Một Linh Hồn, Nhiều Thể Xác

Chương 13. Jennifer và Cristian: Tình yêu thương

Kiểm soát cơn giận, sức khỏe, sự đồng cảm, lòng thương cảm, kiên nhẫn và cảm thông, bất bạo lực, những mối quan hệ, số phận và tự nguyện, tâm linh: tất cả đều là những bước tiến đến sự bất diệt. Tất cả đều phải thấu triệt ngay bây giờ hoặc trong tương lai trên cuộc hành trình đến một linh hồn. Tất cả đều là những khía cạnh của đức tính cao thượng, đó là tình yêu thương.

Tình yêu thương là bài học tối thượng. Làm sao bạn có thể giữ lại cơn giận khi bạn yêu thương? Làm sao mà bạn không thương cảm và đồng cảm? Làm sao mà bạn không chọn những mối quan hệ đúng đắn? Làm sao mà bạn lại đánh đập người khác? Phá hoại môi trường? Gây gổ với hàng xóm? Không có chỗ nào trong trái tim bạn cho những quan điểm khác, những phương pháp khác biệt, những lối sống khác biệt?

Bạn không thể.

Khi bệnh nhân của tôi trải nghiệm qua những chuyến trở về quá khứ và đi đến tương lai, họ đã thông thạo nỗi sợ, và niềm đau. Tình yêu thương là điều mà họ thấu triệt. Nhiều người nhận được lời nhắn nhủ từ những người có vai trò quan trọng trong cuộc đời của họ. Nhưng người khác thì nghe được từ một phía khác – cha mẹ, vợ chồng, hoặc con cái, những người thân yêu đã chết. Lời nhắn rằng “Con khỏe, con thương mẹ lắm. Mẹ đừng quá đau buồn vì con. Phạm vi nằm ở phía xa không tối tăm mà lại sáng sủa, bởi vì con ở đâu thì tình yêu thương cũng ở đó, và tình yêu là ánh sáng.”

Lời nhắn nhủ này có lẽ là một nguyện vọng đã được thực hiện, hoặc là những ảo tưởng để làm dịu nỗi đau mất mát. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi đã nghe chuyện này rất nhiều lần từ nhiều người. Tình yêu là điều chúng ta đem theo từ cuộc sống này đến cuộc sống khác, dù trong vài kiếp sống chúng ta không nhận thức được điều đó và đã có vài lần sử dụng sai mục đích. Cuối cùng thì tình yêu là điều giúp chúng ta tiến hóa.

Ví dụ trường hợp của Jennifer, cô vừa sinh đứa con thứ ba, đầu tiên ôm đứa bé trong tay, cô nhận ra đứa bé ngay – năng lực, sự biểu hiện trong đôi mắt, mối quan hệ tức khắc. Cô nói “Lại là bà nữa rồi, chúng ta lại sống cùng với nhau nữa.” Đứa bé là bà ngoại của một phụ nữ trong một kiếp quá khứ. Họ cứ cãi cọ gay gắt suốt cả cuộc đời đó, cả khoảng thời gian yêu thương nhau, dù tình yêu không hề biểu lộ. Cô biết bây giờ là cơ hội để đền bù những tổn hại trong quá khứ.

Có nhiều loại tình yêu: tình yêu nam nữ lãng mạn, tình yêu giữa cha mẹ và con cái, tình yêu thiên nhiên, âm nhạc, thi ca, mọi vấn đề trên trái đất và trên thiên đường.

Tình yêu cho đi và nhận lại bằng linh hồn. Đó là sự hiểu biết về tất cả những điều bí ẩn. Với tôi tình yêu là một tôn giáo tối cao. Nếu chúng ta có thể yêu thương theo cách riêng, nếu chúng ta có thể từ bỏ mọi nghi lễ, mà nghi lễ đó tuyên bố rằng “Của tôi là con đường chân lý còn tất cả cái khác đều là giả tạo”. Nếu chúng ta chính thức từ bỏ bạo lực, hiềm khích, và đau thương thì chúng ta gán vào tên của một thượng đế cụ thể

– thượng đế của “tôi” – khi mà, bằng định nghĩa thượng đế là vũ trụ, là tình yêu, chúng ta không phải chờ đợi qua vô số kiếp để đi đến thiên đường.

Cristina ăn mặc theo kiểu mà phụ nữ Mỹ dường như không thể ganh đua: Váy dài xuống gót chân, áo choàng đủ màu đỏ xanh tím vàng. Tóc dài đen nhánh cột ra phía sau bằng một dây nơ cũng đủ màu. Lần đầu gặp cô tôi phát hoảng vì cách ăn mặc của cô, nhưng sau nhiều lần tôi nhận ra rằng màu sắc như là một sự bù trừ vào tình cảm và tư tưởng tăm tối của cô. Cô là một phụ nữ đấu tranh để giữ lại một chút cá tính mà gia đình cô nỗ lực dập tắt nó. Ẩn dưới đôi mắt là những mảng u ám, và đôi tay run rẩy. Thật là mỏng manh, tôi nghĩ vậy. Cô than phiền về bệnh suyễn, và nó luôn xuất hiện khi cô bị căng thẳng. Nhưng thật ra tâm lý mới là vấn đề khiến cô đến gặp tôi.

Dáng người đầy đặn nhưng không mập, cô lộ ra một vẻ biểu hiện mơ hồ của sức mạnh trong bản năng giới tính rõ ràng. Ngay từ đầu cô đã xen lẫn giữa đối diện trực tiếp với tôi, hầu như không thân thiện, và tránh nhìn vào mắt tôi với dáng vẻ e lệ kiểu Latin, chứng tỏ cô đã lớn lên từ một nền giáo dục quý tộc nghiêm túc. Tôi đoán cô chừng hai mươi tám tuổi, nhưng hóa ra cô đã ở vào cuối tuổi ba mươi. Ngón tay áp út bên trái có đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc, màu sắc của nó cũng hợp với quần áo lòe loẹt của cô. Tôi thắc mắc không biết đó có phải để trang trí hoặc là lời tuyên bố về hôn nhân. Để ý đến cái nhìn của tôi, cô nói:

Đã ly dị, có hai đứa con. Tôi đeo nhẫn vì nó đẹp và vì nó xua đuổi những người cầu hôn.

