Từ Sở cảnh sát, Poirot đi tới nhà Alistair Blunt. Ông được một người thư ký trẻ, rất lịch sự tiếp. Với sự tao nhã tươi sáng, người này đã yêu cầu ông chấp nhận lời cáo lỗi của ông Blunt.
- Ông Blunt đã ủy thác cho tôi hỏi xem ông có thể đi nghỉ cuối tuần với ông ta ở ngôi nhà nông thôn của ông ấy ở Kent, vùng Exsham? Nếu ông đồng ý, ông ấy sẽ cho xe đến đón ông vào chiều mai.
Poirot do dự.
Người thanh niên nằn nì:
- Ông Blunt sẽ đặc biệt sung sướng nếu mời được ông.
- Này, - Poirot nói - đồng ý! Tôi nhận lời.
- Ông Blunt sẽ rất vui. Chiều mai, qua nhà ông vào lúc sáu giờ kém mười lăm...
Người thư ký dừng lại để chào bà Olivera vừa đi vào. Bà này ăn mặc rất lịch sự, với một cái mũ rất độc đáo, đặt lên trên mái tóc được trang điểm đầy nghệ thuật.
- Ông Selby - bà ta nói với người thanh niên - ông Blunt có chỉ thị cho ông về các cái ghế tựa ở vườn không? Tôi đã nói với ông ta về vấn đề đó chiều hôm qua. Khi biết rằng ngày mai chúng tôi đi và...
Bà ta không nói nữa khi phát hiện thấy Poirot. Nhà thám tử gập mình chào, bà ta đáp lại ông một cái chào rất ngắn và lại nói:
- Tất nhiên, ông Selby, tôi biết Alistair Blunt có nhiều việc cần làm và những việc nhỏ nhặt này không quan trọng đối với ông ấy, nhưng...
- Ông Blunt đã nói với tôi về các cái ghế tựa ở vườn - người thư ký trả lời - tôi đã điện thoại cho hãng Deevers về vấn đề này.
- Đấy, đối với tôi là bớt đi được một sự băn khoăn lớn - bà Olivera tuyên bố - Bây giờ, ông Selby, ông có thể nói cho tôi biết, tại sao...
Bà ta tiếp tục quang quác như một con gà mái mẹ. Sự so sánh này đột nhiên nẩy ra trong óc Poirot, ông thấy nó hoàn toàn chính xác như một con gà mái to kếch xù, béo tròn và mũm mĩm, đúng là như thế.
Bệ vệ, bà ta đi ra phía cửa lớn.
- Đã bảo rằng kỳ nghỉ cuối tuần lần này tuyệt đối chỉ có những người trong gia đình...
Không chút bối rối, ông Selby nói với bà Olivera rằng ông Poirot đã được mời. Bà ta ngoảnh lại và khinh khỉnh nhìn Poirot với một sự coi thường không giấu:
- Thực thế à? - Bà ta hỏi.
- Ông Blunt có lòng tốt mời tôi - Poirot trả lời.
- Điều đó lạ thật! - Bà ta nói to lên - Ông Poirot, tôi xin lỗi ông, nhưng ông Blunt đã tuyên bố dứt khoát với tôi rằng, tuần này, ông ta chỉ muốn đi nghỉ cuối tuần với gia đình thôi!
- Ông Blunt, đã tỏ ra đặc biệt muốn ông Poirot nhận lời mời của ông ta - người thư ký nói sau khi đã lấy lại được sự tự tin.
- Thực thế à? Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng chưa nói gì với tôi về điều đó cả.
Cửa chính đã mở ra trước Jane Olivera, cô này cũng đã mặc quần áo để đi ra.
- Ôi! Mẹ, mẹ có đi không? - Cô ta nói từ ngưỡng cửa - Mẹ có biết người ta phải vào bàn ăn lúc một giờ mười lăm không?
- Mẹ sẽ đến!Con đừng sốt ruột quá.
- Thế thì, mẹ nhanh lên một chút. À, ông Poirot!
Sự bồng bột của cô ta rơi tõm ngay một phát. Poirot cảm thấy cô ta đang ở thế thủ.
- Ông Poirot - bà Olivera nói với giọng lạnh lùng - đến với chúng ta để nghỉ của tuần ở Exsham.
- A?...
Jane Olivera tránh ra để cho bà mẹ cô đi qua, nhưng đáng lẽ đi theo bà, thì cô lại bước ra giữa căn phòng và gọi Poirot.
