Một Màu Xuân

Chương 80

Ăn trưa xong, gió trên đỉnh núi Thiên Bình càng lớn hơn, cờ gấm bốn góc đài luận võ bị thổi bay phất phới, cây cối đung đưa theo gió mạnh, lá rụng như mưa.


Trận tỉ thí đầu của buổi chiều là Vu Hoàn Chi trang Lưu Vân quyết đấu với đại đệ tử Tiết Thuyền Ương của môn phái đệ nhất phía nam võ lâm – cung Thanh Sam.


Người trong cung Thanh Sam tu luyện nội công Hòa Dương nhiều năm nên thể chất khác hẳn người thường, không sợ lạnh, mặc quần áo màu xanh bốn mùa, ngoại hình nhẹ nhàng, vô cùng lợi cho việc thi triển khinh công.
Ngoại trừ khinh công là sở trường của cung Thanh Sam ra, vũ khí họ sử dụng đều là đại đao.


Đại đao là binh khí nặng, bình thường người khỏe mới sử dụng. Nhưng cung Thanh Sam nổi tiếng với khinh công lại dùng đại đao trôi chảy dứt khoát, làm người cực kì thán phục nhờ sự phối hợp cùng nội công Hòa Dương.


Năm đó trong võ lâm phía nam, cung Mộ Tuyết ở đất Thục cũng lừng lẫy thiên hạ nhờ khinh công, cho nên có người nói, cung Thanh Sam kế thừa cung Mộ Tuyết, là môn phái võ lâm phương nam sắp uy chấn giang hồ thứ hai.


Trong đại hội võ lâm năm nay, có ba người mang sở trường khinh công: đầu tiên là Miêu Hương vừa ung dung đánh bại Hổ Hồ; thứ hai là đại đệ tử Tiết Thuyền Ương của cung Thanh Sam này; còn vị thứ ba là Vu Hoàn Chi, thiếu cung chủ Mộ Tuyết trước kia và đương gia của trang Lưu Vân bây giờ.


Nếu như sở trường của hai người phía trước là khinh công thì Vu Hoàn Chi phải nói là khinh công tuyệt đỉnh, bởi vì am hiểu bảy thức Mộ Tuyết nên bất kể là sức lực, thân pháp hay là chuẩn xác và tàn nhẫn đều vô cùng ưu việt. Vì vậy trong rất nhiều sở trường của hắn, khinh công chỉ là kĩ xảo hắn cực kì am hiểu, thêu hoa trên gấm mà thôi.


Đương nhiên, mặc dù là vậy nhưng người giang hồ không hề xem trọng Vu Hoàn Chi. Dù sao mấy năm nay, bảy thức Mộ Tuyết và cung Mộ Tuyết năm đó đã dần sa sút thành một lời đồn thổi.


Dù cho võ công của Vu Hoàn Chi có bị đồn lợi hại đến đâu đi nữa thì trước khi người đời tận mắt trông thấy, cũng chỉ là lời đồn mà thôi.


Vu Hoàn Chi thay bộ áo trắng nhẹ nhàng ở phòng riêng sau lều che nắng, tóc đen như mực được buộc sau gáy bằng dây cột tóc màu trắng. Ông tay áo trắng và chỗ cổ đều ôm sát, là trang phúc bình thường nhất lúc luận võ.
Y không giấu lưỡi Vọng Tuyết trong túi tay áo mà cầm luôn trong tay.


Hoa đào Nam chờ bên ngoài phòng riêng, thấy Vu Hoàn Chi đi ra bèn vội vàng đưa chén trà nhỏ tới, ngoan ngoãn gọi:
– Tướng công.
Vu Hoàn Chi cười, nhận lấy trà uống hai ngụm. Bỗng dưng ánh mắt y căng thẳng, xoay người nhìn phòng riêng.


