cho em gái chắc anh chàng tháng nào cũng cạn túi. Những người xuất thân công tử như anh chàng Quân Vũ đều có nếp sống như nhau. Họ thích hưởng thụ và không cần biết ngày mai bởi vì họ nghĩ họ có tất cả!
- Anh thì khác họ sao?
- Đương nhiên là khác rồi! Anh có thể sắm một biệt thự to không thua gì họ nhưng anh không làm như vậy. Nghề của anh cũng hái ra tiền nhưng anh tiêu xài chừng mực bởi vì anh muốn gây dựng một cơ ngơi để người vợ mà anh cưới về sau này không phải lo toan gì cả.
- Người nào được anh chọn chắc là hạnh phúc lắm.Thực sự mẫu người như anh là niềm mơ ước của nhiều phụ nữ.Bất cứ người phụ nữ nào cũng thích có một người chồng biết lo chu đáo cho gia đình.Anh đã tìm được người phụ nữ mà anh thích rồi chứ?
- Anh tìm được rồi nhưng không biết người ta có thích anh không?
- Chàng nói rồi nhìn Minh Thư bằng ánh mắt đắm đuối khiến cô gái ửng hồng cả mặt và cuối đầu vì e thẹn.
- Trung Hữu nán lại thêm mười phút nữa rồi từ giả Minh Thư ra về bởi chiều nay chàng có việc bận ở đài truyền hình.Bây giờ còn làm đạo diễn nên giờ giấc của chàng tương đối tự do nhưng Trung Hữu biết khi chấp nhận cái vị trí phó giám đốc thì chàng không còn rảnh rỗi giây phút nào nữa.
Trung Hữu ra về rồi, Minh Thư bắt tay vào làm cơm chiều.Ôn tập bài vở xong, Quân Vũ vẫn chưa về. Minh Thư có thói quen đợi chàng về để cùng dùng cơn chung nhưng đến mười một giờ cũng chưa thấy bóng dáng chàng đâu. Nàng nằm trên giường nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, thấy đời mình không khác nào một vở kịch mà vui buồn, đau khổ và hạnh phúc luôn luôn xen lẫn với nhau. Mới cách đây vài ngày nàng đã nghĩ nàng phải rời xa vĩnh viễn người đàn ông mà nàng thầm yêu và cũng không còn hy vọng gì tìm ra người bạn thân thiết trước kia của mình. Thế rồi hai người cùng xuất hiện trở lại trong cuộc đời nàng, cùng yêu quý nàng dù bằng những tình cảm khác nhau nhưng hai người đều mang đến cho nàng rất nhiều hạnh phúc. Đối với Quân Vũ, Minh Thư không còn bất cứ hy vọng gì về việc chàng sẽ đ áp lại tình nàng. Hầu như trong lòng chàng, nàng chỉ là một người em gái không hơn, không kém.
Minh Thư chỉ còn cách chấp nhận cái vị trí mà chàng dành cho nàng và tiếp tục thầm lặng yêu chàng dù cho chỉ là một tình yêu vô vọng.
Còn đối với Trung Hữu,mọi sự đều ngược lại. Chàng can đảm bày tỏ trong tình yêu dù là một sự bày tỏ rất khéo léo vì chàng sợ Minh Thư phật lòng khi chàng tiến tới quá nhanh như vậy. Chàng có đầy đủ những điều kiện mà một cô gái trên đời này ao ước và nàng chỉ cần gật đầu là nàng sẽ có tất cả trong tay.
Minh Thư không hiểu nổi vì sao tình cảm của mình lại phức tạp đến như vậy. Nàng đã đi một vòng thật xa để yêu một người đàn ông không bao giờ hồi đáp lại tình cảm của mình, còn một người đàn ông khác, sinh trưởng ở một nơi giống như nàng, mở rộng vòng tay để chào đón nàng vào cái thế giới bình yên của người ấy thì nàng vẫn chưa chấp nhận. Thế gian này vốn đã phức tạp và tình cảm của con người cũng phức tạp không kém. Nàng bàng hoàng khi khám phá ra nàng sẳn sàng chấp nhận bất cứ mọi nổi đau nào để có thể ở bên cạnh người đàn ông mà nàng yêu dù ngày tháng có tạm bợ thế nào đi nữa. Rồi chàng cũng sẽ chọn một người tương xứng và lập gia đình như những người đàn ông khác nhưng nàng vẫn muốn ở cạnh bên chàng có đến giây phút cuối cùng mà nàng được cho phép.