Ngoan ngoãn, Poirot đi về phía cô.
- Thực à? - Cô hỏi ông, giọng rất bé - Ông sẽ đến Exsham?
- Tại sao?
Poirot làm một cử chỉ tỏ ra là không biết.
- Đấy là một cử chỉ lịch sự của chú cô...
- Nhưng ông ta không thể biết! Ông ta không thể! Ông ta đã mời ông vào lúc nào?
- Jane!
Trong phòng lớn, bà Olivera sốt ruột.
- Đừng đi, ông Poirot - Jane vẫn rì rầm - Đừng đi, tôi đề nghị ông đấy.
Cô đuổi kịp bà mẹ mà thái độ bực bội cáu gắt đã lộ ra. Poirot đã nhận thấy dược họ đang tranh cãi, đặc biệt là giọng của bà Olivera nói.
- Jane, con hãy nói cho mẹ biết sự vô lễ của con bắt đầu làm buồn phiền mẹ quá mức. Bởi vì phải như thế, mẹ sẽ làm thế nào để...
Poirot không nghe được đoạn sau.
Ông gật đầu như một cái máy khi người thư ký nói với ông giờ mà xe ôtô sẽ đón ông vào ngày hôm sau. Ông vẫn đứng ở giữa phòng, nhưng không chắc chắn là nhận thức đúng đắn được điều đã xảy ra xung quanh ông. Ông giống như một con người vừa thấy một con ma, hay đúng hơn là vừa nghe một con ma nói.
Hai trong những câu mà ông vừa nghe bà Olivera nói giống một cách lạ thường với hai câu đã được nói với ông hôm trước ở điện thoại và bây giờ ông hiểu tại sao cái giọng cửa cái bà bí hiểm trao đổi với ông là không phải hoàn toàn xa lạ đối với ông.
Đúng là điều mà ông đã nghĩ tới lúc đi trên đường trở về nhà.
Như vậy, cái cú điện thoại ấy; chính là bà Olivera đã nói với ông chăng?
Nhưng không, không có thể được. Cái bà lịch thiệp có đầu óc trống rỗng ấy, người chỉ nghĩ đến mình và đến những công việc vặt vãnh của mình, con gà mẹ ấy, quang quác suốt cả ngày, đấy không có thể là cái bà bí hiểm đã trao đổi với ông. Hai lỗ tai đã đánh lừa ông. Ấy thế mà...
VI
Chiếc Rolls đã đến tìm ông lúc sáu giờ, rất chính xác.
Bà Olivera và cô con gái đã đến Exsham trên một chiếc xe khác ra đi vào lúc xế trưa, Poirot đi cùng với Alistair Blunt và cậu thư ký của ông.
Trước tiên, Blunt nói về các đám vườn của ông và cuộc triển lãm hoa gần đây. Rồi, sau khi được Poirot chúc mừng ông ta đã thoát chết, ông ta nói:
- Tôi càng ít được biết hơn nếu không phải anh chàng đáng thương ấy nhắm bắn tôi. Vả chăng, đấy là một người bắn rất tồi. Thực ra, một anh sinh viên hơi lẩn thẩn không nguy hiểm lắm. Một trong những gã đáng thương ấy đã để cho bị thuyết phục và tưởng rằng một phát đạn bắn vào ông Thủ tướng có thể thay đổi được tiến trình của lịch sử. Khi nào người ta nghĩ tới điều đó, thì đấy hầu như là bị hỏng.
- Đấy không phải là lần đầu, tôi tin như vậy, mà một cuộc mưu sát đã nhắm vào ông?
- Từ "mưu sát" rất lâm ly - Blunt trả lời với một nụ cười mỉm - Cách đây không lâu, người ta đã gửi cho tôi một quả bom qua bưu điện. Tôi lấy làm tiếc mà nói rằng quả bom ấy đã được chế tạo rất tồi. Những con người ấy có tham vọng thống trị thế giới. Họ không có khả năng để sản xuất được một quả bom ra hồn!
Ông ta lắc đầu và tiếp tục nói:
- Ông xem, luôn luôn là như thế đấy. Những người lý tưởng chủ nghĩa có bộ tóc dài hầu như không có gì ở trong đầu cả. Tôi không có tham vọng là một con người lỗi lạc, nhưng tôi biết đọc, biết viết và biết tính toán. Ông có thấy điều mà tôi muốn nói không?
