Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 18: Vẻ đẹp kinh tâm động phách

Qua một hồi thật lâu, y nhẹ nhàng nói: "Ngươi còn ở lại Tàng các, bổn cung thật sự rất vui."
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y.
Gương mặt y có chút ửng đỏ, không biết do ánh mặt trời chiếu rọi, hay do nguyên nhân nào khác, bị ta kinh ngạc mà nhìn, y cúi thấp đầu, khẽ cười.


Giờ khắc này, ta có chút hoảng hốt, đối diện với nụ cười ôn hòa của y, ta cũng cười gật đầu.
Bên trong Tàng các vẫn yên tĩnh như vậy, trong không khí xung quanh tựa hồ tràn ngập ấm áp.


Một lát sau, cổng lớn phía sau y xuất hiện thêm một bóng người, thân ảnh nhẹ nhàng uyển chuyển, giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh vang lên: "Điện hạ."
Ta và Bùi Nguyên Tu đều kinh ngạc, y vội vàng quay đầu, chỉ thấy bóng hình nhỏ bé đứng trước cửa.


Mỹ nhân trong cung nhiều vô số, phi tần của hoàng đế, sủng thϊế͙p͙ của hoàng tử, tính luôn cả cung nữ muôn hồng nghìn tía đó, ai nấy đều minh diễm đẹp động lòng người, nhưng cho dù tất cả bọn họ đều ở cạnh nhau cũng không sánh bằng một phần mười của nữ tử này. Gương mặt như món quà thượng đế ban tặng, mày liễu mắt trong, da như ngưng chi, môi đào hồng anh, ánh mắt phảng phất như tia sáng của mặt trăng, đẹp không tả xiết.


Nàng diện một thân váy dài hồng nhạt, một bàn tay như ngọc nhẹ nhàng kéo theo tà váy đi qua, gót sen khoan thai như đóa hoa trong nước, thướt tha mà quyến rũ.
Thái tử vừa thấy nàng tới, mỉm cười hỏi: "Ly Châu, sao nàng lại tới đây?"
Nam Cung Ly Châu - Thái tử phi đương triều!


Trong lòng thở dài, ta sớm đã nghe nói về vị Nam Cung Ly Châu này, cháu bên nhà ngoại của Ân hoàng hậu chính là đệ nhất mỹ nhân của Thiên triều, cho tới hôm nay được gặp, lời đồn quả nhiên không sai. Ta còn nghe nói lúc Thái tử tuyển phi đã mời họa sĩ trong cung vẽ tranh mỹ nữ, chỉ có vị Nam Cung Ly Châu này là không có, hơn mười vị họa sĩ đều gác bút xin từ chức, bởi vì không ai có thể cầm bút phác họa được vẻ đẹp của nàng.


Vẻ đẹp của nàng, quả thật là khó mà miêu tả!
Ta ngây ngốc mà nhìn, Nam Cung Ly Châu nói với Thái tử: "Thϊế͙p͙ trong lúc vô ý đi tới nơi này, nghe được giọng nói của điện hạ nên mới lại xem."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn ta, nói: "Nàng ấy là..."


"Thanh Anh nàng..." Thái tử liếc nhìn ta, nói: "Nàng ấy là cung nữ trong Tàng các, phụ trách trông giữ nơi này."
"Thì ra là vậy."
Nam Cung Ly Châu nhướng mày, lại nhìn ta, ta lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Thái tử phi điện hạ."


"Miễn lễ, đứng lên đi." Nàng nhẹ nhàng nói, rồi quay đầu nhìn Bùi Nguyên Tu, "Điện hạ, thời gian cũng không còn sớm nữa. Khi nãy thϊế͙p͙ tới đây vừa lúc nghe trong cung truyền thiện, chúng ta cùng trở về đi."
"Được."


Hai người nắm tay nhau rời đi, ta cứ đứng đó nhìn theo đôi tiên đồng ngọc nữ dần dần biến mất khỏi rừng trúc, trong lòng không nói nên lời hâm mộ, nếu có thể có được bạn đời như thế, nhân sinh này còn gì để cầu đâu!


Ta nhàn nhạt cười, vừa định xoay người về phòng, nhưng đầu vừa nhấc liền thấy đường mòn trong rừng trúc kia, lại có người tới.