Khi chúng ta đang trong hình thái con người, dù mục đích tối thượng của chúng ta là hòa nhập vào linh hồn, thì một linh hồn này phối hợp với những linh hồn khác về thể xác, tình cảm, tinh thần nằm ngay trong cốt lõi của cuộc đời chúng ta. Và chúng ta phải làm sao điều khiển điều này nắm vai trò quan trọng để quyết định tương lai chúng ta.
Tôi biết một phụ nữ sống theo tâm linh, cô dành cả tuổi thanh xuân trong một ngôi đền, nhưng cô than với tôi là cô không thể ngồi thiền. Trải qua những cách thiền của riêng tôi, tôi hiểu nguyên nhân. Cô cần phải đi ra ngoài thế giới, cần được quan hệ rộng hơn, để trải nghiệm những mất mát, đau khổ, niềm vui hay tình yêu thương. Vì tất cả sự tâm linh, cô cần nhiều bài học để suy nghiệm.
Tất cả chúng ta đều có nhiều loại khác nhau trong những mối quan hệ. Một với một,
với gia đình và những người thân yêu, với những người chúng ta cùng làm việc – các ông chủ – bạn đồng nghiệp – nhân viên, với bạn bè, với thầy giáo và sinh viên. Trải qua nhiều kiếp sống thể xác, con người có thể thay đổi và những mối quan hệ với nhau có thể thay đổi, nhưng chúng ta vẫn còn đang nghiền ngẫm bài học về sự quan trọng của những mối quan hệ, bởi vì chỉ có một linh hồn mà chúng ta sẽ vòng đi vòng lại rất nhiều kiếp.
Có lẽ mẹ bạn đã nhấn một cái nút cho bạn nhiều kiếp. Có lẽ, trong nhiều kiếp khác nhau, bạn đã từng là mẹ của bà ấy, và có lẽ hiện tại bạn đang có mối quan hệ khác với bà ấy mà không phải là mẹ con. Rốt cuộc chúng ta phải chữa lành mạnh tất cả mối quan hệ, và phải dùng những kỹ năng để làm điều đó, đặc biệt là kỹ năng của sự đồng cảm, lòng từ bi, bất bạo lực, và tình yêu. Giao tiếp là chìa khóa của mọi mối quan hệ. Tình yêu và tấm lòng cởi mở là điều tất yếu cho quá trình, mà như vậy thì rất an toàn, vì nếu không an toàn trong giao tiếp bạn sẽ không dám giao tiếp.
Làm thế nào mà bạn có thể tạo ra một môi trường cho sự giao tiếp an toàn? Trước hết bằng hiểu biết nhiều cách của giao tiếp – lời nói, tư tưởng, cử chỉ, biểu lộ qua ánh mắt, khuôn mặt, cái chạm nhẹ – mỗi cách đều phải được chú ý cẩn thận. Bạn nên hiểu rằng linh hồn mà bạn đang quan hệ có thể rất quan trọng ở nhiều kiếp quá khứ và đã trải qua nhiều thế kỷ, có thể cũng rất quan trọng trong nhiều thế kỷ sắp tới ở tương lai.
Một bệnh nhân mới đây của tôi quá hãi hùng khi nghĩ rằng cô đã có một mối quan hệ cộng hưởng với một người đàn ông bất lương, người mà cô vừa mới trốn thoát. Mối
quan hệ này vẫn chưa hết, cô nhận ra anh ta vẫn còn quay lại với cô vào một kiếp tương lai. Cô hỏi tôi làm cách nào để cô tránh được điều đó, cô đã quá sợ anh ta.
Câu trả lời sẽ bảo đảm là không có cái móc nào trong lòng bạn để kéo anh ta trở lại – không giận hờn, không bạo lực, không có điều gì xấu cả. Nếu bạn có thể rời bỏ một mối quan hệ với lòng yêu thương, đồng cảm, và thương xót, mà không hề có tư tưởng trả thù, thù hận, hoặc sợ hãi, đó là phương cách để bạn có thể tránh được.