- Tôi có thấy - Poirot nói - nhưng ông cũng cứ nói rõ thêm.
- Này! Đây. Khi tôi đọc tiếng Anh, tôi hiểu cái mà điều đó muốn nói. Ta phải hiểu nhau, tôi không nói những việc trừu tượng, và triết học tiên nghiệm, tôi nói những việc đơn giản, làm ra để cho người ta hiểu được. Đa số người ta đọc chúng và không hiểu chúng, mặc dù họ được thuyết phục về điều ngược lại. Cũng như thế, khi tôi viết, tôi viết cái mà tôi muốn nói. Tôi nhận thấy rằng đa số những người đương thời của chúng ta không thể làm bằng này được. Cuối cùng, như tôi đã nói với ông, tôi biết tính toán. Jones có tám quả chuối, Browne lấy mất của anh ta mười quả. Anh ta còn lại mấy quả? Bài toán này, chín trên mười người sẽ giải nó không chút ngập ngừng. Họ sẽ không bao giờ công nhận rằng Browne khó lấy được mười quả chuối. Khi mà chỉ có tám quả và cũng không bao giờ đáp số đượcc cho dấu "cộng".
- Họ muốn rằng bài toán được giải bằng một trò ảo thuật?
- Đúng thế. Vả chăng, các nhà đầu cơ chính trị lập luận với một logic hoàn toàn tương tự. Đối với tôi, tôi bằng lòng với lương tri đơn giản. Dần dà, người ta nhận thấy nó là không thể đánh bại được...
Ông ta nói thêm, vừa cười:
- Nhưng, tôi có sai lầm là nói việc riêng. Đấy là một thói quen rất xấu và tôi rất thích để công việc lại đằng sau mình khi tôi đi xa London. Ông Poirot, tôi quyết yêu cầu ông nói cho tôi biết về cuộc phiêu lưu cá nhân của ông. Tôi là một người rất ham thích tiểu thuyết trinh thám. Theo ý ông, trong số đó, có những chuyện cũng thực như trong đời sống không?
Phần còn lại của hành trình hoàn toàn bị chiếm cứ bằng câu chuyện kể về một số vụ "giật gân" mà Hercule Poirot gỡ mối cho. Alistair Blunt nghe với một sự chú ý say sưa và đòi những chi tiết.
Công việc xấu đi một chút khi đến Exsham. Bà Olivera oai vệ, to lù lù, tỏ rõ một cách dứt khoát bằng thái độ của bà rằng sự hiện diện của nhà thám tử là khó chịu đối với bà. Không biết đến Poirot, bà chỉ nói chuyện với Blunt và ông Selby.
Ông này dẫn Poirot vào buồng dành cho ông, căn buồng không lớn lắm, nhưng nó đẹp và được trang bị đồ đạc với vẻ lịch sự rất chắc như ngôi nhà ở London của nhà đại tài chính. Sự xa hoa tỏ rõ khắp mọi nơi, nhưng nó không phô trương. Không có một sự phô trương nào, nhưng ở khắp mọi nơi, một ý muốn về sự giản dị rất dễ mến. Sự phục vụ tùy ý hoàn hảo, món ăn kiểu Anh, nhưng rất ngon. Ở bữa ăn tối, có các loại rượu vang được Poirot ưa thích. Ông thưởng thức cách sắp đặt thích đáng một bữa ăn gồm món canh với nước sốt như ý muốn, cá thờn bơn nướng, thịt mông cừu non, quả dâu và một món kem rất ngọt làm cho ông khoái trá.
Những việc đột xuất không quan trọng đáng kể này thực tế đã làm cho ông không hề chú ý tới sự lãnh đạm dai dẳng của bà Olivera, tiếp tục giả vờ không chú ý về sự có mặt của ông, và cũng không chú ý tới sự thù địch mà ông nhìn thấy nhưng không phân định được nguyên nhân.
Khi ăn tráng miệng xong, Blunt đặt ra cho Julia Olivera một câu hỏi mà bà không chờ đợi:
- Làm thế nào mà Hélène không dự bữa ăn tối với chúng ta - ông nói.
