Một Triệu Lần Yêu Em

Quyển 2 - Chương 15: Anh vô tình gặp, hay là cố ý?

Sau khi đi ăn cùng đoàn phim, Nghiên Mịch trở về nhà với sự trăn trở. "Dật Thương không biết có bị làm sao không? Trông anh ta giống như suy sụp tinh thần vậy..." Cô cầm điều khiển ti vi bật đi bật lại nhiều kênh mà lòng rối bời. "Sao mình lại phải quan tâm anh ta cơ chứ?" Anh ta với mình đã là quá khứ rồi!

Nghiên Mịch lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn kia, cô dừng tay mắt ngước lên màn hình, bây giờ là chương trình dự báo thời tiết.

"Ngoài trời lúc này nhiệt độ đang là 25oC. Ra ngoài chúng ta vẫn nên mang theo áo khoác mỏng. Trời nhìn chung là khô ráo, chiều nay giảm mây hửng nắng. Nhiệt độ cao nhất khoảng 26-27 độ. Nhiệt độ về đêm khoảng 22 độ."

Vậy là chiều nay sẽ không có mưa, Nghiên Mịch tự nhiên nhớ ra mình còn vài món đồ cần mua. Vả lại, chuyện của Dật Thương làm Nghiên Mịch xao nhãng "cái dạ dày" của mình bấy lâu rồi, đã đến lúc bù đắp. Nghĩ là làm, cô đứng dậy đi vào phòng thay đồ. "Phải rồi, tối nay nên mua món Hàn Quốc về nấu." Cô cười tủm tỉm. Con gái, chỉ cần được ăn ngon đã là thiên đường rồi.

***

"Hmm, đây rồi, siêu thị Showbiz." Nghiên Mịch tháo kính râm ra, cô xách một cái túi màu hồng dễ thương tiến tới cửa chính siêu thị.

Ở đó có hai người đàn ông trông giống dân xã hội đen đứng canh. Nghiên Mịch không sợ, tiếp tục rảo bước.

"Mời cô làm nhận dạng." Một anh bảo vệ có cơ bắp to khỏe đeo kính màu đen cực ngầu đưa tay chặn lối giữa.


"Được." Nghiên Mịch chớp chớp mắt, đứng yên cho bọn họ xem xét.

Anh ta lật sổ ra, vừa mở trang thứ 2 đã thấy hình ảnh của Nghiên Mịch, cô đứng ở danh sách ca sĩ hàng no.1, mặt anh ta hơi tái vì nghe nói cô bây giờ đang làm ở Lãm Dật, anh vội cúi đầu: "Phương tiểu thư, thật vinh hạnh. Mời vào." Hai tay anh ta chuyển hướng chìa vào trong.

"Cảm ơn" Nghiên Mịch mỉm cười.

Siêu thị Showbiz là siêu thị dành riêng cho các ngôi sao trong Showbiz và các doanh nghiệp công ty giải trí, ý tưởng này giúp cho các ngôi sao đi mua đồ không bị bất tiện vì siêu thị không cho phép fan bình thường vào trong. Nội thất siêu thị không cầu kỳ, tông màu trắng chủ đạo bên ngoài, bên trong là lớp bạc mỏng, gồm 6 tầng chứa các sản phẩm hàng hoá đắt tiền có thương hiệu, nhân viên ở đây được đào tạo từ các trường doanh nghiệp nổi tiếng, họ không bị ảnh hưởng bởi cái đẹp.

"Chào cô, cô muốn mua gì?" Nghiên Mịch vừa đi thang máy lên tầng 2 đã có một anh bảo vệ đội mũ xanh hỏi lễ phép.

Nghiên Mịch trầm ngâm vài giây và tiếp lời: "Ưm, tôi muốn mua đồ làm món Hàn Quốc."

Anh bảo vệ dẫn Nghiên Mịch tới quầy hàng bên cạnh, rẽ lối nhỏ bên phải qua cái phòng game, tận tình chỉ đường cho Nghiên Mịch tới hàng đồ ăn đã làm sạch, mỉm cười: "Đây là hàng đồ ăn."

"Cảm ơn" Nghiên Mịch tiếp tục công việc chọn thực phẩm.

