Tất cả nằm ngoài tầm kiểm soát, là một sự lĩnh hội khó tả.
Trịnh Hài nhớ rất lâu về trước có người đã từng hỏi anh, đối với anh mà nói Hòa Hòa có ý nghĩa gì.
Anh chưa từng nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc. Hòa Hòa đối với anh, chính là sự tồn tại đương nhiên, giống như anh không thể thay đổi được cha anh là ai, hoặc là giống như tính cách của bản thân mình không thay đổi nổi đó. Anh và Hòa Hòa bên nhau, tự nhiên giống như là hàng ngày ăn cơm uống nước, hít thở vậy.
Có lẽ ở trong một số thời khắc đặc biệt, lúc tinh thần trạng thái anh xuất hiện vết nứt, anh sẽ nảy sinh là sự mê muội hoặc hốt hoảng trong chốc lát. May mà đó chỉ là ảo giác, anh có thể nhanh chóng nhẹ nhàng trong khi bản thân mình vẫn còn kịp phân biệt rõ ràng, liền bóp chết cái trạng thái thất thần đó.
Từ xưa đến nay, anh chưa từng nghĩ muốn thay đổi cái gì, cũng cảm thấy không cần phải thay đổi cái gì, bởi vì Hòa Hòa luôn ở đó, giữ khoảng cách hợp lý nhất với anh, lùi một bước sẽ hơi xa, tiến một bước lại hơi gần, khoảng cách như vậy vừa đúng đạt được sự cân bằng, cho dù điều kiện bên ngoài đều thay đổi, cũng không thể xê dịch quan hệ của hai người họ.
Cho đến tận tối hôm đó, anh mới bất ngờ nhận thấy rằng, hóa ra trên thế giới này không có thứ gì là thật sự tồn tại một cách đương nhiên cả, bất cứ sự việc nào cuối cùng cũng sẽ đều biến chất.
Anh vẫn còn chưa nghĩ xong nên làm như thế nào. Nhưng trong một đống suy nghĩ lộn xộn, có một giọng nói rõ ràng bảo với anh, anh nhất định phải thay đổi một số thứ, nếu không có thể sẽ xuất hiện một kết thúc mà anh không mong muốn nhất.
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Hài chưa từng gặp phải chuyện gì khiến anh phiền lòng.
Có người bạn đã từng nói, đầu óc của anh giống như cái máy vi tính tinh vi, bất luận là việc phức tạp đến đâu, anh đều có thể nhanh chóng phân thành vô số phần, sau đó dùng cách thức đơn giản nhất nhanh nhất đi giải quyết, giống như là phép tính.
Cho nên lần này, anh vẫn dựa vào trình tự mà bản thân mình cho rằng hợp lý nhất để tiến hành.
Trước tiên là xác nhận chân tướng sự việc, an ủi xong Hòa Hòa, sau đó tranh thủ thời gian……Anh quả thật chưa nghĩ được là rốt cuộc nên làm thế nào, anh hễ nghĩ đến mấy thứ đố có thể sẽ đau đầu nhức óc. Nhưng anh tin, chỉ cần cho bản thân mình chút thời gian, anh nhất định ra nghĩ ra cách thức giải quyết tương đối là tốt nhất.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ, Hòa Hòa lại cắt ngang chen vào bất ngờ, làm hoàn toàn loạn hết kế hoạch của anh.
Trong lòng anh, anh luôn cố ý giữ lại hình tượng của Hòa Hòa ở rất nhiều năm trước. Lúc đó cô vẫn còn là đứa trẻ, tuy nhát gan, rất nũng nịu, gặp phải phiền phức thường không biết phải làm sao, luôn dựa dẫm vào anh, quấn lấy anh đi giúp cô giải quyết, còn bản thân cô chỉ ngoan ngoãn đứng một bên đợi kết quả.
Anh không biết bắt đầu từ bao giờ, Hòa Hòa đã hoàn toàn không còn là cái dáng vẻ trong ký ức đó nữa, lúc chiều Trịnh Hài gọi điện cho bác sỹ Tôn.
