Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 10

Dòng nước vẫn chảy xiết nhưng chỗ Hứa Thấm đang đứng khá nông, không đến nỗi bị cuốn đi.

Tống Diệm cụp mi nhìn lướt qua cô rồi ngay lập tức dời mắt đi chỗ khác. Anh thở hổn hển, cả người mệt lả, tâm trạng cực kỳ tệ hại.

Lúc này, lại có thêm vài chiếc xe nối đuôi nhau trôi xuống hầm chui, Tống Diệm văng tục mấy câu, hỏi thăm đủ lượt tổ tông mười tám đời của từng chủ xe. Thế nhưng, anh vẫn tiến lên kiểm tra từng chiếc một, may mà bên trong không có ai cả.

Tống Diệm kiểm tra xong bèn đi dựng biển cảnh báo. Hứa Thấm nhìn thấy cánh tay anh toàn là máu, bấy giờ mới nhớ ra anh bị cửa kính vỡ cứa phải lúc đỡ cô ra khỏi xe.

"Tay anh bị thương kia!" Hứa Thấm đi về phía Tống Diệm, cùng lúc đó, có tiếng báo cáo vang lên từ chiếc bộ đàm bên người anh: "Đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn ở khu Hồ Thu Thủy, có ba người bị thương đang mắc kẹt bên trong xe..."

Tống Diệm quay lại nhìn Hứa Thấm. Cô đứng lặng trong cơn mưa xối xả, khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy. Anh quét mắt kiểm tra từ đầu đến chân cô theo đúng thông lệ, xác nhận cô không sao, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, bèn xoay người rời đi.

"Anh có biết người trong xe là em không?" Hứa Thấm ở phía sau vẫn cố chấp hỏi.

Tống Diệm khựng lại, nhung anh không trả lời. Tiếng bộ đàm lại vang lên, song anh cứ thế trầm mặc.

Hứa Thấm không cản trở nữa, chỉ nhìn anh sải bước rẽ qua một khúc quanh, cuối cùng biến mất.

Di động của cô ngâm nước nên đã tắt lịm rồi. Có điều không cần mở máy cô cũng biết người ờ bệnh viện đang ráo riết gọi cô cho mà xem. Do xảy ra thiên tai nghiêm trọng nên chính phủ ra kế hoạch khẩn cấp, dù là khoa Cấp cứu hay phòng Khám bệnh, tất cả các bác sĩ đều phải luân phiên túc trực.

Bây giờ không thể vớt chiếc xe kia ra khỏi đây được rồi, cũng may bệnh viện không xa, chỉ mất khoảng hơn mười phút đi bộ, thế là cô bỏ xe lại, lập tức quay về bệnh viện.

Lúc Hứa Thấm tới nơi đã là gần mười hai giờ đêm. Đại sảnh khoa Cấp cứu chật cứng bệnh nhân ướt sũng như chuột lột. Ba, bốn cô lao công thay nhau lau dọn cũng không chống đỡ được đoàn quân đến cầu cứu bác sĩ. Một giây trước, sàn nhà vừa được lau sạch thì ngay sau đó đã nhớp nháp trở lại.

Tiểu Nam đang vội vàng rảo bước qua lại, nhìn thấy Hứa Thấm thì sợ hết hồn: "Bác sĩ Hứa, sao trông chị nhếch nhác thế này? Ngã xuống nước à?"

"Ừ bị ngã, không sao đâu. Tôi đi sửa soạn, lát sau sẽ quay lại. Đúng rồi, cầm điện thoại đi sấy giúp tôi với, không biết có dùng được nữa hay không."

"Đưa cho em nào."

Hứa Thấm vào phòng tắm của bệnh viện dội qua loa, thay đồ dự phòng rồi trở lại sảnh cấp cứu, cùng đồng nghiệp xử lý các ca bệnh cứ thế nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.

Cơn mưa tầm tã dội xuống suốt đêm, đèn của khoa Cấp cứu cũng bật thâu đêm suốt sáng.

Trong lúc thiên tai ập đến, dưới ánh đèn đường mờ tối ở khắp các ngõ ngách của thành phố, cảnh sát giao thông, cảnh sát vũ trang, đội phòng cháy chữa cháy, đội cứu hộ, đặc công, nhân viên y tế... vẫn luôn túc trực không ngừng không nghỉ.