Minh Thư không bao giờ quên những giây phút mà nàng và Quân Vũ đi dạo dưới ánh trăng, giây phút được nằm trên tay chàng và thủ thỉ những điều mà nàng muốn nói. Nàng cũng không quên cái buổi chiều cô đơn nhất của cuộc đời mình, khi nàng buồn rũ người ra trên lưng con Hoàng mã và nghĩ rằng mãi mãi nàng sẽ không còn cơ hội để gặp lại chàng lần nữa thì chàng đã đột nhiên xuất hiện trong ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà với một gương mặt mà nàng không thể nào quên được dù cho đến phút cuối của cuộc đời mình. Gương mặt sáng rực như thiên thần đó, đôi mắt sâu long lanh lúc nào cũng như ẩn những nước mắt của mùa thu, vầng trán cao cương nghị, nụ cười làm bừng nở trong lòng nàng vô số giấc mơ kỳ diệu... gương mặt tuyệt vời đó, giây phút đáng nhớ đó,hương cỏ non dậy lên khi nàng ngồi cạnh chàng bên dòng suối mơ.... mãi mãi và mãi mãi sẽ khắc sâu trong lòng nàng. Những mũi khắc có lúc làm nàng đau nhói khi chàng không còn là Quân Vũ của nàng mà là của một người đàn bà khác nhưng nàng bất chấp, vẫn muốn nó hằn sâu trong lòng nàng thành một dấu ấn không thể nào quên. Nếu chàng là mùa đông nàng sẽ yêu những bông tuyết trắng, nếu chàng là mùa hè nàng sẽ yêu những giọt nắng long lanh, chàng là mùa xuân nàng sẽ yêu những cơn mưa phùn bay qua cửa sổ, nếu chàng là mùa thu nàng sẽ yêu những chiếc lá vàng rơi. Dù chàng biến đổi như bốn mùa, nàng sẽ mãi mãi yêu thương chàng như thế, dù chàng dịu dàng, dù chàng cuồng nộ, nàng vẫn tìm ra những cái để yêu... bởi vì chàng là Quân Vũ của nàng mà không phải ai khác.
Đồng hồ đã gõ mười hai tiếng,những tiếng gõ làm dậy lên nổi nhớ thương trong lòng nàng.... mới hôm qua chàng vẫn ở cạnh bên nàng nhưng mỗi phút xa chàng cái cảm giác chờ mong vẫn không thể nào nguôi đươc. Minh Thư chờ Quân Vũ cho đến mỏi mòn và không chịu đựng được nữa, nàng lấy quyển nhật ký ra và bắt đầu ghi lại những dòng đầu tiên về mối tình thầm lặng của mình. Mai mốt đây hai người không còn cơ hội bên nhau, nàng sẽ mãi mãi giữ quyển nhật ký này bên cạnh nàng dù có đôi khi đọc nó, chắc chắn nàng sẽ rơi nước mắt.
Không gian càng sâu, đêm càng lặn,nổi mong nhớ càng dậy lên trong lòng Minh Thư. Quân Vũ, bây giờ anh ở đâuNàng tự hỏi và lòng thầm đau khổThời gian rơi từng giọt....từng giọt....nàng đếm nó một cách đầy khổ sở...đêm nay đối với nàng là một đêm dài vô tận.
Cho tới bốn giờ sáng nàng vẫn không chợt mắt. Trái tim nàng run lên vì vui mừng khi nghe tiếng khóa tra vào ổ và tiếng chàng bước chệnh choạng vào nhà.
- "Anh ấy sao rồi?", nàng như một cơn gió vụt bay ra bên cạnh chàng vì không thể đợi chờ thêm phút giây nào nữa.
