Một Màu Xuân

Chương 96

Triệu khanh chỉ thấy một bóng trắng lướt nhanh qua trước mắt, tua kiếm hình rồng vẫn ở trong tay lúc trước đã biến mất. Lại tập trung nhìn vào, Vu Hoàn Chi đứng cách đó không xa, cau mày nhìn kỹ tua kiếm kia một hồi rồi chắp tay nói:
– Xin hỏi Triệu đại nhân, vị công tử ở ngoại thành kia sẽ đến phủ vào lúc nào?


Hỏi xong lời ấy, mãi mà Triệu khanh không trả lời, chỉ thấy ông ta trợn to mắt, cổ tay run rẩy chỉ hướng Vu Hoàn Chi:


– Thân pháp nhanh như vậy, cao, cao nhân. – Dừng một lát, ông ta lại nói – Tôi nghe con tôi nói thân pháp của thằng nhóc ghê gớm ngày đó cũng cực kỳ nhanh, vèo vèo vài cái đã không thấy bóng dáng đâu.


Vu Hoàn Chi kinh ngạc nhếch lông mày, trong lòng suy đoán Mục Diễn Phong đi nhanh như vậy vì chuyện gì. Nhưng không chờ y nghĩ kỹ, đã thấy Triệu khanh đứng thẳng người, cung kính chắp tay nói:
– Xin vị cao nhân này đến phủ ngồi một chốc, nếu tên ranh ghê gớm đó tới thì có thể…


Vu Hoàn Chi cầm tua kiếm trong tay, không đợi ông ta nói xong đã cong môi cười bảo:
– Không cần. Giờ tôi sẽ đi tìm anh ta. – Nói xong, y bỗng vọt lên, thân hình xẹt qua trời cao như chim xanh.
Triệu khanh trợn mắt há mồm nhìn đó bóng dáng xẹt qua ngang trời, run rẩy nói:
– Người này, người này rốt cuộc…


Vu Hoàn Chi đã học xong bảy thức Mộ Tuyết, thân hình như chim, thoắt cái đã đi vài dặm.
Nhưng dù y tính toán thế nào cũng không ngờ được, chỉ một chốc sau khi y rời đi, trong phái Thiên Thủy có một a hoàn kêu ầm lên:
– Ôi chao! Lão gia, cô gia! Tiểu thư sắp sinh rồi!


Thời tiết ngoài phòng rất đẹp, ngày hôm ấy không có gió tuyết.
Nam Sương vốn ở trong phòng, muốn mượn ánh mặt trời đọc phổ chiêu thức của bảy thức Mộ Tuyết, nào ngờ vừa mới mở cửa sổ đã thấy Vu Hoàn Chi đi nhanh như bay, dùng khinh công lướt ra khỏi phái Thiên Thủy.


Nàng vốn định đi ra xem, chẳng ngờ mới vừa đi được hai bước, bụng dưới bỗng đau đớn. Lúc hoa đào Nam ngã xuống đất vẫn chưa hiểu tại sao, chỉ nghĩ là đứa bé tự lập này lại quấy. Đang định đứng lên lại nghe a hoàn vừa mới vào nhà kêu thất thanh:
– Tiểu thư sắp sinh rồi!


Nam Sương ngây ra, lúc này mới cảm nhận được từng đợt đau đớn dữ dội chợt đến.
Bởi vì chưa tới buổi trưa, mà thời gian hẹn gặp mặt của Mục Diễn Phong và công tử nhà Triệu khanh là buổi chiều nên Vu Hoàn Chi đoán lúc này chắc Mục Diễn Phong vẫn còn ở ngoại ô phía nam thành.


Đường từ trong thành tới phía nam thành tụ tuyết rất dày, rất ít người đi đường, chỉ thấy một người mặc áo khoác xanh nhạt, dáng vẻ hối hả.
Muốn đến ngoại ô thành nam thì phải đi ngang qua phố đông, là con phố mà Mục Chiêu buôn bán lỗ lã trước kia.


Thật ra phố đông không phải ở phía đông kinh thành mà là ở phía nam thành. Sau khi Mục Chiêu rời khỏi trang Lưu Vân, có một vài môn đồ cũ hết sức trung thành cũng theo ông đến kinh thành.


