Một đời có nhau

Phần 6

Mạnh Kha dắt chiếc Dream mới câu ra, anh nói với Vân Quỳnh:

- Quỳnh ngồi xe này được không?

Vân Quỳnh gật đầu:

- Được chứ, anh Nguyên, anh Thắng chở Quỳnh hoài à.

Đợi cho Vân Quỳnh ngồi vững trên xe rồi, Mạnh Kha mới cho xe chạy từ từ. Thấy Vân Quỳnh im lặng, anh gợi chuyện:

- Thằng Thắng hay tới nhà Vân Quỳnh không?

Vân Quỳnh lắc đầu:

- Lúc trước anh ấy ghé thường lắm, nhưng không hiểu mấy tháng này anh ấy bận việc gì mà ít ghé lắm. Cả tháng nay Quỳnh không gặp anh ấy.

Mạnh Kha bật cười:

- Hình như nó có người yêu rồi đó Quỳnh. Vì thế mà nó ít ghé nhà Quỳnh đó.

Nói chuyện với Mạnh Kha về một người mà cả hai đều quen biết làm Vân Quỳnh thấy tự nhiên hơn. Cô kêu lên:

- Vậy mà anh ấy kín như bưng, không để lộ ra một chút nào hết. Để lần này anh ấy tới, Quỳnh phải bắt anh ấy trình diện mới được. Mà anh Kha có biết chị ấy không?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Tôi cũng chỉ mới nghe nói thôi chứ chưa biết cô ấy. Nghe đâu cô ấy cũng còn đi học và cũng khá xinh. Mà Quỳnh này! Quỳnh thích đi đâu?

Mạnh Kha chuyển hướng câu chuyện.

Vân Quỳnh nói nhỏ:

- Đi đâu cũng được, anh Kha ạ.

- Mọi khi Quỳnh thường đi đâu?

- Mọi lần đi với ba thì ba hay đưa Quỳnh ra ngoại ô để hóng mát. Ba nói lâu lâu phải hít thở không khí trong lành của thiên nhiên một chút cho dễ chịu.

- Vậy hôm nay tôi cũng đưa Quỳnh ra ngoại ô chơi nhé? Để tôi giới thiệu với Quỳnh một tiệm ăn ngon lắm.

- Dạ, tùy anh Kha.

Tiếng dạ của Vân Quỳnh nghe sao thật ngọt làm Kha thấy tim mình hụt đi một nhịp.  Anh lặng thinh không nói gì thêm, khiến Vân Quỳnh cũng ngồi lặng im theo

Mạnh Kha cho xe hướng về Thủ Đức. Anh điều khiển xe nhanh hơn khi ra đến xa lộ. Mái tóc dài của Vân Quỳnh tung bay trong gió quấn quýt vào cổ, vào má Mạnh Kha khiến anh có cảm giác nhột nhạt dễ chịu.

Mạnh Kha hơi nghiêng đầu về phía sau, anh nói với Vân Quỳnh:

- Quỳnh bám cho chặt kẻo ngã nhé, tôi chạy hơi nhanh đó. Hay là…

Mạnh Kha bỏ lửng câu nói, Vân Quỳnh thắc mắc:

- Hay là sao hở anh Kha?

- Hay là… Quỳnh ôm đại lưng tôi cho chắc ăn.

Vân Quỳnh đỏ mặt vì thẹn, cô nói nhỏ:

- Không sao đâu anh Kha, Quỳnh bám chặt lắm. Với lại, mọi khi anh Thắng chở Quỳnh, anh ấy còn chạy nhanh hơn thế này nữa đó.

- Vậy thì tùy Quỳnh, nhưng nhớ là phải ngồi cho chắc đó. Nếu như mà Quỳnh rơi xuống đường, lỡ có ai nhặt mất thì tôi không biết kiếm đâu ra một Vân Quỳnh khác để đền cho bác Quang đâu.

Miệng nói nhưng Mạnh Kha vẫn cho xe chạy nhanh. Chỉ độ mười phút sau anh đã cho xe dừng lai trước một quán ăn nhỏ có một cổng vào làm bằng một giàn bông giấy màu đỏ. Tắt máy xe, Mạnh Kha quay lai nói với Quỳnh:

- Tới rồi đó Quỳnh.

Vân Quỳnh bước xuống khỏi xe, cô ngơ ngác nhìn quanh. Một khung cảnh thật lạ, như thế này mà gọi là quán ăn đó sao? Dưới mắt nhìn của cô, nơi này giống như một tư gia hơn là một tiêm ăn.

Mạnh Kha gửi xe trở lại, anh hỏi:

- Quỳnh thấy ở đây thế nào?

Vân Quỳnh thành thật trả lời:

- Đẹp lắm! Nhưng theo Quỳnh thì nơi này có vẻ là một căn nhà để ở hơn là một tiêm ăn.