Julia Olivera đã trả lời khá cụt ngủn:
- Tôi có cảm giác là chiều nay Hélène thân mến của chúng ta đã quá mệt ở vườn. Tôi đã nói với cô ta rằng, nếu phải mặc quần áo đi ăn tối là rầy rà đối với cô, thì cô có thể về nhà và đi ngủ ngay, vì tôi rất thông cảm với cô. Cô ta cùng chung cách nhìn của tôi...
- Được - Blunt nói. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng chuyến nghỉ cuối tuần sẽ mang một chút ít sự thay đổi trong cuộc sống của cô ta, một ít việc bất ngờ...
- Hélène là một cô gái hoàn toàn đơn giản - bà Olivera cãi lại - Cô ta thích đi ngủ sớm.
Sau khi uống xong cà phê, trong khi Blunt đi ra một lúc với người thư ký, Poirot đi theo các bà ra phòng khách. Jane Olivera và mẹ cô tiếp tục câu chuyện của họ, không chú ý một chút nào đến ông cả.
- Mẹ, con có cảm giác rằng, - Jane nói - chú Alistair Blunt không tin tưởng cái cách mà mẹ đã dùng để tống khứ Hélène Montressor khỏi chúng ta.
- Không quan trọng gì - bà Olivera dứt khoát đáp lại - Có những người bà con nghèo là rất tốt, nhưng không nên phóng đại. Alistair Blunt là quá tốt. Mẹ hiểu rất rõ rằng ông ta cho cô ấy ở trọ không mất tiền, nhưng đấy không phải là một lý do để cô ấy ăn cơm tối với chúng ta, khi chúng ta đến nghỉ cuối tuần ở đây. Cô ta chỉ là chị em họ vào bậc thứ hai hoặc thứ ba. Không được để cho cô ta bắt người khác phải kính nể.
- Mẹ có biết cô ấy rất tự hào trong hàng ngũ của mình. Cô ta đã làm được khối việc ở ngoài vườn.
- Điều đó chứng tỏ rằng cô ấy có ý thức đúng đắn. Những người Xcốtlen là rất độc lập và mẹ là người đầu tiên nhận ra điều đó và khen ngợi họ về điều đó.
Bà ta ngồi vào một chiếc tràng kỷ, luôn luôn giả vờ không trông thấy Poirot và yêu cầu cô con gái đưa cho bà tờ tạp chí London Review.
- Mẹ tin rằng - bà nói thêm - có một bài về Lois Van Schuyler. Mẹ thích đọc bài đó...
Alistair Blunt mở cửa.
- Bây giờ - ông nói - tôi thuộc về ông, ông Poirot. Ông vui lòng đến bàn giấy của tôi?
Đấy là một căn phòng dài và thấp ở phía sau ngôi nhà và các cửa sổ mở ra phía vườn. Chắc là vì nó thiếu sự đối xứng ấy mà Poirot rất thích, nhưng người ta không thể phủ định rằng nó có dáng vẻ dễ mến. Các ghế bành đều sâu, các ngọn đèn được sắp xếp một cách thích đáng để đọc sách và nói chuyện. Alistair Blunt mời khách một điếu thuốc, châm lửa cho tẩu của mình và đi ngay vào điểm quan trọng của chủ đề:
- Có nhiều việc làm cho tôi không hài lòng - ông nói - Tôi nói, ông đã đoán ra điều đó, về sự biến mất của cái cô Sainsbury Seale ấy. Vì những lý do mà chỉ họ được biết thôi, nhưng lại rất hợp pháp, tôi không nghi ngờ điều đó. Các nhà chức trách đã quyết định rằng các cuộc điều tra phải ngừng lại. Tôi không biết chính xác Albert Chapman là ai, và tôi cũng không biết một tí gì về việc mà ông ta làm, nhưng tôi giả thiết rằng đấy là việc gì đó rất quan trọng và chứa đựng những sự rủi ro nghiêm trọng. Tôi không biết mặt trái của vụ này, nhưng ngài Thủ tướng đã tuyên bố với tôi rằng nó đã có quá nhiều sự công khai và tốt nhất là người ta nên quên nó đi nhanh hơn. Đấy là quan điểm chính thức. Hẳn là nó có lý do tồn tại của nó và tôi không tranh luận về điều đó. Tôi nhận thấy rằng cảnh sát đã bị bó tay.
Cúi xuống trước về phía Poirot, ông nói thêm:
- Thế mà, tôi, tôi muốn biết sự thật, ông Poirot ạ! Và chính ông sẽ tìm thấy nó cho tôi. Bởi vì ông, ông không bị tê liệt như những người phụ thuộc vào chính quyền!