Những người này vốn đều là hiệp sĩ giang hồ, luận võ công thì hiếm ai sánh bằng, mà làm ăn lại dốt đặc cán mai. Biết tròn biết méo là mặc dù Mục Chiêu buôn bán thua lỗ nhưng đường đường một minh chủ võ lâm như ông cũng có thể đến phái Thiên Thủy ăn chùa uống chùa một cách vô liêm sỉ, chỉ khổ cho những môn đồ cũ này thôi.


Sau đó, để kiếm kế sinh nhai, mỗi môn đồ cũ lại thu đồ đệ, mở võ quán nhỏ ở bên cạnh cửa hàng buôn bán, gắn bó như vậy mấy năm.


Cuối xuân năm nay, sau khi đại hội võ lâm gặp nạn, trang Lưu Vân bị diệt, cái cửa hàng buôn bán vốn ở phố đông kia đã bất giác bị Mục Chiêu đổi thành cửa hàng tìm người, mời một chưởng quỹ họ Ngô trông coi cả ngày.


Ý nghĩa như tên, trước mắt việc kinh doanh của cửa hàng này chính là tìm người.
Giả sử nhà nào hộ nào có người mất tích thì đem tên họ và ngày sinh tháng đẻ của người mất tích treo ở trên bảng gỗ và báo lại thời gian và việc mất tích ở sổ ghi chép.


Đáng ra loại việc tìm người này là do quan phủ quản lý. Nhưng từ trước đến nay quan phủ lười biếng, người trong cửa hàng tìm người này của Mục Chiêu đều là võ sinh bên cạnh. Người giang hồ tin tức nhanh nhạy, giao thiệp rộng, võ thuật lại cao. Huống chi, cửa hàng tìm người lấy giá không cao, bất kể khó khăn thế nào, tìm một người chỉ lấy một lượng bạc.


Lúc hè, Vu Hoàn Chi và Nam Sương đi tới kinh thành, đợi thương thế của y được điều dưỡng khỏi rồi, Mục Chiêu còn từng hớn hở dẫn bọn họ tới xem cửa hàng.


Bấy giờ mắt Vu Hoàn Chi vẫn mù, chỉ nghe hoa đào Nam nói với mình, trong cửa hàng này giữ bảng gỗ của hai người bọn họ, còn có hai tấm bảng gỗ khác, viết tên của Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y.


Nhưng biển người bao la, tìm tung tích người khác há lại dễ như vậy. Treo bảng gỗ ở chỗ này chẳng qua là để thêm chút nhớ nhung, thêm chút hy vọng mà thôi.


Có tuyết rơi lả tả từ mái hiên cản trở bước chân y. Vu Hoàn Chi dừng chân lại trước cửa hàng tìm người, y thầm nghĩ trời chắc vẫn sớm, chi bằng vào xem thử.


Bởi vì ánh mặt trời không chói chang nên trong cửa hàng hơi tối. Cửa hàng tìm người chia ra gian trong gian ngoài, bên ngoài treo một cái cáo thị “chưởng quỹ ra ngoài”, nói là xin họa sư tạm trông cửa hàng, nhưng gian ngoài không ai coi chừng.


Lúc Vu Hoàn Chi thong thả đi vào, thấy trên một mặt tường hướng ra ngoài treo rất nhiều bảng gỗ, trên đó viết tên người và ngày sinh tháng đẻ. Y nhìn từng cái thì thấy hai cái đứng đầu hàng thứ hai viết tên của Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y. Nét mực đã hơi cũ, thể chữ rồng bay phượng múa, chắc là nét bút của Mục Chiêu.


Gian trong văng vẳng tiếng người. Vu Hoàn Chi lại liếc tấm bảng kia, trong lòng hơi vui vẻ. Anh nghĩ có lẽ đợi đến lúc hoa đào Nam sinh con điều dưỡng cơ thể xong, Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y đã gặp lại bọn họ rồi.
Lúc sắp trưa, mặt trời gay gắt hơn một chút, chiếu xuống gốc mai đang nở rộ bên ngoài cửa hàng.


Vu Hoàn Chi nhìn bầu trời trong vắt, đang định đi, không ngờ khóe mắt đảo qua trông thấy ba cái bảng gỗ cuối cùng trên tường đối diện.


Bảng gỗ mới được treo lên, vết mực bên trên còn chưa khô, lần lượt viết tên “Tiêu Mãn Y”, “Nam Sương” và “Vu Hoàn Chi”. Chữ viết vuông vức ngay ngắn đó rõ ràng là từ tay của Mục Diễn Phong.


