Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 19

Tống Diệm với mái đầu ướt đẫm mồ hôi và lấm lem tro bụi được đội viên kéo lên, ôm đứa trẻ quát: "Hứa Thấm!"

Hứa Thấm cấp tốc chạy xuống tầng một của nhà mình, nhào đến: "Đưa đứa bé cho em."

Tống Diệm giao thằng bé đã hôn mê vào tay Hứa Thấm, bản thân thì nhận lấy ấm nước từ tay Sách Tuấn, rót ừng ực vào miệng.

Hứa Thấm nhanh chóng kiểm tra cho đứa bé, không ngạt thở, hô hấp yếu ớt, chẳng qua bị ngạt khói ngất đi thôi. Cô nới cổ áo cậu bé, nhúng khăn ướt lau mặt và ngực cho nó rồi vội vã ôm nó đi ra ngoài, đến cửa còn quay lại hỏi: "Có thể dùng thang máy không?"

Sách Tuấn nói: "An toàn."

"Tốt." Hứa Thấm bế đứa bé đi xuống lầu.

Bên dưới, xe cứu thương và xe chữa cháy đỗ thành hàng dài, Hứa Thấm giao cậu bé cho đồng nghiệp, xe cứu thương nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Hứa Thấm quay trở về nhà mình, toán lính cứu hỏa lần lượt đi ra ngoài, chỉ còn vài người đang khom lưng cuốn ống nước. Dương Trì đi đến cười nói: "Cảm ơn chị nhé!"

Hứa Thấm hỏi: "Xong rồi sao?"

"Lửa dập rồi, cửa tầng dưới cũng đã phá được, bọn em xuống dưới kiểm tra một chút."

Tiểu Cát cũng hồ hởi: "May mà mượn được ban công nhà chị, nếu không không nhanh như vậy đâu." Cậu ta vừa nói vừa lau mồ hôi trên mặt.

Hứa Thấm thấy bàn tay cậu ta đỏ bừng, liền bảo: "Nếu ai bị thương, tôi sẽ kiểm tra giúp cho. Nhà tôi có hộp y tế."

Tiểu Cát sửng sốt, thoáng nhìn bàn tay mình rồi xua tay: "Không sao đâu, bọn em xuống làm việc trước đây."

Hứa Thấm không giữ lại, đám người lũ lượt ùa ra cửa.

Tống Diệm rời khỏi phòng khách, lúc đi ngang qua Hứa Thấm, anh nói ngắn gọn: "Cảm ơn."

Hứa Thấm lắc đầu.

Cả đội nhanh nhẹn rút lui. Phòng khách khi nãy còn ồn ào căng thẳng, phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Hứa Thấm đứng ở cửa, nhìn một vòng phòng khách rộng lớn, người đã đi hết, chỉ để lại căn phòng một đống hỗn độn nước và bụi bẩn. Ánh mặt trời chiếu lên sàn nhà ướt nhẹp, lấm bẩn, gai mắt cực kỳ.

***

Nhóm Tống Diệm xuống tầng kiểm tra lại tình hình hỏa hoạn rồi liên hệ với người quản lý. Quản lý còn đang trên đường trở về, Tống Diệm để hai đội viên ở lại xử lý nốt, sau đó rút quân.

Mọi người thu dọn đồ đạc xong, đi đến cửa thang máy chuẩn bị ra về thì Tống Diệm dặn: "Dương Trì, cậu theo Chỉ đạo viên kiểm kê thiết bị. Sau khi trở về, Tiểu Cát viết báo cáo. Tôi ở lại, lát nữa sẽ đi."

Dương Trì chưa kịp hiểu: "Tiểu Phi và  Lão Giang ở lại đây là đủ rồi. Đội trưởng, về nghi ngơi sớm một chút đi."

"Tôi lên tầng trên một chuyến."

Dương Trì hoang mang: "2701 á? Làm gì thế ạ?"

"Làm nhà người ta lộn xộn cả lên, dù gì cũng phải giúp dọn dẹp một tay chứ!"

"Cũng đúng. Anh, để em đi với, dọn phụ một tay."

"Không cần đâu, một mình tôi là đủ rồi, thêm người chỉ tổ phiền phức."

"Sao lại phiền được. Anh, em làm việc nhanh nhẹn lắm..."

Sách Tuấn với tay ra khỏi thang máy, lôi cổ áo Dương Trì kéo vào trong, tay kia ấn nút đóng cửa, hất cằm với Tống Diệm: "Đi đi."

Tống Diệm quay người chạy lên cầu thang bộ, sải vài bước đã đến cửa nhà Hứa Thấm. Cửa đang mở, bên trong vang lên tiếng nước chảy. Anh đi vào trong, ló đầu nhìn dáo dác. Phòng khách bừa bãi, không có một ai.