Bạn có thể chọn cách không còn quan hệ với người đó hoặc nhiều người nữa. Bạn chỉ có thể phối hợp với những người mà bạn cảm thấy thân thiết, chỉ với những người bạn yêu thương, trong sự xác định rộng nhất của mối quan hệ. Trong nhiều kiếp tương lai bạn sẽ cùng với nhiều người thân yêu, bạn tâm giao bởi vì bạn đang đóng vai trò như một gia đình của nhiều linh hồn. Những người khác sẽ phải bắt kịp để học những bài học mà bạn đã thông thạo, trước khi họ cũng có thể gia nhập vào cộng đồng các linh hồn của bạn.
***
Một trong những ví dụ cảm động nhất của các mối quan hệ tiêu biểu liên quan đến Bruce. Năm ngoái anh đến gặp tôi với hình dáng tiều tụy. Anh đang đau khổ vì triệu chứng căn bệnh lo lắng mãn tính: mất ngủ, tim đập mạnh, cơn thịnh nộ bất thần, và thường xuyên say xỉn. Bruce năm nay 35 tuổi, là một người đàn ông khó tả, đôi mắt ướt át, cái bắt tay cũng ướt át, tóc màu nâu cắt kiểu đầu đinh, cái trán sắp bị hói. Giọng nói của anh vẫn giữ theo ngữ điệu của vùng trung tâm Bắc Mỹ, anh từ Milwaukee đến Miami sống với Frank đã hai năm. Frank là nhà sản xuất có thâm niên 15 năm, Frank liên kết với một trong những nhà hát ở khu vực chúng tôi. Frank đã từng có một sự nghiệp rực lửa, nhưng hàng loạt thất bại làm giảm danh tiếng và kể cả thu nhập của anh, đẩy anh từ một lâu đài tại Los Angeles đến một ngôi nhà khiêm tốn
Coral Gables. Điều đó làm anh thay đổi từ một người đàn ông dí dỏm, thỏa mãn thành một người cáu gắt, rồi cứ trút nỗi thất vọng quá đáng vào Bruce bằng những lời châm chọc và làm Bruce bẽ mặt trước công chúng. Rồi họ đánh nhau, lúc giấu giếm lúc công khai, tuy nhiên cả hai không ai muốn kết thúc mối quan hệ này.
Bruce là nhà thiết kế trang phục. Hai người gặp nhau khi Frank mướn anh thiết kế trong một bộ phim. Họ nhanh chóng bước vào mối quan hệ xác thịt. Cả hai đều thích giữ bí mật mối quan hệ này, do đó họ sống riêng tại Los Angeles. Chỉ khi chuyển về Miami họ mới sống chung một nhà.
Khi tôi hỏi Bruce tại sao vẫn ở lại lúc Frank đã trở nên quá khó khăn, anh chỉ nhún
vai và nói:
Đơn giản chỉ vì tôi yêu anh ta.
Đúng, nhưng anh chuyển đi đâu có nghĩa là hai người không còn gặp nhau. Nó có thể làm Frank bớt bám chặt anh. Nó cũng có thể làm giảm sự lo lắng của anh. Anh ta đã làm bẽ mặt anh như thế nào?
Anh ta gọi tôi là “gay” hoặc người yêu dấu trước mặt bạn bè, và bắt tôi làm điều tôi không thích, như trong tình dục chẳng hạn, lúc riêng tư.
Anh không chống trả?
Đôi lúc. Hơn vài tháng trước. Và cơn giận cũng bùng lên theo cách khác. Nhưng thường thì tôi giữ lại và giấu trong lòng. Đặt biệt trên giường.
Anh nói là cơn giận bùng lên theo cách khác, thí dụ như uống rượu? Tôi cho là không hợp lý.
Tôi nổi điên với bọn pha rượu và bọn điếm.
Điếm nam?
Dĩ nhiên.
Một cái rùng mình nhẹ cho thấy anh đang nghĩ đến việc quan hệ với phụ nữ.
Anh thường xuyên có hành động đó với họ?
Ồ, không. Chỉ thỉnh thoảng.
Tại sao?
Chỉ khi nào tôi quá mệt mỏi vì Frank làm nhục tôi và tôi muốn làm nhục lại người khác.
Làm nhục thể xác họ? Một cái rùng mình khác.
Không. Tôi bắt họ làm những gì mà Frank bắt tôi làm.
