Là thầy thuốc và chuyên gia về tâm thần học, tôi có nhiệm vụ chữa trị những căn bệnh về cảm xúc lẫn thể chất.
Đôi khi việc chữa trị chia ra riêng rẽ, nhưng thường thì cùng một lúc vì tinh thần và thể chất ảnh hưởng lẫn nhau. Tôi nhận thức về cái khái niệm “tinh thần khỏe mạnh”, nhưng với tôi linh hồn mới là cái luôn luôn khỏe mạnh. Linh hồn mới thật sự hoàn hảo. Khi người ta nói về việc chữa trị linh hồn tôi không hiểu họ muốn nói gì. Chính vì có một khoảng cách giữa chúng ta với lòng xúc cảm sâu sắc làm cho ta nghĩ rằng linh hồn cần chữa trị.
Thường thì sức khỏe kém làm cho ta chỉ biết tự yêu thương bản thân mình quá mức. Và do tính ích kỷ này chúng ta không còn nhìn thấy lòng từ ái, sự cảm thông, bản năng kiềm chế tính nóng giận, sự kiên nhẫn. Khi chúng ta thông hiểu tất cả những đức tính này, chúng ta sẽ tiến đến một cấp độ cao hơn của sự bất diệt. Khi yếu đau ta thường chỉ nghĩ đến bệnh tình của ta, vì vậy rất ít có cơ may tiến bộ. Do đó trong chương này tôi viết về bệnh thể xác và những căn bệnh của tinh thần, như là sự ám ảnh, nỗi sợ hãi, sự trầm cảm, lo lắng, và làm thế nào để lắng dịu.
Những kiếp sống quá khứ có ảnh hưởng đến điều đó? Hoàn toàn có. Những đời sống sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng? Nhiều hơn nữa, vì bằng chứng xác thực sẽ tiếp tục tích lũy. Tôi tin điều đó.
Tôi sẽ giới thiệu đến các bạn 2 người rất đáng nể, Victoria và Evelyn. Người thứ nhất bị bệnh ung thư hành hạ mỗi ngày. Người thứ hai thì bị chứng lo lắng kinh niên đến nỗi cuộc sống đầy thành công của cô gần như bị mất phương hướng. Tôi điều trị cho Victoria bằng cách đưa cô về quá khứ, còn Evelyn thì tôi dẫn cô đến kiếp sau.
Vào lúc này tôi đã thông thạo với hành trình quay về quá khứ gây nhiều sững sờ, hay những việc phát hiện đầy kinh ngạc. Nhưng trường hợp của Victoria làm tôi tràn đầy cảm giác kỳ diệu. Cách đây 24 năm khi tôi điều trị cho Catherine thì tôi không có nhiều cảm giác như vậy.
Victoria là nhà vật lý, cô sống tại Manhattan, cô là một thành viên danh tiếng của Viện Khoa học và Nghệ thuật. Tôi gặp cô tại buổi khai mạc khóa hội thảo 5 ngày ở Viện Omega, Trung Tâm Điều Trị và Thực Tập tại Rhinebeck, New York. Cô nói với tôi rằng đã 16 năm qua cô phải chịu đau đớn ở lưng do bị ung thư. Cô đã mổ nhiều lần và ngay cả những lần hóa trị, xạ trị cũng không chữa khỏi. Cô cho tôi xem bệnh án
ghi chi chít tình trạng bệnh của cô. Sự đau đớn không lúc nào ngơi, giống như cơn đau nhức nhối liên tục của bệnh viêm răng. Hàng đêm cô phải tiêm morphine với liều cao để bớt bị hành hạ bởi cơn đau. Nhưng ban ngày cô phải chịu đựng đau đớn về thể xác để tinh thần tỉnh táo làm việc. Cô chưa già lắm chỉ khoảng giữa tuổi 50 nhưng tóc cô đã bạc nhiều do đau bệnh. Cô không thích mái tóc bạc này nên đã nhuộm đi.
Victoria xác nhận đã ngưng thuốc vài ngày trước buổi hội thảo, vì vậy cô có thể tập trung nghe tôi thuyết trình. Nhưng bây giờ thì cô hỏi tôi:
Làm sao tôi có thể chịu đựng trong 5 ngày mà không có thuốc? Chắc tôi phải về nhà bằng xe cứu thương.
Tôi nói:
– Cô phải hết sức cố gắng thôi. Nhưng không sao, tôi sẽ thông cảm nếu cô bỏ về.
Cô đã dự hết khóa hội thảo đó và lúc kết thúc cô đưa tôi bản báo cáo của cô. Tôi biết nó rất quan trọng và khuyên cô nên chia sẻ với nhóm. Trong tuần đó cô đã có vài lần du hành trở lại kiếp quá khứ, một kiếp sống bị vùi dập. Kiếp sống này xuất hiện vào thời kỳ của Chúa Jesus, gần thành Jerusalem. Lúc đó cô là một anh nông dân nghèo khổ, một người đàn ông lực lưỡng, nhưng rất yêu thương chim muông và thú vật. Anh sống với vợ và con gái trong một căn nhà gỗ ven đường, không đụng chạm đến ai. Victoria nhận ra cô con gái đó cũng chính là con gái của cô bây giờ. Ngày nọ, anh nông dân gặp một chú chim bồ câu bị thương, gãy cánh. Anh quỳ xuống chăm sóc cho nó. Anh đã chặn lối đi của một tên lính La Mã trong sắc phục của đoàn quân tinh nhuệ bảo vệ cung điện. Anh bị tên lính đánh đập dã man ở sau lưng, nhiều đốt xương sống bị gãy. Những tên lính khác thì đốt nhà và giết vợ con anh. Nỗi đau đớn và căm thù những tên lính La Mã rực cháy trong tim anh. Từ đó anh không còn tin tưởng ai. Sống lưng của anh không bao giờ chữa khỏi.
