Ít ngày sau đó, Penelope trở về sau khi chuyến diễu hành mua sắm với Eloise, Hyacinth, và Fecility và tìm thấy chồng cô đang ngồi sau bàn của anh trong thư viện. Anh đang đọc cái gì đó, lơ đãng uốn mình khi anh mải mê nghiền ngẫm một cuốn sách hay thứ giấy tờ nào đó.
“Colin?”
Đầu anh ngẩng phắt lên. Anh phải không nghe thấy tiếng cô vào, điều gây ngạc nhiên, vì cô không hế cố gắng bước nhẹ chân. “Penelope,” anh nói, đứng lên khi cô vào phòng, “Làm sao em, er, bất kể nó là gì mà em đã làm khi em ra ngoài?”
“Mua sắm,” cô nói với nụ cười dễ chịu, “Em đã đi mua sắm.”
“Phải. Em cũng đã làm.” Anh lắc nhẹ từ chân này sang chân kia, “Em có mua gì không?”
”Một cái mũ,” Cô trả lời, bị cám dỗ thêm vào và ba chiếc nhẫn kim cương, chỉ để nhìn xem anh có đang nghe không.
“Tốt, tốt,” anh lẩm bẩm, rõ ràng là ham muốn được quay trở lại với bất cứ cái thứ gì đang ở trên bàn anh.
“Anh đang đọc cái gì thế?” cô hỏi.
“Không gì cả,” anh trả lời, hầu như mâu thuẫn, rồi thêm vào, “À, thực ra nó là một trong những nhật ký du hành của anh.”
Mặt anh có một biểu hiện lạ lùng, một chút ngượng ngùng, một chút ngang ngạnh, gần như thể anh đang bối rối vì bị bắt gặp, và cùng lúc e ngại cô hỏi thêm nữa.
“Em xem có được không?” cô hỏi, giữ cho giọng cô nhẹ nhàng và, cô hy vọng, không hăm dọa. Thật lạ lùng khi nghĩ rằng Colin lại không chắc chắn về bất cứ gì. Tuy nhiên, nói về những nhật ký du hành của anh, có vẻ như là đem ra một yếu điểm gây ngạc nhiên và… động chạm.
Penelope đã trải qua phần lớn thời gian trong đời cô coi Colin như một pháo đài bất khả chiến bại của hạnh phúc và sự vui vẻ. Anh là người tự chủ, đẹp trai, duyên dáng và thông minh. Dễ dàng làm sao đó phải là một Bridgerton, cô đã nghĩ thế không chỉ một lần.
Đó phải là rất nhiều lần – nhiều hơn cô có thể đếm – rằng cô trở về nhà sau khi uống trà với Eloise và gia đình cô ấy, cuộn tròn trên giường, và ước rằng cô sinh ra là một người nhà Bridgerton. Cuộc sống thật dễ dàng với họ. Họ thông minh, quyến rũ và giàu có, và mọi người đều như ưa mến họ.
Và bạn không thể ghét họ vì tình trạng cuộc sống của họ huy hoàng như vậy, bởi vì họ rất tử tế.
À, bây giờ cô đã là một Bridgerton, bởi hôn nhân chứ không phải được sinh ra, và nó là sự thật – cuộc sống tốt hơn khi là một Bridgerton, mặc dù có ít việc để làm với bất cứ sự thay đổi lớn nào với cô hơn nó đã xảy ra, bởi vì cô yêu chồng như điên, và bởi vài phép màu thần thoại, anh thực sự đáp trả tình cảm đó.
Nhưng cuộc sống không phải là hoàn hảo, dẫu là với những Bridgerton.
Kể cả Colin – cậu bé vàng, người đàn ông với nụ cười thoải mái và khiếu hài hước tinh quái – cũng có những lúc non nớt của riêng anh. Anh cũng ám ảnh bởi những giấc mơ chưa thực hiện và những sự thiếu tự tin bí mật. Cô đã bất công làm sao, cô trầm tư suy nghĩ về cuộc sống của anh, khi không cho phép anh có những khuyết điểm.
“Em không cần phải xem hết toàn bộ,” cô cam đoan với anh, “Có thể chỉ một đoạn ngắn hay hai. Do anh tự chọn. Có lẽ đoạn nào mà anh đặc biệt thích.”
Anh nhìn xuống cuốn sách để mở, cái nhìn trống rỗng, như thể những chữ đó được viết bằng tiếng Trung quốc. “Anh sẽ không biết chọn ra đoạn nào,” anh lầm bầm, “nó đều giống nhau, thật đấy.”
“Tất nhiên không rồi. Em hiểu điều đó hơn bất cứ ai. Em… “ Cô đột nhiên trông có vẻ, nhận ra cánh cửa đang mở, và nhanh chóng đến đóng nó lại. “Em đã viết bao nhiêu bài báo,” cô tiếp, “và em cam đoan với anh, chúng không như nhau. Vài bài em thích.” Cô mỉm cười lưu luyến, nhớ lại sự lôi cuốn của sự thoả mãn và kiêu hãnh đã chảy qua cô mỗi khi nào cô viết điều gì cô nghĩ là một bài đăng đặc biệt tốt. “Nó đáng yêu, anh có hiểu ý em không?”
Anh lắc đầu.
“Đó là cảm xúc anh có được,” cô cố giải thích, “khi anh chỉ biết rằng những từ ngữ anh lựa chọn là chính xác. Và anh chỉ có thể thưởng thức nó sau khi anh ngồi đó, trì trê và chán nản, nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng, không có cả một ý tưởng phải nói gì.”
“Anh biết điều đó.” Anh nói.
Penelope cố không mỉm cười, “Em biết là anh biết cảm xúc đầu tiên. Anh là một người viết tuyệt vời, Colin. Em đã đọc bài anh viết.”
Anh nhìn lên cảnh giác.
“Chỉ một chút như anh đã biết.” Cô đảm bảo với anh, “Em sẽ không bao giờ đọc nhật ký của anh nếu anh không cho phép.” Cô đỏ mặt, nhớ lại rằng đó chính xác bằng cách nào cô đọc đoạn về chuyến đi Cyprus của anh, “À, dù sao cũng không phải bây giờ,” cô thêm vào, “nhưng nó hay, Colin. Gần như có ma lực, và ở đâu đó trong anh, anh phải biết điều đó.”
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, trông như thể anh đơn giản là không biết nói gì. Nó là một biểu hiện cô đã thấy trên mặt không biết bao người, nhưng chưa bao giờ trên mặt anh, và nó cũng rất lạc lõng và lạ lùng. Cô đã muốn khóc, cô muốn vòng tay cuốn quanh anh. Hơn tất cả, cô bị lôi cuốn bởi sự cần thiết mãnh liệt muốn lấy lại nụ cười trên mặt anh.