Một kiểu trả thù lạ lùng, tôi nghĩ vậy. Tôi hỏi lại:
Anh có thể từ bỏ những chuyện đó? Chuyển cơn giận đến người đã khiêu khích nó? Anh ta im lặng một lúc, rồi nói:
Tôi không chắc là mình có thể trút cơn giận lên Frank hay không. Điều này quá nguy hiểm. Nhưng tôi bỏ bọn điếm.
Đó là sự khởi đầu. Điều này tốt cho anh thôi. Đôi mắt ướt át trào lệ, và anh ta cúi đầu.
Không, rất tồi tệ với tôi.
Tại sao? Có vẻ …
Anh ta ngắt lời tôi:
– Tôi đã bị AIDS. Tôi không muốn lây cho ai nữa.
Sức khỏe của anh đã hoàn toàn suy sụp từ nhiều tháng nay. Anh đã bị loét dạ dày, và vết chàm ở bụng gần đây không hiểu sao bắt đầu chảy máu. Hoảng sợ anh đi làm sinh thiết[13], không tìm thấy bệnh ung thư, anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Tuy nhiên, vết sẹo lớn đó thỉnh thoảng vẫn trở màu đỏ au và rỉ ra một hai giọt máu. Do đó anh phải khám lại ở chỗ bác sĩ nội khoa, người đã chẩn đoán ra bệnh AIDS của anh. Anh nói:
Sự xác nhận nhiều nỗi sợ của tôi hơn lời chẩn đoán. Các xét nghiệm, chẩn đoán đã được thẩm định cách đây hai tuần, và vì vậy anh đến gặp tôi. Tôi nói rằng tôi có thể giúp anh để giải tỏa nỗi lo lắng và mối quan hệ với Frank, chứ tôi không thể giúp anh chữa trị bệnh tình. Tuy vậy “sự pha trộn” đang được sử dụng rộng rãi có thể làm chậm quá trình tiển triển của căn bệnh và anh có thể sống thêm vài năm. Một nỗi buồn sâu lắng biểu hiện trên gương mặt anh.
Sống thêm vài năm có gì tốt cho tôi đâu, trừ khi tôi có thể làm lại cuộc đời.
Để tôi hỏi anh một việc nhé, ba mẹ anh có biết anh đồng tình luyến ái không?
Bây giờ ba mẹ tôi đã biết. Tôi đã cố gắng giấu ông bà rất lâu, thậm chí tôi còn bịa ra cô bạn gái ở California và kể cho ba mẹ nghe nữa, nhưng ông bà đã phát hiện ra khi tôi và Frank chuyển đến đây và bắt đầu sống với nhau.
Phản ứng của ông bà như thế nào?
Quá sốc. Phủ nhận. Bác sĩ có tin là ba mẹ tìm xem có thứ thuốc nào cho tôi uống không?
Tôi nghĩ ông bà sợ bạn bè mình biết chuyện của tôi hơn là bất cứ thứ gì khác. Xét cho cùng thì đó là trung tâm Bắc Mỹ và họ thua kém cả nước khoảng một thế kỷ.
Anh ta ôm lấy đầu với cử chỉ điệu đàng:
– Thật là xấu hổ!
Tôi cười tự nhiên. Anh ta tiếp tục:
Ba mẹ tôi rất tốt, rất đáng yêu, chỉ là không biết chuyện này thôi. Khi tôi về thăm nhà, ông bà đón tôi với cả tình yêu thương và quý trọng. Chính anh trai tôi mới là vấn đề.
Anh trai?
Tôi quên nói về hắn. Đúng vậy, Ben là một nhân vật tai to mặt lớn ở Milwaukee. Phó chủ tịch tầm cỡ tại Aetna. Nhiều tiền, nhiều bạn, nhiều quyền lực. Đảng viên đảng Cộng Hòa đã treo lơ lửng cái từ nghị viện trước mắt hắn, mà hắn cũng đang thèm nhỏ dãi giống như con chó trên đường đua.
Và một người em là “gay” ….? Anh ta nhún vai:
Từ biệt Washington. Khoảng một năm trước hắn đến gặp tôi và rõ ràng yêu cầu tôi thay đổi tên họ. Tôi chửi vào mặt hắn. Hắn năn nỉ tôi nên biến đi một thời gian, hoặc ít nhất tôi không nên nói với ai tôi là em của hắn. Điều này đã làm tôi tổn thương. Làm sao mà hắn dám nói vậy chứ!
