Trời mưa như trút khi nàng từ Carmel trở về San Francisco. Ở Carmel cũng mưa to. Tom trông thật xanh xao và không thể ăn được nhiều, nhưng bác sĩ nói anh vẫn ‘bình thường”
Nàng bước vào nhà, thở dài khoan khoái, mới chỉ bốn giờ hai mươi. Tygue học đến năm giờ mới về. Không thấy bóng dáng chiếc Ferrari đâu. Thật may mắn, không phải giải thích, xin lỗi, trò chuyện để lấp liếm sự lo lắng và nỗi phiền muộn. Thật khó đối diện với Nick sau mỗi lần như vậy. Anh cũng ghét thế! Nhưng anh luôn luôn thấy rõ mọi điều.
Nàng bỏ đôi giày ướt, treo dù rồi lại thở dài, ngồi xuống chiếc bàn trong nhà bếp và gục đầu trên hai bàn tay.
- Chào, Kate.
Giọng nói sát bên nàng làm nàng giật bắn mình, đôi mắt sợ hãi.
- Ồ! Xin lỗi em.
Bàn tay Nick mở rộng ôm lấy thân mình nàng đang run rẩy. Nàng không nói được lời nào. Nàng tưởng anh chưa về. Nhưng anh ngồi xuống nhìn nàng chăm chú.
- Anh làm em hết hồn.
Nàng gượng cười nói.
- Em tưởng anh chưa về. Hôm nay công việc của anh thế nào?
Anh trông nghiêm khắc lạ lùng anh bước về phía tủ, không bận tâm trả lời câu hỏi của nàng.
- Trà nhé?
- Vâng, có chuyện gì không ổn hả anh?
Nàng không thích thấy anh như thế này. Anh làm nàng nhớ lại vẻ mặt của cha nàng khi nàng nói với cha về Tom.
Nàng nhắc lại.
- Có chuyện gì không ổn hả anh?
Anh vẫn không trả lời, mãi sau anh mới nói.
- Không, không có gì cả.
Anh quay sang nhìn nàng, tay cầm tách trà. Anh đã đun nước sôi, vậy mà khi vào nhà bếp nàng không để ý, có lẽ vì nàng quá mệt.
- Anh nhớ em.
- Em cũng nhớ anh thật nhiều.
Anh gật đầu và cầm thêm tách trà thứ hai.
- Chúng ta lên lầu đi em.
- Vâng.
Nàng cầm tách trà và theo anh lên lầu. Anh ngồi trên ghế mà anh thích. Anh đặt tách trà xuống và giang hai tay về phía nàng. Nàng bước đến và quỳ gối bên chiếc ghế.
- Em yêu anh, Nick.
- Anh biết, anh cũng yêu em hơn bất cứ ai khác.
Anh nhìn xuống nàng, mỉm cười mệt mỏi và thở dài.
- Chúng ta cần nói chuyện, anh có nhiều chuyện để nói. Anh không biết bắt đầu từ đâu, nhưng có lẽ bắt đầu từ chỗ chúng ta vừa nói. Anh yêu em. Anh đã chờ đợi em thật lâu để em nói sự thật nhưng em đã không nói. Vì thế đây là lúc chúng ta ngồi bên nhau và làm cho mọi việc sáng tỏ. Điều làm anh buồn nhất là em không tin anh.
Nàng cảm thấy máu trong người nàng như đông cứng lại.
- Anh nói không đúng. - Giọng nàng đau khổ.
Tim nàng đập mạnh vì sợ hãi, anh muốn nói gì. Anh đã biết sự thật. Làm sao biết được, hay ai đã nói cho anh biết?
- Anh nói đúng. Nếu em tin anh, em đã nói cho anh biết về Carmel. Về Tom.
Nàng như tê liệt. Mãi sau nàng mới nói được.
Chuyện gì về Tom?
Nàng đặt tách trà xuống với đôi bàn tay run rẩy.
- Anh không biết nhiều, Kate. Anh chỉ có một vài sự nghi ngờ mơ hồ lúc đầu. Tại sao em biết nhiều về bóng đá trong truyện của em. Anh tìm hiểu đôi chút và biết em đã lấy Tom Harper, cầu thủ chuyên nghiệp đã tự sát, nhưng không chết và bị… anh không biết dùng từ gì cho đúng, nhưng được đưa đến Viện an dưỡng ở Carmel sau thời gian điều trị lâu dài ở nhà thương. Anh không thể tìm ra tên của Viện an dưỡng đó. Nhưng anh biết Tom không chết, và anh nghĩ bây giờ có lẽ anh ấy vẫn còn sống. Anh đoán đó là lý do em hay đến Carmel để thăm Tom, chứ không phải dạy những đứa trẻ chậm phát triễn.