- Minh Thư!
Chàng thốt lên hai tiếng ngắn ngủi rồi ngã người trên sofa.
"Anh ấy say không biết trời đất là gì nữa ", nàng than thầm,cố đỡ chàng lên.
- Anh ráng gượng dậy một chút đi để em dìu anh vào giường.
- Chàng gật đầu, tựa hẳn vào người nàng, khó khăn lắm nàng mới đưa chàng vào phòng được.
- Anh cảm thấy buồn nôn... - Chàng nói trong vô thức, mệt mỏi như đứa trẻ khi ai đó bắt nó phải làm những gì vượt quá khả năng mình.
Nàng chạy vội vào trong và mang thau ra. Chàng nôn thốc nôn tháo, mồ hôi rịn đầy trên trán.
- Minh Thư, anh mệt quá!
Chàng gọi tên nàng, tìm lấy tay nàng như tìm lấy một chút nương tựa. Nàng nhìn chàng, thương đến nỗi không thốt ra lời mà chỉ còn biết rơi nước mắt. Giờ này chàng giống như một đứa trẻ yếu đuối cần một ai đó chăm sóc cho mình.
- Cũng vì công việc của công ty....mấy người khách đã ép anh uống say... - Nghe tiếng chàng thút thít, chàng mấp máy môi, cố diễn tả ý thức như đang ngủ yên trong lòng chàng -... đó là công việc... em đừng có khóc như thế và cũng đừng có giận anh...
Nàng nào có giận chàng, chỉ muốn ôm chàng vào lòng và nói chàng biết nàng yêu thương chàng lắm.
- Mai mốt em không cho anh về trễ như thế này nữa! - Nàng nói, lau nhẹ những giọt mồ hôi đang rịn trên trán chàng,rồi hoảng hốt:
- Anh Quân Vũ sao trán anh nóng thế này? Anh bị sốt rồi. - Nàng nói xong, định quay vào bếp để lấy đá chườm đầu cho chàng nhưng chàng cố nắm tay nàng lại và sau đó không đủ sức buông lõng xuống:
- Minh Thư... em đừng đi... anh muốn em ở lại với anh...
- Em không đi đâu cả,Quân Vũ....em chỉ đi lấy đá chườm trán cho anh và lấy thuốc cho anh uống.Trán anh nóng quá...anh bị sốt rồi.
- Em đi đâu cũng phải trở lại mau với anh.....- Chàng nói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền - khi anh bệnh....anh rất sợ ở một mình....
- Minh Thư trở lại thật nhanh, nàng mang thuốc cho chàng uống để hạ nhiệt nhưng chàng lại gạt ra:
- Đắng quá...anh không muốn uống....
- Anh uống đi! Nàng năn nỉ và mỉm cười khi thấy chàng giống như đứa trẻ. Nàng yêu khi chàng cao ngạo nhưng nàng cũng thích ngắm chàng khi chàng tỏ ra yếu đuối. Cái yếu đuối đó khiến cho chàng có một vẻ đáng yêu đặc biệt.
- Minh Thư chườm trán cho Quân Vũ, một lát sau trán chàng mát dần. Nàng định dọn những đồ vật lỉnh kỉnh vào bếp rồi quay lại với chàng nhưng chàng như biết được, giọng chàng cất lên, nhẹ như hơi thở:
- Ở lại với anh.... anh muốn em ở lại với anh... anh rất cần em, Minh Thư... em là người thân duy nhất của anh mà....
Câu nói của chàng làm nàng chạnh lòng.Nàng kéo chiếc ghế lại sát cạnh giường rồi ngồi xuống nắm lấy tay chàng:
- Em không xa anh đâu,Quân Vũ...em suốt đời ở cạnh bên anh nếu như mà... - Nàng nhỏ giọng lại -...anh cho phép em làm điều đó.