Trong nỗi tuyệt vọng và đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác, anh lê lết đến gần ngôi đền chính trong thành Jerusalem. Ở đó anh sống trong một cái mái che, tồn tại nhờ vào rau quả mà anh trồng được. Anh không còn khả năng làm việc, chỉ quanh quẩn với con khỉ, con vật duy nhất, và đi lại bằng cái nạng. Mọi người nghĩ rằng anh là một ông lão, nhưng thực ra anh chỉ hơi già và bị tàn phế. Khi nghe tin có một vị giáo sĩ Do Thái nổi tiếng là người thầy chữa bệnh giỏi, anh liền khăn gói với cuộc hành trình vạn dặm đến đó để nghe bài thuyết giáo của vị giáo sĩ này – đó là “Bài Thuyết Giáo Trên Núi”- không có gì là chữa trị hoặc làm giảm đau, nhưng dù sao thì cũng khác lạ. Tín đồ của ông nhìn dáng dấp anh nông dân phát hoảng và đuổi anh đi. Anh trốn sau bụi
cỏ, và ở đó mắt anh đã chạm vào mắt của Yeshi[5]. “Đó là cái nhìn sâu thẳm và tràn đầy lòng từ ái”. Victoria nói với tôi.
Yeshua nói với anh nông dân:
– Đừng đi xa quá.
Anh không biết gì ngoài vâng lời.
Buổi gặp mặt chỉ mang lại cho anh niềm hy vọng chứ không hề chữa trị. Anh quay về chái nhà lòng đầy thôi thúc bởi lời giảng của vị giáo sĩ. Anh tìm thấy trong đó sự thật rõ ràng.
Khi vị giáo sĩ trở lại thành Jerusalem, chàng nông dân cảm thấy lo lắng. Anh biết Yeshua đang bị nguy hiểm, có nhiều tin đồn về kế hoạch hại ông của người La Mã. Anh đã cố hết sức để gặp và cảnh báo ông, nhưng quá muộn. Ngày hôm sau người ta kể chuyện ông đã bị đóng đinh trên cây thập tự ác. Anh nông dân biết ông hoàn toàn bị mất nước. Can đảm đến kinh ngạc, anh đến chỗ Yeshua mang theo khăn ướt và vắt nước vào miệng ông. Nhưng Yeshua đã qua đời. Anh nông dân cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng rồi Yeshua quay lại nhìn anh, một lần nữa, với ánh mắt từ ái vô tận, dù thân thể Người đang quằn quại, khô khát, mỏng manh. Mặc dù Yeshua không nói lời nào nhưng anh bắt đầu, bằng ngoại cảm, nhận thức được những lời nói của Người đã khắc sâu vào tâm trí: “Ổn rồi. Điều này có nghĩa là tồn tại”. Yeshua ra đi. Anh nông dân theo Người đến Calvary, đi đến cuộc hành hình.
Victoria nhớ lại vài phút sau khi Yeshua chết, anh nông dân khóc nức nở dưới cơn mưa tầm tả. Từ khi anh mất gia đình Yeshua là người duy nhất anh tin tưởng. Nhưng bây giờ vị giáo sĩ cũng ra đi. Bỗng nhiên anh cảm thấy như có một dòng điện chạy trên đầu, nó di chuyển đột ngột và nhanh làm nhói buốt xương sống. Anh bắt đầu nhận ra mình đã đứng thẳng được, đã hết đau và hết tàn tật. Anh đã khỏe lại.
Victoria gào lên (trong hiện tại):
– Nhìn kìa, nhìn kìa.
Cô bắt đầu khiêu vũ, lắc mông, cơn đau hoàn toàn chấm dứt. Không có một nhân chứng lúc anh nông dân đứng thẳng lên được, câu chuyện xảy ra đã 2.000 năm, nhưng
đây, tại buổi hội thảo này mọi người nhìn Victoria nhảy múa, vài người gào thét theo. Mắt tôi ứa lệ. Đôi khi tôi ghi chép lại như để tường thuật lại một trường hợp, tôi
bỏ quên cái cảm giác diệu kỳ, cái cảm giác về điều huyền bí, kính trọng và sợ hãi rất rõ ràng mà cuộc du hành này đã mang lại cho tôi. Đây không hề có một chút gì trong tình trạng bị thôi miên. Cô bị đau cột sống nghiêm trọng và hư tổn sụn; bệnh tình và các xét nghiệm của cô được ghi chép đầy đủ trong hồ sơ bệnh án mà cô đã đưa tôi xem.
Tôi đã nghĩ rằng “làm thế nào để một nhà vật lý, người đàn bà của khoa học này sẽ đưa vào cuộc đời mình những gì vừa xảy ra?”. Đó là một câu hỏi thuộc về trí tuệ và có lẽ sẽ có câu trả lời đúng lúc. Khoảng một lát sau, khi tôi quan sát cô, tôi có thể cảm nhận được niềm vui của cô.
Có điều gì đó rất kỳ lạ chưa xảy đến.
Trong cuốn sách “Chuyện tình qua nhiều kiếp luân hồi” tôi đã viết ngắn gọn về một ký ức trong kiếp trước của riêng tôi. Lúc đó tôi là một thanh niên xuất thân từ gia đình giàu có sống tại Alexandria trong khoảng thời gian cách đây 2.000 năm. Tôi thích đi du lịch và lang thang các vùng sa mạc ở Bắc Ai Cập và Nam Judea, thường khám phá những hang động nơi ở của những nhóm thực thể và tâm linh. Thực ra chính gia đình tôi đã đóng góp cho sự tu học của họ. Trong cuộc hành trình tôi gặp một thanh niên có lẽ trẻ hơn tôi, chúng tôi cùng nhau đi cắm trại và du lịch khoảng 1 tháng. Anh ta tiếp thu những lời dạy của cộng đồng tâm linh này nhanh hơn tôi. Chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau nhưng rốt cuộc chúng tôi cũng chia tay. Tôi đến thăm giáo đường Do Thái gần các Kim Tự Tháp.
Tôi không muốn nhắc đến phần còn lại của câu chuyện trong thời đó bởi vì nó hoàn toàn thuộc về cá nhân, và tôi cũng không muốn người khác nghĩ rằng tôi tự đề cao mình: “Bác sĩ Weiss trong thời đại của Chúa Jesus.” Nhanh thôi, bạn sẽ hiểu tại sao tôi lại nói như vậy, đó là vì câu chuyện của Victoria, chứ không phải của tôi.