Từ nhỏ thiếu chủ Mục đã không mấy tinh thông thi thư, thư pháp cũng chỉ tàm tạm, không quan trọng chữ thể gì. Nhưng cũng có thể là vì tính tình sảng khoái, mặc dù chữ hắn viết không thành hình, vuông vức mà hết sức phóng khoáng hào hiệp, lâu ngày lại có thể tự thành một phái riêng.


Ánh mặt trời rót mấy tấc vào nhà, lòng Vu Hoàn Chi khẽ thở phào một hơi.
Bên ngoài có tiếng gió, có tiếng bước chân vang sàn sạt của người đi đường thi thoảng ngang qua, nhưng bốn phía lại càng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói gian trong lọt vào tai.
Một người nói:


– Không phải vẽ như vậy, cô gái tôi nói còn đẹp hơn chút nữa, giống như đóa hoa đào ấy.
Trầm mặc chốc lát, lại nghe một người ném bút đánh “cạch” một tiếng, cả giận nói:


– Lần đầu tiên được mời tới vẽ đã gặp phải khách khó phục vụ như vậy! Lấy đâu ra cô gái xinh đẹp như vậy, nếu có cô gái xinh đẹp như vậy thật thì mất tích cũng là chuyện bình thường!
Lại qua một lúc lâu, tiếng một người khác vẫn lưỡng lự, như đang nghiêm túc xem kỹ một bức họa:


– Bức này của ông cũng chả giống, cậu Vu đẹp hơn bức tranh này của ông rất nhiều. Ông vẽ như vậy không tìm được người đâu. – Dừng một lát, hắn bỗng nói – Đừng treo bức Mãn Y này ra, nếu nàng ấy mà biết tôi tìm người vẽ nàng ấy thành thế này…


Không chờ hắn nói xong, họa sư đã vỗ bàn cái rầm:
– Đi ra ngoài đi ra ngoài! Tôi không thèm vụ làm ăn này nữa! Thật xui xẻo!!
Lại là một tràng tiếng cất đồ lạch cạch.
Vu Hoàn Chi ở gian ngoài nghe, cách một lớp màn vải, khóe môi bỗng nở nụ cười.
Y do dự một lát, mới vén màn vải lên.


Gian trong cũng có cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết trắng mịt mờ. Gió xuyên qua cửa sổ thổi vào trong nhà, khiến bức tranh trong phòng bay phấp phới.
Trước bàn dài, có một người hướng ra gian ngoài, đang nổi giận đùng đùng trông chừng thứ gì.


Người còn lại thì quay người lại phía Vu Hoàn Chi, tóc dùng dây đen thô sơ buộc đơn giản, trong mùa đông giá rét như vậy mà chỉ mặc một bộ áo dài vải bông cũ nát, bên hông giắt kiếm sắt. Thân hình thon dài rắn rỏi như trước kia, chỉ là đôi tay đẹp đẽ trước kia đã có mấy vết nứt, sinh mấy vết thương loang lổ vì mùa đông giá lạnh.


Mục Diễn Phong cũng biết vừa rồi vì sốt ruột mà mình đã vô ý đắc tội người ta. Lúc này hắn trợn mắt há mồm nhìn họa sư kia, chỉ thấy ông ta cất đồ trên bàn vào trong hộp gỗ mang bên mình như sấm rền gió cuốn, lại nguýt hắn một cái dữ dằn, đóng hộp gỗ rồi thở phì phò đi thẳng.


Vì không còn cái chặn giấy, ba bức vẽ vừa rồi liền bị gió thổi từ trên bàn xuống mặt đất. Mục Diễn Phong sững sờ chốc lát, lúc này mới định đi nhặt. Tiếc rằng một trận gió lạnh đột ngột ùa vào từ cửa sổ, thổi ba bức họa đó bay phấp phới ra phía sau Mục Diễn Phong.


Mục Diễn Phong vừa quay người lại gập người xuống thì thấy phía sau có một vị công tử tới từ lúc nào, cũng đang cúi người nhặt ba bức vẽ đó.
Ngón tay thon dài như ngọc, đốt ngón tay có vết chai dày, hình như do cầm dao găm nhiều năm.


Mục Diễn Phong nhìn thấy ngón tay kia thì ngây ngẩn cả người, lát sau lại nghe tiếng nói bình thản của người nọ:
– Chẳng qua chỉ vẽ nét khái quát, anh xoi mói như vậy, sợ là dù mời họa sư giỏi nhất trên đời này tới cho anh thì anh cũng sẽ không vừa ý đâu.