Tiếng Anh của cô quả là thanh lịch, hoàn hảo, tuy nhiên tôi khám phá có pha chút giọng ngoại quốc. Tôi nói, tuyên bố chứ không phải hỏi:

Cô không phải là người ở Miami.

Ồ không, tôi ở São Paulo, Brazil.

À, cô chuyển đến đây lúc nào?

Cách đây ba năm. Sau khi ly dị tôi đi cùng với cha tôi.

Bây giờ cô đang sống với cha cô?

Ồ không, ông sống với mẹ tôi tại Bal Harbour. Nhà tôi cách đó vài dặm.

Các con ở với cô?

Dạ. Hai đứa con gái. Rosana bảy tuổi, Regina năm tuổi. Chúng rất đáng yêu.

À, cô nói là đi theo cha cô…

Làm việc với cha tôi trong kinh doanh.

Kinh doanh gì?

Ông không biết thật sao? Sau khi ly dị tôi lấy lại tên mình, và tôi cho là ông có nhận ra nó.

Tôi thật ngớ ngẩn. Đáng lẽ tôi phải liên kết ngay. Cha cô là chủ của một công ty chuyên về thời trang cao cấp. Hai năm trước nó mở rộng chi nhánh theo một hướng dành cho giới trẻ, quần áo thể thao giá rẻ. Vợ tôi có nói rằng nếu tôi ở tuổi thanh thiếu niên thì sẽ có một món nào đó mặc được. Tôi hỏi có phải Cristina chuyển về đây trùng khớp với việc kinh doanh mới của cha cô. Cô nói:

Do trùng khớp, tôi không có quyết định, cũng không có kế hoạch. Đôi mắt cô ánh lên giận dữ.

Tôi không thua gì một con hầu.

Điều này làm cô bực mình?

Bực mình? Nổi điên thì có!

Cô chồm người về phía tôi và nói với nỗi đam mê, khiến cô run rẩy.

Chúa ơi! Nếu cha tôi để cho tôi được tham gia! Ông sản xuất quần áo cho phụ nữ nhưng không tin phụ nữ có quyền biểu thị quan điểm của mình về việc họ ăn mặc trông như thế nào. Thị hiếu của tôi tốt gấp hai lần ông. Tôi cũng thông minh hơn ông gấp hai lần. Quần áo của ông chỉ là mốt nhất thời, giống như mọi thứ nhất thời, nó trở thành cổ hủ. Rồi người ta cũng chán không mua nữa. Quần áo của tôi có thể vượt thời

gian.

Tôi cho là Cristina có thể hoàn thành tốt bất cứ cái gì cô tự làm. Tôi hỏi cô:

Ông không nghe lời cô?

Ông tách tôi ra giống như động cơ xe hơi. Tôi không thử nữa. Cãi lại ông giống như chiến đấu với quân đội của tòa án dị giáo.

Còn mẹ cô thì sao? Bà không giúp gì cho cô?

Bà còn không tự giúp được mình. Mẹ tôi chỉ là một vật trang trí, giống như cái bình hoa. Bà câm miệng vì bà biết ông có thể bỏ rơi bà bất cứ lúc nào.

Nhưng ông đâu có làm vậy.

Chắc chắn ngàn lần ông không dám. Ông có nhiều bà ở nơi khác, căn hộ riêng, khách sạn riêng, tùy vào cảm giác của ông đối với họ. Tôn giáo của ông không cho phép ly dị. Tôi bất chấp và ly dị cách đây bốn năm. Lúc đó ông gần như giết tôi. Chỉ khi ông cần tôi nên mới cho tôi đến Mỹ.

Mẹ cô có biết về những phụ nữ khác?

Nếu bà không biết thì bà thật là khờ khạo. Cristina ngừng một lát.

Nhưng rồi bà đúng là một người khờ.

Tôi không bình luận về nỗi cay đắng của cô.

Cô là con một?

Con gái một, tôi có hai anh trai.

Họ cũng làm chung?

“Làm việc” là từ bị dùng sai. Họ vào văn phòng rồi đi ra ngoài ăn trưa.

Nhưng họ được đề bạt và kính trọng. Họ cũng được nghe lời.

Đây là một lời đoán dễ dàng.

Cha tôi thì quá biết họ, làm gì mà ông nghe lời họ. Nhưng ông nói đúng về đề bạt và kính trọng. Ông biết không, tôi là phụ nữ và cũng không xứng đáng.

Đó là lời than phiền quen thuộc của phụ nữ Latin, bị đàn áp bởi nền văn hóa không hề tiến bộ trong thế kỷ 21.

Cô quả là một ngôi sao của gia đình, tuy nhiên cô bị ngăn chặn bởi đám mây của truyền thống và tư tưởng bảo thủ.

– Tại sao cô không bỏ đi, bắt đầu một cuộc sống độc lập?

Như thể tôi buộc cô tội giết người. Mặt tái nhợt, cô đẩy chiếc ghế đứng dậy, nhưng rồi ngã xuống. Cô bắt đầu khóc, nước mắt đầm đìa, dường như tôi đã đưa ra một câu hỏi hiển nhiên.

– Tôi không biết.

Cô kêu gào, mọi sự tế nhị tan biến, bỗng nhiên mất tự chủ.

– Làm ơn, xin làm ơn. Tôi cần ông giúp!

Sự thay đổi tâm tính quá bất ngờ đến nỗi vượt ngoài một lời lẩm bẩm. Tôi cảm thấy kính sợ.

Dĩ nhiên tôi sẽ giúp, hãy kể cho tôi nghe vấn đề khó khăn, càng chi tiết càng tốt. Cô nhìn tôi qua làn nước mắt và khó thở.

Ông cần biết một một điều là tôi yêu thương cha tôi. Chuyện mà tôi kể với ông không quan trọng, mà quan trọng là sự thật nằm bên dưới.