Tôi gặp lại người bạn cũ tại Jerusalem, nơi tôi thường đến thăm viếng bởi vì phần lớn việc kinh doanh của gia đình tôi ở đó. Bản thân tôi biết nhiều chuyện về thành phố như một học giả, chứ không phải là nhà kinh doanh, dù tôi rất giàu có. Lúc đó tôi thích để hàm râu muối tiêu được tỉa khéo léo gọn gàng, mặc áo choàng sặc sỡ đắt tiền. Tôi đã nhìn thấy như vậy, và giờ đây tôi nhìn thấy điều đó rất sinh động.
Lúc đó có một vị giáo sĩ du hành giáo hóa khắp nơi, lời thuyết giảng của ông đã thôi thúc hàng triệu người. Và đó là một mối đe dọa cho Pontius Pilate, người đã kết án tử hình vị giáo sĩ nọ. Tôi chen vào đám đông để nhìn người này bước lên đoạn đầu đài, và khi tôi nhìn vào mắt anh ta tôi nhận ra đó là người bạn cũ. Nhưng đã quá muộn để
cố gắng cứu anh ta. Tất cả những gì mà tôi có thể làm là nhìn anh ta bước đi, nhưng sau đó tôi đã giúp đỡ tài chính cho gia đình và vài đệ tử của anh.
Bây giờ Victoria đang rất hồ hởi nói chuyện. Tôi đang nghĩ đến sự kiện đã xảy ra nên chỉ nghe loáng thoáng cô nói với tôi:
Tôi đã nhìn thấy ông ở đó.
Ở đâu?
Tại thành Jerusalem, khi Chúa Jesus bước lên cây thánh giá. Ông là một người nào đó đầy quyền lực.
Tôi rùng mình như thể ngọn lửa chạm vào kíp nổ.
Làm sao mà cô biết đó là tôi?
Bởi dấu hiệu trong mắt ông. Bây giờ tôi lại nhìn thấy dấu hiệu đó trong mắt ông một lần nữa.
Lúc đó tôi đang mặc gì?
Áo choàng phủ đầy màu sắc với dây viền màu đỏ tía lấp lánh, rất sang trọng. Ông không phải là người của nhà cầm quyền, cũng không phải là người của Pilate. Tôi biết ông rất giàu có do cách ăn mặc và bộ râu muối tiêu cắt tỉa rất khéo, không giống với những người khác. Ồ! Đúng là ông rồi, Brian! Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cả hai chúng tôi đều nổi da gà, nhìn nhau kinh ngạc. Nhà tâm thần học có thể cho rằng “Ôi, đó chỉ là dự đoán, anh đang dạy tại Omega, một nơi đầy quyền lực, anh là nhà điều trị, còn bệnh của cô ta đã khỏi. Cô ta tin rằng đã nhìn thấy anh trong chuyến du hành về quá khứ là tự nhiên thôi.” Như vậy cũng đúng. Nhưng cô ta miêu tả cái áo choàng, bộ râu, hình dáng của tôi, cảnh tượng chung quanh, những tình huống xảy ra đều giống chính xác những gì tôi đã nhìn thấy cách đây vài năm trong chuyến đi về quá khứ của tôi. Tôi chỉ kể cho 3 người nghe đầy đủ các chi tiết đó. Không có cách nào mà cô ta có thể biết tôi đã mặc gì và trông giống ai.
Có điều gì đó rất lạ lùng đang xảy ra ở đây. Với tôi điều này không thể giải thích được. Nó vượt qua sức khỏe và sự điều trị để đến một cõi siêu việt. “Điều này có nghĩa là tồn tại”, Jesus, người chữa lành bệnh, đã nói với cô ta. Tôi nhận thức đó là lời nói quan trọng, nhưng tôi không biết làm sao để diễn đạt được.
Khi khóa hội thảo kết thúc, cô điện thoại cho tôi vào một buổi tối, vẫn chưa hết bàng hoàng. Cả hai chúng tôi, hai nhà khoa học, nhận ra rằng cảnh tượng Chúa Jesus mà cô nhìn thấy có một giá trị vững chắc. Vì lý do nào đó mà chúng tôi không hiểu, nó đã vượt qua giới hạn khoa học để đến hai điểm nơi mà số phận đã an bài, để cô được chữa trị. Đó không phải là trường hợp ngẫu nhiên hoặc điều kỳ diệu mà cô gặp tôi ở Jerusalem; đó có nghĩa là cách đây 2.000 năm tôi đã là công cụ trị bệnh cho cô.
Tôi dặn cô giữ liên lạc với tôi, và chúng tôi nói chuyện với nhau đều đặn. Cô vẫn đi lại nhẹ nhàng, không còn đau đớn nữa, và có thể xoay hông qua lại. Khi cô trở lại tiệm làm tóc, người thợ làm đầu hết sức ngạc nhiên là tóc cô đang trở lại màu đen, màu tóc tự nhiên của cô. Cô kể rằng bác sĩ nội khoa lặng đi vì kinh ngạc bởi bây giờ cô có thể nhảy múa, đi lại mà không còn đau đớn. Vào tháng Mười, dược sĩ của cô điện thoại đến hỏi thăm vì cô không còn mua thuốc trị bệnh nữa. Cô nói rằng:
– Tôi không còn cần thuốc nữa.
Ngạc nhiên vì tất cả những gì đã xảy ra, cô bật khóc:
– Vâng, tôi khỏe.
***
Công việc của Evelyn như một nhà môi giới, cô tạo điều kiện liên doanh giữa hai công ty hoặc bán công ty này cho công ty kia. Đến khi những công ty này lớn mạnh thu về hàng trăm triệu đô la, và chi phí thanh toán cho công ty cô đang làm thường lên đến 7 chữ số. Lương và tiền thưởng của cô rất cao, thường thì gấp hai hoặc gấp ba lần, phần thưởng do cô mang lại nhiều vụ kinh doanh mới.
