Vân Quỳnh nghĩ mãi mà không thể biết tại sao Mạnh Kha lại thay đổi một cách đột ngột như thế. Bao nhiêu nước mắt cô đã đổ ra, thế nhưng vẫn không làm cho nỗi đau của cô vơi bớt được. Mà ngược lại, hình như càng lúc nỗi đau càng thấm thía hơn khiến cho cô càng thấy mình chìm vào một vùng tăm tối âm u.
Những chiếc áo cưới đã được lấy về treo đầy một tủ, đặc biệt là chiếc áo màu trắng để mặc lúc làm lễ cưới nơi nhà thờ là chiếc áo mà Vân Quỳnh thích nhất cứ hiền hiện trong tầm mắt cô càng khiến Vân Quỳnh thêm đau lòng. Cô nằm mãi trong phòng lắng nghe nỗi đau gặm nhấm tâm hồn mình, và để thấy mình không còn một chút gì sinh lực.
Không còn chịu nổi sự tuyệt vọng của con gái, ông Quang đã tự lên án mình, vì không biết nhìn người mà đã đem về nhà một thứ người phản phúc làm khổ con gái ông. Nhưng ông còn biết làm gì nữa bây giờ, khi mà chuyện đã sảy ra như thế? Những công việc mà Mạnh Kha bỏ lại gây cho ông rất nhiều khó khăn, ông phải đi tìm những người có năng lực để thay thế. Mà con gái ông thì lại nặng lòng yêu Mạnh Kha khiến ông càng khổ tâm thêm.
Chuyện công ty rối quá khiến ông Quang không còn thì giờ ngó ngàng đến Vân Quỳnh nữa. Chỉ còn bà Quang thì bà cũng buồn rầu theo Vân Quỳnh, chứ cũng chẳng biết làm gì cho con gái bây giờ.
Không thể chịu đựng nỗi đau được nữa, Vân Quỳnh tìm đến Thắng. Từ hôm biết chuyện, Thắng đã đi tìm Mạnh Kha để mắng cho anh một trận, nhưng rồi anh cũng chỉ làm được có thế chứ không biết làm gì khác hơn nữa để giúp em gái mình.
Trông thấy Vân Quỳnh, Thắng xót xa vì sự tiều tụy của cô. Tuy chỉ là an hem họ, nhưng từ trước tới nay Thắng và Vân Quỳnh vẫn gần gũi với nhau hơn những người khác. Có lẽ vì ông Quang là em trai duy nhất của mẹ Thắng chăng!
- Vào đây Vân Quỳnh!
Thắng đón em gái với một sự dịu dàng, gượng nhẹ. Anh đỡ chiếc xe từ tay Vân Quỳnh rồi kéo cô ngồi vào chiếc xích đu kê trong sân mà mỗi lần đến đây, Quỳnh đều ngồi nơi đó. Nhìn Vân Quỳnh, Thắng lắc đầu:
- Em lại cứ buồn mãi đó phải không? phải quên đi chứ, em không nghĩ đến bản than mình thì cũng phải nghĩ đến cha mẹ em. Chắc là cậu mợ buồn lắm.
Mặc kệ Thắng nói gì, nước mắt Vân Quỳnh lại bắt đầu chảy:
- Anh Thắng! Anh dẫn em đi gặp anh Kha đi!
Thắng lắc đầu:
- Em quên nó đi, Quỳnh à! Nó không xứng đáng với tình cảm của em đâu. Rồi đây em sẽ gặp được một chàng trai khác xứng đáng với em hơn. Khi đó em sẽ thấy bây giờ chỉ là một cơn mộng mà thôi.
Vân Quỳnh cũng lắc đầu:
- Nhưng mà em chỉ yêu anh Kha thôi! Nếu như không có anh ấy thì chắc là cuộc sống của em hoàn toàn vô nghĩa, anh ạ. Anh Thắng! Anh dẫn em đi tìm anh Kha đi!
- Em tìm nó để là gì? Nó đã phản bội em mà!
Vân Quỳnh lắc đầu:
- Em không tin là anh Kha lại phản bội em đâu. Anh ấy đã yêu em đến thế kia mà. Chắc là phải có một chuyện gì đó khó xử ghe lắm, cho nên anh ấy mới phải làm như thế. Em muốn gặp anh ấy để cùng anh ấy tìm cách giải quyết. Anh dẫn em đi đi!
Thắng suy nghĩ thật nhạnh, không thể để Vân Quỳnh cứ mãi sống trong ảo tưởng như thế này mãi được. Anh đã biết rất rõ nguyên nhân khiến Mạnh Kha thay đổi, và anh cũng giận thằng bạn than của mình. Lại thêm một nỗi tức của Thắng là anh đã không làm gì được để thay đổi tình hình.