Tôi nghĩ yêu và ghét. Gần như sự mâu thuẫn tình cảm độc nhất lạ đời.

Khi ông qua Mỹ ông bỏ lại gia đình tôi, tôi cảm thấy thoải mái. Hai anh trai tôi cũng theo ông, việc ra đi của họ có vẻ như tôi đã trút bỏ được mọi hạn chế, mọi áp lực đè lên tôi bởi tên bạo chúa Brazil của ngôi trường cũ.

Cô cười hối tiếc.

Đàn ông là một ngàn, đàn bà là con số không. Cha chưa bao giờ đánh tôi, chưa bao giờ thô lỗ. Ngược lại ông cho tôi mọi thứ tôi muốn, và đó là vấn đề. Tôi chưa bao giờ

kiếm được tiền để mua chúng – đúng hơn là tôi kiếm được chúng bằng cách vâng lời. Khi còn nhỏ tôi đã biết là tôi khôn ngoan hơn anh trai tôi. Lúc tôi 21 tuổi tôi biết tôi khôn hơn cha tôi. Tôi làm việc cho ông một thời gian ở Brazil, giúp công ty phát triển, rõ ràng là giúp, vì không hề nhận được cổ phần. Nhưng điều đó chẳng tốt gì cho tôi. Tôi bị đuổi, bị đẩy sang một bên, không phải chỉ do ông mà còn cả anh trai tôi, vì họ ghen tị với sự thông minh của tôi, và mẹ tôi, bà chỉ là nô lệ của ông thôi. Điều đó không đúng, không công bằng. Vì vậy tôi lấy chồng, người đầu tiên theo đuổi tôi, mà tôi không nhận ra hắn cũng chỉ là tên bạo chúa… hắn đánh tôi.

Bây giờ thì những giọt nước mắt đã thôi không lăn xuống nữa. Giọng nói cũng đã cân bằng, tuy nhiên tôi vẫn có thể cảm giác sự xúc động khá căng thẳng giấu sau lời nói của cô.

Tôi không hề nghi ngờ về sự thật trong lời kể của cô. Cristina là một phụ nữ thách đấu với nền văn hóa lạc hậu trong một đức tin cổ hủ, và dù cô có mạnh mẽ đi chăng nữa họ vẫn đánh bại cô.

Cô thở sâu rồi nói:

Được thôi. Gia đình tôi ở Miami, cha tôi ở Miami, còn tôi thì ở lại São Paulo với người chồng quá tệ và hai đứa con nhỏ đáng yêu. Cha tôi chống đối vụ ly dị, nhưng dù sao tôi cũng bất chấp. Tôi không có sự lựa chọn, hắn cũng đánh cả con tôi. Khi dứt khoát rồi tôi mới kể với cha. Ông yên lặng. Nhiều tháng sau cũng yên lặng. Hết sức ngạc nhiên khi ông gọi tôi: “Đến Miami đi. Làm việc với cha trong công ty. Con ở đó có một mình. Cha sẽ lo cho con.” Vì vậy tôi đến đây. Tôi nghĩ ông tội nghiệp cho tôi
– lòng rộng lượng và thương cảm của người đàn ông không bao giờ bộc lộ. Chi nhánh làm hàng cho tuổi ‘teen’ là ý tưởng của tôi, và tôi thật hãi hùng khi chúng tôi bắt đầu làm chung với nhau nữa. Tôi đưa cho ông nhiều ý tưởng. Ông ngốn nó giống như kẹo sô cô la. Nhưng mà rất nhanh sau đó tôi nhận ra ngay chẳng có điều gì thay đổi, rằng ông đang lợi dụng tôi, rằng các anh tôi kiếm lợi bằng sự tài giỏi của tôi – rằng ông là người ích kỷ, tư lợi, kẻ hung ác máu lạnh.

Tôi chỉ ra một điều:

– Nhưng cô nói là cô yêu thương ông.

Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi. Có thể ông đã từng lạm dụng tình dục với cô lúc nhỏ, nhưng tôi vội bỏ ngay. Cô không lộ ra một triệu chứng nào. Không, lạm dụng thuộc về tâm lý. Đặt để cô dưới sự thống trị của ông, ông hành động giống như kiểu hội

chứng Stockholm, trong linh hồn của cô ở một khía cạnh người bị giam giữ phải lòng người bắt giữ. Ông hành hạ cô, nhưng cô không có ai để cô quay lại, không có ai để cô tin cậy. Đó là một dạng tàn bạo ngấm ngầm nhất. Cô ta không còn sự lựa chọn ngoài lòng yêu thương ông.

Dường như cô kiệt sức vì kể chuyện, tôi hỏi liệu cô có muốn nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô thích kể tiếp.

Tôi bắt đầu cuộc sống mới. Tôi và con tôi chuyển đến nhà hiện nay, và tôi nói với ông là tôi sẽ tự mở riêng một mặt hàng thời trang.

Hình dung ra cơn giận dữ của ông, tôi hỏi:

Cha cô có nổi giận không?

Tệ hơn. Ông cười mũi, và nói rằng tôi sẽ không bao giờ được tài trợ, rằng không ai muốn cho phụ nữ mượn tiền, rằng nếu tôi cố làm riêng thì ông sẽ không cho tôi và các con tôi thừa hưởng tài sản. Ông nói “Mày có đi làm điếm tao cũng chẳng quan tâm”. Nhưng bất chấp tôi cứ tiếp tục tiến hành. Khoảng một năm trước tôi bỏ việc ở công ty của ông, viết một dự án tiếp thị riêng, và thuê một văn phòng. Tôi nói chuyện với người mua sỉ và lẻ.

Mà không có tiền?

