Edit: Linqq
Hai người nói chuyện hồi lâu mới lưu luyến cúp điện thoại. Trường An vừa mới chuẩn bị lên giường ngủ liền nhận được điện thoại của Mao Mao.
Tay phải vuốt màn hình, nghe máy: "Alo?"
Mao Mao bên kia khí thế như lửa: "Ô Trường An cái đồ trọng sắc khinh bạn! Cậu trở về mà không nói cho mình biết!"
Trường An:...
Quên rồi.
Chẳng qua... "Sao cậu biết?"
Mao Mao bên kia cực kỳ thuận lợi bán rẻ chính mình: "La Tử Hạo nói! Anh ấy nói bạn gái của bác sĩ Chử về rồi! Đặc biệt xin hai ngày nghỉ để ở cùng bạn gái! Cậu trở về hai ngày mà không nói với mình! Mình giận!"
Trường An có chút kinh ngạc, chẳng qua trọng điểm không giống với Mao Mao, nghĩ một lúc, thử thăm dò hỏi: "Cậu... Cùng La Tử Hạo, hai người các cậu...?"
...
Người não ngắn vừa nói hai câu liền bán rẻ chính mình trầm mặc một lúc, lúc mở miệng lại, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Ừm... Cái đó yên tâm đi, mình vượt qua trăm ngàn dặm cũng đã theo đuổi được anh ấy rồi, bây giờ... Dường như, cách mạng đã sắp thành công..."
Trường An hiếm khi có chút kích động: "Theo đuổi được rồi?"
"Ừm... Vẫn chưa, thực ra mình cũng không rõ lắm, thái độ của anh ấy lúc sáng lúc tối, cậu cũng biết mình ngốc rồi đó, cho nên... Không hiểu. Có đôi khi anh ấy sẽ khiến mình cảm thấy anh ấy cũng thích mình, có đôi khi lại cảm thấy anh ấy tránh mình..." Cô nói tới chỗ này, dù sao giọng điệu cũng hơi sa sút, chẳng qua lại nhanh chóng phấn chấn lại: "Nhưng không sao! Mình không sợ! Mình thích anh ấy như vậy, nhất định sẽ không buông tay!"
Trường An cười, Mao Mao vốn là như vậy, luôn bốc đồng và tràn đầy dũng khí, tự ngã xong rất nhanh liền có thể đứng lên, con đường phía trước dù khó hơn nữa cô ấy cũng dám đi, đi với cô ấy liền cảm thấy tương lai phía trước luôn luôn tràn ngập hy vọng.
Thật tốt, Trường An nghĩ, chính cô cũng không bằng Mao Mao.
Đổi lại là cô, ở trước mặt tình yêu sẽ lo lắng buồn rầu, do dự không tiến, nếu như không phải người kia nói trước, có khả năng cô mãi mãi cũng sẽ không có dũng khí, có khả năng... Cứ như vậy bỏ qua.
Trong lòng lập tức cảm thấy rất xúc động, nghĩ một lúc, thực sự không thể nói cái gì, liền nhẹ nhàng nói với Mao Mao ở đầu bên kia điện thoại: "Cố lên!"
Mao Mao đáp lại, nói xong câu này, cũng không tiếp tục truy cứu việc Trường An trở về mà không nói với cô ấy nữa, buồn buồn bảo cô đi ngủ sớm một chút rồi liền cúp điện thoại.
Trường An ngồi ở trên giường, cầm điện thoại, có chút bận tâm.
Mặc dù nói rằng từ trước đến nay Mao Mao rất lạc quan, nhưng dù sao cũng chỉ là con gái, bị lạnh nhạt lâu khó tránh khỏi sẽ chán nản, đến lúc đó nếu Mao Mao thật sự không chịu nổi mà chuẩn bị buông tay ra, La Tử Hạo lại phát hiện mình thích Mao Mao nhưng lại không chịu thổ lộ... Thì chỉ có hai bên tự tổn hại lẫn nhau.
Do dự một lát, thật sự là không yên lòng, lại gọi điện thoại cho Chử Trì Tô.
Người kia nghe máy rất nhanh.
"Nhớ anh sao?"
Mặt Trường An đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không phải..."
Chử Trì Tô ở đầu kia nghe được câu trả lời thì nhíu mày, không phải?
Trường An bị anh cắt đoạn như vậy, dừng một chút mới nhớ tới việc chính: "Cái đó, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ừm? Có chuyện gì?"
Trường An liền kể đại khái chuyện của Mao Mao và La Tử Hạo cho anh, đương nhiên, vì giữ gìn hình tượng, Trường An đã tự giác giảm bớt sự mặt dày mày dạn đi theo đuổi người ta của Mao Mao... Sau đó mới nói rõ ý đồ: "Anh có thể qua chỗ La Tử Hạo thăm dò được không, xem anh ta có phải không có chút ý tứ nào đối với Mao Mao hay không? Em biết chuyện như vậy chúng ta không nên tham dự vào quá nhiều, thế nhưng... Em lo."
Chuyện là vậy.
Chử Trì Tô yên lặng đáp ứng.
Dù sao bạn tốt của mình khiến con gái nhà người ta như vậy cũng rất có vấn đề. Ngộ nhỡ đến cuối cùng thật sự khiến người ta bị tổn thương, không phải Trường An sẽ trở mặt với anh sao?
