Một Màu Xuân

Chương 68

Ngọn đèn lờ mờ nổ tách một cái, b ắn ra mấy đốm lửa khiến Tiêu Mãn Y không khỏi nhớ tới pháo hoa từng ngắm.


Lúc đó còn niên thiếu, nàng vừa múa khúc Kinh Loan ở kinh thành xong, pháo hoa nở rộ khắp bầu trời như đào lê nở rực ngày xuân. Trong đám người xa xa, có chàng công tử thiếu niên khí phách bất phàm, dáng người như ngọc.


Nàng ấy nói mình muốn ngao du thiên hạ, bảo người ta cho nàng chút ngân lượng làm lộ phí.
Thế là công tử kia đưa túi tiền tới tay người hầu, chỉ lên sân khấu.


Lúc đó có pháo hoa nổ, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của hắn, khí phách phóng khoáng cương quyết, chỉ một cái nhìn thoáng qua ấy thôi đã định ra nhân duyên cả đời.
Lúc môi Mục Diễn Phong dán lên với hơi thở mạnh mẽ, rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Tiêu Mãn Y.


Chuyện cũ như mộng như ảo hóa thành một hồ nước, bùn cát tích dày dưới đáy hồ khiến người ta chìm sâu trong đó.
Tiêu Mãn Y hơi hé mắt, trông thấy tóc mái nhỏ mảnh của Mục Diễn Phong. Trong mắt hắn không còn sự trong sáng mà có thêm vẻ mơ màng say tình, giống như rất nặng tình với nàng.


Nàng ấy thở dài trong lòng, tình cảm này tới thật ngang ngược, cần gì quan tâm thật hay giả. Đời người được mấy mươi năm, năm tháng đẹp đẽ như thoi đưa, giả như không giữ lấy điều trước mắt thì e ngày sau hối hận cũng không kịp.
Thế là Tiêu Mãn Y nhắm mắt lại, khẽ hé môi.


Mục Diễn Phong tựa như điên cuồng, tay trái bóp cổ tay Tiêu Mãn Y, cánh tay phải thì siết chặt eo nàng.


Một nụ hôn như mưa dông gió giật kéo tới, làm cho thần trí người ta mất cả. Gió đêm nổi lên ngoài phòng, lá cây rụng đập vào chấn song, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện trong tầng mây cuồn cuộn, nước hồ lăn tăn lấp lánh.


Từ khi vào xuân, ngày nào cũng gió nhẹ hiu hiu, mà đêm nay lại có mưa trút sầm sập, dường như tình cảm thảm thiết của ai đã cảm hoá trời đất.
Mục Diễn Phong cảm thấy kích động trong lòng khó át chế được, hắn cảm nhận được máu toàn thân đang dịch chuyển ào ào một cách rõ ràng:


– Tôi… – Cánh tay phải vẫn quấn ở eo nàng ấy, hắn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng, nói với giọng khàn khàn – Mãn Y, tôi nghĩ…
Hắn giơ tay sửa sang lại sợi tóc tán loạn trên gương mặt nàng. Tóc đen qua tay cũng có thể dấy lên một cơn sóng ở trong tim.


Tiêu Mãn Y nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay thon dài của hắn, nhìn hắn vừa hoang mang vừa sợ hãi:
– Diễn Phong, chàng làm sao thế?
Mắt sáng như trăng, mặt mày như họa, tính nết cũng thẳng thắn như thuở ban đầu.


Còn Mục Diễn Phong thì chẳng biết từ khi nào mình có tình cảm sâu nặng như thế với nàng. Đến nỗi người vốn luôn háo động như mình có thể canh giữ bên giường mỗi ngày, nói những lời vô vị, học theo Vu  Hoàn Chi, giở sách đọc cho nàng nghe trong ba tháng nàng ngủ say không tỉnh. Đến nỗi hôm nay hắn cho là nàng bỏ đi, đã quyết định phải đuổi theo tới chân trời góc bể.


Hắn vùi đầu vào cổ nàng ấy:
– Mãn Y, đừng đi.
Tiêu Mãn Y ngạc nhiên, lát sau, nàng cẩn thận ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng hỏi:
– Tôi bỏ đi chàng lo lắm à?
– Ừ. – Mục Diễn Phong rầu rĩ đáp, hơi thở phả lên cổ làm nàng ấy ngứa ngáy – Lo lắm, nên tôi đi tìm nàng khắp nơi.


Có một khoảnh khắc, ngữ khí của hắn giống như đứa trẻ chịu ấm ức vậy, sau khi mất mà được lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tiêu Mãn Y ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn:
– Diễn Phong, đã nhiều năm như vậy, có phải bây giờ chàng đã hơi thích tôi rồi không?


Bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt đều lấp lánh nước.
Đột nhiên, Mục Diễn Phong nói:
– Phải, tôi thích nàng. Cậu Vu muốn lấy em Sương, Mục Diễn Phong tôi nhất định cũng phải để nàng làm thiếu phu nhân của trang Lưu Vân này.


– Diễn Phong? – Tiêu Mãn Y ngơ ngác nhìn hắn, lát sau mới giơ tay lên đẩy một cái vào ngực hắn – Chàng nói chàng muốn lấy tôi?
Mục Diễn Phong nghiêm túc nhìn nàng:
– Phải.
Tiêu Mãn Y lại ngây người mãi, chớp mắt một cái, lại nhìn quanh bốn phía trong phòng thì thầm:


– Ảo giác, đây đều là ảo giác. – Nàng đẩy hắn ra, ngơ ngác đi tới gian ngoài.
Mục Diễn Phong giật mình, chợt nhíu mày, hắn ôm Tiêu Mãn Y vào lòng từ phía sau, đôi môi nóng bỏng ma sát lên tóc mai của nàng:


– Trước kia tôi không hiểu, không rõ lòng mình, sau này nàng ở lại bên tôi, được không?
Đầu óc Tiêu Mãn Y rối như tơ vò, hơi thở bên tai ngứa ngáy, cánh tay ở eo cường tráng mạnh mẽ, còn có sự ấm áp mà tươi mát xông tới từ phía sau, bao bọc lấy nàng.


Lát sau, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, Tiêu Mãn Y bỗng tránh khỏi tay hắn, xoay người cả giận nói:


– Chàng nói tôi ở lại là tôi sẽ ở lại ư? Bấy nhiêu năm, tôi chạy theo chàng từ nam chí bắc, chàng có từng hiểu tôi bao giờ chưa? Năm đó đã hứa sẽ cùng lưu lạc giang hồ, chàng phát hiện tôi là nữ liền bội ước. Nữ thì đã sao? Hứa với con gái thì không coi là hứa ư? Kết quả để lại một mình tôi khó lắm mới góp đủ ngân lượng đi từ kinh thành đến Giang Nam theo chàng. Để tìm một chỗ ở gần chàng, chàng có biết tôi đã đi cầu xin bao nhiêu người không?


– Tôi tới tìm chàng mỗi ngày nhưng chàng chưa từng đến thăm tôi. Tôi bị bệnh, đợi trên giường bảy ngày, chàng mới cùng chị chàng đón tôi vào trang. Tôi thừa nhận là tôi đơn phương tình nguyện quấn lấy chàng, tôi thừa nhận từ lần đầu tiên thấy chàng tôi đã thích chàng, đã sẵn lòng làm như vậy rồi. Nhưng trong lòng tôi cũng thấy ấm ức. Thầy tôi luôn dạy tôi phải kiên trì, thầy nói muốn rẽ mây ngắm trăng thì chỉ có kiên trì thì chuyện mình làm mới có ý nghĩa đáng nhắc đến. – Tiêu Mãn Y nói đến đây thì bỗng lui lại hai bước, nàng ấy cười khổ một tiếng – Tôi kiên trì mấy năm nay, ngay cả di nguyện của thầy cũng bỏ, chỉ mong được bên chàng.


– Diễn Phong, tôi hỏi chàng, nếu ngày ấy tôi chết thật thì sao? Chàng sẽ làm thế nào?
Ngoài phòng bỗng đổ mưa, tiếng mưa rơi lớn dần. Gió xuyên qua khe cửa sổ thổi vào phòng, vẻ mặt Mục Diễn Phong lập lòe, nắm chặt bàn tay buông thõng hai bên.
– Tôi không biết. – Lát sau, hắn khàn khàn nói.


– Chàng… không biết? – Tiêu Mãn Y mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
Mục Diễn Phong nhìn vào mắt nàng, bấy giờ lộ ra một nụ cười sầu khổ:
– Nếu lúc đó nàng đi thì tôi thật sự không biết mình sẽ thế nào.


Tiêu Mãn Y chợt cảm thấy một cơn giận không áp chế được vọt lên lồ||g ngực, nàng ấy xoay người lại đi mấy bước vào gian trong, giơ bình sứ trắng trên kỷ trà cao lên ném “cạch” một tiếng xuống mặt đất:
– Chàng không biết?
Bình sứ vỡ vụn lanh lảnh, mảnh sứ vỡ lìa.


Tiêu Mãn Y giậm chân chỉ vào Mục Diễn Phong, nước mắt như vỡ đê.