Họ đã và dang dốc hết sức mình bảo vệ thành phố này.

Mãi đến rạng sáng, lượng mưa mới ngớt dần. Không còn thấy người bị thương được đưa tới bệnh viện nữa. Cuối cùng, các bác sĩ y tá cũng có thời gian để thở.

Hứa Thấm vừa bước ra khỏi phòng Cấp cứu, đi qua hành lang đã thấy ngay mấy đồng nghiệp ngồi vạ vật dưới đất, ngủ mơ màng. Trong hành lang yên tĩnh, ánh đèn chói mắt, cô im lặng cất nhẹ bước chân về phía nhà vệ sinh, rửa tay những ba lần, sau đó ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hõm sâu của mình phản chiếu trong gương.

Cô trở lại phòng làm việc, thấy hơi khát mới nhớ ra đã hơn mười giờ qua, mình chưa uống một giọt nước nào, liền rót một cốc nước ấm, cầm theo ra đứng cạnh cửa sổ.

Ngoài kia, vẫn còn mưa phùn lất phất rơi. Ánh sáng ban mai le lói phía chân trời, cả con đường trước mặt là một đống hỗn độn, cây đổ xe lật, giấy rác trôi lềnh phềnh khắp nơi.

Bốn rưỡi sáng, nhân viên vệ sinh bắt đầu đi thu nhặt rác rưới, quét dọn thành phố. Từng đội cứu hộ dầm mưa dời từng chiếc xe về bãi đỗ, di dời đám cây đổ ngã, dẹp gọn những vật cản nằm la liệt trên đường. Bóng dáng những người đàn ông mặc đồng phục màu cam qua lại trong màn mưa mù mịt như những con thoi.

Hứa Thấm nhớ đến Tống Diệm, hồi tưởng lại cảnh anh dốc sức đẩy chiếc xe lên khỏi vùng nước sau, đập vỡ kính chăn gió rồi cứu cô ra khỏi xe.

Đêm qua, có không biết bao nhiêu cuộc điện thoại gọi cầu cứu, hằng hà sa số địa điểm cần cứu viện và hàng loạt nhân viên cứu hộ phải ra quân. Thế mà thật trùng hợp, anh lại tới đó cứu cô.

Hứa Thấm uống hết cốc nước liền vào phòng nghỉ ngơi. Khoảng ba mươi phút nữa là đến ca trực của cô rồi.

Đêm qua, trong nhóm bệnh nhân tới cấp cứu, có quá nửa là vì tai nạn giao thông và bị đuối nước; còn đến ban ngày thì chủ yếu là cảm sốt do thời tiết thay đổi đột ngột.

Hứa Thấm bận rộn đến nỗi tối tăm mặt mũi, đến khi nhận ra hết ca trực đã là sáu giờ chiều. Lúc giao ca, cô gần như không còn sức mà lê bước nữa. Bây giờ, xe của cô có khi vẫn còn đang chết gí ở dưới hầm chui cũng nên. Cô bèn gọi điện thoại cho Tiêu Diệc Kiêu, nhờ anh thuê xe kéo đến cứu hộ, còn mình thì tự bắt xe về nhà.

Trên đường về, bác tài xế nghe thời sự trên radio: "Trận mưa đêm qua đã khiến chín khu vực quan trọng trong thành phố và ba quận huyện đều rơi vào tình trạng ngập úng nặng nề, gây tổn thất về kinh tế, ước tính lên đến chỉn tỷ một trăm mười triệu tệ..."

"Cơn mưa hôm qua thật là khủng khiếp hết biết. Chỗ nào cũng ngập lênh láng như sông. Chỉ khổ cho mấy anh cảnh sát và đội cứu hộ, phải nói là cực chết được ấy chứ! Sáng nay, lúc tôi ra khỏi cửa đã gặp một đội cứu hỏa vừa hoàn thành nhiệm vụ. Ai cũng ướt nhẹp, đụng đâu nằm đấy, ngủ la liệt trên đất. Quần áo dính đầy bùn, lá cây, gỗ mục... Ôi thôi, cái gì cũng có. Có người mặt mũi chân tay còn chảy máu ròng ròng nữa kìa..." Bác tài xế cảm thán.

