Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 27

Type: Oanh

Sương mù ô nhiễm đã đạt mức báo động đỏ, khung cảnh trong căn cứ hợp viện trở nên mịt mù, ngẩng đầu chỉ thấy được mái ngói sẫm màu trên bức tường cũ kỹ. Trời đất như được phủ trong một màn mông lung, những tòa nhà CBD đã sớm ẩn mình trong mây bụi.

Địch Miễu ngồi ở bậc cửa gian hàng phía đông, rề rà thắt dây giày rồi tháo ra, tháo ra rồi thắt lại. Cửa phòng đối diện cọt kẹt mở ra, cô nàng lập tức đứng dậy: “Anh!”

Tống Diệm không hề đáp lời, bước vào phòng vệ sinh bên cạnh, bóp kem vào bàn chai đánh răng.

Địch Miểu chạy đến, nhìn đôi mắt hằn tia máu của anh trong gương, bên dưới cũng có quần thâm nhàn nhạt. Trông anh mệt mỏi cùng cực, chắc hẳn đã thức suốt cả đêm rồi.

Cô đứng bên cửa, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ đi tìm chị ta sao?”

Tống Diệm vẫn không trả lời, súc miệng xong cúi người xuống, vốc nước rửa mặt.

Địch Miểu thấy anh không muốn mở lời nói chuyện bèn thở dài, nắm lấy quai cặp sách, quay người định bỏ đi, nhưng thật sự quá khó chịu lại quay về nói với anh: “Anh, em chỉ muốn nhắc anh một câu thôi, chị ta uống say, chỉ muốn trút nỗi lòng, không còn lý trí nữa. Vấn đề giữa hai người vẫn chưa giải quyết được đâu.”

“Anh biết.” Tống Diệm lên tiếng, khóe môi khẽ nhếch.

Địch Miểu sửng sốt.

Tống Diệm không nói nhiều, hất cằm nhìn vào gương, cạo đi đám râu lởm chởm nơi quai hàm.

Lần trước, su khi chia tay ở Tứ Khê Địa, gần một tháng không liên lạc với nhau đã đủ nói rõ cô không còn ý định quay lại với anh rồi. Lần này, nếu không phải do Chiêm Tiểu Nhiêu phá rối, kích thích cô thì thời gian và lý trí sẽ dần bào mòn tất cả.

Năm tháng thoi đưa, nếu duyên phận lầm lỡ, ở cùng một thành phố mà không hề chạm mặt, vậy thứ chờ đợi họ chỉ có mười năm tĩnh lặng. Dù sao, cô gái này rất giỏi bình thản và trầm mặc mà.

Địch Miểu đau lòng: “Vậy anh còn...đi tìm chị ta sao? Anh, anh hao mươi tám rồi, khoog phải mười tám nữa. Còn giày vò thêm lần nữa, anh sẽ sụp đổ đấy!”

Tống Diệm cúi đầu, bỏ dao cạo râu xuông, tay chống bên bòn rửa, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Địch Miểu, xảy ra chuyện tối qua, nếu anh không đi tìm cô ấy, vậy tiếp theo sẽ thế nào?”

Địch Miễu là con gái, đương nhiên hiểu quá rõ: “Nếu là em thì có chết cũng không tìm anh nữa.”

“Vì thế, anh phải đi tìm cô ấy thôi.” Tống Diệm lại nhìn vào gương, tiếp tục cạo râu.

Địch Miểu ngỡ ngàng, không phản bác được. Đúng vậy, anh không có lựa chnj nào khác. Đi, chưa chắc đã có kết quả tốt, nhưng không đi thì kết cục đã định trước rồi. Chẳng qua tình thế đã ép buộc đến mức không thể nào quay đầu lại được, còn anh chung quy vẫn không thể buông tay.

Địch Miểu nhẹ giọng: “Anh, anh thạt sự thích chị ta đến vậy à?”

Tống Diệm không lên tiếng.

Địch Miểu lo lắng: “Không phải anh đã nói rồi sao? Không gặp còn đỡ, không gặp vẫn tốt hơn mà.”