Cô ở độ tuổi 30, dáng người thanh mảnh hấp dẫn, với mái tóc đen cắt ngắn, mang phong cách sáo rỗng của hầu hết các nhà quản lý nữ trẻ. Cách ăn diện phản ánh sự thành công của cô. Bộ trang phục và giỏ xách hiệu Chanel, khăn choàng hiệu Hermès, đôi giày Gucci, đồng hồ Rolex, và dây chuyền kim cương. Tuy nhiên khi nhìn vào mắt cô tôi thấy nỗi buồn sâu thẳm, cũng không dễ gì vì đôi mắt cô quay ngoắt đi ngay lúc cô bắt đầu nhận ra cái nhìn của tôi. Cái ánh sáng lấp lánh của vòng kim cương quanh cổ chứ không phải là sự biểu hiện của cô.
Khi bắt tay tôi, cô nói ngay:
– Tôi cần ông giúp.
Trong lúc ngồi, tay cô bối rối xoắn qua xoắn lại trên đùi. Tôi nhanh chóng hiểu rằng cô được nghe những câu tuyên bố đơn giản với một giọng la lớn không bình thường.
Tôi không hạnh phúc. Yên lặng. Tôi khuyến khích.
Nói tiếp đi.
Tôi mất hết tất cả niềm vui.
Câu nói có vẻ trang trọng lạ lẫm. Rồi tôi chợt nhớ đó là một câu trích đoạn trong vở kịch Hamlet. Bệnh nhân thường dùng lời nói của ai đó để họ không phải nói lên lời lẽ riêng tư, đó là một sự bảo vệ, là cách họ che giấu cảm xúc. Tôi chờ đến một lát sau cô mới nói tiếp.
Lúc trước tôi rất yêu thích công việc của mình, bây giờ thì tôi rất ghét nó. Tôi đã từng yêu thương chồng tôi rất nhiều, bây giờ thì tôi đã li dị. Tôi không thể chịu đựng nổi mỗi khi phải gặp anh ta.
Tôi hỏi:
Cô thay đổi từ lúc nào?
Nhiều lần đánh bom tự sát.
Một câu trả lời hoàn toàn không mong đợi làm tôi dừng lại giây lát. Nhiều khi tính khí thất thường quay ngoắt từ vui vẻ sang thất vọng là do cái chết của người cha hay người mẹ (sau này tôi biết được là cha của Evelyn chết lúc cô còn nhỏ), hoặc là bị mất việc (đây không phải là trường hợp của Evelyn), hoặc do ảnh hưởng của một căn bệnh kéo dài (Evelyn rất khỏe mạnh). Nhiều lần đánh bom tự sát, trừ khi một người bị tấn công, ít nhất có thể cho rằng đây là sự thúc đẩy không bình thường.
Cô bật khóc:
Tội nghiệp dân Do Thái. Tội nghiệp dân Do Thái. Cô lấy hơi và ngưng khóc:
Quỷ tha ma bắt những tên Ả Rập!
Từ chửi thề này hình như không giống tính cách cô, dấu hiệu của cơn thịnh nộ ẩn nấp
bên dưới. Tôi hỏi cô:
Cô là người Do Thái.
Với cả trái tim và tâm hồn.
Cha mẹ cô có yêu nước như cô không?
Không. Họ không có ý thức nhiều lắm. Tôi cũng vậy. Họ không quan tâm về Israel. Với tôi vấn đề quan trọng vì đó là một dân tộc, một đất nước. Người Ả Rập mong muốn tàn phá nó.
Còn chồng cô thì sao?
Anh ta tuyên bố là người Do Thái, nhưng anh ta cũng không quan tâm gì đến Israel. Đó là một trong những lý do mà tôi ghét anh ta.
Cô ta chằm chằm nhìn tôi phản kháng, có lẽ vì tôi vẫn giữ bình tĩnh trước cơn cuồng nộ của cô.
Này nhé, tôi đã không còn thích ăn uống, hay tình dục, tình yêu, hoặc kinh doanh nữa. Tôi nản chí, bất mãn, mất ngủ. Tôi biết tôi cần điều trị tâm lý. Ông là người nổi tiếng. Xin hãy giúp tôi.
Vậy thì cô có thể tìm hiểu nguyên nhân của sự giận dữ và lo lắng?
Cô gục đầu xuống:
Tôi muốn tìm lại hạnh phúc. Tôi đi xem phim, đi mua sắm, đi ngủ, lúc nào tôi cũng nghĩ làm sao mà tôi ghét dân Ả Rập đến như vậy. Tôi ghét Liên Hiệp Quốc. Tôi biết
họ làm rất tốt, nhưng họ thống trị bằng cách chống người Xêmít[6]. Mỗi lá phiếu đều chống lại Israel. Tôi biết là tôi đang phản ứng quá mức. Tôi biết tôi nên quan tâm đến chuyện khác. Nhưng quỷ tha ma bắt đám Ả Rập. Làm sao mà chúng có thể giết trẻ em Do Thái như vậy? Làm sao mà tôi có thể quan tâm đến chuyện khác được?
Chúng tôi cố gắng trị liệu tâm lý thông thường, khám phá tuổi thơ trong kiếp sống hiện tại, nhưng nguyên nhân của cơn giận dữ và lo lắng dường như không phải ở đó. Cô đồng ý một cuộc thoái chuyển trở về quá khứ.
– Hãy quay về đúng thời gian và không gian khi cơn giận đầu tiên của cô bắt đầu.
Tôi chỉ dẫn khi cô đã đi sâu vào trạng thái bị thôi miên. Đây là điều tôi có thể đưa cô đi xa hơn. Cô có thể thu thập được bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào đã xảy ra.
– Đây là thế chiến thứ hai.
Cô nói trong một giọng nam trầm, ngồi thẳng với sự biểu lộ thiếu tin tưởng.
Tôi là sĩ quan Nazi, nhân viên mật vụ Đức Quốc Xã. Tôi có một công việc tốt. Đó là công việc giám sát lùa dân Do Thái lên xe chở gia súc về Dachau, nơi họ sẽ bị giết. Bất cứ một người nào tìm cách trốn thoát đều bị tôi bắn. Tôi không muốn làm vậy, không phải tôi quan tâm về bọn vô lại chết, mà là tôi không thích bị mất đạn. Đạn rất mắc. Chúng tôi được lệnh là phải tiết kiệm tối đa đạn dược.