À, khi sống chung tôi cũng dành dụm tiền lương, và tôi được một khoản vay dành cho công ty nhỏ ở ngân hàng. Nhưng cũng chẳng đủ, mấy tháng đầu này đang gặp

khó khăn. Tuy vậy, tôi cũng có vài mối bán. Khách hàng của Bloomingdale’s[24] tại Miami mua mặt hàng thời trang công sở của tôi. Cô ta nói rằng tôi đã hoàn thành một cách “kỳ diệu” chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi đang đi trên con đường của tôi. Dĩ nhiên khi cha tôi phát hiện ra điều này, ông không nói chuyện với tôi nữa. Tôi đã có hy vọng cho cuộc đời mới, nhưng nỗi lo lắng thì khủng khiếp. Tôi gặp ác mộng thường xuyên, cho nên tôi sợ ngủ. Tôi la mắng con tôi. Tôi ăn uống trong sự hồi hộp. Tôi đã tăng 5 ký, toàn là ăn vặt. Hơi thở tôi rất tệ, thỉnh thoảng tôi nghĩ tôi sắp chết.

Cô nói cô có hy vọng. Nó đã tan biến rồi sao? Cô ôm đầu.

Dạ đúng.

Cô có biết lý do không?

Lần nữa cô lại mềm nhũn người ra khóc tức tưởi, hổn hển thốt ra câu trả lời qua làn nước mắt.

– Cha kêu tôi quay về.

Công ty của ông sắp phá sản. Dù với danh tiếng của nó và dù sự thật là kho hàng đang chứa đầy hàng hóa, ông đang gặp rắc rối lớn về tài chính. Mặc dù quần áo ở thị trường cao cấp vẫn bán chạy – đó là lãnh vực mạnh của ông, là điểm nhấn mà ông phất lên – còn phần hàng giá rẻ đang bị tuột dốc. Cristina đã đúng khi cô nhận định khách hàng sẽ mau chán. Đơn đặt hàng cho năm tới chỉ còn 40%, một sự sa sút thảm hại.

Sau khi cô giải thích về nguyên nhân, cô kể tiếp:

Ông đang trên bờ phá sản, ông gọi tôi về để cứu ông.

Và đó là lý do cô đến gặp tôi?

Dạ đúng. Vì tôi không thể quyết định phải làm gì, nó đang làm tôi quẫn trí. Tôi cam đoan với cô:

Cô không hề quẫn trí, chỉ bị kẹt thôi. Tôi nói thêm:

Đôi khi rất khó quyết định, nó ngăn chúng ta không thể quyết định được gì.

Cô nhìn tôi đầy biết ơn. Dù những gì tôi nói chẳng có sâu sắc hay có căn cứ nào, tôi chỉ đưa ra vấn đề.

Có lẽ sẽ có ích nếu cô xem xét sự lựa chọn của cô.

Rất tốt.

Cô nói với sự điềm tĩnh đã trở lại. Giờ đây từ ngữ tuôn rất nhanh. Rồi cô cũng tỉ mỉ sắp xếp sự chọn lựa trong tâm trí.

Đầu tiên, tôi có thể quay lại giúp cha tôi. Điều đó có nghĩa là tôi hy sinh cuộc sống vì ông, một loại tự tử vì nguyên nhân gia đình. Kế đến, tôi ngưng làm việc và tái hôn. Lần này tôi phải chọn cẩn thận. Lần này có lẽ vì tình yêu – và sinh thêm vài đứa con, giống như hàng triệu chị em phụ nữ trên khắp thế giới. Cha mẹ tôi sẽ tán thành, nền văn hóa của tôi sẽ cám ơn tôi, và tôi cho rằng tôi có thể tạo hạnh phúc cho mình

nhưng với một cuộc đời không trọn vẹn.

Cô ngưng lại, rõ ràng đang mường tượng rồi lắc đầu buồn bã:

Hoặc là tôi sẽ tiếp tục với mặt hàng quần áo của tôi. Cô sáng lên:

Ông biết không nó có hiệu quả. Bác sĩ Weiss, tôi quên kể cho ông nghe chuyện này, khi đi đến quyết định kinh doanh, tôi là nhà siêu linh. Đừng cười tôi. Đúng vậy đó. Tôi biết tôi sẽ thành công. Nó không chỉ trong quyết định cuộc sống mà tôi bị rối tung.

Nhiều nhà kinh doanh thành công đều có năng khiếu giống như Cristina. Người ta gọi đó là ‘bản năng tự nhiên’ hoặc là ‘phản ứng theo bản năng’ hoặc là ‘làm theo trực giác’, nhưng đó là một loại năng lực siêu nhiên. Tôi không nghi ngờ gì nếu Cristina sở hữu nó, và điều này có vẻ như chỉ ra con đường chân chính.

Tôi hỏi:

Vậy cái gì là khía cạnh tiêu cực? Cô thở dài:

Nhiều thứ. Cạnh tranh với ông trên thương trường?

Gia đình đã trục xuất tôi rồi, kể cả mẹ, nếu tôi cứ tiếp tục, họ sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Thật tình, tôi không biết liệu tôi có tha thứ cho chính mình. Điều đó giống như tôi phản bội lại họ – phản bội cha – nên tôi thấy mình cũng đáng bị ông giận và bị trừng phạt.

Hiện nay cô đang cạnh tranh với ông?

Chính xác. Đó là lý do làm tôi khó ngủ và quá lo lắng. Cô nhìn thấy tôi ngạc nhiên.

Ồ, không phải phần kinh doanh làm tôi lo. Việc tôi làm rất kỳ diệu, như khách hàng Bloomingdale nói. Tôi đã nói là tôi là nhà siêu linh. Đó là chuyện mà cha tôi sẽ bị phá sản, sự thành công của tôi rõ ràng là sẽ giết ông.

Tôi không hiểu. Rốt cuộc thì tại sao cô lại kinh doanh riêng.

Vì tôi giận. Vì cha phản tôi, tôi muốn trả thù. Vì … Đến đây thì cô dừng lại và bắt đầu khóc.

Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục kinh doanh riêng. Khi thành công tôi cho là mình đã công kích ông. Thật sự một phần trong tôi không muốn thành công. Tôi đã có kế hoạch từ bỏ kinh doanh trước khi tôi đến gặp ông.