– Công tử Hoàn thật là tinh mắt. – Sau phòng riêng, một âm thanh đùa bỡn truyền ra. Theo âm thanh đi ra là Giang Lam Sinh mặc áo gấm, tay phe phẩy quạt lông trắng.
Giang Lam Sinh nhìn hai người Vu Hoàn Chi và Nam Sương, “chậc chậc” hai tiếng rồi nói:


– Người có tình sẽ thành quyến thuộc, hôm nay cô nương Nam và công tử Hoàn đúng là làm Giang tôi hâm mộ.
Vu Hoàn Chi khẽ cười một tiếng, nói không chút kiêng dè:
– Đúng thế, Vu tôi ôm mỹ nhân về, tự thấy thật là có phúc.


Trên trời chẳng có lấy một đám mây, mặt trời mùa xuân chói chàng chiếu thẳng xuống cõi trần.
Giang Lam Sinh híp mắt, bỗng nhiên nói:
– Cô nương Nam, có đôi lời là lệnh tôn bảo tôi chuyển cho cô.


Mặc dù biết thân phận thật của Giang Lam Sinh nhưng ngày tháng trước đó ở chung khá hòa hợp nên Nam Sương không có mấy thành kiến với hắn ta. Nghe Giang Lam Sinh nói như vậy, hoa đào Nam bèn gật đầu bảo:
– Anh nói đi, tôi nghe đây.
Giang Lam Sinh gập cây quạt lại, khóe miệng hơi hiện lên nụ cười thần bí.


Hắn ta nói:
– Chuyển nguyệt thanh ca lệ mãn khâm.
Vu Hoàn Chi nhíu mày lại, nước trong chén trà trên tay hơi sóng sánh, muôn trượng nắng xuân như tan trong nước lại bị hắt ra, Nam Sương chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, không khỏi lùi ra sau một bước:
– Cha tôi, cha tôi…


– Chú Cửu Dương rất khỏe. – Giang Lam Sinh cười nói – Chú ấy thẳng thắn hơn cô nương Sương, tôi chỉ hỏi, chú ấy đã nói rồi.
Vu Hoàn Chi ngước mắt lên liếc Giang Lam Sinh một cách lạnh lùng, không để ý đến hắn ta mà đưa tay khẽ kéo Nam Sương ra sau mình, nhẹ giọng nói:
– Sương đừng lo.


– Công tử Hoàn thật thông tuệ. – Giang Lam Sinh cười rằng – Hai ta vốn nên hợp tác, tôi há lại hại các người? Hơn nữa, e công tử Hoàn đã biết rốt cuộc thầy của cô nương Nam… là ai.


Nam Sương nghe vậy lại sững sờ. Thật ra Nam Sương cũng biết đôi chút về thân phận của Đào Thiển thầy nàng. Dù sao trong thiên hạ này, người biết bảy thức Mộ Tuyết chẳng có mấy, mà trên mình Đào Thiển có khí chất đơn độc lạnh lùng như nhưng thực ra rất thanh khiết lương thiện giống với Vu Hoàn Chi.


Sở dĩ hoa đào Nam chưa kể về chuyện Đào Thiển tám phần là Vu Kinh Viễn cho Vu Hoàn Chi vì hai nguyên nhân, một là nàng sợ ngộ nhỡ Đào Thiển không phải Vu Kinh Viễn, Vu Hoàn Chi sẽ không vui; hai là chuyện Vu Kinh Viễn bỏ cung Mộ Tuyết mà đi không rõ nguyên do đã khiến Vu Hoàn Chi sinh ra khúc mắc trong lòng.


Mà lúc này lời nói của Giang Lam Sinh đã cố ý chỉ ra việc này.
Vu Hoàn Chi trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói:
– Nếu đã như thế. Đợi tôi phá giải bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt, tự sẽ giao phổ cho anh, nhưng anh nhất định phải giúp chuyện đại hội võ lâm.


Giang Lam Sinh nghe vậy hơi nhướng mày, ngạc nhiên cười hỏi:
– Công tử Hoàn thật quyết đoán! Không sợ tôi lật lọng ư?


– Sao lại thế được? – Vu Hoàn Chi cũng cười nhạt – Từ tám năm trước công tử Như Ngọc luôn mong mỏi, không đạt được mục đích tuyệt không từ bỏ ý đồ, xin hỏi một người như thế làm sao lại làm hành động lật lọng không không ngoan vào lúc then chốt như vậy?