- Chính xác là ông chờ đợi gì ở tôi? - Poirot hỏi.
- Tôi muốn rằng ông tìm thấy lại cô Sainsbury Seale ấy.
- Chết hoặc sống?
Alistair Blunt rướn lông mày.
- Ông nghĩ rằng có thể là cô ấy đã chết rồi sao?
Hercule Poirot không trả lời ngay. Ông suy nghĩ một lúc rồi thong thả và cân nhắc từng từ, ông nói:
- Theo tôi - nhưng, tất nhiên, đây chỉ là một ý kiến và tôi có thể nhầm - cô ấy đã chết.
- Cái gì đã làm cho ông tin điều đó?
Một cái mỉm cười nhẹ thoáng qua mặt Poirot.
- Ông Blunt, có lẽ ông sẽ không cho là rất quan trọng, nếu tôi nói với ông rằng, ấy thế mà đấy là sự thật, đấy là một đôi tất mới, tìm thấy trong một cái ngăn kéo.
Alistair Blunt nhìn chòng chọc rất lâu vào mặt ông Poirot.
- Ông là một con người tò mò, ông Poirot - cuối cùng ông ta nói.
- Rất tò mò, tôi đồng ý - Poirot công nhận - Tôi có phương pháp, tôi có trật tự, tôi lập luận một cách lôgíc và tôi không xuyên tạc các sự kiện để làm cho chúng khớp với các giả thuyết của tôi. Tôi thừa nhận rằng, tất cả điều đó làm cho tôi trở thành một người ít bình thường.
Alistair Blunt lại nói:
- Vụ này, tôi đã xoay qua xoay lại trong đầu tôi để hiểu được cái gì đó ở trong đó. Nó đầy rẫy những điều kỳ cục. Nha sĩ ấy tự tử, bà Chapman ấy là người được tìm thấy với bộ mặt bị nghiền nát, bị vất vào hòm da lông, tất cả điều đó là lạ thường, rất lạ thường. Tôi không thể không nghĩ rằng dưới đó hẳn có cái gì khác đấy.
- Đấy đúng là ý của tôi.
- Và tôi càng nghĩ tới đó, tôi càng tin chắc rằng cô Sainsbury Seale ấy chưa bao giờ là bạn của vợ tôi cả. Chính là để bắt chuyện với tôi mà cô ta đã nói với tôi rằng cô biết vợ tôi. Nhưng tại sao? Điều đó đưa cô đi đến cái gì nhỉ? Ông sẽ không nói với tôi rằng đấy là để moi vài bảng mà tôi đã cho cô ấy, và cô ấy đã lợi dụng cho cá nhân, bởi vì số tiền đó đã được giao cho một công cuộc từ thiện nào đó mà tôi không biết là cô ta quan tâm. Ấy vì thế mà tôi có niềm tin rằng sự gặp gỡ trên thềm nhà nha sĩ đã được mưu toan từ lâu. Trong ý định gì? Đấy là điều mà tôi tự hỏi. Tại sao?
- Tôi thường đặt ra câu hỏi cho mình - Poirot nói - Trong lúc này, tôi quên khuấy mất câu trả lời.
- Và ông không có một ý niệm nào cả?
Poirot đã có một cử chỉ tỉnh ngộ ra.
- Những ý niệm, có, tôi có. Nhưng chúng tỏ ra buồn cười khi tôi xem xét chúng. Có lúc tôi đã nghĩ rằng đấy có lẽ là một cái mẹo để chỉ ông cho ai đấy, để chỉ rõ ông. Nhưng, nghĩ kỹ lại thì thấy vô lý. Ông là người mà ai cũng biết. Và thực ra thì đơn giản nhất là rình lúc ông tới và nói với người phải thấy ông "Anh hãy nhìn! Đấy là con người sắp vào".
- Mặt khác, tại sao người ta cần chỉ rõ tôi cho người nào đó?
Poirot tĩnh tâm trong vài giây.
- Ông Blunt, ông vui lòng nhớ lại cái buổi sáng ấy, lúc mà ông ngồi trong cái ghế bành của nha sĩ, được chăng? Morley đã nói với ông điều gì đó làm cho ông ngạc nhiên? Ông không nhớ điều gì có thể hướng dẫn cho chúng ta hay sao?