Lòng đầy thông cảm, tôi nói với cô:

Ở đây có rất nhiều yếu tố. Cô bị phản bội, nhưng cô sẽ cảm thấy tội lỗi nếu cô đánh trả. Cô giận dữ, nhưng cô sợ hậu quả. Cô có năng lực siêu linh nhưng cô không biết trước được tương lai. Đàn ông chỉ toàn là người hại cô nhưng cô vẫn sẵn lòng tái hôn. Cô yêu và ghét cha cô cùng một lúc. Tôi nói có đúng không?

Cô cười ha hả.

Bác sĩ hãy nói cái nào là cơ hội của tôi?

Chúng ta phải nhìn vào tương lai để thấy chúng. Nhưng chúng ta nên trở về quá khứ trước.

Chuyến trở về đầu tiên của cô rất ngắn. Tất cả những gì cô kể là cô sống trong nền văn hóa Hồi giáo tại Bắc Phi, cô không biết ngày tháng cũng không biết gì về chung quanh. Cô là đàn ông, một thi sĩ, và cha cô cũng là nhà văn mà cô rất ghen tị, vì ông được công nhận sáng chói hơn, nổi bật hơn, và thu nhập cao hơn. Trường hợp tương ứng chính xác với kiếp hiện tại của cô quá rõ và trực tiếp, cho nên cô nghĩ những gì cô nhìn thấy chỉ là sự tưởng tượng không hơn không kém.

Lần thứ hai thì thú vị hơn.

Đó là thời Trung Cổ. Thế kỷ thứ 12. Tôi là một thanh niên, một tu sĩ rất đẹp trai, sống trên núi – trông giống ở trung tâm miền Nam nước Pháp. Có rất nhiều hẻm núi và thung lũng, vì vậy việc đi lại rất khó khăn. Tuy nhiên nhiều người vẫn đến thăm tôi. Họ cần sự cứu giúp về tâm sinh lý. Tôi tin về chuyện đầu thai và khuyến khích người khác tin theo, đó là nguồn an ủi lớn lao cho họ. Những người bị bệnh tật, trẻ em bị bệnh phong, tìm kiếm tôi, và khi tôi chạm vào họ, nhiều người đã khỏi bệnh một cách thần kỳ. Dĩ nhiên tôi là hình ảnh được yêu quý. Không ai tài giỏi như tôi.

Cha tôi bây giờ là một chủ trang trại trong kiếp đó, và sống gần tôi. Ông ta có mọi thứ mà tôi thì không: tham lam, độc ác, ham mê thu lợi, kẻ yếm thế. Ông là người giàu nhất vùng, nhưng của cải vật chất của ông không cám dỗ được cô thôn nữ hoang dã mà ông thèm muốn, tuy vậy ông có thể cho tất cả vì tình yêu của nàng. Nàng yêu tôi

và sẵn sàng chấp nhận một tình yêu tinh thần thuần khiết, vì tôi hoàn toàn theo lời nguyện sống độc thân. Nàng nói với tôi “vì yêu người nên em nguyện hướng tình yêu mình đến Chúa”.

Một đội quân xâm lược từ Rome đã vượt qua được các hẻm núi và bao vây ngôi làng.

Họ tấn công. Tôi bị bắt. Người chủ trang trại tố cáo tôi với nhà cầm quyền, hắn quả quyết là tôi có sử dụng sức mạnh thần bí. Khi họ nghe và tin về năng lực chữa bệnh và những câu chuyện đầu thai của tôi, họ đem tôi đi đem thiêu sống. Quả là một cái chết quá đau đớn, lửa và khói đã khiến tôi không thể nhìn thấy nàng đang khóc, chạy đến gặp tôi, cố gắng hết sức để an ủi tôi. Sau khi tôi chết, nàng gieo mình xuống vách núi tự tử và chết tức khắc.

Trong lúc chết, tôi có thể nhìn xuống ngôi làng để trông thấy chuyện gì đang diễn ra. Sự ghen tị của chủ trang trại không bao giờ biến mất, điều mà tôi không thể biết được lúc còn sống. Ông ta phải thu xếp một cuộc hôn nhân không tình yêu, và ngày càng cay đắng hơn, ác độc hơn. Trong sự kiểm nghiệm lại cuộc đời tôi có thể nhìn thấy mình quay lại trong một kiếp sau đó để giúp ông ta, bấy giờ là một người thợ rèn sống với bài học cuộc đời. Tuy nhiên tôi cũng chẳng giúp ông được nhiều. Ông sẽ quay lại nhiều lần mà không hề tiến bộ. Tôi cảm thấy thất bại, và tôi thất bại vì tận trong tim, tôi ghét ông. Ông giết tôi và, tệ hơn nữa, gián tiếp giết người phụ nữ tôi yêu. Tôi vui mừng vì ông cay cú, thất bại, và đau khổ. Tôi biết tư tưởng mình sai trái nhưng tôi không thể ngăn được. Đó là sự dối trá để che đậy chuyện khác.

Ngày hôm đó khi Cristina ra về, tôi ghi nhớ lại để nhìn thấy liệu bệnh hen của cô có đỡ hơn, vì cái chết bị thiêu của vị tu sĩ: khói và lửa có liên quan đến bệnh hen. Điều này khá phổ biến, thở khó khăn thường do nguyên nhân trong quá khứ. Thật ra, điều này được cải thiện rõ rệt qua đợt trị liệu kế tiếp, và không quá suy nhược như ngày nay.

Tôi ghi chép thêm: “Ghen tị là cái móc xích người chủ trại và vị tu sĩ lại với nhau trong một kiếp khác và có lẽ trong kiếp này. Bây giờ cha của Cristina đã có cơ hội tự cứu lấy mình vì sự ghen tức và phản bội mà ông đã bộc lộ trong kiếp quá khứ. Lẽ ra ông nên ủng hộ cô về mặt tâm lý bằng cách công nhận tài năng của cô, và nên đề bạt cô như một phần thưởng cho cô trong công ty. Ông chẳng chọn cách nào cả. Có lẽ vẫn còn một kiếp khác mà ông cần học hỏi thêm bài học của lòng nhân ái, vị tha.”

Trong đợt trị liệu cuối cùng, Cristina thấy mình đang ở trong một thị trấn nhỏ tại nước Anh vào những năm 1800.