“Nhưng cô ấy đã đến đây, anh phải đi gặp cô ấy.”

Địch Miễu không hiểu, quay đầu nhìn ra cổng: “Chị ta đến rồi sao?”

Tống Diệm sửa soạn xong xuôi, quay về phòng mình: “Em đi học đi, đừng quang tâm chuyện của anh.”

“Anh...” Địch Miểu còn dịnh nói gì nữa, song Tống Diệm đã đến cửa phòng dời đi rồi.

Hứa Thấm ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện mình đang ở Mạnh gia, không khỏi kinh hãi. Cô biết tối qua mình say rượu, nhưng không biết tại sao Mạnh Yến Thần và Tiêu Diệc Kiêu lại đưa mình về đây. Mà cô không có ai để hỏi thăm cả. Bây giờ đã là chín giờ sáng, người nhà đều đi làm hết rồi.

Cũng tốt, cô có thể yên tĩnh một lác.

Cô trở mình, nhắm nghiền mắt, vùi đầu vào lòng bàn tay. Chuyện tối qua dù chi tiết đã mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ mang máng. Cô chạy đến nhà Tống Diệm, say rượu nổi điên. Mặt cô vừa nóng vừa rát nhưng so với nhục nhã thì phiền muộn nhiều hơn.

Cô không nên uống rượu, không nên đi tìm anh trong lúc đầu óc mụ mị. Cô đã đóng băng quan hệ của hai người, đã dìm chết cục diện bế tắc kia rồi. Đến mức độ này, không có gì đột biến thì tình cảm đó sẽ tàn phai, mà thứ gọi là đột biến kia đâu phải dễ có được.

Điện thoại di động vang lên, là Tống Diệm.

Hứa Thấm không biết nên vui mừng hay lo lắng, chần chừ giay lát mới bắt máy: “A lô?”

Giọng Tống Diệm nhè nhẹ: “Là anh.”

Hứa Thấm cũng khẽ khàng: “Em biết.”

“Tỉnh rồi hả?”

“Vâng.”

Tiếp đó là sự trầm lặng ngắn ngủi, Tống Diệm hỏi tiếp: “Đang ở đâu thế?”

“Ở nhà.”

“Anh sang tìm em.”

“Nhà phía tây.”

Tống Diệm im bặt. Họ lại chìm vào trạng thái trầm lặng ngắn ngủi.

“Anh đợi em một lác, em về ngay đây.”

“Được...Vậy em đi đi!”

“Vâng...”

Buông điện thoại, Hứa Thấm vùi mặt vào gối. Cô đã đẩy bản thân đến ranh giớ gằng xé thành hai nữa rồ. Không phải Tống Diệm thì là gia đìn, không còn đường lui nữa. Đủ mọi say nghĩ phức tạp rối ren quấn lấy tâm trí cô, khiến đầu cô đau như muốn vỡ tung.

Cô nhanh chống rửa mặt, xuống nhà toan ra ngoài, trong lúc vô tình lại thấy cửa thư phòng Phó Văn Anh ở cuối hành lang hé mở. Hứa Thấm tưởng bà ở nhà, đi qua chào một tiếng.

Đến nơi mới phát hiện không có ai trong phòng, chắc hẳn dì giúp việc quên đóng cửa rồi. Cô tiện tay đóng lại, bất ngờ phát hiện đã nhiều năm trôi qua nhnwg cách bài trí vẫn không hề thay đổi.

Lần cuối cô vào thư phòng Phó Văn Anh là khi còn niên thiếu. Nhìn thấy bàn sách gỗ lim, tấm thảm in hoa mẫu đơn nở rộ, hơi thở cô thoáng trễu nặng. Cô bỗng như thấy lại cảnh Mạnh Thấm thời thiếu nữ đứng cuối đầu nơi đó, nỗi sợ hãi khiến bắp chân thon thả khẽ run.

Phó Văn Anh lạnh mặt ngồi một bên.

Mạnh Thấm đi đến, nắm tay Phó Văn Anh, lí nhí gọi: “Mẹ...”