Bác sỹ Tôn là bạn tốt nhiều năm của cha anh và là bác sỹ điều trị chính của mẹ anh khi còn sống, sau khi nghỉ hưu liền đảm nhiệm bác sỹ chăm sóc sức khỏe cho cha. Hai người họ cùng chung trí hướng và sở thích, hơn nữa gần đây sức khỏe cha anh không tốt, thời gian ngoài công việc, bác sỹ Tôn về cơ bản là luôn ở bên cạnh cha.
Trịnh Hài hỏi thăm một chút tình hình sức khỏa của cha, có ý chuyển chủ đề qua chuyện của mình. Quả nhiên bác sỹ Tôn hỏi: “A Hài, cháu giấu cũng rất kín nhỉ, có bạn gái nói đến chuyện kết hôn rồi còn không nói một tiếng, cũng phải để cho bác mừng cho cháu chứ.”
Trịnh Hài không nói gì hỏi: “Bác nghe nói từ đâu vậy?”
Bác sỹ Tôn ha ha nói: “Thôi đi, còn giả vờ ngốc. Trước đây bác cũng nghe được chút tin đồn, nhưng không để ý lắm, cho đến tận lúc Hòa Hòa xác nhận, mới dám tin đó.”
“Hòa Hòa? Cô ấy đặc biệt gọi điện cho bác báo cáo sao?” Trịnh Hài giả vờ bất ngờ. Anh cảm thấy Hòa Hòa chắc là không chủ động gọi điện cho cha, anh cần xác nhận một lát mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Cháu còn nói. Hòa Hòa còn tận tâm với cha cháu nhiều hơn cháu, lần trước bác nói bệnh cũ của cha cháu lại tái phát, cho nên sáng sớm hôm nay con bé đặc biệt đưa cho bác một phương thuốc dân gian, bảo bác tham khảo dùng xem. Hôm nay lúc con bé gọi điện đến, đúng lúc cha cháu cũng ở đó, sau khi biết được là điện thoại của Hòa Hòa, liền nghe điện thoại, nói với con bé rất lâu. Cha cháu thật sự rất thích Hòa Hòa.”
Trịnh Hài biết Hòa Hòa thường liên lạc với bác sỹ Tôn, bởi vì bác sỹ Tôn và mẹ của Hòa Hòa là hàng xóm, mẹ Hòa Hòa xưa nay chỉ báo tin mừng không báo tin buồn, cho nên rất nhiều tình hình gần đây, Hòa Hòa ngược lại đều biết được thông qua bác Tôn.
Nhưng Hòa Hòa luôn chọn lúc bác sỹ Tôn không ở bên cạnh cha để gọi điện thoại, bởi vì từ nhỏ đến lớn Hòa Hòa luôn hơi kinh sợ cha anh. Có một lần Hòa Hòa đã từng nói, cô gặp mặt cha anh, luôn có cảm giác đi gặp người hỏi phóng vấn vậy, khiến cô không kìm được mà lo lắng.
Cho nên cô rất rõ ràng lúc nào bác sỹ Tôn ở bên cạnh cha anh, lúc nào lại hành động một mình.
Mà cha anh từ nhỏ lại rất thích cô. Khi cô còn nhỏ, lúc cha anh thấy cô luôn trêu cô nhảy múa, dỗ dành đọc truyện cho cô, sau khi cô lớn lên, lần nào gặp cô, cũng đều ân cần hỏi han cô rất nhiều chuyện.
Cho nên hôm nay Hòa Hòa cố ý chọn lúc cha đang ở bên cạnh bác sỹ Tôn để mà gọi điện tới.
Anh không biết rằng Hòa Hòa bình thường giống như một chú thỏ trắng nhỏ từ lúc nào lại trở nên biết dùng thủ đoạn như thế.
Bác sỹ Tôn lại cười nói trong điện thoại: “Dương Úy Kỳ đó là một cô gái rất tốt, trước đây bác từng gặp mặt mấy lần, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không lập dị. Hơn nữa, nhà con bé và nhà cháu có nguồn gốc rất sâu. Ông nội con bé là cấp trên cũ của cha cháu, bác là đồng nghiệp cũ của cha cháu, nhà họ Dương và bên chú cháu lại là bạn hợp tác nhiều năm. Trước đây chưa từng thấy cháu nghiêm túc kết bạn gái, còn lo lắng cháu đại khái với vấn đề hôn nhân đại sự, bây giờ xem ra bác lo lắng là thừa rồi. Ngay cả cha cháu hôm nay cũng nói, cháu là đứa trẻ biết chừng mực. Cháu từ nhỏ đến lớn chưa nhận được mấy câu khen của cha phải không, muốn khiến ông ấy khen người khác không dễ đâu.”