Ngay lập tức, Thắng có cho mình một quyết định. Tuy anh không biết là mình làm điều này là đúng hay sai, nhưng anh cũng chỉ muốn cho Vân Quỳnh giải quyết được nỗi đau trong lòng mà thôi.
Thắng nhìn Vân Quỳnh chăm chú:
- Được rồi, anh bằng lòng dẫn em đi gặp thằng Kha. Nhưng em phải hứa với anh là sẽ thật bình tĩnh nhé!
Nghĩ là sẽ được gặp Mạnh Kha như mình hằng mong đợi, Vân Quỳnh đồng ý ngay với Thắng:
- Có gì đâu mà anh phải dặn như thế. Không phải là em đang rất bình tĩnh đây hay sao?
Thắng gật đầu:
- Vậy thì để anh chở em đi!
Vân Quỳnh ngồi sau lưng Thắng, cô không nghĩ ra một điều gì khác ngoài ý nghĩ sắp được gặp Mạnh Kha cứ bừng bừng trong đầu cô. Chính vì không để ý đến một điều gì khác mà khi Thắng dừng xe lại, Vân Quỳnh đã ngạc nhiên nhìn anh khi nhận ra nơi Thắng vừa đưa mình đến chính là nhà hàng New World, nơi mà trước đây cô và Mạnh Kha đã trao lời thề hứa trước mặt bao người than thuộc. Cô hỏi Thắng:
- Sao anh lại đưa em tới đây?
Thắng thản nhiên trả lời:
- Em muốn gặp thằng Kha mà!
Vân Quỳnh càng ngơ ngác:
- Đúng rồi. Nhưng tại sao lại tới đây?
- Vì nó đang ở đây mà – Nắm tay Vân Quỳnh, Thắng kéo cô đi - Đừng hỏi nữa, cứ đi theo anh sẽ biết. Nhưng em nhớ đã hứa với anh là phải bình tĩnh đấy nhé.
Vân Quỳnh gật đầu trong tâm trạng mông lung:
- Em nhớ mà, anh cứ yên tâm.
Thắng đưa Vân Quỳnh đi thẳng vào đại sảnh. Anh nhìn tấm bảng chỉ dẫn rồi đưa cô đến nơi cần đến Vân Quỳnh ngỡ ngàng khi nhận ra quang cảnh của một buổi tiệc linh đình đang diễn ra, cô níu tay Thắng:
- Anh Thắng! Sao lại...
Thắng bóp chặt tay em gái:
- Cứ từ từ, em sẽ gặp nó ngay thôi mà. Để anh kiếm xem... À, đây rồi!
Thắng kéo Vân Quỳnh băng băng đi vào trong. Cùng một lúc, cả Vân Quỳnh và Mạnh Kha đều trông thấy nhau. Vân Quỳnh đứng chết chân tại chỗ. Và cô đã sững sờ đến tê liệt hết cả mọi cử động, khi nhìn thấy Mạnh Kha đứng cạnh một cô gái, cả hai cùng mặc lễ phục như hôm nào cô và Mạnh Kha đã đứng bên nhau như thế.
Còn Mạnh Kha anh không thể nào ngờ được giờ phút này anh lại giáp mặt Vân Quỳnh ở nơi mà anh đã cố tình giấu cô cùng với những người thân quen với cô. Ngay cả Thắng và Toàn là hai người bạn than thiết nhất, anh cũng không cho biết cơ mà! Vậy mà không hiểu sao Thắng lại biết mà đưa Vân Quỳnh đến đây đúng lúc như thế này?
- Em ở đây nhé, để anh ra gặp mấy người bạn cũ.
Mạnh Kha biến hẳn sắc mặt. Anh vừa nói vừa gỡ tay Ngọc Nga đang bám chặt tay mình ra và bước vội tới trước. Anh án ngữ trước mặt Thắng và Vân Quỳnh hỏi nhỏ:
- Em tới đây làm gì?
Vân Quỳnh như một pho tượng. Cô không thể cử động mà cũng không thể thốt được một tiếng nào để tỏ thái độ của mình. Nhưng Thắng thì không thể, anh còn đủ bình tĩnh tuy rằng đang phẫn nộ, để nói thẳng vào mặt Mạnh Kha một câu:
- Đến để nhìn cho rõ sự phản bội của mày.