Hứa Thấm cầm khăn đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Tống Diệm liền lấy làm lạ: "Anh để quên đồ gì à?"

"Không." Tống Diệm nhìn sàn nhà. "Mượn ban công nhà cô nên đến dọn dẹp."

Hứa Thấm không từ chối.

Tống Diệm cởi đồ bảo hộ ra, quăng ở sảnh rồi cởi giầy đi thẳng vào phòng vệ sinh, nhìn lướt một vòng: "Giẻ lau ở đâu?"

"Không có."

Tống Diệm quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hướng xuống: "Dùng khăn bông sao?"

Hứa Thấm khẽ nắm lấy chiếc khăn, hắng giọng: "Chỉ có cái này thôi."

Tống Diệm á khẩu nhìn cô hồi lâu mới lắc đầu, vừa thấy bất lực vừa có chút buồn cười: "Cái này được tích sự gì. Chờ chút." Nói xong, anh đi ra ngoài.

Hứa Thấm hỏi với theo: "Anh đi đâu thế?"

Tống Diệm đang khom lưng xỏ giày, nghe thấy thế liền quay đầu lại: "Đi mua đồ lau nhà." Rồi đứng thẳng lên. "Nhà cô còn thiếu gì, tôi mua hết một lượt luôn. Chổi, nước lau nhà, giẻ lau..." Nói đoạn bèn khựng lại nhìn vẻ mặt cô, "Đều không có?"

Hứa Thấm co mấy ngón tay lại, đưa lên môi ho khan: "Vâng."

Tống Diệm nghẹn lời.

Anh quay người rời đi, hành lang truyền đến một tiếng "ting", thang máy đã đến.

Hứa Thấm chạy ra cửa nhìn với theo, anh đã vào thang máy đi xuống rồi. Cô quay về, thấy bộ đồ bảo hộ nằm chỏng chơ dưới đất, to đùng, dày cộm, bên ngoài cáu bẩn, bên trong thì bốc mùi mồ hôi.

Cô đi ra ban công nhìn xuống, chốc lát đã thấy Tống Diệm rảo bước đi ra khỏi tòa nhà, bóng dáng biến mất ở khúc cua.

Ngày đầu tiên của tháng Mười một, cây bạch quả dưới lầu đã vàng ươm, cảnh thu tiêu điều, gió rét thổi thốc từng cơn quét qua ban công. Hứa Thấm bèn trở vào nhà. Không lâu sau, Tống Diệm đã trở về, một tay cầm cây lau nhà, một tay xách túi nhựa to đùng.

"Nhiều vậy sao?" Hứa Thấm đi qua xem, có tận mấy chiếc giẻ lau đủ mọi màu sắc, giẻ lau bình thường cũng có, còn cả nước lau nhà, chất tẩy rửa, bàn chải,... Ngay cả túi đựng rác cũng có vài cuộn.

Cô hơi nhíu mày hỏi: "Anh mua nhiều như vậy làm gì?"

Tống Diệm xắn tay áo lên: "Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à?"

Hứa Thấm câm nín.

Tống Diệm "hừ" một tiếng: "Chỗ của cô chẳng giống nhà ở chút nào cà." Nói xong, anh xách cây lau nhà vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa qua.

Tiếng nước ào ào, Hứa Thấm đứng thừ người trong chốc lát mới lấy từ trong túi nilon ra một cái giẻ lau lớn, đi vào phòng vệ sinh theo anh.

Tống Diệm mở vòi nước, xả đi xả lại cây lau nhà, thấm ướt miếng giẻ. Hứa Thấm cũng đi đến bồn rửa tay, vò chiếc giỏ lau.

Tống Diệm cúi đầu nhúng ướt cây lau nhà, mắt nhìn thắng hỏi bâng quơ: "Giọng sao thế?"

"Cảm." Hứa Thấm đáp.

"Ừ."

Tiếng nước vẫn chảy ào ào. Qua hồi lâu, Tống Diệm lại hỏi: "Hết chưa?"

Hứa Thấm gật đầu: "Đỡ rồi."

"Ừ." Anh tắt vòi nước, vắt cây lau nhà rồi đi ra ngoài.

Hứa Thấm cũng vắt khô giẻ lau, đi theo.

Tống Diệm đang lau sàn ban công, thân hình anh cao lớn, lại khỏe mạnh, chỉ đẩy hai cái, cả cái ban công to đùng đã được lau sạch. Nếu đổi lại là thím lao công, lau trước lau sau ít nhất cũng phải tốn cả buổi.