Mạnh Kha tự nhiên nắm tay Vân Quỳnh kéo đi:

- Vậy là Quỳnh lầm rồi, nó chính là một tiệm ăn rất rộng đó. Quỳnh vào đây rồi sẽ thấy

Vân Quỳnh ngoan ngoãn đi theo Mạnh Kha. Cô không biêt tại sao mình lại cứ lặng thinh làm theo điều anh nói như thế.

Thật đúng như lời Mạnh Kha đã nói, bước qua khỏi chiếc cổng vào bằng bông giấy đó, quang cảnh mở ra trước mắt Vân Quỳnh. Thì ra tiệm ăn này thật rộng, nhưng vì nó được bao phủ bằng một hàng rào làm bằng cây bông bụt cao quá đầu người nên cô mới hiểu lầm như thế.

Vân Quỳnh đưa mắt nhìn quanh, cô bỡ ngỡ trước khung cảnh thật mới mẻ. Một con đường đất đỏ dẫn vào một căn nhà thật rộng, chung quanh là bãi cỏ rộng thênh thang với những bộ bàn ghế kê dướicnhững chiếc dù đầy màu sắc. Mạnh Kha giải thích:

- Ai thích ngồi trong nhà thì ngồi, còn ai thích thiên nhiên hơn thì ngồi dưới những chiếc dù kia. Vậy Quỳnh thích ngồi ở đâu?

- Quỳnh thích ngồi dưới gốc cây to kia kìa.

Mạnh Kha gật đầu:

- Vậy mình đi lại đó đi.

Kéo ghế cho Quỳnh ngồi xong, Mạnh Kha mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô. Anh hỏi:

- Quỳnh uống gì nào?

Vân Quỳnh lung túng:

- Quỳnh uống… tùy anh.

Mạnh Kha bật cười:

- Lần đầu tiên tôi nghe có người đòi uống món “tùy anh”đó nhé.

Vân Quỳnh đỏ mặt:

- Anh còn chế giễu Quỳnh nữa. Chỉ tại Quỳnh không biết là ở đây có thức uống gì đặc biệt thôi chứ bộ

Mạnh Kha gật đầu:

- Phải rồi, ở đây có nước dừa ngon lắm.Quỳnh biết không, khi nào khách gọi thì người ta mới hái dừa. Vì vậy mà nước dừa ở đây ngọt và mát hơn những khi mình uống trong thành phố đó.

- Anh Kha không nói thí Quỳnh đâu có biết, vậy anh Kha gọi nước dừa đi.Quỳnh cũng thích uống nước dừa lắm

Mạnh Kha vẫy tay gọi người phục vụ, anh nói:

- Mang cho tôi hai trái dừa.

- Thế ngoài nước dừa ra thì ở đây còn có gì đặc biệt nữa không hở anh Kha?

- Có cơm niêu. Ngoài ra, ở đây còn có món tôm lụi đặc biệt lắm. Vì chủ nhân của quán này là người miền Tây nên ông ta biết khai thác những món ăn đặc biệt của địa phương mình. Để tôi đãi Quỳnh bữa cơm bình dân nhé. Không biết là Quỳnh có thích không, vì tôi nghe nói mẹ Quỳnh nấu ăn ngon lắm.

Vân Quỳnh gật đầu:

- Đúng là mẹ Quỳnh nấu ăn rất xuất sắc, vì hồi xưa bà là nữ công gia chánh mà. Khi ba cưới mẹ, ba không cho mẹ đi dạy nữa nên bà chỉ còn biết đem tài nghệ của mình ra phục vụ gia đình mà thôi. Nhưng riêng Quỳnh thì Quỳnh dễ ăn lắm, món náo Quỳnh ăn cũng thấy ngon vì Quỳnh đâu có vào bếp đâu

Nói xong, Vân Quỳnh bật cười khúc khích, Mạnh Kha cũng cười:

- Bây giờ người phụ nữ ra làm việc ngoài xã hội thì chuyện bếp núc chỉ còn là thứ yếu, mấy ai nấu ngon đâu. Chyện đó cũng bình thường thôi mà.

Dừa được mang ra, Mạnh Kha ân cần đẩy trái dừa trước mặt Vân Quỳnh

- Quỳnh uống nước đi.

Uống một hơi nước dừa Vân Quỳnh khen:

- Ngon lắm, anh Kha!

- Để tôi gọi mấy món bình dân mời Quỳnh nhé.

- Tại sao lại gọi là những món bình dân hở anh Kha?

Vân Quỳnh ngây thơ hỏi. Mạnh Kha giải thích:

- Vì đó là những món dành cho …những người bình dân ăn mà thôi.

Vân Quỳnh thắc mắc:

- Thí dụ như những món gì?