Mạnh Kha đẩy nhẹ hai người lùi lại, anh thấp giọng năn nỉ:
- Thắng à! Cậu đưa Vân Quỳnh về đi. Mai, tôi sẽ đến gặp cô ấy.
Thắng đanh giọng:
- Có chuyện gì thì bây giờ mày cứ nói ngay tại đây, không cần phải đợi đến mai. Mày hãy giải thích đi, chuyện này là thế nào?
Mạnh Kha khổ sở liếc mắt vào trong, anh hơi yên tâm khi thấy Ngọc Nga đang bận rộn với những người bà con. Nhưng anh biết là mình phải giải quyết chuyện này thật nhanh, vì cứ mỗi phút chậm trễ là thêm một phút bất lợi cho anh. Vì thế, anh lắm tay Vân Quỳnh kéo cô đi ra ngoài.
Vân Quỳnh không hề có một phản ứng khi mà những gì cô trông thấy đã làm lòng cô tê dại. Cô bước theo Mạnh Kha như một cái máy. Nhưng Thắng đã giằng tay cô lại:
- Buông Quỳnh ra! Mày muốn giải thích gì thì nói ngay tại đây đi. Tao không có thì giờ để chờ đợi nữa đâu.
Mạnh Kha nhìn Thắng bằng ánh mắt van nàn:
- Thắng à! Cậu hiểu cho tôi Tôi không muốn chuyện này sảy ra đâu. Nhưng tôi không thể làm khác được. Cậu đưa Vân Quỳnh về đi! Mai rồi, tôi sẽ giải thích với cô ấy. Khi đó thì cậu muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được.
Thắng gầm gừ trong họng:
- Tao không ngu dại gì mà không biết mày chỉ cần đuổi tao và Vân Quỳnh về để buổi lễ của mày được êm đẹp. Vì vậy, tao sẽ không đưa Vân Quỳnh về, nếu như mày không nói rõ lý do phản bội của mày.
Mạnh Kha suy nghĩ thật nhanh. Anh đã tìm ra cách để gỡ rối cho mình:
- Tôi đã nói là tôi không thể làm khác được cơ mà. Nếu như bây giờ cậu làm lớn chuyện thì tôi cũng không thể nào trở lại với Quỳnh được đâu. Mà khi đó thì cho là tôi bị kẹt, nhưng lại ảnh hưởng đến cô ấy. Tai tiếng sẽ lớn đến đâu, nếu như người ta cho rằng con gái nhà thầu khoán Vinh Quang đi van xin tình yêu?
- Trời ơi!
Đứng chết lặng suốt từ lúc trông thấy Mạnh Kha bây giờ nghe từ miệng anh một câu nói phũ phàng, tàn nhẫn, Vân Quỳnh đã không còn chịu nổi nữa. Cô chỉ kêu lên được một tiếng rồi từ từ ngã ập vào người Thắng khiến anh vội đỡ lấy cô. Ôm chặt Vân Quỳnh trong tay, nhìn gương mặt không còn một chút sinh khí của cô, Thắng biết là mình phải mau chóng đưa cô ra khỏi nơi này.
Nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, Thắng gầm vào mặt Mạnh Kha:
- Tao sẽ không tha thứ cho mày đâu, đừng có để cho tao thấy mặt đấy nhé.
Nói xong, Thắng đỡ Vân Quỳnh và dìu cô ra ngoài. Một vài người loáng thoáng nghe được câu được câu mất nên không hiểu rõ câu chuyện. Nhưng họ cũng biết là Mạnh Kha và hai người khách này có một mối quan hệ gì đó, và nhất định cô gái này phải giữ một vai trò gì đó rất quan trọng nhưng họ không thể biết thêm được điều gì khi Mạnh Kha đã vội vã quay vào, và Thắng thì lo dìu em gái về. Họ cỉ còn nghe được một câu chửi cộc cằn từ miệng Thắng:
- Đồ vô lại! Đùng để cho tao trông thấy mặt mày một lần nữa.
Vân Quỳnh như không còn hơi sức. Dù không nghe ai giải thích, nhưng chỉ cần nhìn Mạnh Kha và quang cảnh phòng tiệc, cô cũng hiểu ngay ra là anh đang làm gì. Và điều cô thắc mắc từ mấy hôm nay đã có câu trả lời, chính câu trả lời đó đã làm cạn kiết hết cả sức lực trong người cô.
Mặc cho Thắng đưa mình ra xe, mặc cho anh đưa cô về nhà, Vân Quỳnh như người sống trong mơ. Cô không còn biết gì khác ngoài nỗi đau quá lớn cô đang gặp phải. Và tất cả đã không còn gì nữa rồi!