Hứa Thấm cầm giẻ đến lau lan can. Tống Diệm vừa mới quay người đẩy cây lau nhà ở góc xong, chuẩn bị rút tay lại thì đụng phải Hứa Thấm, chân cô mắc vào giẻ của cây lau nhà, trượt dài.

Tống Diệm nhanh tay nắm lấy cánh tay Hứa Thấm lôi lại, cô hoảng sợ đứng vững, tim đập thình thịch.

Tống Diệm buông cô ra: "Cẩn thận một chút." Rồi tiếp tục lau sàn.

"À." Hứa Thấm thở hắt một hơi, đi đến lan can chuẩn bị lau nước đọng và tro đen trên đấy.

Tầng cao gió thổi ào ạt khiến người cô run rẩy. Tống Diệm bỗng với tới giành lấy miếng giẻ trong tay cô.

"Vào trong đi, bên ngoài gió lớn." Lúc anh nói lời này, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.

"Em có thể..."

"Bị cảm nặng thêm, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy." Tống Diệm gằn giọng.

Thế là Hứa Thấm quay vào trong nhà, tiếng Tống Diệm chà lau sàn vẫn quanh quẩn bên tai.

Cơn gió bấc rét như cắt ngoài kia vốn dĩ bao phủ lấy cả căn nhà, giờ đóng cửa lại, bên trong liền ấm áp.

Tống Diệm đang lau thành lan can đã bị nhóm lính cứu hỏa giẫm đen thui ngoài kia. Hứa Thấm thấy giẻ lau trên tay anh cũng bẩn cả rồi, liền lấy cái mới trong túi ni lông, đến chỗ vòi nước xả ướt rồi kéo cửa he hé, đổi giẻ lau cho anh. Anh nhận tấm giẻ sạch, đưa tấm giẻ bẩn cho cô đi vò sạch.

Anh làm việc rất nhanh nhẹn, dù quét dọn vệ sinh cũng vô cùng chú tâm, ban công nhanh chóng được xử lý sạch sẽ.

Tống Diệm trở vào nhà, đóng cửa lại, đi đến nhà vệ sinh xả giẻ lau, tiếp tục trở ra lau dọn phòng khách đầy nước đọng và dấu chân. Lúc đẩy cây lau nhà đến sô pha, anh không cẩn thận đẩy trúng bàn trà làm rơi tấm thẻ. Tống Diệm nhặt lên, là thẻ căn cước của Hứa Thấm. Ánh mắt anh dừng trên đó một giây, sau lại thả về chỗ cũ.

Hứa Thấm không chịu ngồi không, dùng ấm nước mới đun một bình nước.

Thời gian chậm chạp trôi đi, mọi việc tự nhiên vô cùng. Hai người không ai nói với ai câu gì, căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng giẻ lau vút qua sàn nhà và tiếng ấm đun nước kêu ro ro.

Phòng bếp của Hứa Thấm là kiểu mở, lúc cô quay đầu lại trùng hợp trông thấy cây lau nhà vừa kéo sạch một vệt qua vũng nước giữa phòng khách, để lại một đường sáng loáng dưói ánh sáng. Cô lơ đãng nheo mắt, nhìn bóng dáng Tống Diệm hòa trong ánh nắng vàng của ngày thu.

Cô đứng bên này pha trà, anh đứng bên kia lau nhà. Khoảnh khắc đó, trí nhớ như dừng lại để lưu giữ hình ảnh tươi đẹp ấy. Sau phút bần thần, cô nhận ra đây là một buổi chiều mùa thu rất yên ả, một ngày hết sức bình thường, hệt như những ngày đã qua.

Khi nước sôi, Tống Diệm đã lau sạch phòng khách, cây lau nhà và giẻ lau đều được giặt sạch, đặt ngay ngắn trong phòng vệ sinh.

"Uống tách trà đi." Hứa Thấm đổ nước sôi vào cốc thủy tinh, lá trà dập dờn quay mòng, màu xanh nhàn nhạt dần dần lan tòa khắp cốc. Cô ngước mắt nhìn anh. "Đổ nhiều mồ hôi, cần bổ sung nước."

Cô lần lượt rót đầy ba cốc nước, đặt một hàng lên bàn bếp. Ấm đun nước ở một bên đã trống rỗng.

"Nước còn hơi nóng, anh ngồi chờ lát đi."

Tống Diệm đáp: "Người tôi bẩn, không ngồi đâu."

Hứa Thấm khá lúng túng, thế nhưng anh lại bình thản đến lạ. Quần anh dính đầy vết bẩn do lăn lộn trong đám cháy, không còn chỗ nào sạch sẽ. Đứng trong căn phòng đã được lau chùi sạch bong kin kít trông khá chói mắt.