Tôi cũng tốt như hắn – còn tốt hơn – dù người yêu của tôi có là đàn ông. Tôi đi theo hắn. Hình ảnh cuối cùng của hắn đối với tôi là một con lừa thiểu não chạy xuống đường.
Tôi nói với anh ta nếu đây là một trong những cơn thịnh nộ bất ngờ của anh thì nó có vẻ như hợp lý.
– Đúng vậy, cũng giống khi tôi giận Frank, khi tôi nghĩ đến quan điểm của Ben tôi nổi
điên, bất kể tôi đang ở đâu, với bất cứ ai đang ở gần tôi, tôi đều cự lại. Ben chỉ là một tên bán bảo hiểm được tô điểm, tham lam, hơi ngu xuẩn. Tôi thấy tội nghiệp hắn. Thật là buồn cười vì tôi muốn giết hắn. Tôi là người tốt, người tốt thì không nuôi hận thù – hoặc hàng loạt cái kiểu đó.
Cơn thịnh nộ của anh ta dường như không quá đáng để được giải thích đơn thuần là do những biến cố trong cuộc đời. Và nỗi lo lắng của anh cũng tự nhiên thôi khi biết mình bị nhiễm AIDS, tôi băn khoăn liệu có phải là nó luôn luôn quá nghiêm trọng đến nỗi ảnh hưởng cả cuộc đời anh, giống như bây giờ. Tôi đặt ra vấn đề này thì anh trả lời:
Đúng vậy, thậm chí khi còn đi học, mỗi lần tôi có cớ để vui vẻ như là đạt điểm cao, ba mẹ yêu thương, đại loại là như vậy, tôi luôn luôn cảm thấy buồn rười rượi. Giờ đây tôi thấy có điều gì đó thật buồn, nó trở nên tệ hơn, nhưng không đến nỗi quá tệ.
Có lẽ do điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ của anh.
Thời thơ ấu? Không. Chỉ như là những điều tôi đã kể, hoàn toàn bình thường.
Không phải thời thơ ấu, một quá khứ xa xăm nào đó. Anh ta nhoài người lên phía trước.
Vậy bác sĩ giải thích đi.
Tôi giải thích và anh ta đồng ý một cuộc trở về. Rất ngạc nhiên vì tôi cứ nghĩ là Bruce sẽ cảnh giác với thuật thôi miên, không muốn tự cho phép mình bị xúc phạm, nhưng anh ta lại có thể đi sâu hơn so với phần đông bệnh nhân của tôi, và những điều anh ta nhớ rất sống động.
Tôi đang ở trong Ai Cập cổ đại, vào triều đại của vua Pharaoh. Đam mê của ông ta là xây nhiều ngôi đền và cung điện để chứng tỏ sức mạnh và quyền lực của mình. Trước đó cũng đã có rất nhiều ngôi đền đã xây rồi, tuy nhiên những cái của ông phải lớn hơn bất cứ cái gì đã có từ trước tới nay. Tôi là kỹ sư xây dựng, và Pharaoh chọn tôi để thực hiện hai dự án: sáng tạo một thánh đường và thiết lập những hàng cột liên kết.
Tôi đã gặp chính Pharaoh. Ông ta đang ở đó để phác họa kế hoạch của ông. Dĩ nhiên là tôi rất vinh hạnh được chọn, và nếu tôi thành công, tôi có thể đòi hỏi bất cứ điều gì cho suốt đời tôi. Khi tôi yêu cầu 500 nhân công và nô lệ, ông ta đề nghị cho tôi một ngàn. Chi phí không quan trọng, cái chết không có gì đáng tiếc trong việc phục vụ mục đích cao cả này. Những tòa nhà sẽ được thừa nhận tính thần thánh tối thượng này,
và sẽ phản ánh quyền năng tối cao của ông ta.