Phó Văn Anh hất tay cô ra: “Tôi không phhair mẹ cô. Tôi không có đứa con không vâng lời như cô!”

Cô không lên tiếng, chỉ run rẩy.

“Tôi đã từng nói với cô không được phép giao du với người ngoài. Cô không giữ mình trong sạch, muốn quen thằng đó, vậy thì không cần học hành nữa, nhà này cũng không cần trở về, sau này đừng gội tôi là mẹ nữa.”

Cô sững sờ thật lâu, lại hoang mang kéo tay bà: “Mẹ...”

Phó Văn Anh hất tay cô ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cuối cùng ra tói hậu thư: “Thấm Thấm, nếu con nghe lời, mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài du học, cho con cuộc sống tốt nhất. Nhưng nếu con cứ muốn làm bừa theo ý mình, không quan tâm đến gia đình này, mẹ sẽ đuổi con về Lương Thành, không bao giờ cho cn trở về Đế Thành nữa. Sau này, con không có bố mẹ, anh trai, không có gia đình. Dù con có đến trước mặt bố con hay anh con khóc lóc cũng vô dụng, mẹ nói được làm được.”

Cô ngây người, tay chậm rãi rơi xuống khỏi góc áo bà. Phó Văn Anh đứng dậy định bước đi. Cuối cùng cô khẽ nói: “Mẹ, con nghe lời mẹ.”

Hứa Thấm vẫn nhớ năm đó, cô bé kia im lặng đứng đấy, không buông một lời giải thích, cũng không hề rơi lệ, chỉ im lặng đón nhận hết tất cả.

Mà hình ảnh cô đứng yên, cô đơn, bất lực, trên đà bị vứt bỏ ấy giống hệt cô của thời thơ ấu, đứng ngoài phòng ngủ của bố mẹ, nhìn họ cãi vả đòi ly hôn, nói không cần cô. Đây đã trở thành nỗi ám ảnh không tài nào xóa nhòa trong ký ức cô.

Hứa Thấm đóng cửa phòng, đứng thẫn thờ chốc lát mới lẳng lặng đeo khẩu trang rời đi.

***

Khi Hứa Thấm đến cổng khu hoa viên Tông Lư, Tống Diệm đang đứng dưới tán cây xanh hút thuốc. Anh mặc chiếc áo khoác xám ôm người, trông gầy hơn bình thường chút ít.

Thấy Hứa Thấm, anh dụi tắt điếu thuốc.

Cô vẫn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, hỏi thăm: “Sao anh không đeo khẩu trang?” Hôm nay ô nhiễm rất nặng.

“Quên rồi.”

Hứa Thấm lấy một chiếc từ trong túi, đưa cho anh: “Em có mang một chiếc dự phòng.”

Tống Diệm nhận lấy, cúi đầu vừa đeo vừa hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Hứa Thấm lắc đầu.

Ánh mắt anh dừng trên hàng mày cô, hỏi tiếp: “Muốn ăn gì không?”

Còn ánh mắt Hứa Thấm thì dừng ở khẩu trang của anh: “Muốn ăn cháo.”

“Kiểu nào?”

“Cháo trắng thôi...không thêm gì cả.”

Ở khu này không bán cháo trắng.

Hứa Thấm nhớ ra: “Nhà em có nước và gạo.”

Hai người ăn ý cùng hướng về khu nhà, suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào, vào thang máy cũng chia ra đứng hai bên, cách nhau một khoảng. Ánh mắt đồng thời cố ý tránh né nhau, cho dù đối mặt cũng nhìn vào mũi hoặc môi, hiếm lắm mới giao nhau.

Vào nhà, Tống Diệm mở tủ bát ra, thấy một túi gạo mới tinh, liền hỏi: “Trong nhà không bật bếp nấu ăn bao giờ, sao còn mua gạo làm gì?”

“Bệnh viện phát.” Hứa Thấm đáp.

Tống Diệm hỏi: “Phát khi nào?”

“Quên rồi.”

Tống Diệm cúi đầu tìm hạn dùng trên bao: “Không bị quá hạn chứ?”

“Gạo làm sao quá hạn được?”