Cô dời ánh mắt đi, chỉ chiếc ghế nhỏ bên bàn bếp: "Ngồi ở đây đi, lát nữa em lau một chút là sạch rồi."

Tống Diệm nghĩ ngợi giây lát rồi đi qua ngồi xuống.

Ba cốc nước vẫn bốc hơi nghi ngút, mãi không chịu nguội, hai người chỉ im lặng chờ đợi.

Hứa Thẩm lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: "Anh có bị thương ở đâu không? Em xử lý giúp cho."

Tống Diệm nhìn thoáng qua tay mình: "Không."

"Cổ tay thì sao? Chắc bị xước da rồi."

Tống Diệm khẽ khựng lại, ngước mắt nhìn cô, ngay chính bản thân anh cũng không phát hiện ra cổ tay mình bị trầy xước, chắc là do lúc quấn dây thừng bị cọ vào rồi.

Hứa Thấm thản nhiên đi lấy hòm thuốc đến. Tống Diệm vươn tay đặt lên bàn. Cô xử lý qua loa cho anh, đang bôi thuốc thì chợt hỏi:

"Công việc của anh bận lắm không?"

"Cũng được." Tống Diệm đáp. "Mỗi ngày đều có đủ việc lớn nhỏ." Anh ngừng lại chốc lát mới nói tiếp. "Không bận bằng cô."

"Tại em bị điều chuyển sang khoa Cấp cứu, nếu không sẽ không bận như vậy. Hơn nữa..." Hứa Thấm liếc nhìn anh. "... Công việc của em không nguy hiểm như của anh."

Anh khẽ "hừ" một tiếng: "Tôi thấy việc của cô cũng khá nguy hiểm đấy chứ!"

Hứa Thấm biết anh đang ám chỉ vụ kim tiêm kia, cô dán băng lên cổ tay anh: "Xong rồi."

Ba cốc nước đã không còn bốc hơi nghi ngút nữa, miệng cốc cũng đọng lại vài giọt nước. Tống Diệm bê lên, lần lượt uống một hơi cạn sạch, đưa mu bàn tay quệt môi: "Cảm ơn."Anh không nấn ná ở lại, lập tức đứng dậy rời đi. Cô tiễn anh ra cửa.

Tống Diệm đến sảnh, nhặt bộ đồ bảo hộ mới phát hiện dưới đất vẫn còn vết bẩn. Anh nói: "Cô tự lau sạch được không?"

"Em làm được."

"Ok." Nói rồi, anh đi ra ngoài.

Hứa Thấm tựa vào khung cửa nhìn bóng lưng anh, đáy lòng bỗng dậy lên một giọng nói: "Chúng ta có thể ở bên nhau được không?"

Thang máy "ting" một tiếng, cửa mở ra, Tống Diệm bước vào quay người nhấn số tầng, sau đó nhìn thẳng về phía cô. Hứa Thấm, cũng nhìn anh, đáy lòng vẫn âm vang giọng nói đó: "Tống Diệm, chúng ta có thể ở bên nhau không?"

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thốt ra được thành lời, cửa thang máy đóng lại, che đi tầm nhìn của hai người. Hành lang khôi phục vẻ vắng lặng, van tiếp nước vẫn còn nguyên như mới, như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

***

Hứa Thấm đóng cửa lại, nhìn vết tro bẩn trên sàn rồi nhìn phòng khách sạch bong kin kít, bất chợt cảm thấy nơi này yên tĩnh đến mức khiến cô ngạt thở. Cô nắm chặt tay mình, đi đến sô pha ngồi xuống, tư thế ngồi thẳng tắp, tay càng siết chặt hơn.

Rồi bỗng nhiên, cô đứng phắt dậy, chạy ra kéo cửa sổ sát đất, mặc cơn gió lạnh thổi thốc vào. Cô nhào đến lan can, gọi vọng xuống bên dưới: "Tống Diệm!"

Tiếng hét của cô khiến đám chim trên cây bạch quả vàng ruộm sợ hãi đập cánh bay đi. Người đàn ông mặc đồ cứu hỏa đi trên con đường mòn trong cảnh thu hiu quạnh dừng lại, ngước đầu lên nhìn.

Hứa Thấm không thấy rõ vẻ mặt anh, định há miệng hô tiếp nhưng cơn gió rét đột ngột ập đến như một bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ họng cô.

Cô dừng lại hít sâu một hơi: "Ngày mai, anh được nghỉ phải không?"

Một giây, hai giây, thế giới tĩnh lặng. Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Diệm quay người bỏ đi.