Hơn nữa, anh thực sự cũng không đồng ý cách làm này. Trên thế giới này, tuy nói không phải cái gì cũng có thể mập mờ, nhưng tình cảm của con gái nhà người ta thì thật sự không thể cư xử mập mờ, nếu không thì còn khác gì những thằng côn đồ ngoài đường kia?
Chử Trì Tô nhíu mày, từ trước đến nay anh sẽ không can thiệp vào đời sống tình cảm của bạn bè, dù La Tử Hạo có là bạn hai mươi mấy năm, thế nhưng lần này, anh vì cô, cũng nên lắm miệng hỏi một câu.
Trường An nghe thấy anh đồng ý mới yên tâm, lại bị anh đùa giỡn vài câu mới đỏ mặt cúp điện thoại.
***
Ngày hôm sau lúc La Tử Hạo đến văn phòng Chử Trì Tô đưa tài liệu, đột nhiên cảm thấy... Rơi vào ổ sói, rõ ràng bầu không khí không đúng.
Chử Trì Tô đang viết tài liệu, thấy anh ta đến mới đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngừng bút, ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu rất trực tiếp: "Mình nghe nói, người bạn kia của Trường An gần đây đang theo đuổi cậu?"
Gần đây? La Tử Hạo giật giật khóe mắt... Đã bốn tháng rồi.
Nhưng vốn là người thông minh, nghĩ lại, đại khái liền biết hôm nay Chử Trì Tô hỏi lời này là có hàm ý gì: "Trường An nói với cậu?"
Chử Trì Tô cũng không lừa anh ta, gật gật đầu: "Ừm."
Ngay sau đó là câu tiếp theo: "Thế nhưng, Tử Hạo, cậu hẳn là biết rõ, mình cũng không phải chỉ vì cô ấy."
La Tử Hạo trầm mặc, đương nhiên anh ta biết rõ, bạn tốt trước mắt lại hỏi câu bất thường này, thực ra phần nhiều là vì chính anh ta. Nếu như không phải anh ta làm bạn hai mươi mấy năm với anh, với tính cách lạnh lùng của anh, nhất định sẽ không hỏi câu này.
Mở miệng đã hỏi câu này, hiếm khi Chử Trì Tô lại có lòng rảnh rỗi như vậy.
Một lúc sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt có chút mê man. Anh ta nói: "Mình... Không biết."
Giọng điệu rất nghiêm túc.
Chử Trì Tô nhíu mày, không nói gì, chờ anh ta nói tiếp.
"Trì Tô, mình thật sự không biết mình nghĩ gì, mình không hiểu rốt cuộc bản thân đối với cô ấy là tình cảm gì. Mình cũng không phải mấy tên khốn chơi đùa với tình cảm của phụ nữ, mình chỉ sợ... Mình đối với cô ấy không phải là tình yêu, đến cuối cùng, ngược lại sẽ làm tổn thương cô ấy nặng hơn."
Chử Trì Tô nhìn bạn tốt, cũng không nghĩ chuyện lại như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút trầm mặc.
Nếu là bình thường, khi anh hỏi câu này, anh ta tuyệt đối sẽ nói đùa vài câu, hôm nay nghiêm túc giải thích với anh như vậy, sợ là... Muốn thông qua anh để biết lòng người kia sao?
Chử Trì Tô không nhịn được cười: Đã động lòng như vậy, còn không biết tâm ý của bản thân, trước kia sao anh không biết trong tình yêu bạn tốt lại chậm chạp như vậy chứ?
Hỏi xong, cũng gần như đạt được đáp án, Chử Trì Tô liền đuổi người.
La Tử Hạo không nói gì, đi ra ngoài.
Chử Trì Tô ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng của anh ta, đột nhiên có một loại cảm giác, thật giống như người lạc đường giữa đêm khuya, lại không biết rõ con đường phía trước, lảo đảo tìm phương hướng.
Chử Trì Tô thở dài, phương hướng này chỉ có thể tự tìm, người khác cho anh đèn, anh nhất định... Đừng hủy đi ánh sáng.
Nói như vậy, bóng đêm sẽ chỉ càng sâu hơn, phương hướng càng thêm khó tìm.
Lúc Chử Trì Tô nói ý tứ của La Tử Hạo cho Trường An, Trường An cũng có chút trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Em hiểu rồi, em sẽ nghĩ biện pháp để nói với Mao Mao."
Sau đó Trường An liền vắt hết óc nói đại khái ý tứ cho Mao Mao, sau đó Mao Mao liền... Cảm động?! Theo như Chử Trì Tô nói, vào ban đêm cô ấy còn tự mình làm canh đưa tới cho La Tử Hạo.
Trường An: "..."
Chờ chút!!! Mao Mao còn biết làm canh?!! Sao cô không biết!!!
Cuối cùng là ai trọng sắc khinh bạn đây!!
Cứ như vậy "Hai người hai nơi." Gần hai tháng, trong lúc đó Chử Trì Tô bay tới hai lần, Trường An bay về một lần, chỉ có hai ngày liền vội vàng trở về, thế là lúc bình thường hai người không có chuyện gì làm thì liền mở video call để trò chuyện.
Cứ như vậy nói chuyện yêu đương, bác sĩ Chử của chúng ta lúc đầu không thích dùng điện thoại vậy mà bây giờ trực tiếp chuyển qua dùng máy tính để gọi video với bạn gái, tiến độ không thể không nói là không lớn.
Cuối cùng, "Khuynh thành" cũng đã quay xong, người kia sớm đã đặt vé máy bay cho cô, Trường An thu dọn xong hành lý liền lập tức hấp tấp đi máy bay trở về.