Vu Hoàn Chi nhặt bức vẽ lên, cười tủm tỉm đứng thẳng người.
Mục Diễn Phong cứng đờ tại chỗ rồi cũng từ từ chậm rãi đứng thẳng người.


Gió ngoài cửa sổ liên tục trút vào trong phòng. Mắt Vu Hoàn Chi hơi híp lại, lát sau y lại cười, quan sát Mục Diễn Phong từ trên xuống dưới một phen, chỉ thấy áo quần hắn cũ nát nhưng hình thể không lộ vẻ gầy yếu, ngược lại càng tráng kiện hơn, chỉ là chỗ cánh tay xắn ống tay áo lên có một chút tổn thương do giá rét.


– Xa cách nửa năm, phong thái của thiếu chủ vẫn như xưa. – Một câu nỏi nửa đùa nửa thật nửa nhạo báng vào tai Mục Diễn Phong lại ấm lòng như thế.
Ngữ điệu này, giọng nói này, vẫn là Vu Hoàn Chi cùng lớn lên từ nhỏ đó.


Mục Diễn Phong mở miệng, không thể nói nên lời, tiến lên một bước liền ôm chặt lấy Vu Hoàn Chi.
Hắn đưa tay vỗ mạnh hai cái ở sau lưng y, lúc này mới nói:


– Tôi biết ngay, cậu có đầu óc hơn tôi, nhất định có thể tới kinh thành trước tôi! – Nói rồi, hắn lại buông Vu Hoàn Chi ra, vội vã hỏi – Em Sương có khỏe không? Mãn Y đâu?
Vu Hoàn Chi nghe vậy lại nhíu mày, thấp giọng nói:


– Ngày ấy tôi trở về trang Lưu Vân, tìm được Sương và cô nương Mãn Y. Tiếc rằng cô nương Mãn Y không muốn đi cùng chúng tôi, chắc là muốn đi tìm anh, cho nên…
Mục Diễn Phong nghe vậy, ngơ ngẩn chốc lát, sau đó hắn lại cười:


– Không sao cả. – Cụp mắt liếc thoáng qua bức họa Tiêu Mãn Y biến dạng, Mục Diễn Phong nói – Trước kia nàng ấy theo tôi lưu lạc khốn khổ, bây giờ nghĩ lại luôn thấy nàng ấy phải chịu thiệt. Như vậy cũng tốt, ngày sau tôi cũng đi tìm nàng ấy từ nam chí bắc.
Vu Hoàn Chi nghe vậy, ngước mắt lên cười nói:


– Cũng tốt.
Mục Diễn Phong lại dừng một lát, hỏi:
– Cậu và em Sương thì sao?
Vu Hoàn Chi đi tới trước cửa, vén mành vải lên, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng tìm người.
Cây mai ngoài nhà kia dường như nở càng rực rỡ hơn, cánh hoa xòe ra, nhụy h0a tản hương thơm, kiêu ngạo trước gió tuyết.


Vu Hoàn Chi chăm chú nhìn mai một lát mới ngoảnh lại cười nói:
– Đầu xuân Sương đã có thai, chắc là hai ngày này sẽ sinh. Cho nên mấy ngày nay, tôi không rời nàng ấy một khắc nào.
Mặc dù là người bình thản như Vu Hoàn Chi, nói đến tin tức như thế, vẻ vui mừng cũng hiện hết lên mắt.


Mục Diễn Phong sửng sốt một lát rồi cười to mấy tiếng, giơ tay lên vỗ ma đầu họ Vu, kêu:
– Trời ơi cậu Vu, cậu quả là có tiền đồ! – Ngừng lại rồi hắn bỗng như nhớ ra cái gì, lại hỏi – Không phải nói hai ngày này sẽ sinh ư? Sao giờ cậu lại ở đây?


Vu Hoàn Chi sửng sốt, bấy giờ mới nhớ tới buổi sáng vì được tin của Mục Diễn Phong, y chỉ nóng lòng tìm hắn về, để hoa đào Nam cũng được vui mừng. Tính qua thì y cũng đã sắp đi được một canh giờ rồi.


Những ngày qua, Vu Hoàn Chi luôn ở bên Nam Sương một tấc không rời, vừa nghĩ tới lần này đi lâu như vậy, mặt y không khỏi lộ vẻ lo lắng.
Mục Diễn Phong thấy y như thế, không khỏi cười nói:
– Không vội, bây giờ chúng ta sẽ trở về xem em ấy.