Bài thuộc lòng có tính máu lạnh của cô đã gây ra một ấn tượng sai lầm bởi giọng đầy căm thù và run rẩy, điều này đã chi phối thân thể cô. Là người Đức có lẽ cô không cảm thấy hối tiếc về chuyện giết người, nhưng xin nhớ cô là Evelyn, vì vậy cô đau đớn cực độ.
Tôi khám phá ra rằng cách chắc chắn nhất để đầu thai vào một nhóm người đặc biệt được định rõ bởi tôn giáo, sắc tộc, hoặc văn hóa, sẽ ghét nhóm người đó trong kiếp sống hiện tại, họ sẽ có thành kiến hoặc kịch liệt chống đối lại nhóm đó. Tôi không hề ngạc nhiên rằng Evelyn đã từng là Nazi. Trong kiếp này cô mãnh liệt bảo vệ Israel là sự đền bù cho kiếp trước làm người Đức cô đã chống đối người Xêmít. Nhưng cô đã đền bù thái quá. Sự căm ghét dân Do Thái đã chuyển thành sự căm ghét ngang bằng đối với người Ả Rập. Không có gì ngạc nhiên khi cô cảm thấy lo lắng, sợ hãi và thất vọng. Cô không đi xa quá trên hành trình hướng đến sức khỏe.
Evelyn đi đến phần khác trong kiếp làm người Đức. Quân đội đồng minh đã đổ vào Ba Lan, cô bị giết ngay chiến tuyến trong trận giao tranh ác liệt. Khi xem xét lại cuộc đời sau cái chết trong kiếp đó, cô cảm thấy hối hận và đầy tội lỗi. Bây giờ cô vẫn cần quay lại để xác định rằng cô đã có một bài học để đền bù cho những người cô đã làm tổn thương trong kiếp cô là người Đức.
Chúng ta là những linh hồn, tất cả đều là một phần của đấng Toàn Năng, tất cả đều giống nhau, không kể người Đức hay Do Thái, người Cơ đốc hay Ả Rập. Nhưng rõ ràng là Evelyn không hấp thu được bài học này, vì sự căm thù của cô không hề biến mất.
Sau khi đưa cô quay về hiện tại, tôi nói với cô:
– Tôi muốn thử nghiệm. Liệu cô có dám mạo hiểm không?
Cô hăm hở đồng ý. Cô đã thấy dễ chịu, tay cô không còn cử chỉ bối rối. Cô nhìn tôi hy vọng. Tôi nói:
Tôi tin rằng chúng ta có khả năng ảnh hưởng những kiếp sống ở tương lai bằng những những gì chúng ta đang làm trong kiếp này. Ngay bây giờ cô đã có ảnh hưởng đối với kiếp sau của cô do sự căm hờn người Ả Rập,
cũng như cô bị ảnh hưởng kiếp khác khi cô ghét người Do Thái. Bây giờ tôi muốn đưa cô đi đến đời sống kế tiếp của cô có thể xảy ra khi cô còn nán lại đến cuối cùng kiếp này, có hay không một Evelyn không thay đổi, một người đã nhờ tôi giúp đỡ.
Tôi đưa cô vào trạng thái bị thôi miên thật sâu và hướng cô đến một kiếp sống tương lai. Ở đó may ra có mối liên quan đến kiếp làm lính Đức và sự thành kiến chống khối
Rập hiện tại. Mắt cô nhắm nghiền, nhưng rõ ràng những gì cô nhìn thấy rất sinh động.
Tôi là cô gái đạo Hồi. Một cô gái Ả Rập ở tuổi thanh thiếu niên. Tôi sống trong túp lều làm bằng thiếc, giống như túp lều của dân du mục Ả Rập thường sống ở sa mạc. Tôi đã sống ở đó cả đời.
Tôi hỏi:
Túp lều đó ở đâu? Cô cau mày:
Ở lãnh thổ Palestine hay Jordan gì đó. Không rõ lắm, vùng biên giới đã thay đổi.
Biên giới đã thay đổi lúc nào vậy?
Chúng luôn luôn thay đổi. Nhưng mọi thứ đều vậy. Chiến tranh với người Do Thái tiếp tục. Bất cứ lúc nào có được thời kỳ hòa bình là đám người cấp tiến phá hủy ngay. Điều này có nghĩa là chúng tôi rất nghèo. Chúng tôi sẽ luôn luôn nghèo.
Giọng cô bắt đầu khó nghe:
Đó là lỗi của người Do Thái. Họ rất giàu nhưng họ không giúp chúng tôi. Chúng tôi là những nạn nhân.
Tôi bảo cô đi xa hơn nữa, nhưng cô đã chết sớm vì một cơn bệnh, và không thể biết gì
thêm. Thay vào đó, cô đã có một thoáng nhìn về một kiếp sống sau đó. Cô là một người đàn ông đạo Cơ đốc sống ở Đông Phi, giận dữ với sự phát triển nhanh chóng của cộng đồng đạo Hindu trong một phần thế giới của anh ta. (Tôi nghĩ thật tức cười, thành kiến không bao giờ chấm dứt). Trong sự suy xét lại cuộc đời, cô nhận ra “Đã có và luôn luôn có người để ghét”, tuy nhiên giờ đây, ít ra, cũng có một buổi lễ Hiển linh[7].
Cô nói, giọng đầy thán phục:
Lòng từ ái và tình yêu xóa tan sự căm hờn và vũ lực. Bạo lực chỉ kéo dài thêm đau khổ.
Khi tôi đưa cô về thực tại, chúng tôi đã thảo luận về những điều cô đã trải nghiệm. Cô biết cô phải sửa đổi những giả định về người khác và những nền văn hóa khác. Cô cần thay thế hận thù bằng lòng thương cảm. Những khái niệm này rất dễ hiểu nhưng rất khó thực hiện trong cách cư xử.
Tôi chỉ ra một điều:
Cô đã thấy hai kiếp sống để mà nhận thức được vấn đề. Nhưng nếu bây giờ cô có thể thay đổi nhanh chóng những gì cô đã hiểu về khái niệm ở hiện tại thì sao? Những kiếp sau của cô sẽ như thế nào?
Trong lần du hành kế tiếp tôi đưa Evelyn đến kiếp sau; một kiếp có liên quan đến kiếp làm lính Đức, và liên quan đến lòng căm giận của cô trong kiếp hiện tại.