Anh có thể hiểu điều đó, Kate, anh có thể chấp nhận điều đó. Nhưng anh không hiểu tại sao em không muốn chia sẻ đó với anh. Em không nói cho anh sự thật sau nhiều tháng như thế. Đó là điều làm anh đau khổ.
Nước mắt nàng tuôn rơi, khi anh ngừng nói, nàng thổn thức hỏi anh.
- Tại sao anh không nói với em là anh đã biết chuyện.
- Đó là điều làm em bận tâm bây giờ à?
Anh bỗng nhiên trở nên giận dữ. Nàng lắc đầu và nhìn đi nơi khác.
- Không, em… em chỉ không biết nói gì?
- Nói cho anh biết sự thật đi, Kate. Bây giờ Tom như thế nào, anh ấy có còn yêu em không? Anh có quyền biết những điều này. Anh đã không nói cho em biết là anh đã biết bởi vì em phải tin anh để tự nói ra mọi chuyện. Nhưng em đã không tin anh. Bây giờ anh phải hỏi em.
- Em nghĩ em đã cố gắng để không mất anh và Tygue.
- Và có lẽ cả em nữa.
Anh quay đi và nhìn ra vịnh.
- Vâng, có lẽ cả em nữa. Em yêu anh, Nick. Em sợ mất anh, Tom biết em khi em còn bé, cho đến khi tai nạn xảy ra… Bây giờ Tom là một đứa bé.
Anh ấy như một đứa bé, Nick. Anh ấy chơi đồ chơi, vẽ hình, anh ấy chỉ lớn hơn Tygue một tí. Anh ấy thường khóc… anh ấy cần em. Em không thể để anh ấy một mình.
- Anh không đòi hỏi em làm như thế? Kate. Anh chỉ muốn biết thôi. Anh muốn nghe tự em nói ra điều đó. Anh ấy sẽ như thế này mãi à?
- Vâng, sẽ không bao giờ anh ấy bình phục được.
- Làm sao em có thể chịu đựng được?
- Anh ấy cho em tất cả. Anh ấy là tất cả những gì em có từ khi bố mẹ em từ em. Bây giờ em chỉ cho anh ấy một vài giờ một tuần.
Nàng nói một cách buồn bã khi nàng nhìn anh.
- Anh hiểu điều đó.
Anh đến bên nàng, vòng tay ôm vai nàng.
- Đó là điều em phải làm. Anh tôn trọng điều đó. Anh mong là anh có thể giúp em làm cho việc đó dễ dàng hơn.
- Bây giờ điều đó không còn khó khăn với em nữa. Hay ít nhất không còn làm em xúc động nhiều nữa.
- Felicia có giúp em không?
- Vâng, chị ấy thật tuyệt vời, chị ấy giúp em trong mọi việc. Chị ấy vào phòng sanh khi em sanh Tygue.
Nàng mỉm cười mệt mỏi, nhưng cảm thấy dễ chịu hơn. Bây giờ anh đã biết mọi điều, không còn bí mật gì nữa. Không còn sợ anh biết sự thật.
- Bố mẹ em không liên lạc với em sau khi anh ấy… sau khi tai nạn à?
- Khoảng một lần. Họ đã quyết định dứt khoát từ khi em đến sống với Tom.
- Tygue không biết phải không?
- Không, Felicia nói em phải cho Tygue biết sự thực, một ngày nào đó. Dù sao bây giờ còn “quá sớm”.
Nick gật đầu và nhìn nàng một cách lạ lùng.
- Anh có thể hỏi em câu này được không, Kate?
- Dĩ nhiên.
- Em có còn… em vẫn còn yêu Tom chứ?
Anh cần biết điều đó.
Giọng nàng đầy ngạc nhiên khi nàng trả lời anh.
- Vâng, em yêu anh ấy như yêu một đứa con nít, như yêu Tygue. Anh ấy không còn là người đàn ông nnữa, Nick.
- Anh xin lỗi đã hỏi điều đó.
- Không, anh không có lỗi gì cả. Anh có quyền biết mọi điều. Em nghĩ thật khó mà hiểu được. Tom không còn là một người đàn ông để yêu nữa. Bảy năm qua em đi thăm Tom, bởi vì anh ấy đã tốt với em, trước đây em đã yêu anh ấy và bởi vì Tygue là con anh ấy.
Bỗng nhiên nàng khóc.