Alistair Blunt nhăn trán, cố nhớ, nhưng không tìm thấy gì cả. Ngao ngán ông nói:
- Tôi không nhớ gì đặc biệt cả.
- Ông có chắc rằng ông ta không nói với ông về cô Sainsbury Seale không?
- Hoàn toàn chắc.
- Ông ta cũng không nói gì với ông về bà Chapman?
- Không. Thực tế, không ai nhắc đến tên trong câu chuyện. Chúng tôi đã nói về các loài hoa, các kiểu vườn và các kỳ nghỉ...
- Và không có ai vào trong phòng trong khi ông ở đấy?
- Tôi không nhớ. Trong các dịp khác, trong chừng mực mà tôi nhớ được, thì có một người thiếu phụ đẹp có mái tóc hoe, nhưng hôm đó không có bà ta... Thế nhưng… Ông có lý! Có người nào đó đến, bây giờ tôi nhớ ra rồi... Một nha sĩ, nói giọng Ailen.
- Ông ta đã nói gì và đã làm gì?
- Ông ta đã đặt ra cho ông Morley một câu hỏi và đi ra. Tôi có cảm giác là Morley đã đón tiếp ông ta khá lạnh nhạt. Ông ta ở lại không quá một phút...
- Đấy là tất cả điều mà ông thấy? Ông không nhớ gì khác nữa à?
- Không. Theo tôi, Morley tỏ ra hoàn toàn bình thường.
Hai người im lặng một lúc. Rồi Poirot lại nói.
- Ông Blunt - ông hỏi - ông có nhớ người thanh niên ngồi trong phòng đợi cùng lúc với ông không?
- Rất lờ mờ... Sự thực là có một thanh niên khá khuấy động, nếu tôi nhớ rõ.
- Ông sẽ nhận ra anh ta không?
Blunt ra hiệu không.
- Tôi hơi nhìn thấy anh ta - ông giải thích.
- Anh ta không thử bắt chuyện với ông sao?
- Không.
Blunt hỏi.
- Ông muốn đi tới đâu? - ông ta nói - Ông biết người thanh niên ấy à?
- Anh ta gọi là Howard Raikes
Poirot chờ sự phản ứng của người đối thoại. Nhưng không có một sự phản ứng nào cả.
- Tôi có cần phải biết ông ta không?
- Đấy là một người bạn của cháu gái ông, cô Olivera.
- A! Một người bạn trai của Jane?
- Vâng... và tôi tin rằng tình bạn đó được bà Olivera nhìn bằng một con mắt khá xấu.
- Điều mà Jane phải coi thường một cách bạt mạng - Blunt nói với thái độ vui vẻ.
- Nếu không vì thế thìbà Olivera đã không cho cô con gái đi qua Đại Tây dương. Vâng, chính vì để cô này thoát khỏi ảnh hưởng của chàng trai ấy.
- A! Đấy là con người mà chúng ta nói đến.
Cuối cùng Blunt hiểu.
- Tôi thấy rằng tôi bắt đầu làm cho ông thích thú - Poirot lưu ý.
- Anh thanh niên ấy - Blunt nói - theo tôi biết là một anh chàng không ra gì, một thanh niên ngốc hay đi lại. Không biết những môi trường cách mạng nào...
- Từ cô Olivera, tôi biết rằng anh ta đã hẹn gặp Morley sáng hôm đó với mục đích duy nhất là gặp ông.
- Trong hy vọng rằng tôi sẽ gặp anh ta?
- Ờ. Không phải hoàn toàn như thế!... Tôi hiểu rằng chính anh ta phải xem ông có đến đấy hoặc không?
Sự sửng sốt của Alistair Blunt được tỏ rõ bằng một chuỗi tiếng chửi rủa. Poirot nín cười một cách khó khăn, tiếp tục nói:
- Hình như ông đại diện cho tất cả những cái gì mà anh thanh niên ấy không thích.
- Dù thế nào đi nữa, anh ta thuộc vào những người thanh niên mà tôi không thể chịu đựng. Những con người dùng thời gian để làm những bài diễn văn lớn và ăn không ngồi rồi trong khi đáng ra là làm việc.
Trong sự yên lặng tiếp sau, Poirot ngẫm nghĩ về một vấn đề quan trọng. Cuối cùng, ông xin phép đặt nó ra.