Trịnh Hài ấn nhẹ trán, mạch máu của anh lại bắt đều giật lên nhè nhẹ, mỗi lần giật một lát đầu anh lại dường như bị co lại.
Bác sỹ Tôn lại nói: “A Hài, sự nghiệp và tình yêu của chau thuận buồn xuôi gió, sao vẫn còn đi căn thiệp vào chuyện yêu đương của người ta hả?”
Trịnh Hài hơi chau mà: “Bác có ý gì…..”
“Ha ha, hôm nay hỏi đến việc Hòa Hòa có bạn trai không, Hòa Hòa e a lúc lâu nói cháu không thích bạn trai con bé, làm chúng ta cười mãi. Cháu như thế là làm cái gì hả?”
Rất lâu sau khi kết thúc cuộc gọi đó, Trịnh Hài vẫn cầm ống nghe, cho đến tận lúc âm thanh báo bận tít tít vang lên, mới ý thức được bản thân mình vẫn chưa dập điện thoại.
Trong đầu Trịnh Hài vang lên câu nói cuối cùng đó của bác sỹ Tôn: “Hòa Hòa nói, rất muốn về sống với mẹ.”
Trịnh Hài không có lập trường cũng không có cách nào ngăn cản Hòa Hòa về bên cạnh mẹ cô, cho nên anh chỉ có thể giống như là đang đợi báo cáo điều tra, hoặc là nói giống như là đang đợi phán xử vậy, đợi Hòa Hòa đến thông báo với anh: Cô phải ra đi.
Cảm giác bỗng nhiên mất đi quyền chủ động không hề dễ chịu, Trịnh Hài cảm thấy quá bất lực.
Nhưng thông báo cho anh không phải là Hòa Hòa, mà là sếp của Hòa Hòa Tào Miêu Miêu. Chỉ có một ngày sau đó.
Tào Miêu Miêu nói: “Hòa Hòa xin nghỉ dài ngày, tôi phê chuẩn rồi. Nhà cô ấy có việc gì sao? Hay là anh quản lý quá đà, khiến cô ấy sợ quá chạy mất.”
Trái tim Trịnh Hài co lại. Anh hỏi: “Cô ấy bắt đầu xin nghỉ từ bao giờ? Nghỉ bao lâu?”
Tào Miêu Miêu nói: “Bắt đầu từ hôm qua, 3 tháng.”
Trịnh Hài đè nén hơi thở cố gắng hết sức bình tĩnh hỏi: “Lý do cô ấy xin nghỉ là gì?”
“Hòa Hòa nói, gần đây sức khỏe của mẹ cô ấy không được tốt, cô ấy muốn về nhà ở với bà. Còn nữa, bạn trai trước đây của cô ấy khoảng thời gian này cũng ở bên đó. Hòa Hòa nhà anh luôn rất ngoan, yêu cầu của cô ấy xưa nay tôi không thể từ chối, huống hồ những công việc trong tay cô ấy đến hôm qua đã hoàn toàn kết thúc.
Trịnh Hài phát hiện bản thân mình càng ngày càng đánh giá thấp khả năng hành động của Hòa Hòa.
Cuối cùng anh gọi điện thoại. Anh hỏi Hòa Hòa: “Em định sau khi trốn đến đích rồi mới thông báo cho anh?”
Hòa Hòa nói thấp giọng: “Rất lâu rồi em không nghỉ phép. Em chỉ là muốn về nhà thăm mẹ, cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ đi đường. Nếu em thật sự muốn trốn, em sẽ trốn đến nơi anh cũng không thể tìm được em.”
Câu nói “về nhà” đó của cô đỗng nhiên khiến Trịnh Hài đau lòng. Từ trước đến nay, Trịnh Hài chưa từng coi thành phố đó là “nhà”, đó chỉ là nơi cha làm việc, là trung tâm chính trị của tỉnh này. Anh, mẹ của anh, còn cả Hòa Hòa, họ đều lớn lên ở đây, sau đó đi học, ra nước ngoài, cuối cùng lại về đây.