Cô kể rằng:

Đó là một nơi rất thú vị. Lần đầu tiên trong lịch sử, đàn ông đi làm, rời nhà rồi đi đến văn phòng hoặc nhà máy, trong khi phụ nữ được đặt trách nhiệm ở nhà. Đó có nghĩa là một mô hình xã hội mới, mối quan hệ khác nhau giữa vợ chồng. Nhưng tôi may mắn: tôi vẫn còn trẻ, mới hai mươi, chưa kết hôn, có một công việc ở nhà máy dệt, vì vậy tôi làm ra tiền. Một hôm tôi đến đó, tôi nghĩ ra mọi cách để tăng sản phẩm mà đồng thời giảm được chi phí. Người giám sát của tôi rất ấn tượng và thường xuyên nhờ tôi tư vấn. Anh ta rất đẹp trai. Rồi một ngày anh nói yêu tôi, và tôi chắc rằng mình cũng yêu anh.

Người giám sát của Cristina trong kiếp đó lại một lần nữa là cha cô trong kiếp này. Tôi đưa cô đi xa hơn trong kiếp đó, chú ý đến những thay đổi rõ rệt qua sự biểu hiện của cô. Cô không còn là cô gái vô tư, hạnh phúc nữa, mà là một phụ nữ bị vỡ mộng, đầy cay đắng. Hóa ra anh ta là kẻ phản bội.

Rốt cuộc hắn chẳng hề yêu tôi. Hắn giả vờ để lấy cắp ý tưởng của tôi làm thành của hắn. Hắn được thăng chức. Ông chủ cho rằng hắn là thiên tài. Thật quá quắt, tôi thù hắn! Một ngày nọ, tôi chạm trán với hắn trước mặt ông chủ, năn nỉ hắn thừa nhận đó là ý tưởng của tôi. Ngày hôm sau hắn buộc tội tôi ăn cắp năm bảng Anh của bạn đồng nghiệp. Tôi quá vô tư, hoàn toàn vô tư, nhưng cô gái đó bênh vực hắn. Cô ta là người tình của hắn và hắn cũng nói yêu cô ta để cô ta đứng về phía hắn. Khi nào biết hắn là thằng khốn thì cô ta cũng hết đời rồi. Tôi bị bắt ở tù một năm, nhục nhã và cô đơn. Trong tù bệnh viêm phổi càng tấn công mạnh. Không chết nhưng phổi tôi quá yếu, và tôi bị ho suốt cả cuộc đời (Một tương ứng song hành với bệnh hen của cô trong hiện tại). Tôi không còn khả năng tìm việc và buộc phải đi ăn xin. Tôi có triển vọng, thật sự triển vọng – tất cả bạn đồng nghiệp tại nhà máy đều nghĩ như vậy – nhưng tôi đã nhận được điều gì tốt đẹp? Điều đã phá hủy cuộc đời tôi.

Cô bắt đầu khóc nức nở. Tôi hỏi:

Cô có từng tha thứ cho hắn?

Không bao giờ! Thù hận hắn là sự khích động khiến tôi không bao giờ quên. Tôi tự nhủ lòng mình ‘Tôi sẽ nhìn thấy cái chết của hắn trước khi tôi chết’. Nhưng tôi chẳng giữ được lời hứa ấy. Tôi chết rất trẻ chưa đến tuổi 40, độc thân, không con cái, cô đơn. Có lẽ hắn sống đến cả trăm tuổi. Thật không công bằng! Thật là một kiếp sống vô vị trên cuộc đời.

Không thật như vậy. Bi kịch của kiếp đó và kiếp làm tu sĩ đã chuẩn bị cho kiếp này và nhiều kiếp tới nữa. Khi tôi mang cô trở về, cô vẫn còn trong tình trạng biến đổi mà tôi không thể định nghĩa chính xác.

Kinh Thánh nói rằng: ‘Con cháu nhiều đời sẽ chịu hình phạt vì tội lỗi của ông bà cha mẹ’. Nhưng thật vô nghĩa. Chúng ta là con cháu của chúng ta, được đầu thai vào làm cháu nội, ngoại, chắt, chít qua nhiều đời nhiều kiếp của chúng ta. Ngay tại bất cứ điểm nào, chúng ta cũng có thể xóa bỏ mọi tội lỗi, bởi vì chúng không tồn tại trong một kiếp nào mà chúng tồn tại trong chính con người của chúng ta. Cha tôi đã theo suốt mọi kiếp sống của tôi. Tôi nhận ra ông có khi là người cha, rồi chủ trang trại, rồi người giám sát. Và trong mỗi kiếp, tôi yêu ông rồi thù hận ông. Tội lỗi của ông đã theo ông nhiều thế kỷ.

Cô chồm người lên, đầy hứng thú:

Nhưng tội lỗi của tôi cũng vậy. Tôi không cần phải thay đổi tội lỗi của ông. Chính là của tôi. Tôi đã ghét ông cả thiên niên kỷ. Thù hận là tội lỗi. Mỗi lần thù ghét là tự triệt tiêu đi tình yêu mà tôi dành cho ông ở buổi ban đầu. Vậy thì nếu có gì thay đổi trong lần này thì sao? Nếu tôi chuyển thù hận thành tình yêu thì sao?

Sự sáng suốt lạ thường của Cristina dĩ nhiên không cần có câu trả lời cho câu hỏi: để chọn là người công nhân, người nội trợ, hoặc người cạnh tranh trong những tháng kế tiếp.

Lúc làm việc với nhau, tôi chỉ vừa bắt đầu tiến trình đi đến tương lai và sử dụng nó theo cách có lựa chọn cẩn thận. Trí tuệ và sức mạnh của Cristina khiến cô trở thành một thí sinh xuất sắc. Tôi nghĩ như vậy và đề nghị chúng tôi nên tiến hành.

Cô sẵn sàng đồng ý. Tôi dặn dò cô:

Chúng ta chỉ nhìn vào tương lai có khả năng liên quan đến sự lựa chọn của cô. Tôi muốn tránh những cái nhìn thoáng qua bệnh tật, mất mát, chết chóc. Nếu cô thấy mình đi đến hướng đó thì hãy nói ngay, tôi sẽ đưa cô trở về.

