Editor
: Linqq
Trường An đã thu dọn hành lý xong, trở về trang điểm đơn giản liền đón xe tới sân bay.
Lúc đến sân bay, còn cách thời gian đăng ký hơn một tiếng nữa, Trường An liền tìm nhà ăn để ăn trưa ở gần đó, thuận tiện chuẩn bị gọi điện thoại cho người nào đấy.
Hôm qua những người khác trong đoàn làm phim đã đến Hoành Điếm, bởi vì cô là biên kịch, cho nên có thể đi muộn một ngày, cho nên lúc này chỉ có một mình cô.
Đến nhà ăn, gọi một phần lẩu đậu hũ, Trường An tìm chỗ ngồi xuống chuẩn bị gọi điện thoại cho anh. Vừa cầm điện thoại di động lên, người kia liền gọi điện thoại tới.
Đoán chừng là anh đã tính trước rằng lúc này cô đã tới sân bay.
Nghe máy, câu đầu tiên lại là: "Em vừa định gọi cho anh."
Chử Trì Tô bên kia cười nhẹ một tiếng: "Ừ, vợ chồng liền tâm."
Bốn chữ đơn giản, liền thành công khiến mặt Trường An nóng lên.
Chử Trì Tô cũng không trêu cô nữa, hỏi: "Đến sân bay rồi hả?"
"Ừm, hiện tại đang ăn cơm trưa. Anh làm xong việc chưa?"
"Vẫn chưa, chẳng qua, bây giờ đang là thời gian ăn cơm trưa."
Trường An cười rộ lên, cũng đúng, bây giờ đoán chừng toàn Trung Quốc đều đúng lúc vào thời gian ăn cơm trưa.
Sau đó chỉ nghe thấy Chử Trì Tô ở đầu bên kia điện thoại kêu lên một tiếng.
Trường An vừa định hỏi làm sao vậy, chỉ nghe thấy bên Chử Trì Tô có âm thanh gấp gáp truyền đến: "Bệnh nhân đến rồi, hiện tại anh phải đi phẫu thuật. Em cẩn thận một chút, đến nơi thì nhắn tin cho anh, biết chưa?"
Giọng nói của anh có chút gấp gáp, đoán chừng là vừa đi vừa nói.
Trường An liên tục không ngừng đồng ý: "Biết rồi, anh cứ bận việc của mình đi, không cần lo lắng cho em."
"Ừm." Anh lên tiếng ngắn gọn rồi liền cúp điện thoại, trong phút chốc điện thoại tắt, Trường An còn nghe thấy có người đang gọi "Bác sĩ Chử"...
Đoán chừng lại là mười mấy tiếng giải phẫu.
Trường An thở dài, thu điện thoại lại, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên cho cô, một nồi nóng hổi, nhìn là rất muốn ăn. Khẩu vị của cô từ trước tới nay luôn thanh đạm, tuy nhiên lại rất thích ăn lẩu đậu hũ, kết quả mỗi lần đều bị cay đến mức không chịu được, nhưng lần sau vẫn ăn không ngừng.
Trước đó có một lần ăn cơm cùng Chử Trì Tô, Chử Trì Tô nhìn cô ăn cay đến mức vành mắt cũng phiếm hồng, vậy mà vẫn không ngừng ăn từng miếng từng miếng, anh liền trực tiếp cất cái nồi lẩu đó đi, cau mày, rất nghiêm túc nhìn cô: "Người bình thường không ăn cay mà lại lập tức ăn quá nhiều đồ cay thì sẽ không tốt cho dạ dày, không cho phép ăn."
Lúc ấy Trường An trơ mắt nhìn anh, cực kỳ vô tội.
Thế là... Trong lúc bác sĩ Chử không nhìn thấy, cô lại ăn đến sung sướng vui vẻ.
Kết quả vẫn bị cay đến mức nước mắt chảy lã chã, uốn