Tống Diệm thấy rõ ngày sản xuất: “Chưa quá hạn.”

Anh xách túi gạo kia ra ngoài, hỏi: “Có kéo không?” Thấy ánh mắt cô mờ mịt lại đổi ý, “...Dùng dao cũng được.”

Hứa Thấm tìm con dao đưa cho anh. Cô đưa nồi đến, anh múc một bát gạo đổ vào rồi mang nồi đi hứng nước.

Cô bối rối hỏi: “Vậy là đủ rồi hả?”

Tống Diệm nhìn cô. Hứa Thấm ngập ngừng: “Trông hơi ít.”

Tống Diệm đáp: “Nấu sẽ nở ra.”

“À...”

Tống Diệm vo gạo, đỏ nước rồi đặt lên bếp, nhưng bật lửa hai ba lần vẫn không lên lửa. Anh cúi đầu khom lưng, vừa thử bật bếp vừa hỏi: “Lần cuối em dùng bếp là khi nào?”

Hứa Thấm hơi mím môi, nói: “Chưa dùng bao giờ.”

Tống Diệm in lặng. Hứa Thấm muốn gỡ gạc, quay người tìm điện thoại di động: “Chắc bị hỏng rồi, em gọi điện thoại cho ban quản lý chung cư xem.”

“Đợi đã.” Tống Diệm ngăn lại. Anh ngồi xổm xuống, kéo tủ bát ra kiểm tra đường ống. “Chưa mở van.”

Anh vặn can rồi đứng dậy bật bếp, lửa lập tức bùng lên.

Hứa Thấm khen: “Lợi hại thật.”

Tống Diệm cạn lời.

Anh đâọ nấp nồi lại, lùi về sau một bước, dựa vào bàn bấp đợi nước sôi. Anh nhìn đăm đăm ngon lửa đang nhảy múa, hỏi: “Không ăn ở nhà bao giờ à?”

Hứa Thấm “ừm” một tiếng.

“Ăn cái gì? Gọi thức ăn ngoài sao?”

“Gọi thức ăn với ăn ở căng tin bệnh viện.” Cô cũng nhìn chăm chăm vào nồi. ‘Còn anh thì sao?”

“Trong đội có nhà ăn...Hôm được nghĩ thì mợ nấu cho ăn.”

“Mợ nấu ăn ngon mà.”

Tống Diệm “ừ” khẽ.

Qua vài giây im lặng, nồi cháo bắt đầu sôi ùng ục.

Hứa Thấm tiếp tục đề tài vừa rồi: “Thức ăn ở đội anh ngon không?”

“Cũng không tệ.” Tống Diệm đáp. “ Chỗ em thì sao?”

“Bình thường thôi, không ngon lắm.”

“Ừ, thức ăn trong quân đội rất ngon, chắc là hơn bệnh biện rồi.” Lúc nói lời này, Tống Diệm lơ đãng quay đầu liếc sang Hứa Thấm, Hứa Thấm cảm nhận đực hành động của anh, cũng quay đầu lại nhìn theo phản xạ. Ánh mắt hai người cứ thế giao nhau, chân thành và thẳng thắn vô cùng.

Trái tim cũng vô thức đập rộn rã.

Hôm nay, từ lúc gặp mặt đến giờ, họ luôn tránh né. Trong lúc bất chợt, ánh mắt lại chạm nhau.

Nước sôi sùng sục nhẹ nhàng đẩy nắp nồi lên rồi tràn ra bếp, để lại tiếng xèo xèo.

Tống Diệm dời mắt đi, đứng dậy nhấc nắp ra. Hứa Thấm cũng bất giác kề đến, nước cháo đang sôi dần dần hạ xuống, hạt gạo đã nở xoay tròn trong nồi, hương cháo loãng thơ ngào ngạt. Cô khẽ hít hà.

Tống Diệm hỏi: “Đói rồi à?”

“Vâng.”

“Chờ chút nữa.”

“Vâng.”

