Edit: Linqq
Bởi vì quá nhiều người, hai người không tỉ mỉ đi dạo như lần trước nữa, chỉ cưỡi trong chốc lát liền lập tức trở về quán trọ.
Vẫn là quán trọ lần trước kia.
Chử Trì Tô lại nói, lần đầu tiên anh ôm cô ngủ ở đây, tuy cái gì cũng không có làm, nhưng vẫn rất nhớ, tiện đường đến đây liền có chút hoài niệm.
Trường An: "..."
Bây giờ mỗi ngày anh đều ôm cô ngủ, cho nên... Thật sự hoài niệm cái gì?
Hoài niệm khi đó chỉ có thể ôm không thể ăn... Sao?
...
Hai người vốn không có ý định ở tại Tây Tạng lâu, bởi vì đoán chừng về sau sẽ còn quay lại, liền quyết định thừa dịp hiếm khi có tuần trăng mật mà đi thêm nơi khác.
Cho nên đã đặt vé máy bay sáng sớm hôm sau.
Buổi tối, Trường An thành công kiềm chế tâm tư muốn làm xong việc chưa làm được lúc trước của Chử Trì Tô - bởi vì thật sự quá mệt mỏi, ngày mai lại phải lên máy bay thật sớm.
Chử Trì Tô buồn cười, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn mấy cái.
Anh vốn là đùa cô, mấy ngày nay đều rất mệt, hiếm khi có cơ hội có thể nghỉ ngơi sớm, vẫn nên nhường cô mấy hôm, nếu không cứ như vậy mệt mỏi rã rời trong tuần trăng mật cũng không tốt.
Về tâm tư muốn viên mãn... Về sau còn có rất nhiều cơ hội.
Không vội.
***
Điểm đến thứ hai là Paris.
Là thành phố mà dường như tất cả những người yêu nhau đều muốn đến hưởng tuần trăng mật một lần, Trường An và Chử Trì Tô cũng lựa chọn địa điểm này.
Dù sao cũng là tuần trăng mật mà, vẫn nên lãng mạn một chút chứ.
Paris được xưng là thành phố lãng mạn, tuyệt đối không phải là hư danh.
Trường An vừa xuống máy bay liền cảm thụ sâu sắc Paris là một thủ đô lãng mạn mà tôn nghiêm.
Đứng ở chỗ này, thật giống như cả người đều chìm trong hương thơm của hoa hồng, khắp nơi đều là hơi thở ngọt ngào.
Bên đường khắp nơi đều có thể thấy được các cặp đôi đang hôn nhau, hoặc dịu dàng hoặc nhiệt liệt, nhưng đều giống nhau mà quên mình cùng tùy ý.
Trường An nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy cứ như vậy trước công chúng, hôn người mình yêu trên con đường người đến người đi, thật là một loại trải nghiệm không tệ.
Có cảm giác cả thế gian đều tỉnh, chỉ có mình ta say.
Dường như ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, cũng cảm giác có người vẫn luôn vòng tay quanh eo cô, đột nhiên cánh tay dùng lực, Trường An bị kéo quay qua chỗ khác.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, sao vậy?
Người kia lại đột nhiên đổ ập xuống hôn, miệng há mở, trực tiếp ngậm lấy môi dưới của cô đồng thời ʍút̼ lấy.
Đầu lưỡi xông vào, ấm áp lưu luyến, một đường công thành đoạt đất, không chút lưu tình nào...
Hiển nhiên, lúc nãy người bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ với cô.
...
Người kia hôn càng ngày càng sâu, Trường An dứt khoát nhắm mắt lại, ôm lấy anh, tiếp nhận lấy tất cả nhiệt tình của anh.
Dường như xung quanh đều không còn tồn tại, Trường An chỉ nghe được nhịp tim đập cuồng nhiệt của chính mình, thình thịch, lại thình thịch.
Trái tim trong lồng ngực cùng một nhịp đập với anh.
...
Thật lâu sau, rốt cuộc anh mới buông cô ra, môi ma sát với môi cô, chống lên trán cô, giọng nói nặng nề cười: "Cảm giác coi như không tệ."
Trường An bị anh nói mặt đỏ bừng, liếc nhìn anh một cái, nhịn không được cười rộ lên.
Từ trước tới nay anh không thích làm những động tác thân mật ở bên ngoài, cho nên cô thật sự không nghĩ rằng anh lại làm như vậy.
Thế nhưng... Thật hạnh phúc mà...
Trong mắt tràn đầy hạnh phúc! Trong lòng cũng vậy, cảm giác ngọt ngào từ từ dâng lên, tưởng chừng nhanh chóng muốn trào ra.
Trong lòng rất vui... Thậm chí muốn cố nén ý cười để lườm anh một cái mà cũng không làm được.
Cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc đến mức này. Thật giống như... Dù lúc này trời có sập xuống thì cô cũng không sợ.
...