Tuy nhiên, Pharaoh ban hành nhiều luật lệ khắt khe. Thánh đường sẽ hoàn thành trong vòng bảy năm, và những hàng cột thì phải ba năm sau đó. Chỉ những miếng đá cẩm thạch tốt nhất và những tảng đá cứng nhất mới được sử dụng. Chúng tôi phải bảo đảm rằng khi công trình hoàn thành thì kết quả sẽ chứng tỏ sức mạnh của ông đời đời.
Công việc rất khó khăn. Thực tế có nhiều vấn đề gian nan trong khâu vận chuyển đá và cẩm thạch, chưa kể đến việc có đủ nước để dùng, và gỗ để làm đường ray dựng đá lên. Thời tiết thì nóng cháy, ngay cả trong mùa đông. Những trận bão cát nguy hiểm không lường được. Các kiến trúc sư và kỹ sư rất tài giỏi, hoặc Pharaoh đã tin như vậy, sẽ thiết kế và xây dựng nhiều ngôi đền và nhiều hàng cột. Rất có thể chúng tôi sẽ cạnh tranh lẫn nhau vì cần thiết phải hạn chế sự cung ứng cho dù Pharaoh rất giàu có.
Còn một chướng ngại nữa là em họ của Pharaoh. Tôi đã gặp hắn, hắn là một tên thọc mạch, nịnh hót, mê tín, không tài giỏi, thiếu thẩm mỹ. Hắn giám sát toàn bộ công trình. Tất cả các chúng tôi, kiến trúc sư và kỹ sư, phải nghe lời hắn. Lệnh của hắn là lệnh của Pharaoh, và đó là luật lệ. Tôi rất sợ hắn. Hắn có thể phá hoại mọi thứ.
Thật tình thì Bruce tái mặt khi nói đến người giám sát. Người đàn ông tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình trong sự tĩnh lặng của văn phòng tôi. Tôi bị tác động bởi sự trang trọng trong ngôn ngữ của Bruce, hơi khác lạ so với cách anh nói chuyện thường ngày. Sau đó tôi hỏi có phải là anh đã từng đến Ai Cập hay không thì anh bảo đảm với tôi là chưa bao giờ anh đến đó. Câu chuyện và chuyến du hành đến những địa điểm lịch sử không hề hấp dẫn anh ta. Tôi đưa anh đi xa hơn trong kiếp quá khứ này.
Anh kể tiếp:
Sự lo lắng của tôi đã được khẳng định. Hắn thọc mạch vào mọi thứ. Đặc biệt là hắn có vẻ không ưa tôi. Có lẽ hắn biết được tôi cũng ghét hắn, dù tôi cố tự chủ không biểu lộ điều đó. Gần như mỗi ngày hắn luôn ở cạnh tôi mọi lúc mọi nơi, đưa ra những đề nghị ngớ ngẩn, hủy bỏ lệnh của tôi, phàn nàn rằng tôi và các đồng sự thi công quá chậm, dù chính hắn là người cản trở tiến độ thi công. Xét đến sự nghiêm ngặt về thời gian do Pharaoh đặt ra thì áp lực đang tăng cao đối với tôi cho đến một điểm mà tôi biết chắc là sẽ nổ tung. Mỗi ngày là một sự đấu tranh với bản thân để giữ bình tĩnh trong việc đối mặt với những yêu sách và những lời mắng nhiếc, chế nhạo của hắn nếu tôi không thể làm hắn thỏa mãn.
Khoảng một năm sau khi công trình khởi công, tên vô lại khăng khăng đòi đặt thánh
đường kế một ngôi đền chứ không phải là kế ngôi đền chính. Khi tôi nhắc nhở hắn đây là trái lệnh của Pharaoh thì hắn gọi tôi là thằng ngu trước mặt các cộng sự của tôi và tức tối bỏ đi.
Điều mà tôi lo sợ đã thật sự xảy ra. Tôi làm nổ tung. Tôi nói hắn ngu xuẩn, rằng hắn không khác gì một thằng ngu, rằng hắn ngốc nghếch như tảng đá chung quanh hắn. Tôi kêu hắn hãy trình lên Pharaoh chuyện này và ông ấy sẽ quyết định ai là người nắm quyền điều khiển.