– Tôi cho chàng hay, dù Tiêu Mãn Y tôi có thể tùy tiện tìm chết vì một câu nói của chàng nhưng không có nghĩa tôi trời sinh mệnh tiện. Là, là, tôi không cha không mẹ, tứ cố vô thân. Song con người sống ở đời, có ai không quý mạng mình? Mạng của ai mà không quan trọng? Thế mà chàng lại nói nếu tôi chết rồi, chàng không biết nên làm thế nào. Được, tôi cho chàng hay. Tôi muốn Mục Diễn Phong chàng phải nhớ tôi cả đời, tôi muốn chàng phải hối hận về tôi cả đời, không cách nào tiêu tan. Tôi…


– Đã không thể quên được rồi. – Mục Diễn Phong ngẩng đầu nhìn nàng, nở nụ cười đau thương với nàng, hắn đi vào mấy bước, chìa tay về phía nàng – Nàng ngủ ba tháng, ngày ngày ngoại trừ luyện kiếm, tôi sẽ trở về trông chừng nàng. Đêm khuya đang ngủ, sợ hãi tỉnh dậy nhiều lần, phải nhìn thấy nàng vẫn còn hơi thở mới an lòng.


Hắn dừng một lát, cười bất đắc dĩ.


– Thật ra vừa rồi nàng hỏi có phải tôi đã hơi thích nàng rồi hay không, tôi thật sự không biết đáp thế nào. Con người tôi hơi chậm chạp, tuy thường ngày hay trêu đùa cùng cậu Vu nhưng không biết rốt cuộc thế nào mới là thích. Không giấu gì nàng, đến bây giờ tôi vẫn không biết.


– Nhưng trong thiên hạ này, nếu có một cô gái nào có thể làm bạn với tôi cả đời thì tôi hy vọng người đó là nàng, Mãn Y.


Tiêu Mãn Y cụp mắt nhìn cái tay kia, ngón tay thon dài, bởi vì nhiều năm cầm kiếm nên vết chai ở đốt ngón tay rất dày. Nàng ấy giơ tay lên, cẩn thận chìa tay ra. Đầu ngón tay chạm nhau, nàng lúng túng nói:
– Không được lừa tôi đâu đấy.


Mục Diễn Phong lật tay nắm chặt tay nàng, lấy tay áo lau giọt lệ không ngừng chạy ra từ hốc mắt nàng.


– Trước đây tôi nghĩ rất đơn giản, cảm thấy đến tuổi thì tìm một cô nương hiền huệ làm vợ. Thu năm ngoái ở các Vạn Hồng, có một bữa tỉnh lại, tôi nhìn thấy một cô nương rất đẹp, tính tình rất tốt ở trên giường tôi.


– Thật ra nếu theo như ý nghĩ trước đó của tôi, lấy nàng ấy cũng không sao, huống hồ lúc đó tôi cảm thấy tính tình em ấy rất tốt, ở chung cũng cực kỳ hòa thuận. Nhưng lòng tôi vẫn nghĩ, nếu mình lấy em ấy thì Tiêu Mãn Y phải làm sao. Chắc chắn nàng ấy sẽ đến trang Lưu Vân khóc lóc làm loạn, chắc chắn sẽ nói mình bội tình bạc nghĩa, tất nhiên sẽ khiến mình không có ngày nào yên bình. Vì vậy cô gái này có tốt mấy đi chăng nữa, tôi cũng không lấy được.


Tiêu Mãn Y ngẩng đầu nhìn hắn:
– Thật ư?
Mục Diễn Phong cong môi nở nụ cười, ôm nàng ấy vào lòng:
– Trước kia là tôi không đúng, ngày sau nhất định tôi sẽ không phụ lòng nàng. – Hắn thở dài một tiếng rồi nói – Mãn Y, đừng giận nữa.
Tiêu Mãn Y vùi đầu vào trong ngực hắn:


– Không phải giận. Tôi chỉ sợ thôi.
– Sợ?


– Lúc đó tôi rất sợ. Lúc nằm trên giường một mình, tôi sợ sẽ không được gặp lại chàng, sợ sẽ không được gặp lại hoa đào, sợ không được múa khúc Kinh Loan nữa. – Nàng ấy dừng lại một lát rồi chua xót nói – Tôi còn muốn làm vợ chàng mà.
Mục Diễn Phong nghe vậy, thân thể cứng đờ.


Trước kia hắn đã nghe lời này vô số lần, nhưng chẳng biết tại sao, đêm nay lại ngứa ngáy lạ thường.
Mưa ngoài cửa sổ rơi lên mái nhà cong cong, tràn ngập hơi nước, Tiêu Mãn Y ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn, vịn cánh tay hắn, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.