Trong lòng anh, cái thành phố này mới là nhà của anh và Hòa Hòa, tuy anh ở thành phố này chỗ nào cũng có nhà, hơn nữa anh và Hòa Hòa một tháng cũng chẳng gặp nhau mấy lần, nhưng anh luôn cảm thấy, cho dù mẹ không còn nữa, nhưng nhà ở thành phố này vẫn còn tồn tại.
Anh chưa từng nghĩ, nhà trong lòng của Hòa Hòa, và trong lòng anh, lại không hề giống nhau.
Hòa Hòa không lén lút trốn đi.
Như Hòa Hòa nói vậy, khoảng cách gần như vậy, trốn đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ là cô cũng không ngoan ngoãn tạm biệt anh.
Lúc đó anh đang gặp khách hàng, Hòa Hòa gửi đến một tin rất ngắn: Em phải đi rồi.
Trịnh Hài nói xin lỗi một tiếng liền bỏ khách hàng lại ra ngoài gọi điện thoại.
Hòa Hòa nói với giọng điệu như bình thường: “Em đã ở bến tàu hỏa rồi, đã bắt đầu kiểm tra vé.”
Trịnh Hài hỏi: “Mội mình em?”
Hòa Hòa nói: “Vâng, cũng chẳng có đồ gì để mang, ở nhà đều có.” Cô lại một lần nữa nhắc đến từ “nhà”, khiến trái tim anh lại bị khuấy động vào một lát.
Trịnh Hài bỗng nhiên có một sự kích động, anh phải giữ Hòa Hòa lại. Anh nói: “Em ở đó đợi anh, anh lập tức qua đó.”
Giọng nói của Hòa Hòa hơi hoảng: “Anh đừng đến, tàu sắp chạy rồi.”
Trịnh Hài nói: “Anh chưa đến em không được phép đi.”
Hòa Hòa nói: “Thật sự là không kịp, còn có 15 phút nữa là tàu chạy rồi.”
Trịnh Hài nói một câu: “Em đợi anh.” Liền tắt máy.
Anh quay lại phòng họp nói với mọi người mấy câu rồi lao xuống lầu như tên lửa, lái xe Tiểu Trần đã dừng xe ở dưới lầu. Anh không hề gọi xe, chắc là Vi Chi Huyền sắp xếp.
Anh bảo Tiểu Trần xuống xe, tự mình lái xe vội đến bến tàu. Con đường đó luôn tắc nghẽn, mặc kệ kỹ thuật lái xe của anh tốt hơn nữa, cũng chỉ có thể di chuyển khó khăn giữa một đống xe, mấy lần nhận được ánh mắt tức giận của chủ những chiếc xe anh vượt qua.
Điện thoại reo lên mấy lần, anh không nghe. Đến lúc khi cuối cùng anh đã tính toán sai lầm, bị ép dừng lại trước một đèn đỏ, anh lấy điện thoại ra nhìn nhìn, 3 cuội gọi nhỡ, đều là của Hòa Hòa.
Gọi lại, giọng nói của Hòa Hòa đã hơi nghẹn ngào: “Em đổi vé chuyến sau rồi. Anh không cần vội đâu, lái xe chậm chút, em đảm báo sẽ không đi trước khi chưa gặp mặt anh.”
Thần kinh của anh cuối cùng đã thả lỏng ra, phát hiện lúc nãy bản thân mình đã bị kéo quá căng, trong lòng bàn tay hơi ướt.
Hòa Hòa quả nhiên chưa đi, ngồi ở một góc phòng đợi tàu cúi đầu nhìn điện thoại, phía trước cũng chẳng có đồ gì.
Trong phòng đợi không ít người, đầu người di chuyển, rối loạn. Anh vừa nhìn đã thấy cô, vòng qua đám người xung quanh và hành lý đầy mặt đất đi về phía cô.
Lúc Trịnh Hài còn cách cô mấy mét, Hòa Hòa vốn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy anh.
Hòa Hòa mỉm cười: “Em không phải là trẻ con, lại là đi đến nơi gần như vậy, anh không cần đến tiễn em.”
Trịnh Hài lại không cười nổi. Anh yên lặng nhìn cô: “Em là muốn về ở bên cạnh cô Diệc Tâm, hay là muốn trốn tránh anh?”