Gã em họ của Pharaoh trả đũa tôi một cách tệ hại nhất mà hắn có thể. Thay vì cùng đi với tôi vào cung điện hắn lại trưng dụng một tên kỹ sư khác, đối thủ của tôi, bỏ thuốc độc vào rượu cho tôi uống. Lập tức tôi ngã bệnh, cơn đau nhức buốt, và tôi được đặt lên giường. Đêm đó một tên lính gác lẻn vào lều và đâm vào bụng tôi. Tôi chết ngay tức khắc. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là tên em họ độc ác của Pharaoh đứng ngoài lều nhìn tôi nhe răng cười.
Tôi đưa Bruce trở về, hiển nhiên là anh rất bàng hoàng. Tôi hỏi:
Anh có thể diễn tả lại cảm xúc của mình không? Anh lắp bắp:
Chỗ bị đâm lúc đó … bây giờ là vết sẹo lồi khi lấy mô để xét nghiệm, vết thương thỉnh thoảng bị chảy máu mà không biết nguyên nhân.
Còn gì khác nữa không?
Anh rơi vào trạng thái mê mẩn bởi sự khám phá:
– Tên giám sát đã trả thù tôi trong kiếp sống ở Ai Cập là anh trai tôi trong kiếp này.
Anh thừa nhận giận dữ là một yếu tố tiêu cực trong kiếp hiện tại. Quả là tệ hại nhất khi anh đương đầu hoặc phải đối đầu với Ben, và Ben yêu cầu anh phải từ bỏ chính mình và biến mất.
Tôi và Bruce đều lo lắng khi quay về một kiếp sống khác. Một lần nữa, lại chính Ai Cập nhưng vào một thời gian khác.
Tôi là tu sĩ, một người chữa bệnh, một trong số ít người được các nhà giàu có, thế lực thuê mướn. Dược phẩm của chúng tôi rất bí ẩn, không phải loại thuốc bình thường và loại thuốc nước như các bác sĩ sử dụng. Phương pháp chữa bệnh của tôi liên quan đến việc sử dụng mà các thầy tu gọi là những cây gậy năng lượng. Khi cây gậy được
quay đúng hướng, nó phát ra sự rung cảm của âm thanh chữa bệnh và các tần số ánh sáng. Cách sử dụng thì không cẩu thả được. Có một chuỗi chỉ định ánh sáng và âm thanh, một thứ tự và mô hình phức tạp để chỉ ra cách mà những cây gậy chĩa vào những bộ phận của cơ thể. Nghệ thuật là một bí mật. Nó bao gồm năng lượng, ánh sáng, sự tích lũy, việc dự trữ, và sự chuyển đổi.
Anh đang thực hành phương pháp y học này ở đâu vậy? Mắt anh lấp lánh:
Trong những phòng bí mật của các ngôi đền chữa trị thần bí. Chỉ vài thầy tu biết rõ vị trí của chúng. Thậm chí những người phụ trách những công việc đơn giản trong đền thờ không thể biết được, chúng được giấu kín một cách quá tài tình.
Và anh có khả năng làm những điều kỳ diệu? Anh cúi người về phía trước:
Chính xác! Chúng tôi chữa được rất nhiều bệnh. Và chúng tôi có thể tái sinh các cơ quan và tứ chi bị mất trong chiến trận …
Xuyên qua việc sử dụng những cây gậy?
Những cây gậy. Đúng vậy.
Thật kinh ngạc.
Tôi đã từng đọc về những phương pháp chữa trị thần bí và thần dược trong các nền văn hóa cổ xưa, mà lại chưa hề đọc về những cây gậy mà Bruce miêu tả, tôi biết các bác sĩ Ai Cập tuyên bố họ có thể làm tái sinh tứ chi và các cơ quan. Hiển nhiên là họ có khả năng làm những điều kỳ diệu trong việc chữa trị bệnh máu, bệnh miễn dịch, và các chứng bệnh về da và não. Thật ra có một phòng bên trong của ngôi đền Luxor được sử dụng như một phòng y khoa, tường của nó được phủ những lớp sơn để hiện lên các bác sĩ đang làm việc trong những phạm vi này.