Tôi bắt đầu bằng cách hỏi xem cô có thấy đang ở trong công ty của cha cô.

– Tôi bị bệnh, bệnh về thể xác.

Cô kể ngay tức thì, bất kể lời cảnh báo của tôi, cô ngăn không cho tôi đưa cô về.

Đó là căn bệnh bắt nguồn từ sự thất vọng. Công việc vắt kiệt sức tôi. Bệnh hen nặng thêm. Tôi không thể thở. Giống như tôi đang ở tại Anh hai thế kỷ trước. Tôi đang ở trong tù.

Cảnh tượng là người nội trợ của cô quả là bằng với sự u ám.

Con tôi đã lớn và đã chuyển đi. Tôi chỉ có một mình. Tôi không bao giờ tái hôn. Đầu óc tôi trống rỗng, giống như trí não bị khô cằn vì lâu ngày không sử dụng. Tôi thấy phát minh của mình như thuộc vào kiếp khác không phải kiếp này.

Nhưng khi bắt đầu việc cạnh tranh trong kinh doanh, cô nói tiếp:

Tôi thành công. Cha tôi phá sản, và tôi là nhà triệu phú. Nhưng tôi rất đau khổ. Đó là mọi cảm giác giận dữ và hận thù. Tôi đã mất mát vì chiến thắng. Gia đình và tôi không bao giờ gặp nhau, không bao giờ nói chuyện. Chúng tôi trong phòng riêng, chia cách bằng sự im lặng, dành thời gian cho nhau bằng thù ghét.

Khi tôi đưa cô về, tôi cứ ngỡ cô sẽ buồn bã, nhưng ngược lại, cô tỏ ra rất vui. Cô gào lên:

Có một chọn lựa thứ tư, một cái tôi không nhìn trước: bắt đầu kinh doanh riêng mà không cạnh tranh với cha tôi.

Có rủi ro không?

Chắc là không. Khả năng thiết kế và tiếp thị ứng dụng cho tất cả loại hình kinh doanh. Dụng cụ nhà bếp! Đồ gốm! Tôi là đầu bếp giỏi và thợ gốm khá tốt, vậy thì ít nhất tôi cũng có khái niệm về chúng, nhưng tôi sẽ nhờ tư vấn thêm. Tôi có nhiều cửa hàng rất thân thiết, họ có thể tiêu thụ hàng hóa, và tiếng tăm trong việc kinh doanh mới thì cũng cân sức với việc kinh doanh của bất cứ người nào. Tôi sẽ nói với người đã giúp cho muợn tiền trước kia về sự thay đổi trong kế hoạch kinh doanh, không có gì phải lo lắng. Tôi sẽ nảy sinh ra một kế hoạch tiếp thị mới, một kế hoạch kinh doanh mới – tôi có kinh nghiệm về loại hình này. Tôi sẽ thiết kế mẫu mã nồi chảo, ly tách nhiều thứ cho buổi tiệc, gồm có đất sét, thép, bạc. Sẽ không ai nói tôi giết hại cha tôi nữa. Lý do là ít nhất khi tôi thành công ông sẽ hãnh diện về tôi và còn yêu thương tôi hơn.

Lòng nhiệt tình của cô quá mức nên tôi không nỡ chỉ ra những nguy hiểm không lường trước. Tôi tin chắc cô sẽ thành công, nhưng đạt được tình yêu của cha cô thì tôi

phải đặt lại dấu hỏi. Đôi khi sự sâu sắc phải thay đổi trong cả hai người trước khi điều đó trở thành hiện thực.

Cô ra về lòng dạt dào biết ơn, còn tôi thì chưa thật hài lòng. Đúng là tôi đã giúp cô giải quyết một tình trạng khó xử, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Tôi nghĩ lại sự sáng suốt của cô về việc chuyển đổi tội lỗi, và tự hỏi liệu cô có mệt mỏi hơn không. Do đó vài tháng sau khi cô điện thoại và xin một cái hẹn, tôi rất vui.

Cô kể tôi nghe rằng con đường kinh doanh của cô không vững lắm. Kế hoạch mới của cô không được sự ủng hộ như cô mong đợi. Cô phải còn tìm “dạng thiết kế” riêng. Cô phải chuyển các con từ trường tư sang học trường công. Cô đang lo lắng về tiền bạc, sợ rằng cuối cùng phải quay lại với cha cô, giá như chỉ lo cho các con. Tuy nhiên cô trình bày vấn đề khó khăn với tâm trạng cởi mở mà những lần trước đây không hề có, nỗi u ám trong đôi mắt đã biến mất, và hơi thở của cô nhẹ nhàng hơn. Tôi chỉ ra điều này và hỏi cô lý do.

– Tôi đang yêu.

Tôi thật sự ngạc nhiên. Khi cô về, tôi hình dung ra phải rất lâu cô mới có thể yêu được

– cô quá hận đàn ông, quá quyết tâm sống một mình – tuy nhiên không hề có vết bụi nào trong ánh sáng của đôi mắt cô.

Kể cho tôi nghe xem.

Ricardo rất tuyệt vời. Rất tuyệt vời! Tôi gặp anh ấy trong nhóm đọc sách. Chúng tôi phát hiện ra là cùng yêu thích Don Quixote, có lẽ chúng tôi cùng đánh nhau với cối xay gió. Anh là người nhanh nhẹn trong thương mại, làm nghề tự do, điều hành cho các công ty quốc tế ở đây và tại Mỹ Latin. Anh đã từng ở São Paulo và biết cả con đường mà tôi đã sống. Anh nói tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, khi tôi nói với anh ấy về bác sĩ thì anh cũng đã biết và đã đọc một cuốn sách của bác sĩ bằng tiếng Bồ Đào Nha lúc anh ấy lưu lại Brazil lần cuối, vì ở đó anh ấy không tìm được bản tiếng Anh. Đó là cuốn sách đầu tiên của bác sĩ, anh ấy nghĩ như vậy, một cuốn sách viết về bác sĩ và bệnh nhân của ông – tôi quên mất tên sách – tuy vậy tôi e là anh ấy không tin mấy. Bác sĩ có phiền không?