“Em biết anh phải đã có những ngày như em mô tả,” cô khăng khăng, “Những ngày mà anh biết anh đã viết thứ gì đó tốt đẹp.” Cô nhìn vào anh hy vọng, “Anh biết ý em mà, phải không?”
Anh không hồi đáp lại.
“Anh có,” cô nói, “Em biết anh có. Anh không thể là một tác giả mà lại không biết điều đó.”
“Anh không phải một tác giả.” Anh nói.
“Dĩ nhiên anh là thế.” Cô ra hiệu về phía cuốn nhật ký, “bằng chứng ở ngay đó mà.” Cô bước tới, “Colin, xin anh. Vui lòng cho em đọc thêm chút nữa được không?”
Lần đầu tiên, anh trông như không quyết định được, điều Penelope coi như một chiến thắng nhỏ, “Anh đã đọc hầu hết những gì em từng viết,” cô phỉnh phờ, “thật không công bằng để… “
Cô ngừng lại khi nhìn thấy mặt anh. Cô không biết làm sao miêu tả nó, nhưng anh trông khép kín, cắt bỏ, hoàn toàn không với tới được.
“Colin?” cô thì thầm.
“Anh muốn giữ chúng cho riêng mình hơn,” anh nói cộc lốc, “nếu em không phiền.”
“Không dĩ nhiên em không phiền.” cô nói, nhưng cả hai họ đều biết cô đang nói dối.
Colin đứng yên và rất im lặng khiến cô không còn cách nào khác là đành lấy cớ cho mình, để anh lại một mình trong phòng, nhìn chăm chắm bất lực vào cánh cửa.
Anh làm cô tổn thương.
Không phải vấn đề là anh đã không cố ý. Cô đã đưa tay ra cho anh, và anh đã không thể nắm lấy tay cô.
Và phần tồi tệ là anh biết cô đã không hiểu. Cô đã nghĩ anh xấu hổ vì cô. Anh đã nói với cô là anh không có, nhưng vì anh không thể tự mình nói với cô sự thật – là anh ghen tị – anh không thể hình dung ra cô đã tin tưởng anh.
Khốn kiếp, anh cũng sẽ không tin vào anh. Anh đã rõ ràng nhìn như thể anh đang nói dối, bởi vì theo một cách, anh đang nói dối. Hay ít nhất cũng từ chối sự thật là khiến anh không thoải mái.
Nhưng giây phút cô nhắc anh là anh đã đọc mọi thứ cô viết, thứ gì đó trở nên xấu xa và đen tối bên trong anh.
Anh đã đọc mọi thứ cô viết bởi vì cô đã xuất bản tất cả những gì cô viết. Trong khi đó những ghi chép nguệch ngoạc nằm tối tăm và thiếu sức sống trong nhật ký của anh, giấu kín một nơi không ai có thể nhìn thấy chúng.
Có thành vấn đề những gì một người đàn ông viết nếu không có ai có bao giờ đọc nó? Những từ ngữ ấy có ý nghĩa không nếu chúng chưa bao giờ được nghe thấy?
Anh chưa bao giờ suy nhĩ về việc xuất bản nhật ký của anh cho tới khi Penelope đề nghị nó vài tuần trước, bây giờ ý nghĩ đó thiêu đốt anh ngày và đềm (khi anh không thiêu đốt Penelope, dĩ nhiên). Nhưng anh bị kìm kẹp bởi nỗi sợ hãi lớn mạnh. Điều gì nếu không ai muốn xuất bản tác phẩm của anh? Điều gì nếu có ai đó xuất bản nó, nhưng chỉ vì gia đình giàu có và thế lực của anh? Hơn bất cứ gì, Colin muốn là chính anh, được biết đến vì thành quả của anh, không phải vì tên anh hay địa vị của anh, hay dẫu cả nụ cười hay sự thân thiện của anh.
Và rồi có một triển vọng đáng sợ nhất trong tất cả: điều gì nếu tác phẩm của anh được xuất bản nhưng chẳng ai thích nó?
Làm sao anh đối mặt với điều đó? Làm sao anh tồn tại như một người thất bại?
Hay là tồi tệ giữ nguyên trạng thái như anh bây giờ: một kẻ hèn?
*
Tối muộn hôm đó, sau khi Penelope cuối cùng cũng kéo mình ra khỏi ghế của cô và uống một ly trà bồi bổ và lăng xăng không mục đích về chiếc giường ngủ và cuối cùng nằm xuống gối với một quyển sách mà cô hoàn toàn không thể bắt mình đọc, thì Colin xuất hiện.
Lúc đầu anh chẳng nói gì cả, chỉ đứng đó và nhìn chăm chú vào cô, chỉ trừ đó không phải là một nụ cười thường ngày của anh – loại ánh sáng từ bên trong và thúc đẩy người nhận phải cười đáp lại.
Đó là một nụ cười nhẹ, một nụ cười e dè.
Một nụ cười tạ lỗi.
Penelope để quyển sách của cô xuống, gáy úp lên, trên bụng cô.
“Anh có thể?” Colin hỏi, di chuyển đến chỗ trống bên cạnh cô.
Penelope dịch sang phải, “Dĩ nhiên.” Cô lẩm bẩm, đặt cuốn sách của cô lên chiếc bàn kế bên phải cô.
“Anh đã ghi chú một ít đoạn,” anh nói, đưa ra cuốn nhật ký hành trình của anh khi anh ghé ngồi xuống bên cạnh giường, “Nếu em thích đọc nó, để…” anh nuốt cho thông cổ, “cho ý kiến, nó sẽ là…” anh lại ho, “nó sẽ được chấp nhận.”
Penelope nhìn vào cuốn nhật ký trong tay anh, được bọc trang nhã trong lớp da màu đỏ thẫm, rồi cô nhìn vào anh. Gương mặt anh nghiêm túc, và mắt anh sẫm lại, và mặc dù anh vẫn ngồi rất lặng lẽ – không co giật hay bồn chồn – cô có thể nói anh đang hồi hộp.
Hồi hộp. Colin. Đó có vẻ là điều lạ lùng nhất có thể hình dung ra.
“Em rất vinh dự.” cô nói dịu dàng, nhẹ nhàng kéo cuốn sách ra khỏi nững ngón tay anh. Cô chú ý rằng một số trang được đánh dấu bằng ruybăng, và với những ngón tay cẩn trọng, cô mở đến một đoạn đã được chọn.