Hứa Thấm không tiếp chuyện, chỉ tự hỏi không biết có phải bác ấy đã chạm mặt đội của Tống Diệm hay không.

Có lẽ đúng, mà cũng có lẽ là không. Ở nơi thành thị rộng lớn này, có biết bao con người cũng như Tống Diệm, sao có thể trùng hợp đến thế được.

***

Chính vì có nhũng người hi sinh quên mình nên chỉ trong vòng một ngày, mọi thứ đã khôi phục lại gần như cũ. Cho đến buổi tối ngày hôm sau, từng nẻo đường xuôi ngược, từng ca cấp cứu vội vã, từng cửa tiệm tấp nập, từng mảnh đời hối hả đã trở lại quỹ đạo vốn có.

Thành phố phương Bắc này tựa như một cỗ máy khổng lồ chuyển động với tốc độ chớp nhoáng, chỉ dừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại kiên định lao nhanh về phía trước.

Sau trận mưa ấy, nhiệt độ giảm xuống khá nhiều. Ban ngày còn bình thường, ban đêm ra ngoài nhất định phải mang theo áo khoác mới chịu nổi.

Xe Hứa Thấm đã hỏng, Mạnh Hoài Cẩn mua luôn cho cô một chiếc khác, nhưng một tuần sau mới được lấy xe. Bởi vậy, Hứa Thấm phải bắt taxi đi làm năm ngày liên tiếp. Thu mình ở ghế sau, cô lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố lướt qua ngoài cửa sổ. Bất chợt khi cơn gió rét rít gào luồn vào làm cô rùng mình, cô lại nhớ đến Tống Diệm, nhớ đến cảm giác yên binh và hơi ấm khi được ngà vào lòng anh trong cơn mưa tầm tã cùa mấy ngày trước.

Đến thứ Sáu, Hứa Thấm nhờ vào mối quan hệ nên lấy được lịch làm việc của đội Tống Diệm. Họ được quản lý theo chế độ quân đội, tuy có ca kíp nhung các quân nhân chưa lập gia đình dù không trực ban vẫn phải tham gia huấn luyện trong doanh trại, sinh hoạt tại ký túc xá của quân doanh, bất kể ngày đêm đều không được phép ra ngoài. Mỗi tháng một lần, anh được nghỉ ba ngày liên tiếp, có thể về thăm nhà nhưng không được rời khỏi nội thành, bất cứ lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh.

Hứa Thấm cúp điện thoại, đứng cạnh cửa kính sát đất gần ban công, ngắm nhìn con phố Ngũ Phương dưới kia.

Năm rưỡi chiều, mặt tròi đỏ như hòn lừa ngả về tây, những tòa cao ốc đổ bóng lên phố Ngũ Phương, cắt dãy nhà ngói đỏ lọt thỏm bên dưới thành từng mảng sáng tối đan xen.

Cô lẳng lặng chờ đợi. Mấy phút sau, có tin nhắn gửi đến. Là lịch nghỉ phép của Tống Diệm. Tính ra hôm nay đã là ngày cuối cùng trong đợt nghỉ phép của anh rồi.

Hứa Thấm quyết định ra ngoài một chuyến.

Mới có sáu ngày ngắn ngủi mà đã bước hẳn sang một mùa mới. Từng phiến lá cây trong công viên dưới lầu bắt đầu ngả sắc vàng. Hứa Thấm vòng qua lối cổng sau của khu cư xá, men theo con đường lát đá cuội đằm mình giữa những bồn hoa kéo dài tít tắp đến tận phố Ngũ Phương.

Cô hòa vào dòng người, đi giữa ráng chiều đỏ rực và bóng râm của những tòa nhà chọc trời, cứ thế lướt qua cửa hàng may, cửa hàng hương liệu, tiệm cắt tóc,... rồi đến cuối con đường nơi có một gốc hoa quế đang tỏa hương thơm ngát.