Chử Trì Tô nhìn cô, ý cười dần sâu hơn, hai tay duỗi ra, hoàn toàn ôm lấy cô, nhẹ nói: "Trường An, cho tới bây giờ, rốt cuộc anh mới có cảm giác chúng ta đang hưởng tuần trăng mật thực sự."
Nếu không cảm thấy hư ảo thì cũng là cảm giác... Toàn tâm toàn ý mong chờ nhiều năm, một khi đạt được thì không thể tin được.
Sợ là mơ.
Cho đến lúc nãy, bị nhiễm không khí xung quanh, nhịn không được ôm cô hôn trên đường, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy chân thực: Cô là vợ của anh, anh và cô kết hôn, đang hưởng tuần trăng mật.
Một giây này, anh rõ ràng cảm nhận sâu sắc rằng, bọn họ thuộc về nhau.
Vẫn chỉ thuộc về nhau.
Đó là cảm giác hoàn toàn hạnh phúc và vui sướng, trong nháy mắt đó, dường như hoàn toàn chiếm trọn anh.
Không để ý tới lý trí, cũng không cần lý trí.
Anh chỉ cần biết, cô là anh.
...
Một tháng sau này, hai người lại dắt tay đi rất nhiều nơi, dường như là đi dạo hết hơn phân nửa Châu Âu.
Trong đó có hai nơi Trường An muốn đi.
Một là Barcelona, hai là La Mã.
Qua Barcelona hưởng tuần trăng mật thật ra không liên quan gì, chẳng qua Trường An luôn muốn tới đó, vừa vặn thừa dịp này thì đi xem một chút.
Chủ yếu là muốn đi xem công trình của hơn 160 năm trước, nhà thờ lớn đến nay còn chưa hoàn thành.
Lúc ấy Trường An nắm tay Chử Trì Tô, đứng trước tòa thánh đường này, nhìn hồi lâu mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Lang thang."
Chử Trì Tô cười, anh biết, cô tới nơi này còn có một nguyên nhân khác, cũng có liên quan tới nhà thờ lớn này.
Cũng là một từ.
- Chờ đợi.
Tòa thánh đường này dạy cho bọn họ sự tha thứ cùng kiên nhẫn cực kỳ lớn, giống như bọn họ, cùng chờ đợi hàng trăm hàng nghìn năm.
Từ sau khi hai người bên nhau, chờ đợi đối với Trường An mà nói, cũng là một từ ngữ cảm động cùng lãng mạn.
Anh biết. Bởi vì với anh mà nói, cũng như vậy.
Về phần La Mã, Trường An tỏ vẻ, đọc trong sách lịch sử quá nhiều, cho nên khó tránh khỏi tâm lý chiêm ngưỡng đối với thành phố này.
Dù sao, một thành phố có thể quang minh chính đại dùng từ vĩ đại để hình dung, thật sự không có nhiều.
Mà những công trình cùng thành tựu trước đó của La Mã hoàn toàn xứng đáng.
Tới một lần, nhìn một lần, cảm thụ một lần, cũng sẽ không tâm tâm niệm niệm giống như trước đó nữa.
Đáng thương cho bác sĩ Chử, hoàn toàn quên mình mà đi du hí với bà xã.
Buổi tối Trường An nói điều này với anh, anh cười khẽ, ôm cô nhìn bóng đêm huy hoàng của La Mã ngoài cửa sổ, nói: "Trước đó anh đã tới một lần, ấn tượng không tệ. Lúc ấy liền nghĩ về sau nếu như anh kết hôn, nhất định phải dẫn vợ anh tới một lần."
Trường An kinh ngạc, xoay lại ôm lấy cổ anh, hỏi: "Hả? Vì sao?"
Chử Trì Tô hôn cô một cái, mới cười nói: "Lúc ấy đúng lúc anh tới đây vào kỳ nghỉ của người La Mã, em có biết, người La Mã có bao nhiêu nghiêm túc đối với kỳ nghỉ không." Anh dừng một chút, hơi nhớ lại, nói tiếp: "Cho nên lúc đó cả thành phố đều cực kỳ yên tĩnh, dường như không nhìn thấy ai cả. Anh liền muốn dắt tay người mình yêu đi dạo tại thành phố khắp nơi đều tinh xảo mà lại yên tĩnh như vậy, nhất định sẽ không tệ."
Anh rất kiên nhẫn giải thích, Trường An nghiêm túc nghe, lại tại lúc anh lơ đãng nói hai từ "người yêu" thì liền đỏ mặt.
... Bóng đêm thật sâu, mỹ nhân tiếp khách, đặc biệt là mỹ nhân này còn không biết vì sao lại đỏ mặt.
Chử Trì Tô cười, mắt sắc sâu thêm mấy phần, không nói lời nào liền trực tiếp áp đảo.
...
Địa điểm cuối cùng là Nam Cực.
Lập tức bay hơn một nửa địa cầu, chỉ vì muốn nhìn thấy cực quang(*).
(*) Cực quang: hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng.