14 Tháng Ba 1819
Cao Nguyên nhuốm một màu nâu riêng lẻ kỳ quặc.
“Đó là khi anh đi thăm Francesca ở Scotland.” Anh chen ngang.
Penelope cho anh một nụ cười nhẹ bao dung, hàm ý như một sự la mắng nhẹ nhàng vì sự chen ngang của anh.
“Xin lỗi.” anh lầm bầm.
Một người sẽ nghĩ, ít nhất thì một người từ Anh quốc sẽ nghĩ, rằng những ngọn đồi và thung lũng sẽ có một màu xanh lục tươi tốt. Sau tất cả, người Scotland tập trung sinh sống trên cùng một hòn đảo nhỏ, và cũng cùng hứng chịu chung cơn mưa tàn hại nước Anh.Tôi được cho biết rằng những ngọn đồi màu be lạ lùng đó được gọi là những bình nguyên, và chúng hoang vắng và nhuốm nâu và tiêu điều. Và chúng vẫn còn khuấy động tâm hồn cho tới bây giờ.
“Đó là khi anh ở trên khá cao,” anh giải thích, “khi em ở thấp hơn, hay ở gần những cái hồ, nó hoàn toàn khác.”
Penelope quay sang anh và liếc anh một cái.
“Xin lỗi.” anh lầm bầm.
“Có lẽ anh sẽ thoải mái hơn nếu anh đừng đọc qua vai em?” cô đề nghị.
Anh chớp mắt ngạc nhiên.
“Em sẽ nghĩ là anh đã đọc tất cả những điều này trước đây rồi.” Trước cái nhìn ngơ ngác của anh, cô thêm vào, “Nên anh không cần phải đọc lại chúng bây giờ nữa.” Cô đợi anh phản ứng lại và chẳng thấy gì cả. “Nên anh không cần phải làng vảng quanh vai em.” Cuối cùng cô kết thúc.
“Ồ,” anh dịch ra 1 inch, “Xin lỗi.”
Penelope nhìn anh ngờ vực, “Ra khỏi giường, Colin.”
Rất mực kiềm chế, Colin đẩy mình ra khỏi giường và gieo mình vào một chuếc ghế trong góc xa của căn phòng, bắt chéo tay lại và gõ nhịp chân trong một điệu điên cuồng và thiếu kiên nhẫn.
Tap tap tap. Gõ nhịp tap tap tap.
“Colin!”
Anh nhìn lên trong sự ngạc nhiên thành thật, “Cái gì?”
“Ngừng gõ chân anh ngay.”
Anh nhìn xuống như thể chân anh là một vật thể lạ, “Anh đang gõ chân à?”
“Vâng.”
“Ồ,” anh siết chặt tay hơn vào ngực, “xin lỗi.”
Penelope quay sự chú tâm của cô vào lại cuốn nhật ký.
Tap tap.
Penelope ngẩng phắt đầu, “Colin!”
Anh đặt chân mình chắc chắn trên thảm, “Anh không thể tự giúp mình. Không cả nhận ra anh đang làm điều đó.” Anh thả hai tay, đặt chúng lên tay ghế bọc da, nhưng trông anh không có vẻ thả lỏng, những ngón tay cả hai tay anh đang căng thẳng và co lại.
Cô nhìn anh chăm chú trong vài khắc, đợi xem nếu anh có thực sự có thể giữ yên lặng.
“Anh sẽ không làm thế nữa,” anh đảm bảo với cô, “anh hứa.” Cô cho anh một tia nhìn quyết định cuối cùng, rồi quay trở lại chăm chú vào những từ ngữ trước mặt cô.
Như một dân tộc, người Scots khinh miệt người Anh, và rất nhiều người sẽ nói điều đó đúng đắn. Nhưng về cá nhân, họ khá là nồng ấm và thân thiện, ham thích chia sẻ một ly whisky, một bữa ăn nóng, hay mời bạn một chỗ ấm áp để ngủ. Một nhóm người Anh – hay, trong sự thật, bất cứ người Anh trong bất cứ loại đồng phục nào – sẽ không tìm thấy sự chào đón ấm áp ở một làng người Scot. Nhưng một người Anh riêng lẻ đi nước kiệu xuống cao nguyên của họ – cư dân địa phương sẽ chào mừng anh ta với vòng tay và những nụ cười rộng mở.Đó cũng là trường hợp xảy ra với tôi khi đến Inveraray, bên bờ của hồ Fyne. Một thị trấn ngăn nắp, sạch sẽ được thiết kế bởi Robert Adam khi công tước Argyll quyết định di dời toàn bộ dân làng để xây dựng lâu đài mới của ông ta, nó nằm ngay bên bờ nước, những căn nhà quét vôi trắng trên những con phố sạch sẽ mà ta gặp ngay ở góc đường (chắc chắn là một mệnh lệnh lạ lùng hiện hữu đối với một người như tôi, người lớn lên giữa những con đường quanh co giao vào nhau của London).
Tôi đang tham dự bữa tối ở khách sạn Geoge, thưởng thức một ly whisky ngon thay vì cuộc vui thông thường một đêm bia rượu ở một cơ ngơi tương tự tại Anh, khi tôi nhận ra rằng tôi không biết làm cách nào đến được đích đến kế tiếp, hay bất cứ manh mối bao lâu thì sẽ tới được nơi đó. Tôi lại gần người chủ khách sạn (một ông Clark), giải thích ý định của tôi đi thăm lâu đài Blair, và rồi không thể làm gì khác ngoài chớp mắt trong sửng sốt và bối rối khi cả phần còn lại những người cư ngụ tại quán trọ nhảy hòa vào khuyên nhủ. “Lâu đài Blair?” ông Clark oang oang, (ông ấy là một kiểu người bùng phát, không phải đưa ra bài diễn văn nhẹ nhàng), “À, bây giờ nếu ông muốn đi đến lâu đài Blair, ông chắc chắn muốn đi tới phía tây Pitlochry và rồi hướng bắc kể từ đó.”
Điều đó gặp được một dàn hợp xướng đồng tình – và một tiếng vọng ngang bằng của sự phản đối.“Och, không!” một người khác la lên (sau đó tôi biết tên ông ấy là MacBogel), “Anh ấy sẽ phải băng qua hồ Toy, và một cách làm vĩ đại để không bao giờ phải nếm tai họa. Tốt hơn là đi lên hướng bắc bây giờ, rồi mới quay về hướng tây.”