Dĩ nhiên là không. Tôi rất vui vì cô đang hạnh phúc. Nhưng tôi thật sự ngạc nhiên là cô đang yêu.

Cô nhìn tôi quá đỗi nghiêm trang.

Tôi cũng ngạc nhiên. Tôi tự hỏi lòng mình làm sao mà điều này có thể xảy ra, và quá bất ngờ, tôi tin là tôi có câu trả lời. Đó là vì những gì chúng ta nói chuyện về thời xa xưa. Giây phút mà tôi nhận ra tôi là người tội lỗi cũng như cha tôi có những tội lỗi mà tôi rất ghét, như nó đã đi qua suốt mọi kiếp quá khứ của tôi, rồi sự thù hận đối với cha và đàn ông bỗng biến mất – và Ricardo bước vào đời tôi. Tôi biết là quá nhanh, nhưng có thật!

Cô đặt tay lên bàn và chồm người lên.

Đó là điều lạ lùng nhất, bác sĩ Weiss. Khi tôi nhìn thật sâu vào anh ấy, tôi thấy phần tốt của linh hồn tôi. Anh ấy là tôi và tôi là anh ấy. Nhưng có vẻ là không thể.

Tôi giải thích rằng nếu một linh hồn bị vỡ ra từ đấng Tối Thượng, nó có thể cùng một lúc đi vào nhiều thể xác, và điều cô cảm thấy thì không có gì lạ lùng hoặc bất thường cả. Cơ duyên mà cô và Ricardo gặp nhau đã được an bài, và giờ đây sự lựa chọn tự nguyện của hai người có thể sẽ quyết định chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Cô cười hớn hở và nói:

– Tôi có một ý kiến về chuyện có thể xảy ra. Tôi cũng vậy.

Vẫn còn vấn đề về chuyện kinh doanh mới của cô, không biết sẽ thành công hay thất bại. Tôi hỏi cô có muốn tôi đưa cô đến tương lai không, và sau khi do dự khá lâu cô đồng ý, trong sự phấn khởi hiện có cô không muốn thấy điều xấu. Thay vì chỉ đi xa trong vài năm tới, cô đi xa đến 1.200 năm! Thông thường ít khi người ta biết rõ chính xác năm nào trong tương lai mà họ đến, nhưng Cristina thì biết là năm 3200. Cô kể:

Trái đất rất xanh tươi, xanh hơn và phì nhiêu hơn bây giờ. Rừng rậm xum xuê, đồng cỏ thì phủ đầy hoa. Nhưng thật buồn cười là không có thú vật. Tại sao, khi đã có quá nhiều thực phẩm? Cũng không có nhiều người. Con người giao tiếp với nhau bằng ngoại cảm, thân thể họ nhẹ hơn chúng ta nhiều và đầy ánh sáng. Họ sống theo từng nhóm nhỏ, không phải đô thị, trong những ngôi nhà xinh xắn làm bằng gỗ hoặc bằng đá, họ có vẻ là nông dân. Tôi nhìn thấy chất lỏng hoặc ánh sáng lỏng đang tưới xuống cây cối; thỉnh thoảng họ tưới chất lỏng đó vào thân thể. Những người đó cực kỳ trí tuệ. Tôi không thấy bất cứ bệnh tật, giận dữ, bạo lực hay chiến tranh. Chắc chắn có một đặc tính mờ ảo đi đến mọi thứ, một ánh sáng khắp nơi nối kết mọi người và mọi vật trong thanh bình.

Điều này làm cô cảm thấy thế nào khi nhìn vào thế giới trong cách đó?

Tôi hỏi khi mang cô về hiện tại. Cô tươi cười:

Thanh thản. Dễ chịu. Hân hoan. Tôi mong đến sống ở đó.

Tôi thắc mắc sao cô lại đến đó thay vì một tương lai gần hơn. Cô ngẫm nghĩ câu hỏi:

Vì nó quan trọng hơn. Chính bản thân tôi có thể sắp xếp những năm đó ngay trong kiếp này. Việc kinh doanh của tôi sẽ tươi tốt như những cây cối ở hai thiên niên kỷ sau. Với tình yêu dành cho Ricardo thì làm sao nó có thể thất bại được?

Dĩ nhiên là cô nói đúng. Trong vòng mười tám tháng, hàng hóa của cô đã tăng tỷ lệ vào các cửa hàng khắp đất nước, và khi hai vợ chồng tôi đi qua nước Nga, chúng tôi thấy mặt hàng của cô tại St.Petersburg. Cô cũng đang phát triển nhanh việc kinh doanh trên mạng. Cô đầu tư một ít lợi nhuận vào việc kinh doanh của cha cô và cứu ông khỏi sự khủng hoảng bị phá sản. Ricardo và cô kết hôn, và tôi hầu như mất liên lạc với cô. Nhưng vào một buổi sáng, cô điện thoại đến và tôi có thể nghe giọng nói của cô tràn ngập niềm vui.

Bác sĩ Weiss ơi, tôi phải kể với ông vì nhờ ông mà nó mới xảy đến. Tối qua Ricardo và tôi ăn tối tại nhà cha mẹ tôi. Chúng tôi đến thường xuyên vì ông bà thích anh ấy. Khi chúng tôi tạm biệt, cha kéo tôi qua một bên và ôm tôi. Ôm tôi! Quả là tuyệt diệu. Và rồi lần đầu tiên trong đời tôi hoặc đời ông, ông nói ông yêu thương tôi.

Tình yêu là một phẩm chất và năng lực tuyệt đối. Dù chúng ta chết đi nó vẫn không dừng lại. Nó tiếp tục trên phương diện khác và lại quay trở về đây. Nó là nội bào của phẩm chất linh hồn và thể xác. Nó là cuộc sống và cả khi đã chết. Nó là mục đích của chúng ta, và tất cả chúng ta bây giờ và mãi mãi sẽ đạt được nó.