Tống Diệm dập nắp lại, lúc này đã có một đường trắng đục đóng trên thành nồi. Anh lùi về sau một bước, dựa vào bồn rửa bát. Hứa Thấm cũng theo sát anh, dựa vào bàn bếp. Hai người lẳng lặng chờ cháo sôi, nếu có thể mãi mãi chờ như vậy thì tốt biết mấy.

Cuối cùng, anh vẫn là người phá vỡ không khí yên lặng hư ảo này: “Hứa Thấm!”

“Vâng?”

“Em có nhớ những gì đã nói hôm qua không?”

Hứa Thấm rủ mắt, im lặng chốc lát: “Có cái nhớ, có cái không.”

“Ừ.” Tống Diệm hỏi tiếp. “Em đã nói em sẽ không đến tìm anh nữa, có nhớ câu này không?”

Hứa Thấm gật đầu: “Nhớ.”

“Bây giờ còn say không?”

“Không.”

“Vậy bây giờ cũng nói vậy sao?”

Hứa Thấm cúi đầu, giơ hai tay lên che đi phần nào gương mặt: “Em không biết.”

Lại là khoảng khắc tĩnh mịch ngắn ngủi.

“Nếu đổi lại là anh đến tìm em, em có thể chờ không?” Tống Diệm không đợi cô trả lời, nở nụ cười gượng gạo thoáng qua. “Không biết phải chờ đến khi nào. Anh cũng thấy ấm ức thay em.”

Tương lai không biết trước, cô sợ hãi, anh cũng rất áp lực.

Hứa Thấm buông tay ra, quay mặt nhìn sàn nhà phòng khách: “Tống Diệm, hiện tại em không biết nên làm thế nào, không biết yêu cầu anh ra sao và yêu cầu chính mình làm gì. Không biết làm sao đối mặt với anh, với gia đình. Em...”

“Anh biết em sợ, biết em không dám.” Giọng Tống Diệm ẩn chứa chút tự giễu.” Anh muốn nói với em, chỉ cần em đủ kiên định, chuyện sau này hãy để anh gánh vác. Chỉ cần em dám, anh có thể gánh vác hết. Nhưng anh biết, lời này là vô ích.”

Mắt Hứa Thấm thoáng chốc đỏ hoe, cô nhanh chóng quay mặt đi nơi khác, chớp mắt xua tan màn sương. Đúng vậy, cho dù anh có theo cô đối mặt với người nhà, cô vẫn sợ hãi, vẫn không dám. Đầu cân bên kia quá nặng, anh rất rõ điều này.

Giọng cô run run: “Là em không đủ dũng cảm.”

Tống Diệm lắc đầu, cười rất nhạt: “Nói thật, khiến em lâm vào tình cảnh thế này, anh cũng thấy áy náy.”

Chóp mũi Hứa Thấm đỏ ửng, khẽ cất lời: “Em biết, em biết anh tốt...” Cô không nói được nữa.

Tống Diệm lặng thinh, một lúc sâu mới hít vào thật sâu, bình tĩnh nói: “Điều anh có thể cam đoan là sẽ đối tốt với em, chăm sóc em mối ngày, tuyệt đối không phản bội, nhất định không lạnh nhạt, sẽ dốc hết sức xây dựng cuộc sống tốt đẹp cho em. Nhưng anh không thể cam đoan là phần tốt này có thể thỏa mãn yêu cầu của em, thỏa mãn yêu cầu của nhà em.”

Hứa Thấm không còn gì để nói cả, toàn bộ do dự, lo lắng, bất an của cô đều bị anh bóc trần.

“Anh biết em khó xử, cũng biết nếu ở bên anh em sẽ bị thiệt thòi. Anh hiểu hết chứ, nhưng mà...” Tống Diệm bỗng dừng lại, cuối cùng vẫn nói: “Em không thể cứ bất chấp tất cả xong vào cuộc đời anh như vậy nữa.”

Giọng anh bình thản. Rõ ràng sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh quyết định ấn xuống con dấu cuối cùng cho mối quan hệ của họ. “Ở bên nhau hoặc không gặp lại nữa. Em quyết định đi.”

Hứa Thấm đầu cúi gằm, môi mấp máy, rồi lại mím chặt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.