Đồng tử của Giang Lam Sinh chợt co lại, có bóng chim cấp tốc xẹt qua chân trời, xẹt qua ánh mắt hắn ta:


– Được! Nếu mấy ngày luận võ xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ giúp anh, ngoài ra, còn có hơn mười môn đồ giáo Hoa Ma ở trong tối, nếu có người ngoài đột kích thì có thể dùng bột hoa đen để rút lui an toàn.
Vu Hoàn Chi cười, chắp tay nói:
– Đa tạ công tử Giang.


Đợi Giang Lam Sinh đi rồi, tỉ thí buổi chiều sắp bắt đầu. Lúc Vu Hoàn Chi và Nam Sương lại trở về dưới lều che nắng, Mục Diễn Phong đã thay áo từ lâu. Một bộ áo bào màu đen, tóc đen buộc cao, mặt mày tuấn tú mà sắc bén có khí phách bất phàm.
Thấy Vu Hoàn Chi, Mục Diễn Phong chào hỏi một tiếng, hỏi:


– Vừa rồi hình như tôi trông thấy bóng Giang Lam Sinh.
Vu Hoàn Chi gật đầu, sau khi cười đáp một câu không đầu không đuôi liền đi tới đài luận võ.
Vu Hoàn Chi nói:


– Lấy phổ Chuyển Nguyệt trao đổi chỉ lãi chứ không lỗ. Tuy hời cho Giang Lam Sinh nhưng trong lúc then chốt này không thể không phòng. Dù sao bây giờ nếu gặp nạn thì không còn là tai ương của mình trang Lưu Vân mà là kiếp nạn của cả giang hồ.


Ánh mặt trời chói chang chiếu lên quần áo trắng thuần của Vu Hoàn Chi, khiến cả người như ẩn như hiện.


Chiêng đồng vang lên một tiếng, Vu Hoàn Chi bỗng nhẹ nhàng nhảy lên, trên không trung có quần áo phấp phới như chim di trú vỗ cánh, ánh sáng trắng lóe lên. Tích tắc sau, Vu Hoàn Chi đã nhẹ nhàng rơi xuống đài quyết thắng.


Người chung quanh lập tức hét lên kinh ngạc, bởi vì theo họ thấy, Vu Hoàn Chi gần như đã dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, lắc mình xuất hiện trên đài mà không phải nhờ một loạt động tác gây nên.
Mục Diễn Phong đắn đo lời Vu Hoàn Chi vừa nói, không khỏi lâm vào trầm tư.


Đúng như ma đầu họ Vu nói, nếu lúc này chỉ có một trang Lưu Vân thì họ sẽ dễ dàng làm việc hơn, nhưng trên đỉnh núi Thiên Bình lại có mấy chục môn phái giang hồ.


Giả sử nói cho mọi người tin tức có kẻ mờ ám thì nhất định sẽ gây nên khủng hoảng, sẽ không khống chế được cục diện. Nhưng nếu không nói cho mọi người thì trang Lưu Vân nhất định phải rút lui an toàn đồng thời bảo vệ tất cả.
Ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, khó lòng phòng bị.


Từ sau khi Âu Dương Vô Quá khôi phục cung Mộ Tuyết, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đã đoán được trên giang hồ có một thế lực khác đang ẩn giấu. Âu Dương Vô Quá phóng đ ãng tự đại, không đủ đáng sợ; giáo Hoa Ma làm việc bí hiểm nhưng không có màng đến việc vặt trong giang hồ, không cần phòng bị quá mức; dù Giang Lam Sinh thường tham gia việc võ lâm nhưng hắn ta chỉ mong muốn một vật chứ không có lòng xưng bá giang hồ.


Nếu theo phân tích này, trang Lưu Vân đã nắm quyền, tung hoành võ lâm. Nhưng lạ thay, mấy năm nay trang Lưu Vân làm việc luôn bị cản trở cả trong tối ngoài sáng, mà bất kể thế nào cũng không tra ra nguyên cớ.


Nếu ba nhóm thế lực ở trên đã không đủ để kiêng dè thì trên giang hồ nhất định có một thế lực đang ẩn giấu, có thể đối kháng với trang Lưu Vân.