Rẽ vào con ngõ nhỏ, cô đi tới sân viện của nhà họ Địch. Cánh cổng chính khép hờ, Hứa Thấm lách qua khe cửa, men theo giọt nắng lăn tăn trên bức tường xây theo kiểu bình phong ngoài cổng. Cô đi vòng qua nó, bước vào sân. Vào khúc giao mùa cuối hạ đầu thu, những bông hoa tử đằng úa tàn rơi đầy khoảnh sân trước cửa gian phòng phía tây.

Cửa phòng chính khóa chặt, cậu mợ anh đi vắng cả rồi. Hứa Thấm giẫm lên những cánh hoa tử đằng trải trên mặt đất, cảm giác mềm mại êm ái như bước lên tấm thảm nhung.

Cô vén những chuỗi quả non đung đưa trên tấm rèm mang tên tử đằng, rẽ vào lối hành lang, đi về gian phòng phía tây yên ắng ấy.

Hứa Thấm đứng im một giây, giơ tay định gõ cửa. Nhưng cô còn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì từ bên trong vọng tới tiếng bước chân vững chãi, nhanh nhẹn của người đàn ông. Có tiếng ai túm lấy chùm chìa khóa trên bàn, một giây sau đó, cánh cửa bị kéo ra.

Tống Diệm hơi cúi đầu, một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại đút chùm chìa khóa vào túi quần, vừa định bước qua ngưỡng cửa thì bắt gặp Hứa Thấm đang đứng chắn trước mặt.

Anh giật mình lùi về phía sau, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Anh khẻ nhếch môi, liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi cười chế giễu: "Lại thuận đường đến đấy sao?"

Hóa ra anh đã biết chuyện cô tìm đến tận doanh trại của anh rồi.

Hứa Thấm nhìn thẳng vào mắt anh: "Không phải thuận đường, là em cố ý tới đây."

Tống Diệm lạnh nhạt: "Có chuyện gì không?"

Hứa Thấm nhỏ giọng: "Lần trước, anh đã cứu em. Em đến để cảm ơn anh."

Tống Diệm nhìn cô giây lát, ánh mắt ngập tràn vẻ mỉa mai. Anh ngậm lấy điếu thuốc: "Đến đây chỉ để nói cảm ơn thôi hả?"

Anh sải bước qua ngưỡng cửa, khép cánh cửa lại. Hứa Thấm không chịu lui về sau, khoảng cách giữa hai người lúc này đã gần trong gang tấc. Lồng ngực của anh chạm vào người cô, Hứa Thấm rủ mắt, nhìn chăm chú vào từng đường nét cơ thể ẩn hiện dưới chiếc áo phông mỏng của anh, lặp lại lần nữa: "Vâng, đến để cảm ơn anh."

Tống Diệm ngả người tựa vào tường, khinh khỉnh nhìn xuống cô, cất giọng trầm thấp: "Vậy cô nói xem, cô muốn cảm ơn tôi thế nào?"

Hứa Thấm không ngờ anh sẽ nói vậy, ngẩng phắt đầu lên, có chút gấp gáp: "Cảm ơn anh thế nào à? Anh muốn sao cũng được."

Tống Diệm nhìn xoáy vào cô, suy nghĩ chốc lát rồi thắng người dậy, để cơ thể to lớn của mình áp sát vào người cô. Ngón tay kẹp điếu thuốc của anh mơn trớn cổ cô, khiến cô cảm thấy như thể có một dòng điện râm ran luồn lách khắp người mình.

Cô sững sờ, không dám cử động dù chỉ một cái chớp mắt, vết chai thô ráp trên ngón tay anh trượt trên cần cổ mịn màng như bạch ngọc của cô. Anh cúi đầu kề sát tai cô, khàn giọng hỏi: "Tôi muốn gì cũng được hết?"

Tim Hứa Thấm như lỡ nhịp: "Anh cứ nói đi."

"Tôi muốn cô lấy thân báo đáp, được chứ?" Hai ngón tay anh khẽ vuốt ve cằm cô, mùi thuốc lá nồng đậm phả thẳng vào khoang mũi cô.

Hứa Thấm chỉ cảm thấy đôi chân mình bủn rủn, cứ thế mím chặt môi không đáp lời.