Lần này cô hãy bỏ hết tất cả thành kiến ở cuộc sống hiện tại. Cô sẽ thấy mọi linh hồn và con người ngang bằng, liên quan với nhau do sức mạnh tinh thần của tình yêu thương.
Một chút bình tĩnh bao trùm lên cô. Kiếp sau của cô hiển nhiên thay đổi. Cô không thấy mình sống ở Ả Rập hoặc Đông Phi, thay vào đó cô thấy rằng:
Tôi làm quản lý khách sạn ở Hawaii. Ở đó cũng có suối nước khoáng. Khách sạn và suối nước khoáng rất đẹp. Hoa mọc khắp nơi. Du khách đến từ khắp thế giới, từ nhiều nước và nhiều nền văn hóa khác nhau. Họ đến tìm sự phục hồi nguồn năng lượng. Rất dễ thôi vì suối nước khoáng rất tốt và khung cảnh rất lộng lẫy.
Cô mỉm cười trong mộng:
– Tôi diễm phúc quá. Tôi tận hưởng cả năm quanh khách sạn.
Dĩ nhiên, thật là một ảo tưởng đáng yêu khi bạn tưởng tượng bản thân mình làm quản lý tại một suối nước khoáng tuyệt hảo trong một khung cảnh tuyệt vời, chung quanh ngào ngạt hương hoa. Những gì mà Evelyn nhìn thấy trong cuộc du hành đến kiếp sống sau có lẽ thật sự là một ảo mộng, một dự đoán, hoặc là nỗi niềm ao ước. Khi tôi đưa ai đó thoái lui,
đôi khi cũng rất khó phân biệt giữa hồi ức thật sự hay là một ẩn dụ, sự tưởng tượng, hoặc một biểu tượng. Tuy nhiên trong những kiếp quá khứ mờ ảo nếu một người đang nói bằng tiếng nước ngoài mà họ chưa bao giờ học thì đó là dấu hiệu của tính xác thực, như là chi tiết lịch sử chính xác. Nếu hồi ức này nuôi dưỡng sự xúc động mãnh liệt đó cũng là một dấu hiệu. Nhưng thường sự xúc động mãnh liệt này đi đôi với quá trình tiến triển thì việc đánh giá khó khăn hơn. Tôi mổ xẻ một giả thuyết rằng thậm chí như một quá trình tiến triển không thể kiểm tra thì nó vẫn là một công cụ siêu nhiên chữa bệnh. Vâng, ẩn dụ và ảo mộng là có thể, nhưng chữa trị là phần quan trọng.
Trong hành trình quay về kiếp trước hoặc đến kiếp sau thì những triệu chứng biến mất, bệnh tình đỡ hơn, thoát khỏi mọi lo lắng, thất vọng, sợ hãi.
Không ai tìm được cách nào để xác định một tương lai tưởng tượng có xảy ra hay không. Những người tham gia với tôi trong lãnh vực này chắc chắn phải đương đầu với sự mơ hồ. Nếu một bệnh nhân được đưa đến tương lai trong lúc đang sống ở hiện tại thì bạn có thể xác định điều đó khi cảnh tượng xảy đến. Nhưng rồi có khả năng người bệnh nhìn thấy tương lai của họ để quay ngoắc cuộc đời họ theo hướng đó. Vì cảnh tượng đó chỉ là ảo mộng, không có nghĩa là bạn có thể biến nó thành sự thật.
Mọi người ngồi trước mặt tôi đều nhắm mắt lại. Bất kể những gì xen vào tâm trí họ, một ẩn dụ, hình ảnh, biểu tượng, ảo mộng, hoặc là một hồi ức thật sự, tất cả đều có lợi cho việc chữa lành bệnh. Đây là nền tảng của phương pháp điều trị rối loạn tâm thần[8], và cũng là nền tảng của công việc tôi đang làm. Mặc dù phạm vi của công việc có rộng hơn, nó chiếm cả một đoạn đường dài từ quá khứ đến tương lai.
Từ những viễn cảnh của người lành bệnh, có thể cho rằng kiếp làm lính Đức của cô là thật bởi vì những xúc động mãnh liệt cùng thể hiện ngay lúc đó, điều này không quan trọng là cảnh tượng Evelyn nhìn thấy ở quá khứ và cái sẽ xảy ra là đúng. Tôi biết rằng những cảnh tượng tương lai mà cô nhìn thấy đã ảnh hưởng cô theo một cách đầy quyền lực bởi vì họ nói với cô rằng nếu cô không thay đổi cô sẽ lập lại cái vòng tổn
thương nghiêm trọng của người hung hãn và nạn nhân. Nhưng nếu cô thay đổi cô sẽ phá tan được cái vòng đó. Những cảnh tượng khác nhau của kiếp sau dạy cho cô biết rằng cô phải có một ý chí để hình thành tương lai và thời gian để mà thực tập cái ý chí đó là ngay bây giờ.
Evelyn quyết định không chờ đợi đến kiếp sau rồi mới đem lại sự hồi phục lành mạnh cho cô và người khác. Vài tháng sau buổi điều trị cuối cùng, cô rời bỏ công ty và mở một nhà trọ có kèm điểm tâm tại Vermont. Cô tập Yoga và thiền định đều đặn. Vẻ bề ngoài và trong tâm trí, một cách sâu sắc, cô đã bỏ hết lòng căm giận và thành kiến. Cuộc du hành đã giúp cô đạt được hạnh phúc, cái mà cô đã đến gặp tôi để tìm kiếm. Trong cô, tôi tìm thấy một kiểu mẫu cho quyền lực của cuộc du hành và xa hơn nữa sự tự tin được dùng như một công cụ trị liệu.
Có lẽ Victoria và Evelyn không có những chuyến du hành mà thiếu nhà trị liệu hướng dẫn. Thời gian thực hành một mình những chuyến đi ngược về quá khứ và đi đến tương lai là rất khó. Trong những buổi hội thảo tôi dạy về bài tập điều trị có thể thực hành ở nhà ngay cả khi không có nhà trị liệu bên cạnh. Họ có thể dùng để làm dịu bớt nỗi đau của thể xác và tinh thần. Để đạt được kết quả tốt, bạn phải đi sâu vào trạng thái thư giãn.