Nhưng chàng lần nữa lại chìm vào cơn mê. Một lát sau nàng nghe tiếng thở đều. Quân Vũ của nàng đã đi vào giấc ngủ. Minh Thư ngồi nguyên đó, ấp bàn tay Quân Vũ lên má nàng. Nàng ngắm nhìn gương mặt của chàng dưới ánh đèn vặn nhỏ ngọn. Từng nét gương mặt đó, nàng nhắm mắt cũng có thể nhìn dung ra được nhưng không hiểu tại sao nàng ngắm mãi bao nhiêu lần mà không hề chán. Nàng sờ tay lên trán chàng, thấy cơn sốt đã đi qua. Minh Thư định trở về phòng mình vì Quân Vũ đã ngủ say nhưng trong vô thức, tâm trí chàng vẫn cảm thấy điều đó, khi nàng định đứng lên thì những ngón tay ấm áp của chàng lại siết nhè nhẹ tay nàng, như đứa bé không rời người chăm sóc và yêu thương nó. Cử chỉ đầy vòi vĩnh đó của chàng khiến nàng vừa thương nàng vừa xúc động. Nàng ngồi nguyên đó, tay vẫn trong tay chàng và đến một lúc quá mệt mỏi, nàng ngủ thiếp đi.
Khi những tia sáng đầu tiên len qua cửa sổ vào phòng,Quân Vũ giật mình tỉnh dậy. Chàng ngạc nhiên khi thấy Minh Thư ngồi đó, đầu ngã vào mép giường, mái tóc dài đen nhánh xõa ra. Tay cô bé vẫn nắm chặt lấy tay chàng, Quân Vũ lờ mờ nhớ ra mọi việc. Sau buổi thâu đêm với khách, chàng trở về nhà trong trạng thái say sưa. Hình như Minh Thư đã dìu chàng vào phòng, chườm trán chàng và cho chàng uống thuốc. Nàng đã nói với chàng một câu gì đó và khóc khi bây giờ chàng vẫn không nhớ rõ. Chàng cũng đã nói với nàng một câu...hình như bảo nàng đừng bỏ đi... và chắc vì chàng đã bảo thế nên nàng mới ngồi suốt đêm bên chàng như vậy. Lòng chàng chợt dâng lên một nỗi xúc động sâu xa kèm theo đó là một nỗi nghẹn ngào khi khám phá ra nàng đã lo lắm cho mình và yêu thường mình đến thế.
Quân Vũ không dám gọi, để yên cho nàng ngủ. Chàng lặng ngắm gương mặt xinh đẹp đến tuyệt trần kia khiến cho ai thấy cũng phải động lòng, vuốt khẽ mái tóc của nàng và cảm thấy nàng trở thành một cái gì thân yêu nhất của chàng.
Mặt trời lên cao,cô gái khẽ cựa mình. Nàng mở mắt, trong lòng có chút hoảng hốt, tự hỏi sao mình lại ngủ quên ở đây. Một lúc sau nàng định thần lại và nhớ ra tất cả. Nàng cắn môi e thẹn khi thấy chàng chăm chú nhìn mình:
- Anh định gọi em dậy nhưng sợ em còn mệt nên để em ngủ tiếp.
Nàng nhoài người tới, sờ tay lên trán chàng.
- Anh đã hết sốt rồi! - Nàng nói bằng giọng vui mừng - Hôm qua anh trở về, say đến chẳng biết gì nữa cả. Em thấy anh ra mồ hôi trên trán thì lại nóng như lữa đốt nên em sợ quá chườm trán cho anh và cho anh uống thuốc. May quá bây giờ cơn sốt đã qua đi.
- Cảm ơn em,Minh Thư! - Chàng nói câu đó bằng giọng đầy âu yếm - Hôm qua anh đã bảo em đừng bỏ đi phải không? Cho nên em không dám trở về phòng của mình!
Nàng nhìn chàng, khe khẽ gật đầu.- Mai mốt anh có nói gì trong cơn say,em đừng có nghe theo anh! - Chàng thủ thỉ - Ai để cho em ngủ như thế này chứ.... anh thật là trẻ con... mỗi khi anh say, anh vẫn thường trẻ con như vậy....