Hòa Hòa cũng dần dần thu lại nụ cười. Cô cúi đầu xuống: “Đều có. Ở bên cạnh mẹ, hiện nay sức khỏe của bà không được tốt. Tránh anh, bởi vì bây giờ anh cần phải được thanh tịnh. Bản thân em cũng muốn nghỉ ngơi một lát, đợt trước em làm tăng ca rất nhiều. Còn có…..”
Cô hơi khựng lại, nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn về phía Trịnh Hài: “Sầm Thế cũng ở bên đó.”
Vẻ mặt của Trịnh Hài dần dần lạnh đi. Anh nói: “Tiêu Hòa Hòa, em như thế là cầu cứu lung tung hả?
“Không phải.” Hòa Hòa dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, “Trước đây em thích anh ấy, thích thật lòng. Anh biết đấy, những thứ em thích, không hề dễ dàng thay đổi. Trước đây là vì……em có gút thắt trong lòng, cho nên lúc anh ấy lại tìm đến em, em từ chối anh ấy. Nhưng bây giờ cái gút thắt ấy đã được mở, em đồng ý cho anh ấy một cơ hội, cũng cho bản thân mình một cơ hội.”
Trịnh Hài không nói, anh không biết nên nói cái gì mới được, anh chỉ là dùng vẻ mặt bình thản nhìn cô, nhưng Hòa Hòa lại nhìn thấy rất nhiều nỗi ưu tư trong mắt anh, những nỗi ưu tư đó hòa quyện vào nhau, khiến cô bất an.
Hòa Hòa tiếp tục mỉm cười. Cô cười rất miễn cưỡng, may mà Trịnh Hài không chiêm ngưỡng nổi. Tuy anh dường như đang nhìn cô, nhưng Hòa Hòa biết, ngay cả bản thân anh cũng không biết là mình đang nhìn cái gì.
Hòa Hòa nói: “Những lời hôm đó em nói với anh đều là thật lòng. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa, có được không? Anh cứ coi như là chưa từng biết gì, còn em, thật ra cũng đã sớm quên rồi. Nếu…….nếu không phải là ngày hôm đó anh Thời Lâm và Sầm Thế đồng thời xuất hiện, thật ra em thật ra đã quên rồi.”
“Vậy sao em phải ra đi.”
“Em nhớ mẹ, em muốn nghỉ ngơi.” Hòa Hòa tiếp tục kiên quyết lý do của bản thân mình.
“Hòa Hòa, em sợ cái gì?”
Hòa Hòa cúi đầu, nghĩ rất lâu mới ấp úng nói: “Trước đây anh nói, anh sẽ mãi mãi là anh trai em, bảo vệ em cả đời. Em không muốn thay đổi quan hệ đó của chúng ta.”
Trịnh Hài nói: “Anh sẽ bảo vệ em cả đời, mãi mãi cũng không thay đổi. Em ở lại đi, đừng ra đi.”
“Chúng ta vẫn nên chia tay một thời gian thì tốt hơn, anh thường xuyên gặp em, sẽ làm phiền đến anh, sẽ làm anh đưa ra quyết định sai lầm.”
Câu nói đó của cô khiến Trịnh Hài nghĩ lại cái vấn đền mà anh đã né tránh 2 ngày nay đó: “Hòa Hòa, em không nên quyết định giúp anh. Việc của anh……em không nên xen vào.”
Mắt Hòa Hòa ngấn ngấn nước mắt nhìn anh: “Em không giúp anh quyết định bất cứ điều gì. Em chỉ trần thuật một sự thật với bác Trịnh. Anh muốn lấy Dương tiểu thư, đó là sự thật.”
Trịnh Hài gọi một tiếng “Hòa Hòa”, nhưng không nói tiếp được nữa.
Hòa Hòa nói giống như là học thuộc bài khóa: “Có phải là anh muốn nói với em, anh yêu em 20 mấy năm rồi yêu em từ lúc em mới sinh ra, luôn đợi em lớn lên. Những cô gái trước đây anh qua lại đều chỉ là người thay thế của em mà thôi, Dương tiểu thư cũng thế. Bây giờ anh đã biết rõ thật ra người anh muốn lấy vẫn luôn là em……”
Sắc mặt Trịnh Hài tái nhợt đi mấy phần, nhưng một câu cũng không nói nổi.