Tống Diệm hơi nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú. Giây sau, anh bất chợt cười khẩy, ánh mắt say đắm khi nãy bỗng lóe lên vẻ khinh miệt: "Nếu cô gái nào được tôi cứu cũng muốn lấy thân báo đáp thì tôi đã chết khô từ lâu rồi, còn tới lượt cô nữa à?"

Anh đứng thẳng dậy, khẽ hất cằm Hứa Thấm sang một bên. Cô vẫn im lặng, không nhúc nhích.

Tống Diệm đặt điếu thuốc lên môi rít một hơi, phả làn khói dài phất phơ dưới ánh trời chiều xanh lam. Anh nhìn cô, gằn giọng: "Quá tự tin rồi đấy! Cô tưởng bao nhiêu năm trôi qua mà ông đây vẫn còn nhớ thương cô, vẫn khao khát muốn ngủ với cô chắc?"

Anh nói thật nặng lời, chẳng hề nể nang gì cả. Dù có là người lạnh nhạt như Hứa Thấm cũng không khỏi tái mặt. Cô khẽ cứng rắn lắc đầu: "Tống Diệm, anh đừng nói chuyện với em bằng giọng điệu đấy."

Tống Diệm vẻ mặt vừa chán ghét vừa phiền não, cất cao giọng: "Con mẹ nó, thế cô vẫn còn muốn tôi khách khí gọi cô một tiếng Mạnh đại tiểu thư à?"

Anh vừa dứt lời, cả căn tứ hợp viện yên ắng hẳn đi, dường như nghe được cả tiếng kim rơi.

Hứa Thấm nhìn thẳng vào anh, hốc mắt đỏ hoe.

Tống Diệm mím chặt môi, không nói tiếp nữa. Anh quay đầu nhìn chiếc ghế gỗ trong viện, gương mặt đanh lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dần dần, ánh mắt anh lại toát lên vẻ lạnh lùng, đang định nói mấy lời quá đáng hơn nữa thì lại bắt gặp giọt nước mắt long lanh đang chực trào trên mi cô.

Tống Diệm cau chặt mày, nghiến răng, chán ghét chỉ thẳng vào cô, cảnh cáo: "Giữ lại mấy giọt nước mắt cá sấu ấy đi! Mẹ kiếp, cô đừng giở trò này với tôi."

Anh biết rõ cô có thể dễ dàng biến mình thành một người lạnh lùng vô tình, hoặc dịu dàng, hoặc yếu đuối tùy từng mục đích bất cứ lúc nào.

"Có nghe thấy không hả?" Anh lại quát thêm lần nữa.

Hứa Thấm ương bướng hếch cằm nhìn anh, nước mắt vẫn cứ ngân ngấn nơi khóe mi.

Tống Diệm hận không thể xé nát gương mặt cô. Anh bước nhanh về phía cô, hung tợn túm lấy cổ áo, áp cô lên cây mà mắng: "Bớt làm bộ làm tịch đi!"

Hứa Thấm cắn chặt răng, vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn anh như đang thi xem ai gan lì hơn. Một giây sau, giọt nước mắt to như hạt đậu của cô không kìm nổi, cứ thế tí tách vỡ thành cánh hoa trên mu bàn tay anh.

Anh như bị bỏng, đột ngột buông cô ra, lập tức lui về phía sau một bước.

Hứa Thấm được thà lỏng, dựa trên thân cây, chiếc áo đã có phần nhăn nhúm.

Hai người cứ thế đứng chết lặng trong căn tứ hợp viện yên tĩnh buổi đầu thu, không ai nhìn ai, cũng không ai nói thêm một câu nào nữa.

Ánh nắng chiều hắt qua tán cây tử đằng, tạo thành những vệt loang lổ trên khuôn mặt hai người.

Cuối cùng, Hứa Thấm run run nói khẽ: "Tống Diệm, chúng ta làm lành đi."

Khuôn mặt anh ngược nắng, nhìn không rõ biểu cảm. Có tiếng “tít tít” phát ra từ di động của anh, là tiếng chuông báo thức.

Đã đến giờ anh phải về đơn vị rồi. Tống Diệm không buồn ngoảnh lại, bước thẳng xuống bậc thềm, sải bước qua sân viện ra khỏi cổng.

“Tôi đã quên cô từ đời tám hoánh nào rồi!”