- Thì như là canh chua, cá kho tô, mắm chưng…

Vân Quỳnh bật cười:

- Như thế thì đâu gọi là món ăn bình dân được, vì những món đó ai cũng ăn mà.

Mạnh Kha cũng cười:

- Gọi là bình dân cũng còn một nghĩa nữa là nấu nó không tốn nhiều tiền, và đó là món ăn hàng ngày của người bình dân, chứ không phải như thực đơn của những bữa tiệc sang trọng

Vân Quỳnh gật đầu:

- Nói như vậy thì mới là đúng. Chứ ở nhà mẹ Quỳnh cũng hay nấu những món đó lắm. Nhất là khi có khách thì mẹ lại càng hay nấu những món ăn quê hương hơn.

Trao tấm thực đơn cho Vân Quỳnh, Mạnh Kha nói:

- Vậy Quỳnh chọn món ăn đi.

Vân Quỳnh lắc đầu:

- Anh Kha chọn đi, vì anh biết ở đây họ nấu món nào ngon chứ Quỳnh đâu có biết.

- Vậy cũng được, nhung nếu mòn nào Qunhf không thích thì nói nhé.

Uống thêm một chút nước dừa,Vân Quỳnh mỉm cười:

- Quỳnh dễ ăn lắm, món gì cũng ăn được cả.

Mạnh Kha chọn nhanh mấy món ăn, khi thức ăn được mang ra, anh nhìn Vân Quỳnh:

- Quỳnh thấy thế nào?

Vân Quỳnh nghiêng đầu ngắm bàn ăn. Tô canh chua với khúc cá lóc khá to chen với những miếng bạc hà xanh, những cọng rau giá trắng phau và những lát cà chua đỏ tươi trông thật đẹp mắt. Đĩa mắm chưng bên cạnh tỏa mùi thơm đặc biệt và những con tôm mà Kha gọi là tôm lụi làm cô thích thú:

- Trông thì rất đẹp, ngửi mùi thì rất thơm. Vậy chắc có lẽ rất ngon đấy.

Trao cho Vân Quỳnh chén cơm đang nóng hổi, Mạnh Kha mời:

- Vân Quỳnh ăn nhiệt tình đi, đừng khách sáo nhé.

- Mời anh Kha!

Đón chén cơm từ tay Mạnh Kha, Vân Quỳnh nhỏ nhẹ ăn một cách chậm rãi, như để thưởng thức hương vị của từng món ăn. Cô tấm tắc khen:

- Món mắm chưng với tôm này ngon quá, anh Kha ạ. Lần đầu tiên, Quỳnh được ăn những món này đó.

Gắp cho Vân Quỳnh con tôm to nhất, Mạnh Kha nói:

- Vậy Quỳnh ăn ít cơm thôi, ăn tôm nhiều nhiều vào.

Vân Quỳnh thích thú ăn tiếp. Đột nhiên, cô ngừng lại kêu lên:

- Anh Kha chỉ lo tiếp cho Quỳnh mà không chịu ăn gì cả vậy? Bộ anh thấy Quỳnh ăn tham quá, nên định nhường cho Quỳnh đó hở?

Mạnh Kha lắc đầu:

- Ăn hết thì gọi nữa, tôi đâu phải nhường cho Quỳnh. Chỉ tại nhìn Quỳnh ăn ngon lành quá, mà tôi mãi nhìn đến nỗi quên cả ăn đó chứ.

Vân Quỳnh ngượng ngùng đặt đũa xuống:

- Trời ơi! Quỳnh thật là vô ý. Háo ăn đến nỗi anh Kha chỉ ngồi nhìn Quỳnh ăn thế mà Quỳnh cũng không biết.

Thấy Vân Quỳnh mắc cỡ bỏ ăn, Mạnh Kha vội cầm đôi đũa nhét vào tay cô:

- Thôi thôi, giờ tôi cũng lo ăn chứ không nhìn nữa đâu. Quỳnh cũng ăn nhanh đi!

Bữa cơm lại được tiếp tục trong không khí thân mật, Mạnh Kha vừa ăn vừa ngắm nhìn Vân Quỳnh. Thấy cô tuy ăn từ tốn nhưng thoải mái, Mạnh Kha thấy thêm mến cô vì tính tự nhiên chứ không màu mè làm điệu như những cô gái khác. Anh có cảm giác là lạ, dường như anh và cô đã thân thiết từ khá lâu rồi, chứ không phải đây mới chỉ là lần đi chơi với nhau đầu tiên vậy.

Thấy Vân Quỳnh buông đũa xuống bàn, Mạnh Kha vội hỏi:

- Quỳnh no chưa mà thôi rồi?

Vân Quỳnh cười thật hồn nhiên:

- No tới muốn bể bụng rồi nè, ăn thêm miếng nữa chắc Quỳnh ngã lăn ra đây quá. Không ngờ bữa nay Quỳnh ăn nhiều đến vậy.