“Aye,” người thứ ba hòa vào, “nhưng rồi anh ta sẽ phải qua Ben Nevis trên đường đi. Có phải anh đang nói một ngọn núi là một trở ngại ít hơn một cái hồ nhỏ?”
“Anh gọi hồ Toy là nhỏ ư? Tôi sẽ nói với anh tôi sinh ra trên bờ hồ Toy, và không ai sẽ gọi nó là nhỏ trước mặt tôi.” (Tôi không biết ai nói điều này, hay thực ra, hầu hết mọi thứ ngay tức thì, nhưng nó được nói với tất cả cảm xúc mạnh mẽ và sự tin chắc.)
“Anh ấy không cần phải đi con đường nào tới Ben Nevis. Anh ấy có thể quay về hướng tây ở Glencoe.”
“Ô hô hô, và một chai whisky. Chẳng có con đường tử tế nào đi về hướng tây từ Glencoe. Anh đang cố giết chàng trai tội nghiệp này à?”Vân vân và vân vân. Nếu người đọc chú ý là tôi đã ngưng viết ai là người đang nói, nó bởi vì sự hỗn loạn những giọng nói đã quá áp đảo và không thể nào tách biệt bất cứ ai nói, và điều này còn tiếp diễn ít nhất đến mười phút trước khi kết thúc, già Angus Campbell đã tám mươi tuổi nói, và ngoài sự mong đợi, tất cả mọi người im lặng.
“Những gì anh ấy cần làm,” Angus khò khè, “là đi về phía nam tới Kintyre, trở lên phía bắc và băng qua cửa sông Lome đến Mull do đó anh ấy có thể chuồn ra khỏi Iona, đi thuyền tới Skye, băng qua lục địa tới Ullapool, trở xuống lại Inverness, đặt sự kính trọng của anh ấy vào Culloden, và từ đó, anh ầy có thể tiến hành xuôi về phía nam tới lâu đài Blair, dừng lại ở Grampian nếu anh ấy chọn nên anh ấy có thể thấy cách mà một chai whisky ngon được làm.”
Một sự im lặng chắc chắn sau bài công bố này. Cuối cùng một người đàn ông dũng cảm chỉ ra, “Nhưng như thế sẽ mất hàng tháng trời.”
“Và ai đang nói nó sẽ không?” già Campbell nói, với một dấu vết nguyên sơ của tình trạng giao tranh, “Người Anh ở đây để thăm Scotland. Và anh đang nói với tôi anh ta không thể nói anh ta sẽ làm nếu như tất cả những gì anh ta làm là đi thẳng từ đây tới Perthshire?”Tôi thấy mình đang mỉm cười, và lấy quyết định ngay tại chỗ. Tôi sẽ đi theo tuyến đường chính xác của ông ta, và khi tôi trở về London, tôi sẽ biết trong tim tôi là tôi đã biết Scotland.
Colin nhìn Penelope khi cô đọc. Mỗi lúc này hay lúc khác cô mỉm cười, và tim anh sẽ nhảy lên, và rồi đột nhiên anh nhận ra rằng nụ cười của cô đã trở thành thường trực, và môi cô đang nhăn lại khi cô nén lại tiếng cười.
Colin nhận ra anh cũng đang mỉm cười.
Anh đã rất ngạc nhiên bởi phản ứng của cô khi lần đầu tiên cô đọc những gì anh viết, phản ứng của cô rất nồng nhiệt, và cô đã rất lý giải và rõ ràng khi cô nói với anh về nó. Điều đó bây giờ tạo nên ý nghĩa, dĩ nhiên. Cô cũng là một người viết, có lẽ là một người viết tốt hơn anh, và trong tất cả những gì cô hiểu biết trên thế giới, cô hiểu biết về từ ngữ.
Thật khó tin rằng anh đã mất bao nhiêu thời gian để hỏi ý kiến của cô. Sợ hãi, anh cho là thế, đã ngừng anh lại. Sợ hãi và lo lắng và tất cả những cảm xúc ngu ngốc anh đã giả vờ là bên dưới anh.
Ai sẽ dự đoán rằng ý kiến của một phụ nữ sẽ trở thành quá quan trọng với anh? Anh viết những nhật ký hành trình của anh đã bao nhiêu năm, cẩn thận ghi chép những chuyến đi của anh, cố gắng nắm bắt nhiều hơn những gì anh thấy và làm, cố gắng nắm bắt những gì anh cảm nhận. Và anh chưa một lần nào đưa chúng ra cho ai xem.
Cho đến bây giờ.
Đã không có ai mà anh muốn trưng chúng ra cho họ xem. Không, đó không phải sự thật. Sâu thẳm bên trong, anh đã muốn đưa chúng ra với một số người, nhưng thời điểm có vẻ như chưa bao giờ đúng lúc, hay anh nghĩ họ sẽ nói dối và nói điều gì đó tốt đẹp trong khi nó không như thế, chỉ để xoa dịu cảm giác của anh.
Nhưng Penelope thì khác. Cô là một người viết. Quỉ quái, cô cũng là một người viết tốt. Và nếu cô đã nói những bài viết của anh là tốt, anh có thể hầu như tin rằng đó là sự thực.
Cô mím nhẹ môi khi cô giở một trang, rồi cau mày khi những ngón tay cô không thể tìm được chỗ bám. Sau khi liếm ngón tay giữa, cô tóm sai một trang và bắt đầu đọc lại.
Và lại mỉm cười.
Colin thở ra một hơi mà anh không nhận ra là anh đang kiềm giữ lại.
Cuối cùng, cô đặt cuốn sách xuống lòng mình, để nó mở ở phần cô đang đọc. Nhìn lên, cô nói.
“Em cho là anh muốn em ngừng lại ở cuối của bài viết này?”
Nó không hẳn là những gì anh mong đợi cô nói, và nó làm anh ngơ ngẩn, “Er, nếu em muốn thế,” anh lắp bắp, “nếu em muốn đọc thêm, cái đó cũng ổn, anh chắc thế.”
Nó như thể mặt trời đột nhiên hiện diện trong nụ cười của cô. “Tất nhiên em muốn đọc thêm nữa,” cô bộc lộ, “em không thể chờ xem cái gì xảy ra khi anh đi tới Kintyre và Mull và… “ nhíu mày, cô xem lại cuốn sách mở, “và Skye, Ullapool, Culloden và Grampian” cô lại liếc xuống cuốn sách, “ồ, phải, và lâu đài Blair, dĩ nhiên, nếu anh có đi tới đó. Em cho là anh đang định đi thăm bạn bè.”
