Đầu thu năm Triệu Thánh thứ nhất, đại hôn của Thái tử Bùi Nguyên Tu.
Chiến hỏa phân tranh nhiều năm làm Trung Nguyên phủ kín một tầng khói mù xám xịt, vậy mà đại hôn của Thái tử vẫn tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi phủ đầy màu đỏ rực rỡ.
Đèn lồng màu đỏ treo dưới mái hiên, dải lụa đỏ rực quấn quanh thân cây, trên trụ Bàn Long cũng sơn màu đỏ, tất cả đều là màu đỏ bắt mắt. Không khí trong cung càng thêm vui vẻ không ít, chiếu rọi trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng.
Nhưng đứng dưới đèn lồng màu đỏ lớn nhất treo trước đại điện, thần sắc của thái giám tổng quản Ngọc công công lại một mảnh mù mịt. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn không khí náo nhiệt bên trong, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một chốc sau, có tiểu thái giám vội vã chạy tới, hắn liền hỏi: "Tìm được rồi sao?"
"Hồi tổng quản, vẫn chưa tìm được."
"Vẫn chưa thấy? Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm?"
"Dạ vâng."
Đám tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm.
Ngọc công công nhìn theo bóng dáng hoảng loạn của bọn họ, ngay chính mình nhịn không được cũng có chút gấp gáp. Hắn duỗi tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn lại, hỉ nhạc bên trong đại điện đã tấu tới đoạn cao trào, văn võ bá quan đều đang nâng chén chúc mừng.
Thái tử đại hôn, tân nương chính là nữ tử đẹp nhất thiên triều, cháu gái của Ân Hoàng hậu Nam Cung Ly Châu. Vốn nhân ngày vui mừng như vậy, các vị hoàng tử, thậm chí Ngũ hoàng tử Bùi Nguyên Phong đang ở trong quân rèn luyện cũng trở về kinh đô, nhưng hỉ yến lúc này lại không nhìn thấy bóng dáng của Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo.
Nhớ lại thần sắc của Ân Hoàng hậu lúc biết chuyện, Ngọc công công nhịn không được rùng mình một cái.
Màn đêm càng lúc càng sâu, thời gian cách giờ lành ngày càng gần, Ngọc công công quay đầu nhìn vào trong điện, liền thấy chúng quần thần bắt đầu sôi nổi nghị luận. Hắn tự mình chạy xuống, phân phó hạ nhân: "Ngươi, đi Tử Thần cung, ngươi tới Chiêu Hòa điện, còn ngươi dẫn người tới cửa Nam Cung bên kia thăm dò... Tất cả đều lấy lại tinh thần hết cho ta, nhanh chóng đi tìm. Nếu tìm không được, cẩn thận cái đầu của các ngươi!"
"Vâng."
Mọi người lại lần nữa cuống quít tản ra.