Mạnh Kha cũng cười:

- Nếu Quỳnh thấy ngon miệng thì bữa nào Quỳnh thích cứ gọi cho anh, anh sẽ đưa Quỳnh tới đây ăn cơm.

Mạnh Kha đột ngột đổi cách xưng hô làm Vân Quỳnh thẹn thùng. Mơ hồ, cô thấy dường như Mạnh Kha đối xử với cô không phải chỉ là hai người bạn mới quen.

Nhưng cô làm như không nhận thấy điều đó mà hỏi lại:

- Anh Kha nói thậ hay là chỉ nói qua chuyện thôi đó.

Mạnh Kha gật đầu ngay:

- Anh nói thật chứ không có gạt em đâu

Mạnh Kha lại tiến thêm một bước nữa, Vân Quỳnh lảng chuyện:

- Công nhận  anh Kha hay thật, biết được chỗ ăn đặc biệt thế này.

- Cũng chỉ là một sự tình cờ thôi mà.Tại hôm đó anh bị hư xe ở gần đây. Mà trời thì đã chiều rồi, anh mới ghé vào ăn cơm trong lúc đợi sữa xe nên mới biết đó chứ. Sau này, thỉnh thoảng, anh thường cùng với mấy người bạn tới đây ăn, vì không khí ở đây thoải mái hơn trong thành phố.

Ngừng lại một chút, Mạnh Kha nói như phân bua:

-Tại thấy Quỳnh thích khung cảnh thiên nhiên nên anh mới đưa em tới đây, chứ thường thì anh chỉ cùng với mấy thằng bạn tới thôi. Nhưng khi nào có mấy cô thì phải đi nhà hàng, chứ tới đây sợ mấy cô chê.

Vân Quỳnh lắc đầu

- Tại sao lại chê? Ăn ở đây thoải mái tự nhiên hơn. Còn vào nhà hàng chì có sang trọng hơn một chút thôi chứ còn món ăn thì không ngon, hành vi thì phải gò bó sợ làm điều gì khác người ta sẽ chê cười mình, mệt lắm.

Mạnh Kha thích thú nhìn cô gái trước mặt.Tuy là tiểu thư của một nhà giàu, thế nhưng cô lại hết sức bình dị chứ không kiêu kỳ, kiểu cách khiến anh thấy cô gần gũi mình hơn. Anh buột miêng nói:

- Vậy hôm nào mình đi nữa nhé?

Vân Quỳnh gật đầu:

- Dạ, mà anh Kha nè…

Mạnh Kha nhìn Vân Quỳnh bằng ánh mắt triều mến:

- Gì hở Quỳnh?

- Muộn rồi, anh cho Quỳnh về, kẻo mẹ Quỳnh mong

Mạnh Kha gật đầu:

- Được rồi. Quỳnh đợi anh tính tiền đã nhé.

Trên đường về Mạnh Kha cho xe chạy khá chậm. Gió đêm thoang thoảng mát khiến Vân Quỳnh thấy hồn thư thái quá. Những sợi tóc dài của cô lại tung bay trong gió, quấn quít bên cổ Mạnh Kha khiến cô vội giữ chúng lại. Mạnh Kha lắc đầu:

- Kệ nó đi Quỳnh cứ để vậy cho anh có cảm giác chúng mình gần gũi hơn chút nữa.

Vân Quỳnh ngượng ngồi im. Cô không biết phải nói sao trước những lời nói này của Mạnh Kha. Tuy nhiên, trong lòng cô lại thấy một chút gì đó thật vui đang len lén lan nhẹ vào.

Đưa Vân Quỳnh về tới trước cổng nhà, Mạnh Kha dịu dàng hỏi, sau khi bấm chuông gọi cổng cho cô:

- Tối nay Quỳnh vui không?

Hai mắt Vân Quỳnh long lanh, cô cười thật tươi:

- Vui lắm, cám ơn anh Kha.

Mạnh Kha từ tốn:

- Anh cũng vui mà, Quỳnh không phải cám ơn anh như vậy. Cổng mở rồi kìa, Quỳnh vào đi!

- Anh Kha có vào nhà em chơi một lúc không?

Vân Quỳnh mời, Mạnh Kha lắc đầu:

- Thôi, muộn rồi, anh về Quỳnh còn nghỉ ngơi. Anh chúc Quỳnh ngủ ngon và mơ thấy mộng đẹp nhé.

- Quỳnh cũng chúc anh ngủ ngon.

Vân Quỳnh đã vào nhà, và cánh cổng cũng đã khép lại. Mạnh Kha cho xe chầm chậm chạy về. Anh thấy mình thật vui, và một ý tưởng mơ hồ hiện lên trong đầu anh …