Một tháng sau tôi gặp lại Bruce. Trong thời gian chuyển tiếp anh bị viêm phổi, một loại ảnh hưởng chung của AIDS, và phải nhập viện. Khi quay trở lại, gương mặt anh trắng bệch, và dường như anh đã kiệt sức, tuy vậy, khi tôi tình nguyện hoãn lại đợt điều trị thì anh năn nỉ được tiếp tục. Anh nói:
Họ đang làm rất nhiều việc điều trị cho tôi, tôi không thể giải thích chính xác tại sao, nhưng tôi cảm thấy mình đang đứng trên mép của điều gì đó rất quan trọng. Rất cần
thiết tôi phải hiểu là cái gì trước khi tôi chết.
Thay vì đưa anh trở về lần nữa, dù nó rất có giá trị, tôi quyết định được nhìn thấy liệu tôi có thể dùng mối liên quan giữa tư tưởng và thể xác để làm dịu đi triệu chứng thể chất của anh. Tôi nói với anh ta:
Tôi muốn thử nghiệm, anh có sẵn sàng chấp nhận không?
Chắc chắn. Bất cứ điều gì.
Tôi muốn anh chuyển những vai trò trong tâm trí. Anh là một bệnh nhân Ai Cập đang nhận năng lượng ánh sáng và âm thanh, và tôi muốn anh chuyền năng lượng đó vào trong tâm trí và thân thể hiện hữu này.
Dĩ nhiên việc này là hoàn toàn không chính thống, nhưng tôi thực hiện vì anh đã bị nhiễm HIV, và quá đau đớn trong việc lấy mô xét nghiệm. Tôi hỏi:
Người nào có thể là bác sĩ của anh? Anh trả lời lập tức:
Frank. Chúng tôi có nhiều khác biệt, nhưng dưới bề mặt đó, Frank vẫn yêu tôi.
Frank đã sống với anh trong kiếp người Ai Cập. Anh ta là một thầy tu chữa bệnh, anh ta biết những khoa học bí ẩn. Hãy để anh ta áp dụng sự thông thái với anh.
Bruce nhắm mắt và tựa người ra sau ghế. Tôi có thể nhìn thấy trên cơ mặt anh một chút thư giãn, và một chút hồng hào trên má.
Đã có hiệu quả. Tôi cảm thấy khỏe hơn.
Xuất sắc. Bác sĩ của anh hiểu được cách sử dụng của những cây gậy; anh ta biết những mô hình và thứ tự của ánh sáng và âm thanh. Đây là mức độ cao nhất của việc điều trị thần bí. Hãy cám ơn vì điều đó.
Anh thầm thì:
– Cám ơn. Xin cám ơn.
Phần còn lại của buổi điều trị là sự yên lặng. Khi Bruce ra về tôi khuyên anh nên tập thiền tại nhà.
– Ánh sáng và việc điều trị thần bí sẽ ở bên anh. Không nhất thiết phải ở tại đây.
Lần này Bruce quay lại không chỉ thấy khỏe hơn mà còn rất sáng suốt. Anh kể:
Anh trai tôi đã ở với tôi trong những kiếp quá khứ. Lần đầu anh ấy là tên giám sát, nhưng trong lần thứ hai anh ấy lại là một người thầy tu chữa bệnh theo thần bí. Khi bác sĩ bảo tôi trở về kiếp sống đó để làm một bệnh nhân thì chính là Ben trở thành thầy thuốc của tôi chứ không phải Frank.
Tôi chắc điều đó là đúng. Bây giờ hãy đặt anh vào chỗ của Ben trong cả hai kiếp. Hướng bản thân anh vào viễn cảnh và thân thể của anh ấy.
Bruce nỗ lực tập trung trong vài phút. Rồi mắt anh mở to, nụ cười rực sáng.
Anh ấy ghen tị với tôi, cả hai kiếp quá khứ và luôn trong kiếp này. Mặc dù anh ấy là một người đầy quyền lực, nhà quản lý hay một chính khách, anh ấy đang ghen tị. Đó là nỗi khổ riêng đã khiến anh tàn nhẫn.
Bruce giải thích rằng dù người anh trai đã là một quý ông Ai Cập, một nhà quản lý, anh ấy luôn phẫn nộ về tài năng và kỹ xảo của Bruce, điều mà anh ấy không có và cũng không bao giờ có thể học được. Anh ấy được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy ưu ái và đầy quyền lực, và khi bị Bruce công khai đả kích, anh ấy phải báo thù chuyện nhục nhã đó.