Xem nào, hôm nay Nghiên Mịch muốn làm Bimbimbap (cơm trộn), Kimchi, sườn nướng... Cô phải chăm sóc mình đủ dinh dưỡng mới có tư cách làm idol chứ. Tuy ăn uống tùy tiện sẽ béo lên, nhưng ăn đúng mức và tập yoga sẽ giúp cô giữ dáng chuẩn.

Nghiên Mịch vươn tay cầm một gói rau xem nhãn hàng, sau đó lại đặt xuống: "Cái này không đủ đảm bảo vệ sinh." Cô tự nhủ, màu của nó chứng tỏ có hóa chất.

"Lấy cái này sẽ tốt cho em đấy." Bỗng một giọng nói trầm trầm cất lên, làm cho không gian yên tĩnh Nghiên Mịch hưởng thụ nãy giờ bị phá vỡ.

Cô quay lại, gương mặt nhăn nhó nhìn người đàn ông trước mặt. Dật Thương, sao anh ám tôi mãi vậy hả?

Nghiên Mịch liếc cái gói Dật Thương cầm trong tay: "Cái này cũng không tốt cho sức khỏe. Mắt nhìn của anh sao bằng tôi được."


Dật Thương nhướn mi: "Tôi có lòng giúp em, sao lại chê mắt nhìn của tôi. Có thể tôi mắt nhìn kém, nhưng lại nhìn trúng em rồi thì sao đây?" Anh ngừng lại, vẻ băn khoăn: "Không lẽ em là loại người tệ lắm sao?"

Nghiên Mịch cứng ngắc lời, cô thừa nhận anh ta giỏi cãi, cô chán nản: "Kệ anh." Cô không thèm nói nữa, tiếp tục chọn đồ ăn, một lát sau đã tìm được rau để trong giỏ, tiện thể đi sang bên kia chọn vài thứ khác.

"Này, em cứ thế mà ngó lơ tôi sao?" Dật Thương nãy giờ theo sau cô, không chịu được lên tiếng.

Nghiên Mịch nghe nhưng giả vờ không để ý, quay qua chọn thịt.

"Này, Phương Nghiên Mịch!" Dật Thương nói lớn bên tai cô, cũng may xung quanh không có ai, Nghiên Mịch lúc bấy giờ mới chú tâm anh.

"Anh đừng có làm phiền tôi!" Nghiên Mịch vô cùng không thích sự có mặt của anh.

Dật Thương nở một nụ cười: "Em không thấy chúng ta có duyên hay sao? Tôi vô tình đi ngang qua, bỗng gặp được em."

Nghiên Mịch làm bộ hờ hững: "Hàn Dật Thương, anh vô tình gặp, hay là cố ý?" Cái người đàn ông này luôn làm cô tức chết.

Dật Thương nghiêng đầu, tay vòng lại trước ngực tỏ vẻ "ngầu": "Tất nhiên vô tình rồi."


Nghiên Mịch bỗng cười phá lên, cô nhìn anh ngặt nghẽo: "Hàn tổng của tôi ơi, người như anh mà đi siêu thị mua đồ sao? Người giúp việc đi đâu hết rồi?" Cô không tin anh ta "hạ mình" như vậy.

Dật Thương bị chọc trúng tim đen, thật ra anh theo dõi cô từ lúc cô rời khỏi nhà tới giờ. Dật Thương nhanh nhẹn xoay chuyển tình thế: "Em nói xem, bọn họ bận việc, tôi cũng muốn tự mình xuống bếp một lần. Để sau này lấy em, còn nấu được cho em ăn."

Nghiên Mịch đờ người: "Ai nói tôi lấy anh?"

Dật Thương ưỡn ngực, anh vỗ tay phải lên người mình: "Tôi nói. Lời của tôi là thượng đế."

Nghiên Mịch giống như đang xem một vở kịch lãng xẹt, mà nhân vật chính là Dật Thương, cô bĩu môi: "Đừng ảo tưởng nữa. Tôi bị điên mới lấy anh."

Dật Thương cười nói: "Không sao, em bị điên sẽ ít trai vây quanh, tôi đỡ phải lo lắng."

Người đàn ông này, thực quá giỏi "đấu khẩu", Nghiên Mịch thua tâm phục khẩu phục rồi.