Hòa Hòa nhẹ nhàng nói: “Anh trai, trước đây anh đã từng dạy em, làm người quan trọng nhất là thành thật, những lời đã hứa nên thực hiện. Lời anh hứa với em là làm anh trai trọn đời trọn kiếp, bảo vệ em cả đời, còn lời anh hứa với Dương tiểu thư là lấy cô ấy đúng không, cho dù anh có thể chưa chính thức cầu hôn, nhưng thái độ của anh với cô ấy, ánh mắt của anh khi nhắc đến cô ấy trước mặt người khác, đều nói rõ là anh thật sự muốn lấy cô ấy. Anh có thể lừa người khác, nhưng anh không lừa nổi bản thân mình, không phải sao. Cho nên xin anh, đừng vì một chuyện nhỏ mà đi ngược lại nguyên tắc làm người của bản thân mình.”
Trong phòng đợi tàu rất ồn, có người lớn tiếng nghe điện thoại, có tiếng trẻ con khóc, nhưng cái góc mà Trịnh Hài và Tiêu Hòa Hòa đứng, cả thế giới đều yên tĩnh, không một tiếng động, hai người họ cứ nhìn thẳng nhau như thế, muốn đọc được kết quả mà bản thân mình muốn từ mắt đối phương, kết quả không tìm được cái gì.
Cảm xúc trong mắt Trịnh Hài quá nhiều, đến mức không phân biệt được một loại nào. Còn trong mắt Hòa Hòa lại trong suốt, không có gì hết.
Máy phóng thanh lại một lần nữa phát ra giọng nói của nhân viên kiểm tra vé: “Còn hành khách nào đi chuyến tàu số XXX chưa kiểm tra vé không? Tàu sắp chạy rồi.”
Hòa Hòa hoảng hốt hiểu ra, đó là chuyến tàu mà cô ngồi. Cô nói: “Em đi đây, anh tự mình bảo trọng, ít hút thuốc và uống rượu thôi.”
Trịnh Hài đưa cô ra tận sân ga, tàu đã dừng ở đó. Bời vì làm trạm đầu tiên, các hành khách sớm đó lên tàu, chỉ có nhân viên tàu đứng ở mỗi cửa từng toa.
Trịnh Hài nhìn Hòa Hòa lên xe. Bóng lưng gầy gò của cô rất thẳng. Lúc cô bước lên bậc, anh lại gọi một câu: “Hòa Hòa!” Giọng nói của anh rất nhẹ, dường như chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy, bản thân anh cũng không hiểu anh gọi câu đó để làm gì.
Trong lúc đó Hòa Hòa lại quay đầu lại. Cô nhìn anh, bỗng nhiêu quay đầu lại chạy xuống, giang hai vai ra ôm anh một lát, lúc tóc cô dính vào ngực cô dường như nói nhè nhẹ một câu: “Anh trai, tạm biệt.” Vẫn chưa đợi anh nghe rõ, cô liền đã chạy lên tàu. Lúc cô lên tàu dường như trượt chân một cái, nhân viên trên tàu đỡ cô từ phía sau, sau đó cũng lên tàu, cửa tàu đóng lại, bắt đầu chầm chậm lăn đi.
Trịnh Hài đứng ở đó nhìn đoàn tàu chạy ngày một xa, anh nhớ lúc nhỏ thường cùng mẹ xem những cảnh phim như thế trên tivi: Tàu hỏa lăn bánh, người trên tàu thò đầu ra ngoài nỗ lực vẫy tay, người dưới tàu chạy đuổi theo, cho đến tận lúc không đuổi nổi nữa.
Nhưng lúc nãy, anh thậm chí không nhìn rõ vị trí ngồi của Hòa Hòa ở đâu, Hòa Hòa cũng không hề thò người ra ngoài của sổ vẫy tay với anh. Còn anh cứ đứng nguyên tại chỗ, chân dường như đã cắm vào mặt đất, không có cách nào đi về phái trước.
Còn trái tim anh trống rỗng, không có chỗ dựa, giống như là trong nhà mất trộm, đâu đâu cũng bị lật tung lên lộn xộn, anh lo lắng không yên, nhưng không hề biết rốt cuộc bản thân mình mất cái gì.