Anh gật đầu, “Murray,” anh nói, hàm ý tới người bạn học ở chung phòng, em trai của công tước Atholl, “nhưng anh nên nói với em, anh không đi theo chính xác tuyến đường mà già Angus Campbell đã mô tả. Vì một việc, anh đã không cả tìm ra những con đường nối kết một nửa số địa điểm mà ông ấy đã nói tới.”
“Có lẽ,” cô nói, mắt cô trở nên mơ màng, “đó là nơi chúng ta sẽ đi cho chuyến đi hưởng tuần trăng mật.”
“Scotland?” anh hỏi, hoàn toàn ngạc nhiên, “Em không muốn đi thăm nơi nào đó ấm áp và kỳ lạ à?”
“Với một người chưa bao giờ đi xa hơn một trăm dặm khỏi London, “cô nói xấc xược, “Scotland là nơi kỳ lạ.”
“Anh có thể chắc với em,” anh nói với một nụ cười khi anh băng qua căn phòng và ghé ngồi bên cạnh giường, “là Italy kỳ lạ hơn nhiều. Và lãng mạn hơn.”
Cô đỏ mặt, làm anh thích thú, “Ồ,” cô nói, nhìn hơi bối rối. (Anh thắc mắc bao lâu rồi anh có thể làm cô bối rối khi nói về lãng mạn và tình yêu và tất cả những hoạt động tuyệt vời đã đến với họ).
“Chúng ta sẽ đi Scotland vào lúc khác,” anh đảm bảo với cô, “Dù sau, anh hay thấy mình đi lên phía bắc mỗi vài năm gì đó để thăm Francesca.”
“Em đã ngạc nhiên là anh hỏi ý kiến của em.” Penelope nói sau một thoáng yên lặng.
“Thế anh sẽ hỏi ai khác đây?”
“Em không biết,” cô trả lời, đột nhiên rất thích thú trong cách những ngón tay cô búng vào thành giường, “Anh trai anh, em cho là thế.”
Anh đặt tay anh lên tay cô, “Họ biết gì về viết lách nào?”
Cằm cô hếch lên và mắt cô, trong sáng, ấm áp, và nâu, gặp mắt anh, “Em biết anh coi trọng ý kiến của họ.”
“Đó là sự thực,” anh chộp lấy, “nhưng anh coi trọng ý kiến của em hơn.”
Anh xem xét mặt cô thật gần, như những cảm xúc diễn ra trên nét mặt cô. “Nhưng anh không thích những gì em viết,” cô nói, giọng cô vừa ngập ngừng vừa hy vọng cùng lúc.
Anh đưa tay ôm lấy má cô, giữ chúng dịu dàng, chắc chắn rằng cô nhìn vào anh khi anh nói, “Không gì có thể xa hơn sự thật,” anh nói, một xúc cảm mãnh liệt bùng cháy lên trong lời anh, “Anh nghĩ em là một tác giả phi thường. Em cắt đúng vào thực chất của một người với một sự giản đơn và hóm hỉnh mà nó là vô song. Trong hơn mười năm, em đã làm người ta cười. Em đã làm họ nhăn mặt. Em đã làm họ suy nghĩ, Penelope. Em đã làm người ta suy nghĩ. Anh không biết điều gì có thể thành tựu hơn thế.”
“Chưa nói tới,” anh tiếp tục, hầu như thể anh không thể dừng lại bây giờ điều mà anh đã bắt đầu, “là em viết về xã hội, trong tất cả mọi điều. Em viết về xã hội, và em làm nó vui vẻ, thú vị và hài hước, khi tất cả chúng ta biết rằng nó thường xuyên hơn là chán nản ảm đạm.”
Lần dài nhất, Penelope không thể nói lời nào. Cô đã tự hào về công việc cô làm trong bao năm, và bí mật mỉm cười bất cứ khi nào cô nghe một ai đó thuật lại từ một trong những cột báo của cô hay cười vào ai đó mà cô châm biếm. Nhưng cô chẳng có ai để chia sẻ vinh quang của mình.
Vô danh là một viễn cảnh cô đơn
Nhưng bây giờ cô đã có Colin. Và mặc dù thế giới sẽ không bao giờ biết rằng Lady Whistledown thực ra là cô Penelope Featherington đơn giản, bị bỏ qua, bà-cô-cho-đến-khoảnh-khắc-có-thể-cuối-cùng, Colin biết. Và Penelope đang nhận ra rằng ngay cả điều đó cũng không phải tất cả vấn đề, nó là điều có ý nghĩa nhất.
Như cô vẫn không hiểu được phản ứng của anh.
“Tại sao, lúc đó,” cô hỏi anh, từ ngữ của cô chậm và cân nhắc cẩn thận, “anh trở nên xa cách và lạnh lùng mỗi khi em nêu chuyện đó ra?”
Khi anh nói, lời anh gần như là lầm bầm, “Nó thật khó để giải thích.”
“Em là người chịu lắng nghe.” Cô nói nhẹ nhàng.
Tay anh, vẫn đang nâng niu rất trìu mến gương mặt cô, rớt xuống lòng anh. Và anh đã nói một điều cô chưa bao giờ mong đợi.
“Anh ghen tị.” Anh nhún vai bất lực, “Anh xin lỗi.”
“Em không biết ý anh là gì,” cô nói, không định thì thầm, nhưng thiếu hụt giọng để nói thêm bất cứ gì khác.
“Nhìn vào em đi, Penelope.” Anh nắm lấy cả hai tay cô trong tay anh và xoay lại do đó họ đối mặt nhau thêm 1 lần, “Em đã thành công rất lớn.”
“Một sự thành công vô danh.” Cô nhắc anh.
“Nhưng em biết, và anh biết, và bên cạnh, đó không phải điều anh đang nói tới.” Anh rời 1 tay cô ra, cào ngón tay vào trong tóc anh khi anh tìm lời để nói, “Em đã làm một số việc. Em có một việc để làm.”
“Nhưng anh có… “
“Anh có cái gì, Penelope?” anh cắt ngang, giọng anh trở nên khích động khi anh đứng dậy và bắt đầu bước tới bước lui. “Anh có cái gì?”
“À, anh có em,” cô nói, nhưng những từ của cô thiếu sức lực. Cô đã biết đó không phải là ý anh.
Anh nhìn cô mệt mỏi, “Anh không nói về điều đó, Penelope.”
“Em biết.”
“… Anh cần điều gì đó anh có thể chú ý vào,” anh nói, ngay trên đỉnh câu nói dịu dàng của cô, “anh cần một mục đích. Anthony có, và Benedict cũng có, nhưng anh thì lạc lõng và thừa thãi.”