Theo cách đánh thuốc độc. Con dao tấn công là phụ. Nó được trang bị bởi lòng căm giận, nỗi ghen tị, sự nhục nhã.
Bruce hiển nhiên đã trải qua một kinh nghiệm đồng cảm mãnh liệt. Hiếm khi mà tôi được nhìn thấy một bệnh nhân quá xúc động như vậy.
Kiếp sống hiện nay thì như thế nào? Anh ấy đã ghen tị với anh điều gì? Câu trả lời đến rất nhanh.
Tình yêu thương của ba mẹ tôi. Có lẽ vì tôi là một đứa trẻ yếu ớt hơn nên ba mẹ đã quan tâm đến tôi nhiều hơn, Ben thì rất khỏe mạnh, anh ấy có thể tự lo cho mình, nhưng với anh ấy thì có nghĩa là ba mẹ thương yêu tôi nhiều hơn, dù tôi không chắc điều đó là đúng. Đây quả là một khám phá. Giá mà tôi biết sớm hơn.
Tôi hỏi một câu trọng tâm của một nhà tâm thần học:
Điều này khiến anh cảm thấy như thế nào?
Tha thứ. Yêu thương. Anh ấy không phải là một người khác đầy quyền lực. Anh ấy cũng như tôi, một sự pha trộn giữa sức mạnh và yếu đuối. Thật là thú vị!
Anh có nghĩ rằng anh ấy cũng có cảm giác giống vậy?
Dĩ nhiên. Nếu tôi có thì anh ấy cũng có, vì chúng tôi giống nhau. Kiếp sống thứ hai ở Ai Cập đã dạy tôi điều đó.
Anh có thể dạy anh ấy?
Tôi sẽ thử.
Khi tôi viết trang này thì Bruce đã tạo được một sự tiến bộ đáng kể. Vết thương ở vùng bụng đã lành; nó đã hết nổi đỏ hoặc rỉ máu. Tương tự, chỗ loét cũng được chữa khỏi. Anh và Frank đã giải quyết vấn đề tình dục, và họ đã thôi đánh nhau, tuy vậy họ vẫn cãi vã. Tôi cho là cả hai đều thích cãi cọ. Trải qua những kiếp quá khứ và những trải nghiệm về mặt tâm linh anh đã hết sợ chết. Anh không còn nhìn thấy anh trai mình như một người quyền thế, và nhận ra cảm giác này xuất phát từ sự dự đoán riêng của anh đối với Ben. Tất cả những bài học của những chuyến du hành trở về quá khứ đã dạy anh, anh cho rằng quyền lực tuyệt đối là những mối quan hệ trong sự hiểu biết sâu sắc nhất của họ, giữa những người ngang bằng, và nếu anh có thể ca ngợi sức mạnh của người khác và tha thứ những điểm yếu – bởi vì họ cũng như chúng ta – thì tình yêu sẽ đi theo cùng. Anh và anh trai mình gặp nhau thường xuyên và trò chuyện mỗi ngày. Bruce kể cho tôi nghe với một nụ cười toe toét:
Anh ấy chuyển tình trạng “gay” của tôi thành lợi thế chính trị. Bây giờ anh ấy là một đảng viên đảng Cộng Hòa khoan dung. Anh ấy không thể làm tốt hơn tại Wisconsin.
Trong buổi điều trị cuối cùng anh nói với tôi rằng khi anh là thầy tu chữa bệnh ở Ai Cập, thỉnh thoảng anh kiểm tra các buổi lễ chữa trị thần bí kèm theo việc ứng dụng những cây gậy. Trong các buổi lễ đó Bruce liên kết sức mạnh của năng lượng chữa trị, ánh sáng và âm thanh, điều mà trong thời kỳ Ai Cập đã tin tưởng để liên kết sức mạnh của thần linh, nhưng bây giờ thì không, anh biết đó là những thuộc tính của đấng tối cao, đấng Toàn Năng. Bruce nhận thức rằng anh bây giờ và mãi mãi bất diệt, rằng tất cả chúng ta đời đời nối kết với nhau, và rằng chúng ta mãi mãi được ôm chặt trong tình yêu.