Trong lúc tôi tin có một ngã ba đường trong tất cả cuộc đời chúng ta và cuộc du hành đến tương lai sẽ giúp chúng ta quyết định nên đi trên con đường nào. Tôi cũng tin rằng có một ngã ba đường trong cuộc đời của thế giới mà nếu chúng ta càng nhìn thấy và càng thấu hiểu thì sẽ có nhiều cơ hội tốt đẹp hơn để chúng ta bảo vệ trái đất tránh khỏi sự hủy hoại.
Đó là nguyên nhân tôi thường sử dụng những buổi hội thảo như một phương tiện tiên tri. Một lần nữa lại không có cách nào để thẩm định những gì tôi đã khám phá. Tuy nhiên tôi tin chắc rằng vào đúng lúc tôi sẽ phát triển những phương pháp tốt hơn để tinh lọc các câu chuyện do những người mạo hiểm đi đến tương lai đã thấy và kể lại. Tôi biết rõ có một sự đồng lòng về tương lai của những người cùng tham dự hội thảo, cho đến giờ con số đã trên 2.000 người. Và tôi sẽ đề nghị, có thể hơi do dự và ngập ngừng một chút, những buổi hội thảo ở nước ngoài. Tôi sẽ tiếp tục khám phá.
Trong những nhóm du hành của tôi, như tôi thường ghi chép, tôi thử chọn ra ba người dừng lại trên cuộc hành trình đến tương lai: một trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm cách đây. Điều này không chắc chắn. Con người luôn luôn tự do để khám phá bất cứ một cõi nào trong bất cứ thời gian nào. Tuy nhiên như một lời khuyên nhủ, họ và tôi đều tìm thấy lợi ích.
Chúng tôi đã tìm thấy gì?
Trong một trăm năm hoặc hai trăm năm nữa thế giới sẽ gần giống như bây giờ. Chắc hẳn có thảm họa, có đau thương, có bệnh tật do thiên nhiên và con người gây ra, nhưng không ở một mức độ toàn cầu. Có nhiều độc tố hơn, đông đúc hơn, ô nhiễm hơn, và lời cảnh báo cho thế giới nhiều hơn. Có ít bệnh độc hại hơn mà phương pháp lại tốt hơn cho sự tăng trưởng mùa màng, thực phẩm, v.v …. Nhưng theo cách diễn
giải dông dài gần như nguyên vẹn ý nghĩa trong bài hát của Stephen Sondheim “Chúng tôi vẫn ở đây”.
Sau giai đoạn này – có thể gần như ba trăm năm hoặc cách xa như sáu trăm năm – bắt đầu có một Thời Kỳ Đen Tối thứ hai. Trong những buổi thảo luận, người ta dường như được báo trước những sự kiện đáng ngại khít khao với niên đại sớm hơn. Có lẽ, vì tương lai không phù hợp và sự u ám sẵn sàng tiến nhanh hơn do những ý niệm và hành động tiêu cực của nhiều người. Nhưng vẫn còn thời gian làm đảo ngược lại thông qua những nỗ lực tích lũy của chúng ta. Giữa thời kỳ này khó hơn rất nhiều để định nghĩa chính xác. Tôi không biết cái gì tạo ra sự đen tối đó, như vậy cần phải có
sự tinh tế, nhưng chúng tôi nhìn thấy dân số giảm sút rất lớn. Nguyên nhân có lẽ là do tỷ lệ sinh đẻ bị giảm vì chất độc hại trong môi trường, đã có thừa chứng cứ khoa học về tỷ lệ thúc đẩy tinh trùng bị sa sút. Tuy nhiên vi khuẩn, chất độc, thiên thạch, sao băng, hoặc tai họa chưa được thấy trước cũng phải chịu trách nhiệm.
Vài người trong chúng tôi sẽ không đầu thai lại vào trong thời gian đó. Ý thức của chúng tôi có lẽ thay đổi vừa đủ để chúng tôi được quan sát từ một nơi khác, từ một cảnh giới khác. Hẳn là chúng tôi không phải ở đây nữa. Theo cách riêng lẻ, tương lai của chúng tôi có thể tiến bộ hơn tương lai của hành tinh này. Vài người đầu thai vào các cõi khác hoặc các thế giới khác. Trong cuốn sách trước tôi viết về sự quan tâm đối với thế giới, một thế giới đang di chuyển từ một ngôi trường có một phòng học, nơi đó từ lớp một đến lớp mười hai ngồi học chung, đi đến hai ngôi trường khác nhau, tiểu học và trung học. Nhưng trung học thì hiện nay chưa có ở đây và sẽ không có cho đến khi chúng ta ngưng lại quá trình làm ô nhiễm, phá hủy và chết chóc. Vài người chắc chắn đã lên tới trung học và người khác đã lên đại học, nhưng họ ở vào một cõi khác và số lượng người đang đến ngày càng lớn hơn. Họ đạt đến mức độ mà họ không phải đầu thai trở lại trên trái đất này nữa, và có lẽ học sinh trung học đang giúp chúng ta từ một khoảng cách xa. Những người trong trường đại học được tập trung trong khóa tốt nghiệp, nơi mà họ hình thành một nhóm và trở thành một phần của đấng Toàn Năng.
Và rồi vùng đất yên lành, màu mỡ, bình dị mà Hugh đã nhìn thấy ngay trước khi tôi bắt đầu thực hiện nhóm du hành vào tương lai, và từ đó có nhiều người cũng mô tả lại giống như vậy. Chỉ vài người tham dự có nói đến những đám mây mà Hugh đã đi qua trước khi đến miền đất tươi sáng. Có lẽ vì bây giờ chúng ta đang ở trong đám mây đen, và những người tham dự, trong khoảng giữa đám mây đó, không có khả năng nhận ra sự tồn tại của họ như Hugh đã biết. Nhưng tất cả mọi người đó có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, cảm thấy an lành, và đều áp dụng sự biến đổi. Nếu cảnh tượng họ tích lũy đầy đủ năng lực và nhiều người khác cùng tham gia để chuẩn bị cho nhiều kiếp sắp tới, hơn là ghét nhau, giết hại nhau, gieo độc hại cho môi trường và cho linh hồn của họ, thì vùng trời lý tưởng đó sẽ trở thành hiện thực. Họ sẽ đến một nơi trên thế giới này rất giống một cõi khác, nơi đó sẽ dễ dàng giảm khoảng cách cho họ hơn.
Vì tôi phải chết cũng như bất diệt nên hiện nay tôi quan tâm về thực tại và thời gian khác nhau sắp đến. Chúng ta không hề bị bắt buộc phải đi vào tương lai đó thậm chí dù cách cư xử của chúng ta có vẻ bị hạn chế quyền lựa chọn. Tuy nhiên tôi là người lạc quan. Tôi cho rằng còn kịp lúc để những ý thức chung của con người đạt được sự mong muốn cho một thế giới bình dị hơn, yên lành hơn. Để làm được điều đó, mỗi người trong chúng ta phải nhớ rằng định mệnh của chúng ta sẽ bất diệt. Than ôi, quá nhiều người trong chúng ta không biết điều này hoặc trong thời báo tin tức hàng ngày
quên đi điều này.
Tôi hy vọng cuốn sách này sẽ là một lời nhắc nhở.