“Colin, anh không thế. Anh là… “
“Anh mệt mỏi với ý nghĩ không là gì ngoài một… “ anh ngừng lại một chút.
“Cái gì, Colin?” cô hỏi, hơi giật mình bởi biểu hiện chán ghét đột nhiên hiện ra trên mặt anh.
“Chúa trên cao.” Anh rủa, giọng anh thấp, chữ S rít lên từ môi anh.
Mắt cô mở lớn. Colin không phải người thường hay báng bổ.
“Anh không tin được,” anh lẩm bẩm, đầu anh giật mạnh sang trái, hầu như thể anh đang nao núng.
“Anh phàn nàn với em,” anh nói hoài nghi, “Anh phàn nàn với em về Lady Whistledown.”
Cô nhăn nhó, “Rất nhiều người làm thế, Colin. Em quen với nó rồi.”
“Anh không thể tin được. Anh phàn nàn với em làm thế nào mà Lady Whistledown gọi anh là dễ thương.”
“Bà ấy gọi em là quả cam chín nẫu.” Penelope nói, cố gắng khinh bạc.
Anh ngừng bước tới lui đủ lâu để bắn cho cô một cái nhìn tức giận, “Có phải em đã cười anh suốt thời gian anh rên rỉ về cách duy nhất nào anh sẽ được nhớ tới bởi thế hệ tương lai qua những cột báo của Whistledown?”
“Không!” cô kêu lên. “Em sẽ hy vọng anh biết em rõ hơn thế.”
Anh lắc đầu không tin tưởng, “Anh không thể tin anh ngồi đó, cằn nhằn với em rằng anh đã không có thành tựu nào, trong khi em có tất cả của Whistledown.”
Cô ra khỏi giường và đứng lên. Không thể nào chỉ ngồi đó trong khi anh bước tới lui như một con cọp bị nhốt trong cũi. “Colin, anh có thể không biết.”
“Đứng yên.” Anh thốt ra một lời phẫn nộ, “Sự mỉa mai có thể là đẹp đẽ, nếu như nó không hướng vào anh.”
Penelope đã mở miệng để nói, nhưng cô không biết làm thế nào để nói mọi thứ trong tim cô. Colin có rất nhiều thành tựu, cô không thể cả bắt đầu đếm tất cả chúng. Chúng không phải thứ bạn có thể chọn ra, giống như một bản in của Lady Whistledown’s Society Papers, nhưng chúng đặc biệt.
Có lẽ còn hơn cả như thế nữa.
Penelope nhớ lại mọi khoảnh khắc anh đã làm mọi người mỉm cười, tất cả mọi lúc anh đi bộ qua tất cả những cô gái nổi bật trong vũ hội và tới hỏi một ‘bông hoa tường’ một điệu nhảy. Cô nghĩ về sự mạnh mẽ, sự ràng buộc hầu như mê hoặc anh chia sẻ với anh chị em anh. Nếu chúng không phải là thành tựu, cô không biết cái gì mới là thế.
Nhưng cô biết rằng chúng không phải những thứ cột mốc quan trọng mà anh đang nói tới. Cô biết cái anh cần: một mục đích, một xu hướng.
Thứ gì đó chứng tỏ với thế giới là anh còn hơn những gì họ nghĩ anh là thế.
“Xuất bản những ghi chép hành trình của anh.” Cô nói.
“Anh không… “
“Xuất bản chúng.” Cô lại nói, “Nắm lấy cơ hội thử thách và đợi xem nếu anh đạt đỉnh cao.”
Mắt anh gặp cô trong một khắc, rồi chúng trượt xuống cuốn nhật ký của anh, vẫn nắm chặt trong tay cô. “Chúng cần biên tập lại,” anh lẩm bẩm.
Penelope cười lớn, bởi vì cô biết cô đã thắng. Và anh cũng đã thắng. Anh còn chưa biết, nhưng anh có.
“Mọi người đều cần biên tập,” cô nói, nụ cười của cô mở rộng với từng từ, “À, trừ em, em đóan thế,” cô trêu chọc, “Hay có lẽ em đã cần có nó.” Cô thêm vào với cái nhún vai. “Chúng ta không bao giờ biết, bởi vì em không có ai để biên tập cho em.”
Anh nhìn lên khá đột ngột, “Em đã làm thế nào?”
“Em đã làm thế nào cái gì?”
Anh mím môi thiếu kiên nhẫn, “Em biết ý anh là gì. Em làm thế nào với những cột báo? Có nhiều việc với nó hơn là chỉ viết. Em phải in ra và phân phối. Ai đó phải biết em là ai.”
Cô thốt ra một tiếng thở dài. Cô giữ những bí mật này quá lâu nên cảm thấy lạ lùng để chia sẻ nó, dù là với chồng cô. “Đó là một câu chuyện dài,” cô nói với anh, “Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống.”
Anh đưa cô về giường, và họ làm mình thoải mái, dựa lên những cái gối, chân họ duỗi dài ra phía trước.
“Em vẫn còn rất trẻ khi nó bắt đầu,” Penelope bắt đầu, “Mới chỉ mười bảy. Và nó xảy ra gần như là ngẫu nhiên.”
Anh mỉm cười, “Làm sao mà những việc như thế lại ngẫu nhiên xảy ra?”
“Em viết nó như một chuyện đùa. Em đã rất khốn khổ khi ra mắt lần đầu tiên.” Cô nhìn lên anh nghiêm túc, “Em không biết anh có nhớ không, nhưng em quá cân hơn một chút lúc đó, và nó không như thể em thon thả hợp thời bây giờ.”
“Anh nghĩ em hoàn hảo.” anh trung thành nói.
Điều đó, Penelope nghĩ, là một trong những lý do cô nghĩ là anh cũng hoàn hảo.
“Dù sao,” cô tiếp tục, “em đã không thực hạnh phúc, vậy nên em viết một báo cáo phê phán khá gay gắt về bữa tiệc em tham dự đêm trước. Và rồi em viết một cái khác, rồi một cái khác. Em đã không ký là Lady Whistledown, em chỉ viết chúng cho vui và giấu chúng trong ngăn bàn em. Trừ một ngày, em quên giấu chúng đi.”
Anh dựa tới, cực kỳ chăm chú, “Cái gì đã xảy ra?”
“Cả nhà em đều ở ngoài, và em biết họ đã rời đi một vài lúc, bởi vì đó là khi Mẹ vẫn nghĩ bà có thể biến Prudence thành một viên kim cương cho lần đầu ra mắt, và chuyến mua sắm của họ kéo dài cả ngày.”