Điều trị song đôi: Phương pháp đo lường trạng thái tâm lý
Trong những lần hội thảo và những buổi thảo luận tôi cho khán giả chia làm 2 nhóm, hoàn toàn xa lạ với nhau. Mỗi người được hỏi và thu nhặt một món đồ vật khống chế để trao cho đối tác của mình, vật nhỏ như xâu chìa khóa, vòng đeo tay, kính đeo mắt, dây chuyền hoặc là một chiếc nhẫn. Họ trao đổi đồ vật cho đối tác, sau đó tôi cho họ vào trạng thái thư giãn chung trong tất cả các bài thực tập.
Tôi nói với họ:
Các bạn sẽ nhận được một ấn tượng về người mà bạn đang giữ đồ vật của họ. Điều này có thể làm bạn suy nghĩ lạ lùng. Nó có vẻ như cái ấn tượng đó chẳng có nghĩa gì với người đàn ông hay đàn bà mà bạn sẽ đối diện. Nhưng dù ý nghĩ đó có ngớ ngẩn hay bất bình thường hay kỳ lạ, bạn nên nhớ rằng nó sẽ được chia sẻ với đối tác của bạn. Sau hết, cái gì mà bạn cho là kỳ quặc có thể rất có ý nghĩa đối với đối tác của bạn.
Chuyện này còn hơn trò bịp nguy hiểm dù có thể nó rất vui. Có một bộ phận chẩn đoán, khoảng một phần ba khán giả của tôi trong buổi hội thảo ở thành phố Mexico
nhận được triệu chứng thể chất của đối tác. Những người tham dự có khả năng khám phá, thường thì quên lãng nhưng đặc biệt, những tình tiết trong thời thơ ấu của đối tác họ. Ví dụ như tại lớp học của tôi ở Đại học Quốc tế Florida bang Miami, có một anh thanh niên chưa từng gặp nữ đối tác của anh cho đến giây phút đó, anh miêu tả hoàn toàn chính xác buổi tiệc sinh nhật năm lên mười của cô, lần đó cô bị người chị làm bẽ mặt. Còn một chàng thanh niên khác thì bị bắn ở cẳng tay trái trong lúc anh cố thoát khỏi tên côn đồ đang toan cướp của anh. Anh mặc áo sơ mi dài tay cài khuy, vì vậy cô bạn đối tác không thể nhìn thấy vết sẹo của anh. Tuy nhiên khi cô cầm xâu chìa khóa xe của anh, cô cảm thấy một cơn đau buốt nơi cẳng tay trái của cô. Vài người miêu tả đời sống quá khứ của người khác. Có người lại miêu tả ngôi nhà nơi mà đối tác của họ đã lớn lên.
Ngay cuối buổi hội thảo Mexican, tôi bảo năm người cầm micro để chia sẻ với nhóm những điều họ đã trải qua. Bốn người trong số họ đã có những cuộc trải nghiệm liên quan đến người chết. Họ nhận được những lời nhắn của người thân yêu đã chết của đối tác, họ đều nhận ra qua đối tác của họ, những người mà họ chưa từng gặp cho đến lúc đó. Có người đã miêu tả người đã chết như thế nào. Một người nói anh đã thấy cô bé sáu tuổi đi thụt lùi, điều mà anh muốn nói là cô bé đã chết. Cô bé nói rằng “con rất khỏe, con không sao. Mẹ đừng có đau buồn quá. Con yêu mẹ.” Đối tác của anh, một phụ nữ bật khóc. Cô vừa mất đứa con gái sáu tuổi cách đó vài tháng.
Bài thực hành này có thể tập ở nhà, nhưng sẽ đạt hiệu quả cao nhất nếu bạn tập cùng với vài người tình cờ quen hay chỉ vừa gặp gỡ. Trong lúc bạn chữa lành cho đối tác của mình bằng cách cung cấp một lời nhắn hay thu nhặt triệu chứng của thể chất hoặc xúc cảm: lo lắng, thất vọng, buồn bã, một mối tương quan phi thường sẽ nhanh chóng phát triển. Sẽ có một ảnh hưởng phản hồi, đó là một năng lực cho bạn và cả đối tác của bạn.
Chặng đường dài chữa lành bệnh Tôi đã từng nói rằng bài tập chữa lành bệnh đạt hiệu quả tốt nhất nếu nó chữa trực tiếp căn bệnh cụ thể. Với Victoria là căn bệnh ung thư cột sống, với Evelyn là nỗi lo lắng suốt ngày lẫn đêm. Hầu hết con người đều có cơ quan dễ bị lây nhiễm hoặc một phần nào đó của cơ thể dễ bị ảnh hưởng tình trạng căng thẳng hoặc một căn bệnh vừa chớm. Có thể là cổ họng, đường hô hấp, lưng, da, tim, v.v…
Michelle, một phụ nữ rất đáng nể thì bị đau đầu gối. Cô nhớ lúc còn nhỏ cô lội dưới nước nơi bờ biển gần nhà, cô bị tảng đá ngầm xé rách đầu gối bên trái. Lớn lên, khi bị căng thẳng cô thường cảm thấy những cơn đau nhói chiếm ngự cả hai đầu gối, nhưng bên trái thì đau hơn. Cô nói với tôi:
– Lo lắng khiến tôi thiếu dũng cảm.
Thỉnh thoảng cô bị sưng phù, nhất là sau khi bị chấn thương trong môn điền kinh ở trường đại học, cô phải chịu một cuộc phẫu thuật nhỏ ở đầu gối trái, sau đó phải mổ khớp. Lúc tôi gặp cô, những xét nghiệm nội soi và chụp X quang cho thấy cô đã bị mất phần sụn. Cô không thể duỗi được chân trái vì tổn thương, và bây giờ cô đi đứng hơi khập khiễng. Tuy nhiên cô vẫn nhận thức được sự tổn hại về tinh thần lẫn thể xác, vì vậy cô tìm đến tôi.
Chuyến trở về đầu tiên ngắn ngủi đưa cô về lại vùng trung tâm Bắc Mỹ vào thế kỷ 19.