- Ông nói đi! - Blunt nói.
- Tôi phải báo trước cho ông rằng - Poirot xác định - nó là vấn đề cá nhân và chắc chắn là sẽ phải giữ kín.
- Tôi nghe ông.
- Trong trường hợp mà ông sẽ chết đi, ông chuẩn bị những điều quy định của di chúc như thế nào?
Blunt không che giấu sự ngạc nhiên của mình.
- Điều đó có thể quan hệ đến ông như thế nào? - Ông nói.
- Như thế này - Poirot trả lời - rất có thể là những điều quy định của di chúc có quan hệ đến vụ mà chúng ta quan tâm.
- Tôi không tin gì hết vào điều đó.
- Có lẽ ông có lý, nhưng không chắc chắn.
- Ông Poirot - Blunt lại nói với giọng cụt ngủn - tôi tin rằng ông quan trọng hóa không có căn cứ. Không phải vấn đề là tôi. Không có ai thử giết tôi...
- Một quả bom trong thư tín của ông... một phát súng lục trên đường phố...
- Những việc rắc rối không quan trọng! Không lẽ một con người chăm lo làm tài chính hơi nghiêm túc một chút, một ngày nào đó, lại thu hút sự chú ý của một kẻ nửa điên khùng hoặc một kẻ cuồng tín nào đó?
- Tôi nhắc lại rằng có thể là một người nào đó không phải là kẻ nửa điên nửa khùng, cũng không phải là kẻ cuồng tín.
- Nhưng, cuối cùng, ông muốn đi tới đâu? - Blunt nói to lên.
- Tôi chỉ muốn biết rằng - Poirot trả lời - ai là người hưởng lợi về cái chết của ông?
Blunt nhăn mặt.
- Này! - Blunt nói - Ông nên biết rằng đấy sẽ là, là bệnh viện Saint-Edwards, Viện ung thư, và Viện hoàng gia của những người Mù.
- A!
- Ngoài ra, tôi đã dự kiến di tặng một số tiền lớn cho cháu gái theo quan hệ nhân tộc, bà Julia Olivera, một số tiền xấp xỉ như vậy cho Jane, con gái của bà và một số khác cho người bà con duy nhất của tôi, Helene Montressor, người em gái họ bị sa sút và sống ở đây, trong một biệt thự nhỏ mà tôi cho mượn.
Ông nói thêm:
- Ông Poirot, tất cả những điều này là hoàn toàn mật.
- Tất nhiên, thưa ông.
- Ông Poirot - ông ta nói tiếp với một giọng mỉa mai nhấn mạnh - tôi hy vọng rằng ông không tưởng tượng ra được một trong ba người thừa kế của tôi nghĩ đến việc giết tôi để làm chủ nhanh chóng hơn tài sản di tặng của mình sao?
Poirot trấn an ông ta.
- Tôi không tưởng tượng ra điều gì cả... Không gì hết.
- Và ông có nhận cái nhiệm vụ mà tôi đã nói lúc nãy với ông không?
- Sự tìm kiếm cô Saisnbury Seale? Vâng.
Tâm trạng bực bội cáu gắt của Alistair Blunt đã biến mất nhờ vào cạu trả lời của Poirot. Đập vào vai Poirot, ông nói với giọng thân tình nhất.
- Ông là một người tử tế, Poirot!
VII
Từ bàn giấy đi ra, Poirot suýt đụng phải một cái hình bóng cao cao đi qua trước cửa. Ông xin lỗi.
- Tôi xin lỗi cô, cô Olivera.
Jane Olivera nhìn chòng chọc vào ông và kéo ông ra xa một chút rồi nói:
- Ông có biết tôi nghĩ gì về ông không, ông Poirot?
Câu hỏi chỉ có một giá trị văn hoa và giọng nói rõ đầy đủ rằng cô gái không chờ câu trả lời của Poirot và chính cô trả lời lấy.
- Này, ông Poirot - cô nói tiếp - ngay trước khi ông chưa có thời gian để mở miệng tôi coi ông như là một tên thám tử hèn mọn bẩn thỉu.
- Nhưng thưa cô...