Cánh môi mềm mại chạm nhau chỉ trong tích tắc lại giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trái tim Mục Diễn Phong.
Hắn lại cúi người phủ lên môi nàng như điên, cánh tay trái siết chặt eo nàng, gập cánh tay ôm ngang nàng lên, đi nhanh về hướng chiếc giường ở gian trong.


Màn lụa bay tán loạn, Mục Diễn Phong đặt Tiêu Mãn Y lên giường rồi áp người lên. Quần áo xộc xệch trút xuống như thủy triều, một cái yếm đỏ tươi chiếu vào mắt Mục Diễn Phong như một ngọn lửa hừng hực.


Áo của hắn gần như đã được cởi hết, áo lót mở rộng lộ ra cơ thể cường tráng. Mục Diễn Phong cúi người hôn lên cổ nàng, cơn ngứa ngáy và hơi nóng khiến nàng phát ra một tiếng rên khẽ khàng.


Động tác của hắn bị đình trệ, nhưng chỉ tích tắc sau lại cắn lên cổ nàng. Cơn rấm rức và tê dại kèm theo nụ hôn ướt át từ trải khắp toàn thân nàng từ trên xuống dưới.


Tiêu Mãn Y như rơi vào mây mù, lúc hoàn hồn, chỉ thấy đôi mắt Mục Diễn Phong trong veo mà sâu xa, mang theo vẻ ngất ngây, nhìn nàng si mê:
– Được không?
– Gì cơ? – Tiêu Mãn Y sửng sốt, lúc cụp mắt trong lòng không khỏi kinh hãi, chẳng biết từ lúc nào, hai người đã lõa lồ kề bên nhau.


Mục Diễn Phong thở dài, đưa tay vuốt cánh tay nhẵn bóng của nàng, lát sau hắn mới cử động thân thể.
Hình như có [email protected] cứng rắn nóng rực dựng đứng ở trước cửa mình, Tiêu Mãn Y hết sức hoảng sợ, không khỏi nắm chặt cánh tay hắn:
– Chàng…


Mục Diễn Phong cười dịu dàng, hắn gạt sợi tóc trước trán nàng đi, hôn nhẹ lên mắt nàng:
– Nếu nàng không muốn thì tôi sẽ dừng lại.
Tiêu Mãn Y sửng sốt, lát sau quay đầu đi, nhìn ánh nến lờ mờ, ngơ ngác nói:
– Tôi nghe nói nhịn sẽ rất khó chịu.


– Phải. – Mục Diễn Phong bảo – Nhưng không sao cả.
Tiêu Mãn Y lại quay đầu sang chỗ khác:
– Ý tôi là chàng nhịn sẽ khó chịu, tôi nhịn cũng…


Chưa chờ nàng nói xong, tay Mục Diễn Phong đã dời khỏi cánh tay nàng, chuyển đến trước ngực, nhẹ nhàng trêu ghẹp vài vòng làm cả người nàng tê dại một hồi.
Hắn nhẹ nhàng tách ra khỏi nàng, hơi dịch lên phía trước, còn nói:
– Sẽ hơi đau đấy, đừng sợ.


Tai Tiêu Mãn Y nóng bừng lên, sau đó ôm lấy cổ hắn, gật đầu kiên quyết:
– Không sợ.


Mục Diễn Phong mím môi nhíu mày rồi thình lình đẩy lên. Tiêu Mãn Y chỉ cảm thấy thứ nóng bỏng bên dưới tiến quân thần tốc, sức lực ấy gần như xé rách cơ thể của mình, nàng cắn môi kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng để không hét lên.


Hắn ở trong người nàng một lúc lâu không di chuyển, lại đưa tay cúi mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi, lên má nàng:
– Đau lắm à?
– Ừ. – Tiêu Mãn Y mở mắt ra – Đau lắm.
Mục Diễn Phong lại cười nói:
– Thế dừng lại nhé?
Tiêu Mãn Y lắc đầu thật mạnh, nghiêng đầu nghiêm nghị nói:


– Đến nơi đến chốn mới tốt.
– Được.


Tình như thủy triều, từ từ thấm vào thần trí người ta, cho đến khi ào ào văng vẳng như không thể khống chế. Lúc Mục Diễn Phong ôm chặt lấy nàng, khiến nàng tan trong cơ thể mình, mất khống chế tới chốn thần tiên hết lần này đến lần khác, Tiêu Mãn Y dường như trông thấy ánh xuân muôn trượng mà mình đã bỏ lỡ nhiều năm.


Lời tác giả:
Mong chữ không bị biến thành xxx…