Colin cuộn tay anh trong không khí, dấu hiệu rằng cô nên đi thẳng vào trọng tâm.
“Dù sao,” Penelope tiếp tục, “em quyết định làm việc trong phòng vẽ vì phòng em ẩm và mốc bởi ai đó… à, em cho là đó là em – đã để cửa sổ mở trong cơn mưa bão. Nhưng rồi em phải… à, anh biết đấy.”
“Không,” Colin nói xấc xược, “anh không biết.”
“Chú tâm vào việc của em.” Penelope thì thầm, đỏ mặt.
“Ờ, phải.” anh nói tùy tiện, rõ ràng cũng không thú vị với phần đó của câu chuyện. “Tiếp đi.”
“Khi em trở lại, luật sư của cha em đang ở đó. Và ông ấy đang đọc những gĩ em viết. Em đã rất sợ hãi.”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Em không thể ngay cả nói trong phút đầu tiên. Nhưng rồi em nhận ra ông ấy đang cười, và nó không phải bởi vì ông ấy nghĩ em ngớ ngẩn, nó bởi vì ông ấy nghĩ em giỏi.”
“À, em giỏi mà.”
“Bây giờ em mới biết điều đó.” Cô nói với một nụ cười chế giễu, “nhưng anh phải nhớ, em mới mười bảy. Và em đã nói vài điều khá khó chịu trong đó.”
“Về những người kinh khủng, anh chắc chắn.” anh nói.
“À, vâng, nhưng vẫn… “ cô nhắm mắt lại khi tất cả những ký ức lướt nhanh trong đầu cô. “Họ là những người nổi bật. Những người có ảnh hưởng. Những người không thích em gì mấy. Nó không thực sự là vấn đề họ là người kinh khủng nếu những gì em nói loan ra. Thực ra, nó sẽ tệ hơn vì họ là những người kinh khủng. Em sẽ bị huỷ hoại, và em sẽ huỷ hoại cả gia đình cùng với em.”
“Cái gì xảy ra lúc đó? Anh cho đó là ý kiến của ông ấy để xuất bản nó.”
Penelope gật đầu, “Vâng. Ông ấy sắp xếp mọi việc với nhà in, người đã tìm ra các cậu bé để giao báo. Và đó là ý kiến của ông ấy để phát miễn phí trong hai tuần đầu tiên. Ông ấy nói chúng em cần gây nghiện cho công chúng.”
“Anh đã đi ra nước ngoài khi những cột báo bắt đầu,” Colin nói, “nhưng anh nhớ mẹ và các em gái anh nói với anh tất cả về nó.”
“Người ta cằn nhằn khi những cậu bé mới đòi trả tiền sau hai tuần miễn phí,” Penelope nói, “Nhưng tất cả họ đều trả.”
“Một ý kiến sáng giá trong một phần của luật sư của em.” Colin lẩm bẩm.
“Vâng, ông ấy đã khá là hiểu biết.”
Anh chớp lấy thì quá khứ cô đã dùng, “Đã ư?”
Cô gật đầu buồn bã, “Ông ấy qua đời vài năm trước. Nhưng ông ấy biết ông ấy ốm và trước khi chết ông đã hỏi em nếu em có muốn tiếp tục. Em cho là em có thể dừng lại lúc đó, nhưng em không có gì khác trong đời em, và chắc chắn không có triển vọng hôn nhân nào.” Cô nhìn lên nhanh chóng, “Em không có ý… Đó là để nói… “
Môi anh cong lên trong một nụ cười tự phản đối, “Em có thể la mắng anh bao nhiêu em muốn cho việc không cầu hôn em từ hàng bao năm về trước.”
Penelope đáp trả lại nụ cười của anh bằng của chính cô. Đó có phải bất cứ gì kỳ diệu cô yêu người đàn ông này?
“Nhưng,” anh nói khá chắc chắn, “chỉ khi em kết thúc câu chuyện.”
“Phải,” cô nói, bắt buộc đầu óc cô trở lại với vấn đề trước. “Sau khi Ông…” cô nhìn lên e dè, “em không chắc em nên nêu tên ông ấy.”
Colin biết cô đang bị giằng xé giữa tình yêu và lòng tin của cô với anh, và sự trung thành với người đàn ông người đã, trong mọi khả năng, là một người cha đã một lần cho cô rời khỏi trái đất này. “Không sao cả,” anh nói nhẹ nhàng, “ông ấy đã đi rồi. Tên ông ấy không là vấn đề.”
Cô thốt ra một hơi thở nhẹ nhõm, “Cảm ơn anh,” cô nói, cắn môi dưới của cô, “Không phải là em không tin anh. Em… “
“Anh biết,” anh nói cam đoan, nắm lấy những ngón tay cô trong tay anh. “Nếu em muốn nói với anh sau này, cũng được thôi. Và nếu em không, nó cũng vẫn ổn.”
Cô gật đầu, môi cô mím lại ở góc mép, trong một biểu hiện căng thẳng người ta hay có khi họ cố gắng hết sức để không khóc, “Sau khi ông ấy chết, em làm việc trực tiếp với nhà xuất bản. Chúng em sắp đặt một hệ thống để phát hành báo, và những khoản tiền trả vẫn tiếp tục theo cách họ đã từng làm – vào trong một tài khoản kín đáo dưới tên em.”
Colin hút vào một hơi thở khi anh nghĩ về bao nhiêu tiền cô đã kiếm được trong bấy nhiêu năm. Nhưng làm thế nào cô có thể tiêu nó mà không làm phát sinh nghi ngờ? “Em có rút tiền ra bất cứ lần nào không?” anh hỏi.
Cô gật đầu, “Sau khi em đã làm việc khoảng bốn năm, bà dì em qua đời và để lại bất động sản của bà cho mẹ em. Luật sư của cha em viết di chúc. Bà ấy không còn gì nhiều, nên chúng em lấy tiền của em và giả vờ đó là của bà ấy.” Khuôn mặt Penelope sáng lên một chút khi cô lắc đầu trong hoang mang, “Mẹ em đã ngạc nhiên. Bà không bao giờ mơ Bà dì Georgette trở nên quá giàu có. Bà đã cười trong mấy tháng. Em chưa bao giờ thấy điều gì như thế.”
“Em đã rất tử tế.” Colin nói.
Penelope nhún vai, “Nó là cách duy nhất em có thể thực sự dùng tiền của em.”
“Nhưng em đưa nó cho mẹ em.” Anh chỉ ra.
“Bà ấy là mẹ em,” cô nói, như thể nó có thể giải thích mọi thứ, “Bà đã nuôi nấng em. Tất cả đều chảy xuôi.”