- Hoàn toàn một tên thám tử hèn mọn bẩn thỉu! Và tôi đã thấy rõ trong cái trò chơi của ông. Tôi biết rõ điều mà ông tìm kiếm và tôi không phải là dễ bị lừa bịp về những điều dối trá mà ông kể cho tôi. Tại sao ông không đồng ý về việc đó? Dù thế nào đi nữa, tôi xin nói với ông một điều: ông sẽ không tìm thấy gì hết! Không thấy gì hết! Bởi vì không có cái gì để tìm cả. Không có người nào nghĩ tới việc là hại người chú quý báu của tôi. Ông ta không có gì để sợ cả. Ông ta sẽ không bao giờ có gì để sợ cả ông ta sẽ tiếp tục khỏe mạnh, giàu có và nói chuyện bằng các câu châm ngôn. Ông ta sẽ mãi mãi là ông ta như hiện nay; một John Bull to lớn. Không có một chút tưởng tượng và sống với thiên kiến.
Cô ta tạm nghỉ, lấy lại hơi, rồi bằng một giọng đục và quàu quạu, cô nói nữa:
- Ông là một tên thám tử hèn mọn, bẩn thỉu tư sản và chỉ nhìn ông là tôi đủ đau tim rồi.
Nói xong, cô ta bước ra xa bằng dáng đi tự nhiên trong tiếng sột soạt cửa tơ lụa.
Poirot, đứng yên, vừa suy nghĩ vừa vuốt ria mép. Tính ngữ tư sản, ông đồng ý, là thích hợp với ông. Ông tư sản đến tận đầu các móng tay và cả trong quan niệm về cuộc sống. Điều làm cho ông băn khoăn là một cô con gái đẹp như Jane Olivera lại coi từ đó như là một lời lăng nhục. Ở đây, có điều cần phải suy nghĩ?
Ông trở về phòng khách.
Bà Olivera, người đã phá trận, ngước mắt nhìn ông bằng một cái nhìn giá lạnh, rồi cúi đầu xuống, vừa đặt con bài của mình xuống vừa nói.
- Con bồi đỏ và con đầm đen...
Poirot nói rầm rầm:
- Dứt khoát là không ai thích tôi cả!
Rút lui, ông đi về phía cửa sổ sát đất và đi ra vườn. Buổi tối rất đẹp và hàng ngàn mùi thơm mà ông hít một cách thích thú phảng phất trong trời đêm.
Ông theo một lối đi có trồng cây nhỏ, và ở chỗ ngoặt của con đường mòn, ông phân biệt được trong bóng tối có hai hình bóng lờ mờ rời nhau đột ngột khi ông tới gần: ông đã quấy rầy một cặp tình nhân.
Ông quay trở lại, không bằng lòng. Ngay cả ở ngoài, ông cũng là người thừa.
Ông đi qua dưới các cửa sổ của Alistair Blunt, ông này đang đọc cái gì đó cho cậu thư ký.
Tóm lại, chỉ còn lại cho ông một việc để làm: về buồng mình.
Ở đây ông xem xét lại một vài trong những vấn đề mà ông phải giải quyết - một số, theo ông, tỏ ra chỉ là "hư ảo" thôi.
Bà Olivera. Ông đã nhầm khi nghĩ bà ta là người giấu mặt khi gọi điện thoại cho ông? Ý nghĩ vô lý. Thế mà...
Ông đã nghĩ tới những sự phát hiện lạ thường mà ông Barnes bé nhỏ bình tĩnh đã cung cấp cho ông. Cái bí danh Q. X. 912 tức là Albert Chapman, ông ta có thể sản xuất gì là chính xác?
Ông nghĩ tới cô bé Agnès, tới cái nhìn sợ sệt của cô...
Mãi mãi vẫn là một câu chuyện ấy. Mọi người luôn luôn giấu anh một cái gì đó nói chung, họ thường tạo ra những điều bí ẩn mà chẳng có cái gì cả, nhưng những điều bí ẩn ấy, nếu chúng tồn tại lâu, sẽ ngăn cản anh thấy hướng đi.
Và hướng đi!
Những trở ngại, có vô số, thuộc đủ mọi loại. Cái chọc tức nhất, có lẽ là cái mà Poirot đã đặt tên cho "ẩn ngữ Sainsbury Seale". Vì, nếu ông đã thấy rõ, nếu các giác quan của ông không đánh lừa ông, nếu các sự kiện mà ông đã nhận thấy là đúng, thì không có cái gì đứng vững cả.
“Không thể được! Poirot kết luận, vừa ngủ. Tôi đã già đi mất".