- Nhưng em yêu anh, Nick. Em yêu anh… như… em chưa bao giờ yêu anh ấy.
- Ồ! Em yêu. Anh xin lỗi.
Anh ôm nàng sát vào người, nhưng nàng nhẹ đẩy anh ra.
- Em đã sợ từ khi quyển truyện của em thành công. Em sợ mọi người sẽ biết em là ai? Và khi anh nói biết chơi bóng đá, em sợ muốn chết.
Nàng nhìn lên anh, mỉm cười gượng gạo.
- Điều buồn cười là anh biết Tom không rõ lắm. Anh ấy đã lên tột đỉnh khi anh vừa bước vào làng bóng đá. Anh ấy là một chàng trai rất dễ mến.
- Vâng. – Nàng buồn bả trả lời.
- Điều gì đã làm anh ấy hành động như thế?
- Anh ấy nghe phong phanh họ định khai trừ anh ấy khỏi bóng đá. Anh ấy không có gì khác trong cuộc sống ngoài bóng đá. Anh ấy không biết làm gì để kiếm tiền. Anh ấy muốn mọi thứ cho Tygue nên muốn ở lại bóng đá thêm một mùa nữa. Anh đã đọc báo và biết phần kết thúc.
Nick gật đầu.
- Anh ấy có biết gì về Tygue không?
- Anh ấy không hiểu gì cả. Em đã thăm anh ấy trong suốt thời kỳ có mang Tygue. Em nghĩ anh ấy chỉ tưởng là em mập ra.
- Tom có nhiều tiến triễn trong những năm qua không?
- Không. Ngoại trừ trong một vài tuần qua. Sức khỏe anh ấy giảm sút nhiều.
Anh ôm sát nàng hơn.
- Anh rất tiếc về chuyện này.
- Em thì không. Bây giờ mọi việc đã rõ ràng. Nhưng anh biết em sợ gì không? Em sợ khi anh biết, anh sẽ không để em đi thăm Tom nữa. Em không thể làm như thế, Nick. Em nợ anh ấy cho đến khi anh ấy chết.
- Đó là lý do duy nhất mà em đã làm thế phải không, Kate? Vì em “nợ” anh ấy phải không?
Nàng lắc đầu.
- Không, còn nhiều lý do khác nữa. Bởi vì em đã yêu anh ấy, bởi vì những gì chúng em đã cùng chia sẻ với nhau… vì Tygue… em không thể không đi thăm anh ấy. Em không nghĩ có ai hiểu được điều đó, kể cả anh. Điều đó có ý nghĩa gì không?
- Có ý nghĩa thật vĩ đại, Kate. Anh không có quyền lấy đi điều đó của em, Kate. Không ai có quyền.
- Nhưng anh có thể sống với điều đó được không?
- Bây giờ thì mọi việc đã rõ ràng giữa chúng ta thì anh có thể. Anh quý trọng những gì em đang làm.
Nàng thở dài.
- Nó không cao cả, như anh nghĩ đâu. Đôi khi nó làm em mệt mỏi và em ghét nó.
- Nhưng em vẫn còn tiếp tục thôi, đó mới là vấn đề.
- Em phải tiếp tục làm điều đó, Nick.
- Anh hiểu.
Anh nhấp một tí trà, nàng thở dài rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi anh.
- Anh còn nhớ bữa tiệc trà mà anh dẫn em đến sau chương trình của Jasper ở Los Angeles chứ?
Anh gật đầu.
- Gã sau rượu đã nói điều gì làm em hoảng sợ phải không? Anh ta biết hết à?
- Không biết rõ lắm. Anh ta nói với em về một cầu thủ tên Joe hay Jim. Anh ta hỏi em muốn nói về cầu thủ đó trong truyện của em phải không? Dĩ nhiên em hoảng sợ.
- Tại sao em không đổi tên?
- Em nghĩ làm như thế không tốt đối với Tom.
- Còn Tygue, em tính sao, em không thể giấu nó mãi được. Em có muốn cho Tygue gặp bố nó không?
- Không bao giờ. Điều đó sẽ làm cho Tygue đau khổ. Đó không phải là một người cha, mà là một đứa bé. Tốt hơn cứ để như thế này cho đến khi nó lớn đủ để hiểu.
Nàng ngừng lại và bỗng nghe có tiếng nức nở. Tygue đã đứng ở cửa.
- Con đã nghe hết…
Tygue đã về nhà được nửa giờ và nó đã nghe hết. Mặt nó tràn trề nước mắt.
Cả hai cùng đi về phía nó nhưng nó vội chạy xuống lầu.
- Hãy để con một mình… để con một mình…