Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 32

Ngôi nhà sáng rực đèn nến khi cỗ xe của Jason dừng lại trên lối đi. Nóng lòng để gặp Victoria, chàng nhảy ào lên những bậc thềm trước nhà. “Chào ông, Northrup!” chàng cười tươi, vỗ lưng người quản gia trung thành và trao chiếc nón kết cho ông. “Vợ ta đâu? Mọi người đã ăn chưa? Ta bị trễ vì một chiếc bánh xe đáng chết bị hỏng.”

Gương mặt của Northrup là một chiếc mặt nạ đông cứng, giọng ông thì thầm thô ráp. “Thuyền trưởng Farrell đang chờ ngài trong phòng khách, thưa Đức ông.”

“Giọng ông bị làm sao thế?” Jason đôn hậu hỏi. “Nếu cổ họng làm phiền ông thì hãy nói với Công nương Victoria nhé. Nàng rất tuyệt với những chuyện như thế.”

Northrup nuốt nghẹn dữ dội và chẳng nói gì.

Ném cho ông một cái nhìn với chút tò mò, Jason quay đi và nhanh nhẹn đi xuôi đại sảnh để vào phòng khách. Chàng mở bật cửa ra, một nụ cười hăm hở trên mặt chàng. “Xin chào, chú Mike, vợ tôi đâu rồi?” Chàng nhìn quanh căn phòng tươi vui với một ngọn lửa nhỏ đang cháy trong lò sưởi để xua đi cơn giá lạnh, mong đợi nàng hiện ra từ một góc khuất bóng, nhưng tất cả những gì chàng thấy là chiếc áo choàng của Victoria nằm rũ rượi trên lưng một chiếc ghế, nước đang nhỏ giọt từ gấu áo. “Tha thứ cho cách xử sự tệ hại của tôi, bạn già ạ,” chàng nói với Mike Farrell, “nhưng tôi đã không gặp Victoria hàng mấy ngày rồi. Để tôi đi tìm nàng đã, rồi chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện vui vẻ cùng nhau. Chắc hẳn nàng đang ở trên-”

“Jason,” Mike Farrell nói ngay. “Có một tai nạn-”

Ký ức về một đêm nào như đêm này đau đớn dội lại trong trí nhớ của Jason - cái đêm chàng trở về nhà mong sẽ tìm gặp con trai, và Northrup đã xử sự một cách kỳ lạ; cái đêm mà Mike Farrell đã chờ chàng cũng ngay tại phòng này. Như thể để xua đuổi nỗi khiếp sợ và cơn đau đã bắt đầu gào rú trong cả chân thân, chàng lắc đầu lùi lại. “Không!” chàng thì thào, và rồi giọng chàng cất cao thành một tiếng thét đau đớn. “Không, quỉ tha ma bắt chú đi! Đừng nói với tôi là-!”

“Jason-”

“Đừng cả gan nói với tôi như thế!” chàng hét lên trong cơn đau cuồng loạn.

Mike Farrell nói, nhưng ông quay đầu đi khỏi vẻ đau đớn không thể chịu nổi trên gương mặt tàn tạ của chàng trai. “Ngựa của cô ấy đã hất văng cô ấy xuống sông, cách đây khoảng 4 dặm. O’Malley đã xuống tìm cô ấy, nhưng anh ta không thể tìm thấy. Anh ta-”

“Đi đi,” Jason thì thầm.

“Tôi rất tiếc, Jason. Tiếc hơn là tôi có thể nói.”

“Cút đi...!”

Khi Mike Farrell bỏ đi, Jason với tay về phía chiếc áo của Victoria, những ngón tay của chàng chậm chạp khép lại trên tấm vải len ướt, kéo nó về phía chàng. Những thớ thịt nơi cuống họng chàng phập phồng dữ dội khi chàng đưa chiếc áo sũng nước lên ngực, âu yếm vuốt ve nó bằng tay chàng, rồi chàng vùi mặt vào trong đó, cọ xiết nó vào bên má. Những ngọn triều đau đớn thảm não dội lên suốt toàn bộ cơ thể chàng, và những giọt nước mắt chàng từng nghĩ chàng không thể nào còn khả năng để khóc được nữa đã tuôn ra từ đôi mắt của chàng. “Không,” chàng nức nở trong nỗi thống khổ điên dại. Và rồi chàng thét lên, “Không!”