Chẳng qua mùa này nghe nói cực quang rất ít xuất hiện, cho nên Trường An cùng Chử Trì Tô cũng chỉ là đến thử vận may, dù sao tuy tỷ lệ nhỏ nhưng vẫn có cơ hội.
Nếu không chờ lần sau lại đến, cũng không biết là bao lâu sau nữa.
May mắn là, ở chỗ này cũng gặp được người Trung Quốc.
Cũng giống như bọn họ, trong buổi đêm rét lạnh ở Nam Cực, mặc áo lông thật dày, rúc vào với nhau, thử xem có vận may để nhìn thấy cực quang hay không.
Trường An cùng Chử Trì Tô đối với người xa lạ đều có chút lạnh lùng, đương nhiên không chú ý nhiều đến người bên cạnh. Ngược lại đôi vợ chồng kia nhìn hai người bọn họ có gương mặt của người Châu Á, liền thử nói chuyện với nhau.
Không nghĩ rằng rõ ràng đều là người Trung Quốc.
Đối với việc ở nơi đất khách quê người lại gặp được đồng hương, Trường An cùng Chử Trì Tô đều tương đối thích nghe ngóng.
Hai bên liền bắt đầu dùng tiếng Trung Quốc để nói chuyện.
Trường An vốn cho là đối phương cũng giống như bọn cô, là đến hưởng tuần trăng mật. Ai ngờ người phụ nữ kia nghe vậy lại lắc đầu, cười nói: "Hai chúng tôi kết hôn năm năm rồi, con cái đều đã đi học nhà trẻ, chẳng qua cũng giống như hai người, lúc hưởng tuần trăng mật đã tới đây, chẳng qua vận may không được tốt, không thấy được, lần này lại đến thử vận may."
Là như vậy. Trường An gật gật đầu, nói đùa: "Vậy chúc hai người may mắn."
"Ha ha, cũng chúc may mắn ha!"
Người phụ nữ rất hào sảng, còn cực kỳ thích nói chuyện, ngược lại chồng cô ấy lại là người ít nói, chỉ thỉnh thoảng nhìn vợ của mình, trong mắt đều là cưng chiều.
"Chẳng qua..." Người phụ nữ kia lại mở miệng, ba người đều trông chờ.
Cô ấy nhìn lên bầu trời, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh, nói: "Tuy tới đây vẫn luôn một mực muốn nhìn thấy cực quang, nhưng đi một đường dài, tôi cảm thấy, vẫn là Trung Quốc tốt nhất. Lúc tôi ở nước ngoài mới cảm giác sâu sắc mình là người Trung Quốc. Liền cảm thấy, tôi là người Trung Quốc, tôi rất tự hào."
Trường An cùng Chử Trì Tô đều nhìn cô ấy, cuối cùng quay đầu nhìn nhau.
Không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp người khác sẽ nói tới mức này.
Dù sao, ở nước ngoài, người Trung Quốc thật sự không được hoan nghênh nhiều. Thế nhưng, hai người đều giống người phụ nữ kia, tự hào vì mình là người Trung Quốc.
Bởi vì yêu quý, yêu quý tổ quốc của mình.
Bởi vì tôi là người Trung Quốc, trong xương tủy chảy máu của người Trung Quốc, cho nên, bất cứ lúc nào, tôi thề sống chết cũng bảo vệ tổ quốc yêu quý của tôi.
Thậm chí Chử Trì Tô còn nhớ rằng, lúc trước anh ra nước ngoài học đại học, từ trước tới giờ anh hiếm khi cãi nhau với người khác, vậy mà lại tranh luận kịch liệt với học sinh nước ngoài tại sao lại cùng với những người khác xem thường người Trung Quốc.
Đó là một cảm giác... Mình chống đỡ lấy sống lưng kiêu ngạo của quốc gia, không thể đổ vỡ, cũng không thể lùi bước.
Tôi yêu quý sự hòa bình của quốc gia, các anh chưa từng trải qua, các anh tuyệt đối không thể vũ nhục.
Là loại kiêu ngạo cùng tôn nghiêm này.
...
Trường An cười, nghiêm túc nhìn cô ấy, trả lời: "Đúng vậy, chúng ta đều là người Trung Quốc, người Trung Quốc toàn là tinh anh, chúng ta đều nên tự hào."
Lúc này người phụ nữ kia mới thu hồi ánh mắt từ phía chân trời lại, nhìn Trường An thật lâu, mỉm cười.
Buổi đêm ở nơi đất khách quê người, mấy người Trung Quốc cùng ngồi một chỗ, dùng tiếng Trung Quốc, tự hào vì tổ quốc của mình.
Đột nhiên Trường An cảm thấy nhiệt huyết.
Dù là gió của nước khác, nhưng cũng mát thấu xương.
...
Đột nhiên Chử Trì Tô ở bên cạnh lên tiếng: "Trường An, nhìn kìa! Cực quang!"
Trường An sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng là cực quang.