Tên cô là Emma, vào độ tuổi trung niên cô bị một chiếc xe ngựa đè ngang. Tai nạn làm vỡ đầu gối và xương ống chân trái và đầu gối phải cũng bị hư hại trầm trọng. Sự nhiễm trùng sau đó khiến cô bị tàn tật suốt đời. Trong một cái thoáng nhìn vào một kiếp khác, Michelle thấy mình đang ở vào thời Trung Cổ tại Nhật bản, lúc đó cô là một anh lính bị mũi tên đâm thủng đầu gối trái.
Cả hai chuyến trở về đã giải thích nguyên nhân của vấn đề đầu gối trong kiếp hiện tại của cô, nhưng không đi vào nguồn gốc của bài học nhân quả, vì vậy chúng tôi tiếp tục và nhanh chóng quay lại vùng Bắc Phi vào thời kỳ tiền La Mã. Michelle lại là một người đàn ông, lần này là một tên cai ngục tại một nhà tù man rợ, tên này rất thích hủy hoại chân của tù nhân để họ không thể trốn thoát. Thỉnh thoảng hắn cắt gân tù nhân bằng kiếm hoặc bằng dao. Có khi hắn đập đầu gối tù nhân bằng cây búa hoặc bằng hòn đá. Hắn bẻ xương đùi, dùng đế giày có đinh đạp vào đầu gối, và cắt gân nối bắp chân với gót chân của tù nhân. Nhiều người chết do nhiễm trùng vết thương, nhưng hắn thích thú với đau đớn của họ. Cấp trên của hắn cũng lấy làm vui lây khi gởi tù nhân cho hắn canh giữ. Hắn được tặng thưởng rất nhiều do những hành động tàn nhẫn, và vui sống trong xa hoa nhung lụa giữa tình trạng bẩn thỉu của nơi đó.
Michelle bị xao động bởi chuyến trở về này, và phải mất một đợt khác cô mới đạt được sự hợp nhất hoàn toàn và thông suốt. Dần dần cô nhận ra rằng con người thường đã trải qua những kiếp sống ác độc, và phần đời còn lại của chúng ta, như cô cảm thấy rằng không nên bị mặc cảm vì đã tạo ra ác nghiệp trong kiếp quá khứ. Hành trình của chúng ta còn ở phía trước. Chúng ta đều phát triển tuần tự trải qua những kiếp bạo lực và tàn nhẫn. Kinh Cựu Ước nói rằng: con cháu nhiều đời phải chịu sự trừng phạt vì tội lỗi của ông bà cha mẹ. Đó là những gì mà chúng ta đang bị ảnh hưởng theo một cách tiêu cực do những gì ông bà cha mẹ chúng ta đã làm. Nhưng chính chúng ta là ông bà của chúng ta, và cũng như chính chúng ta sẽ là con cháu của chúng ta sau này.
Những tội lỗi trong kiếp trước sẽ ám ảnh đến kiếp hiện tại cho đến khi nào chúng ta hiểu ra và hưởng được sự tha thứ. Tội lỗi trong kiếp này sẽ bôi đen lên những kiếp sau, nhưng nếu chúng ta đã tạo nghiệp lành trong quá khứ thì hiện tại chúng ta đang nhận những điều tốt đẹp. Bây giờ nếu chúng ta tạo phước lành thì kiếp sau chúng ta sẽ tự dẫn dắt mình đến gần với đấng Giác Ngộ.
Michelle đã hiểu được vì sao trong kiếp này đầu gối và chân cô bị đau đớn đến như vậy. Cô phải trả một cái giá quá nặng nề cho cách cư xử ở kiếp trước. Tuy nhiên giờ đây cô đã nhận ra cô có thể yên tâm, nhẹ nhàng. Trong lúc đi sâu vào trạng thái hôn mê, cô quay trở lại kiếp sống ở Bắc Phi, nhưng lúc này thay vì gây ra những nỗi đau, cô lại là người chịu sự đau đớn, xin được ban ân và lòng vị tha. Cô không thể thay đổi các sự kiện hoặc tình tiết trong kiếp sống đó, nhưng cô có thể sửa đổi những phản ứng đối với những sự kiện trên một mức độ tâm linh. Tiến trình trở về lần này được gọi là tạo dựng lại. Dù không thay đổi được sự kiện bạn cũng có thể thay đổi cách phản ứng như thế nào với các sự kiện đã xảy ra. Michelle gởi những ý niệm tốt đẹp và chữa lành cho những người tù hoặc, tốt hơn, là cho những linh hồn của họ. Cô đã tự tha thứ cho mình. Cô nói trong làn nước mắt biết ơn:
Tôi biết làm thế nào để phá bỏ vòng luân hồi oan trái, đó là nhờ vào tình yêu thương và lòng từ ái.
Cô dần dần khá hơn. Sự viêm nhiễm ở đầu gối tan dần. Cô phát triển hàng loạt các hoạt động của đôi chân, kiểm tra X quang cho thấy hai đầu gối hoàn toàn bình phục. Tình trạng căng thẳng liên quan đến yếu đuối đã mất hẳn. Cô thanh thản tìm hiểu tỉ mỉ và thấu triệt những bài học tinh tế của lòng từ ái và sự đồng cảm. Cô giúp đỡ những tổ chức ủng hộ việc phá hủy mìn, thứ gây ra tàn tật, và những tổ chức đấu tranh chống sự đối xử tàn ác với thú vật. Cô đã nhận được ân huệ.
Michelle không muốn du hành vào kiếp tương lai, nhưng tôi biết cái gì sẽ xảy ra. Trong kiếp này cô cứ tiếp tục những việc làm nhân đạo, và với mỗi việc làm cô sẽ phát triển đến một trạng thái tốt hơn ở kiếp sau và nhiều kiếp kế tiếp. Trong những kiếp sống đó cô sẽ thoát ra những vấn đề thể chất của đôi chân do ác nghiệp cô gây ra từ kiếp sống tội lỗi ở Bắc Phi. Tôi không biết nghề nghiệp cô là gì hoặc những ai cô sẽ gặp và yêu thương, nhưng cô sẽ biểu lộ và yêu thương với tấm lòng từ ái và khoan dung.