Đương nhiên, nếu trước đây thế lực ấy vẫn chỉ là suy đoán thì mùa đông năm trước Tiêu Mãn Y xảy ra chuyện đã đủ để chứng minh vấn đề.
Tiêu Mãn Y xảy ra chuyện là do có người dùng thức thứ tư của bảy thức Mộ Tuyết đánh nàng ấy một chưởng.


Bảy thức Mộ Tuyết là võ công chí cao vô thượng, Nam Sương tu luyện tới thức thứ hai đã có thể liệt vào cao thủ loại một trên giang hồ. Ngoại trừ đám Âu Dương Vô Quá và Vu Hoàn Chi, trên giang hồ không mấy ai hiểu về môn võ này.


Nhưng mùa đông năm ngoái, có người chỉ vì thăm dò quan hệ giữa phổ Chuyển Nguyệt và khúc Kinh Loan mà đã nhuần nhuyễn biến hóa chiêu thức thành chưởng lực, thử trên người Tiêu Mãn Y. Điều bất ngờ hơn, Đỗ Niên Niên đó cũng là một con cờ trong chuyện này, cũng là một thành viên ẩn giấu trong thế lực này.


Chuyện thiên hạ đều có luân hồi. Một thế lực không thể ẩn giấu mãi mãi. Mà thế lực lớn mạnh như thế ẩn núp càng lâu thì càng đáng sợ, giấu tài vậy thì lúc bộc phát không biết sẽ có cảnh tượng long trời lở đất đến đâu.


Mấy ngày liền cân nhắc từng bước, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đã dần nắm bắt được đầu nguồn của thế lực này, nhưng không có cách nào bắt đầu. Bởi vậy giờ khắc này mượn lực Giang Lam Sinh cũng là muốn có thêm một lợi thế cho mình.


Nghĩ đến đây, Mục Diễn Phong lại ngước mắt lên nhìn về hướng lều che nắng bên trái.


Mãi đến đại hội võ lâm, Âu Dương Vô Quá mới thay đổi tác phong khϊế͙p͙ nhược nhiều năm, hắn ta bỗng mang vẻ sắc bén lại phóng túng cũng dấy lên sóng to gió lớn trong võ lâm. Nhất là trong cuộc so tài quyết thắng buổi sáng, hắn ta dựa vào đao pháp Vạn Hồng của các Vạn Hồng nhẹ nhàng đánh bại Việt Quảng Mạch hạng bảy.


Việt Quảng Mạch là trưởng lão đình Ác Vân phương bắc, đại hội võ lâm mười năm trước, ông ta đã xếp hạng thứ ba mươi. Mặc dù đao pháp Vạn Hồng không tầm thường nhưng cũng không thể chiến thắng chín chưởng Ác Vân của đình Ác Vân. Lạ là đao pháp Vạn Hồng của Âu Dương Vô Quá vô cùng kỳ quặc, mỗi chiêu mỗi thức đều xuất thần nhập hóa, nhẹ nhanh chuẩn độc, khiến người ta khó mà đề phòng.


Lúc này Âu Dương Vô Quá đang híp mắt ngước mắt hai người vừa bắt đầu đánh trên đài. Nhận thấy ánh mắt Mục Diễn Phong, hắn ta quay đầu sang, khóe miệng nở nụ cười khiêu khích.
Bởi vì Âu Dương Vô Quá là anh họ mình nên Mục Diễn Phong thở dài một hơi, vẫn gật đầu với hắn ta.


Cuộc luận võ trên đài làm người xem như lọt vào trong sương mù.


Thân pháp của Tiết Thuyền Ương nhanh nhẹn đã đành, không nhìn rõ chiêu thức nhưng thân hình vẫn rõ ràng. Còn thân pháp của Vu Hoàn Chi thì như ma quỷ. Chỉ thấy dưới mặt trời trên cao, vũ khí chạm vào nhau lanh lảnh, quanh bóng xanh là một ánh sáng trắng chuyển động cấp tốc, trong ánh sáng trắng xen lẫn một luồng sáng trắng chói lòa.


Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi tỉ thí lâu ngày, đương nhiên biết ánh sáng trắng ấy chính là thân hình Vu Hoàn Chi còn luồng sáng trắng đó chính là lưỡi Vọng Tuyết trong tay y. Nhưng người võ lâm xung quanh thì choáng váng, không biết nguyên do.


Vốn là một cuộc luận võ được nhiều người mong đợi, mà giờ khắc này trên đỉnh núi Thiên Bình chẳng có bất cứ tiếng hoan hô nào, trên không trung yên tĩnh chợt có chim bay xẹt qua, phát ra vài tiếng hót. Một lát sau, thân pháp của Tiết Thuyền Ương dần chậm lại, thái dương bắt đầu rỉ mồ hôi, ngay cả chân mày cũng nhíu lại.


Hoa đào Nam “Ôi” một tiếng, hỏi Mục Diễn Phong:
– Em thấy thân hình công tử Hoàn nhanh như thế, bình thường anh luận võ với chàng, làm sao nhìn được thế?


Cao thủ so chiêu, tất nhiên phải có cách đánh của cao thủ so chiêu. Tuy võ công của hoa đào Nam tốt nhưng kinh nghiệm đấu đá quả thực không phong phú. Mục Diễn Phong thấy Vu Hoàn Chi đã chắc thắng bèn kiên trì giải thích:


– Lúc so với anh, cậu Vu không nhanh như vậy. Thi triển khinh công cũng phải có thiên thời địa lợi nhân hoà. Giả sử khinh công của đối thủ tốt thì em có thể dùng sức và chiêu thức biến hóa để áp chế, khiến hắn bận ứng phó chiêu thức của em làm tốc độ thân pháp thấp đi. Võ công của Tiết Ương không tệ, nhưng căn bản không thể đánh đồng với cậu Vu, huống hồ của sở trường của hắn ta chính là khinh công, còn khinh công của cậu Vu lại là đệ nhất thiên hạ. Vì vậy cậu Vu chỉ cần dùng thân pháp nhanh nhất để ngăn chặn hắn ta là nhẹ nhàng đánh bại được.


Tiêu Mãn Y nghe vậy, cũng hứng thú dạt dào hỏi:
– Nói cách khác, võ công của Diễn Phong vốn rất cao nên đã ép công tử Hoàn không thể dùng thân pháp nhanh nhất lúc so với chàng được?
Lời này gần như khen ngợi, Mục Diễn Phong ho một tiếng rồi nói:


– Cũng không phải ép cậu ấy mà là đấu võ với mỗi người sẽ có cách đấu khác nhau.
Y nhân Tiêu chớp mắt mấy cái, nói:
– Đúng rồi, võ công của Diễn Phong cao, võ công của Tiết Thuyền Ương thấp.
Hoa đào Nam rất vui mừng, vòng qua ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mãn Y, hớn hở bảo:


– Tôi cũng đoán võ công của anh và công tử Hoàn rất cao cho nên khắc chế lẫn nhau.
Mục Diễn Phong lại ho hai tiếng mất tự nhiên.
Hoa Đào Nhỏ bèn nói tiếp:
– Tôi thấy cô ngủ ba tháng, anh ấy trở nên chín chắn hơn nhiều.


– Thật ư? – Tiêu Mãn Y vui vẻ nói – Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy. Diễn Phong bây giờ rất tốt, rất tốt với ta, vừa khiêm tốn vừa thận trọng. Lúc này tôi khen chàng mà chàng cũng chẳng tự mãn, còn nói lảng đi. Ôi chao, cô nói xem lúc tôi lấy chàng thì mặc bộ quần áo nào cho đẹp?


Mục Diễn Phong nuốt nước miếng, xoay mặt trầm mặc nhìn Tiêu Mãn Y và hoa đào Nam rồi lại quay đầu cố gắng bình tĩnh xem tỷ võ.
Hoa đào Nam đáp:


– Tôi thấy bộ hỉ phục đó đẹp, phía trên có hỉ thước, mẫu đơn. Nếu như thêu thêm một con phượng hoàng, vài con bướm thì còn đẹp hơn, tươi vui hơn.