- Em thích nhìn thấy anh trẻ con như thế! Khi anh say anh rất dễ thương.Anh dịu dàng,nhỏ nhẹ,yếu đuối...em rất thích cái yếu đuối đó của anh!
- Tại sao vậy hở em?
- Có lẽ tại anh quá thập toàn thập mỹ nên anh không cần dựa vào bất cứ người nào, đó là em nói lúc bình thường. Còn lúc anh say, anh trở thành một Quân Vũ hoàn toàn khác, anh ý thức được anh cần Minh Thư và lúc đó em thấy mình quan trọng hẳn lên.
- Em lúc nào cũng quan trọng đối với anh nhưng lúc bình thường anh không nói ra điều đó. Sáng nay thức dậy thấy em vì anh mà ngủ quên như vậy, anh rất là hối hận!
- Anh cần phải hối hận vì em muốn được thức cho anh mỗi đêm như thế. Em muốn anh biết là em thương anh lắm nhưng ngoài những chăm sóc lặt vặt mỗi ngày cho anh, em chẳng có cơ hội để mà bày tỏ. Anh biết không, cuộc sống của con người chỉ hạnh phúc khi họ sống vì người khác.
Nghe nàng nói, lòng chàng ngập tràn hạnh phúc. Trước khi cô gái nhỏ này xuất hiện trong cuộc đời chàng, Quân Vũ thấy trong tâm hồn mình như có một khoảng trống không thể lấp đầy mặc dù chung quanh chàng lúc nào cũng có nhiều bạn bè vây quanh.
- Hôm nay anh đừng có đi làm! - Cô nhỏ nhìn chàng, nói như năn nỉ - Anh chưa khỏe hẳn đâu, cần giữ một ngày để lấy sức.
- Anh đi làm cũng không nỗi nữa. Cả người anh như rã rời ra hết. Em lấy giùm anh cái phon tay để anh gọi điện thoại báo cho công ty biết.
- Nàng trao điện thoại cho chàng. Quân Vũ gọi đến công ty xin phép nghĩ một ngày rồi nhắc khẽ:
- Em cũng đi học đi kẻo trễ.Không còn sớm nữa đâu!
- Em sẽ nghĩ một ngày. Em không muốn để anh ở lại một mình.
Chàng không nói gì chỉ nhìn nàng mỉm cười.
- Anh cười gì vậy?
- Anh cũng muốn em nghĩ một ngày để ở nhà săn sóc cho anh. Anh hư quá phải không và cũng ích kỷ nữa!
- Em muốn anh hư như vậy... - Nàng cười -... muốn anh có một chút khuyết điểm gì đó để em có thể chiều chuộng anh hoặc làm bất cứ điều gì đó khiến anh vui.
- Em có những cách diễn tả khiến người ta phải cảm động, em cũng có những câu nói khiến người ta phải nhớ suốt đời.
- Đôi má nàng ửng hồng lên khi được chàng khen.
Suốt hôm đó họ có với nhau một ngày thật đẹp.Quân Vũ cảm thấy mình như bồng bềnh trong hạnh phúc, được chăm sóc, được chiều chuộng, được yêu thương. Minh Thư thấy hôm nay là một ngày đáng nhớ của cuộc đời mình. Một ngày rất riêng mà Quân Vũ là chỉ mỗi mình nàng.
Ba hôm sau đó, khi Quân Vũ đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại reo vang. Chàng ngạc nhiên khi nhận ra đó là Thiệu Vỹ.
- Sao em biết số điện thoại của anh ở công ty?
- Hôm anh đến nhà em, anh có đưa cho ba em một tấm danh thiếp nên em theo đó mà gọi
- Sao em không gọi lại nhà?
- Tại vì em sợ gặp Minh Thư trong khi việc này em chỉ muốn nói với anh.
- Chuyện gì vậy Thiệu Vỹ?
- Cách đây vài hôm có một người đàn ông đẹp trai đến đón Minh Thư trước cửa trường. Em rất lo lắng, em không biết người đàn ông này là ai và có tốt hay không. Em muốn báo anh biết vì anh là anh của cô ấy.