Anh muốn nói thêm nữa, nhưng anh đã không. Portia Featherington là mẹ của Penelope, và nếu Penelope muốn yêu bà ấy, anh không muốn ngăn cô lại.
“Từ khi đó,” Penelope nói, “em không động vào nó. À, không phải cho em. Em góp vài món tiền cho những quỹ từ thiện.” Mặt cô có một biểu hiện châm biếm, “Vô danh.”
Anh không nói gì trong một khoảnh khắc, chỉ lấy thời gian để nghĩ về mọi thứ cô đã làm trong thập kỷ vừa rồi, tất cả tự chính cô, tất cả trong bí mật. “Nếu em muốn có tiền bây giờ,” cuối cùng anh nói, “em nên dùng ít. Không ai sẽ đặt câu hỏi tự nhiên sao em có nhiều ngân quỹ. Em là một Bridgerton, sau tất cả.” Anh nhún vai nhũn nhặn, “Ai cũng biết là Anthony sắp đặt khoản trợ cấp phong phú cho tất cả các anh em.”
“Em sẽ không cả biết làm gì với nó.”
“Mua thứ gì mới,” anh đề nghị. Không phải mọi phụ nữ đều thích mua sắm ư?
Cô nhìn vào anh với một cái nhìn lạc lõng, gần như một biểu hiện khó dò, “Em không chắc anh hiểu em có bao nhiêu tiền,” cô nói rào đón, “Em không nghĩ em có thể tiêu hết tất cả.”
“Để dành chúng cho lũ trẻ của chúng ta vậy,” anh nói, “Anh rất may mắn là cha và anh của anh thấy phù hợp để chu cấp cho anh, nhưng không phải tất cả những đứa con trai trẻ hơn đều quá may mắn.”
“Và những con gái,” Penelope nhắc anh, “Những con gái chúng ta sẽ có khoản tiền riêng của chúng. Riêng biệt với của hồi môn.”
Colin phải mỉm cười. Những sự sắp xếp như vậy thật hiếm thấy, nhưng tin rằng Penelope cố chấp về điều đó. “Bất cứ gì em muốn,” anh nói âu yếm.
Cô mỉm cười và thở dài, nằm trở lại xuống gối. Nhưng ngón tay cô lười biếng nhảy múa trên làn da của mu bàn tay anh, nhưng mắt cô thì xa vắng, và anh nghi ngờ cô có ý thức về những chuyển động của cô.
“Em có một lời thú tội.” cô nói, giọng cô lặng lẽ và ngay cả chỉ là một cái chạm nhút nhát.
Anh nhìn cô hồ nghi, “Lớn hơn Whistledown?”
“Khác.”
“Cái gì thế?”
Cô kéo mắt mình ra khỏi một điểm bất kỳ trên tường mà có vẻ như cô đã chăm chú vào nó và cho anh một sự chú ý đầy đủ. “Em đang cảm thấy một chút …” cô cắn cắn môi khi cô ngưng lại, tìm kiếm từ đúng – “thiếu kiên nhẫn với anh sau này. Không, không phải thế.” Cô nói “Thất vọng, thực sự.”
Một cảm giác lẻ loi bắt đầu đau nhói trong ngực anh, “Thất vọng thế nào?” anh cẩn thận hỏi.
Vai cô hơi nhún nhẹ, “Anh có vẻ rất khó chịu vì em. Về Whistledown.”
“Anh đã nói với em là bởi vì… “
“Không, xin anh,” cô nói, đặt một vòng tay dịu dàng lên ngực anh, “Hãy để em nói hết. Em nói với anh em nghĩ nó là bởi vì anh đã xấu hổ vì em, và em đã cố lờ nó đi, nhưng nó tổn thương em rất nhiều, thực vậy. Em nghĩ em biết anh là ai, và em không thể tin rằng người sẽ nghĩ bản thân anh ấy quá cao xa với em, lại cảm thấy xấu hổ như vậy với những gì em đạt được.”
Anh nhìn chằm chằm lặng lẽ vào cô, đợi cô tiếp tục.
“Nhưng điều hài hước là… “ cô quay sang anh với một nụ cười khôn ngoan, “Điều tức cười là nó không phải bởi vì anh đã xấu hổ. Nó bởi vì anh muốn thứ gì đó giống thế cho chính anh. Thứ gì đó như Whistledown. Bây giờ nó có vẻ thật ngu ngốc, nhưng em đã rất lo lắng bởi vì anh không phải người đàn ông hoàn hảo trong những giấc mơ của em.”
“Không ai hoàn hảo cả.” anh nói lặng lẽ.
“Em biết,” cô nghiêng qua và đặt một nụ hôn bốc đồng trên má anh. “Anh là một người không hoàn hảo trong tim em, và điều đó tốt hơn cả. Em đã luôn nghĩ anh không thể sai lầm, rằng cuộc sống của anh hấp dẫn, rằng anh không có nỗi lo lắng hay sợ hãi hay những giấc mơ không thành. Nhưng điều đó không thực công bằng với em.”
“Anh không bao giờ xấu hổ vì em, Penelope.” anh thì thầm, “Không bao giờ.”
Họ ngồi bầu bạn trong sự yên lặng trong vài khoảnh khắc, và rồi Penelope nói, “Anh có nhớ khi em hỏi anh nếu chúng ta có thể làm một chuyến du lịch trăng mật muộn?”
Anh gật đầu.
“Sao chúng ta không dùng một ít tiền của Whistledown cho nó?’
“Anh sẽ trả cho chuyến đi trăng mật.”
“Tốt thôi,” cô nói với một biểu hiện kiêu kỳ, “Anh có thể lấy nó từ khoàn tiền trợ cấp hàng quý của anh.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô trong cơn sốc, rồi huýt lên và cười lớn, “Em đang định đưa cho anh tiền tiêu vặt à?” anh hỏi, không thể kiểm soát cái cười toe toét đang nở rộng trên mặt anh.
“Tiền nhuận bút,” cô chỉnh lại, “Để anh có thể làm việc với những nhật ký du hành của anh.”
“Tiền nhuận bút,” anh trầm ngâm, “Anh thích nó.”
Cô mỉm cười và đặt tay cô lên tay anh, “Em thích anh.”
Anh nắm những ngón tay cô, “Anh cũng thích em.”
Penelope thở dài và đặt đầu cô lên vai anh, “Có phải cuộc sống được cho là điều tuyệt vời này không?”
“Anh nghĩ thế.” Anh lẩm bẩm, “Anh thực sự nghĩ thế.”