– Tươi vui tươi vui. – Tiêu Mãn Y bất mãn nói – Cô chỉ biết tươi vui, ngày nào cũng mặc lụa đỏ áo tím gấm hồng lên người, trên búi tóc còn cài đóa hoa đào to. Cô nói xem cô cũng đã lấy chồng rồi…


Keng một tiếng, đại đao của Tiết Thuyền Ương đã bị Vu Hoàn Chi đánh bay, cắm thẳng vào một cây cọc gỗ bên ngoài đài quyết thắng, trong khoảnh khắc, cọc gỗ vỡ vụn ra hóa thành bột mịn.
Xung quanh im bặt nửa khắc rồi lại xôn xao một mảnh.


Nam Sương và Tiêu Mãn Y nghe thấy âm thanh thì đều là ngoảnh lại nhìn về nơi phát ra tiếng động, sau thời gian uống nửa chén trà, hai người lại quay lại, Tiêu Mãn Y nói tiếp:
– Cô nói xem cô cũng đã lấy chồng rồi, suốt ngày đừng tươi vui như thế, tôi thấy phải sinh một cô con gái mới đoan trang được.


Hoa đào Nam thấy nàng ấy nói đến khô miệng thì xách ấm rót nước cho nàng ấy, cũng rót một chén cho mình rồi bảo:
– Tôi muốn sinh một cậu nhóc. Sinh con gái nếu giống tôi thì lo lắm, giống công tử Hoàn là đỡ lo nhất.
Tiêu Mãn Y “À” một tiếng:


– Vậy cố không định sinh con gái à? Tôi còn muốn có một tiểu Hoa Đào Nhỏ để làm con gái nuôi đấy.
– Muốn chứ muốn chứ. – Nam Sương đáp – Tôi muốn có một cu cậu trước rồi có con gái sau, con trai có thể giúp tôi chăm em gái, cứ như vậy…


– Họ đang… – Vu Hoàn Chi luận võ trở về, nhìn Mục Diễn Phong cúi đầu đỡ trán xoa thái dương mà hỏi – Đang làm gì thế?
Mục Diễn Phong ngước mắt với vẻ bất đắc dĩ, rót trà cho y rồi đáp:
– Ngồi đi. Vất vả rồi.


– Vẫn ổn. –  Vu Hoàn Chi ngồi xuống, lại chần chừ nhìn về hướng Nam Sương và Tiêu Mãn Y – Thắng không mấy khó khăn…
Hai cuộc luận võ cách nhau hai chén trà, Mục Diễn Phong đang muốn trả lời Vu Hoàn Chi, lại nghe hoa đào Nam “Ôi chao” một tiếng, cả kinh nói:


– Tên Vu Tiểu Đào?! Không được không được, sao con gái nhà cô không lấy tên Mục Tiểu Yên?
– Tôi đã nói với cô rồi, tôi muốn có ba đứa con trai trước. – Tiêu Mãn Y đắc ý nói – Đứa nào cũng uy phong như Diễn Phong nhà tôi vậy!


– Thật ra tôi cũng muốn có nhiều đứa con trai. – Nam Sương mấp máy môi, tiếc nuối nói – Nhưng công tử Hoàn muốn có con gái cho nên tôi định sinh một đứa con trai rồi sinh một đứa con gái, cứ luân phiên như vậy…


Trời xanh muôn trượng, nắng xuân chiếu rọi. Một đại hội võ lâm mà Mục Diễn Phong mong đợi tám năm. Nhưng ngay trước khi hắn bước những bước đầu tiên trên hành trình, hắn lại nâng chén trà lên, quay đầu lặng lẽ nhìn Vu Hoàn Chi với vẻ phiền muộn.


Trong tiếng ríu rít khe khẽ, Vu Hoàn Chi cũng gật đầu với hắn tỏ vẻ đồng cảm.
Một lát sau, hai người cùng thở dài rất ăn ý.
Quen biết bao năm, đây là lần đầu tiên Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong cảm nhận được cái gì gọi là anh em, cái gì gọi là cùng chung hoạn nạn sâu sắc đến thế.