“ Sớm nhỉ? “ – Ngũ Y Y ngơ ngẩn nói mấy chữ
"Cái gì?" - Ngũ phong có chút không rõ.
Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn thằng Ngũ Phong, gằn từng tiếng nói:
“ Ông nói thật sớm. Ông đã làm những gì? Khi mẹ tôi còn sống, ông tại sao không cho bà một cái danh phận! Ông tại sao lại không cưới bà? Mẹ tôi cũng chỉ có một nguyện vọng như vậy, ông cũng không thực hiện cho bà, chính ông khiến cho bà chết không nhắm mắt! “
“ Ba………….” – Ngũ Phong há miệng, cũng không nói gì được, chỉ là nặng nề thở dài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngũ gia trang viên.
Ánh mặt trời chiếu sáng cà phòng khách, ba vị tiểu thư của Ngũ gia đang trợn mắt há mồm mà nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Phong xoa xoa tay, giới thiệu Ngũ Y Y :
“ Đây là em của các con, Ngũ Y Y . Từ hôm nay trở đi, Y Y sẽ sống ở đây với chúng ta, chúng ta chính là người một nhà, không ai được bắt nạt Y Y . Nghe rõ chưa?"
Khuôn mặt Y Y lạnh như băng, ánh mắt cô lướt nhìn qua ba người kia.
Ha ha, cô đã từng nghe nói là ba vị tiểu thư danh môn vọng tộc của Ngũ gia đều rất nổi tiếng trong những cuộc xã giao.
Nhị tiểu thư – Ngũ Nhân Tâm nói nhỏ:
“ Cái gì thế này? Người đàn bà hát rong kia chết đi thì thôi, lại để đứa nhỏ này đến ở cùng chúng ta?”
Ánh mắt nghiêm nghị của Ngũ Phong bắn tới khiến đó Ngũ Nhân Tâm lập tức rụt cổ lại.
Còn Đại tiểu thư – Ngũ Nhân Ái cũng lập tức dùng cánh tay mình đụng một cái vào đứa em này ra hiệu, rồi nói:
“ Được rồi, ba, chúng con đã biết rồi, rất hoan nghênh em đã đến đây sống cùng chúng ta, Y Y từ đây chính là em gái của chúng ta .”
Ngũ Nhân Ái cứng rắn nở ra một nụ cười giả dối.
Nhũ Y Y biết rõ tất cả, lông mày nhướng lên, kiên cường nói:
“ Không cần dùng cái giọng thương hại này để nói với tôi, tôi không cần! Mặc dù là con riêng, nhưng lại cùng chung dòng máu với Ngũ Phong. Vì thế, cho dù tôi không muốn đến đây ở cũng không được. Ai bảo ông ta lại chính là ba ruột của tôi.”
Ngũ Y Y lạnh lùng nói xong, liền đem cái túi trên lưng của cô ném xuống đất. Sau đó quay người đi lên lầu.
Đại tiểu thư và tam tiểu thư chợt ngẩn ra…
Nha đầu đáng chết này…………nó coi nó là ai!
Ở đây, ba chị em họ đối với cô đều là bậc trưởng bối mà cô lại kêu ngạo như vậy! Hãy chờ đấy, Ngũ Y Y !
"Ba. . . . . . Người xem Y Y. . . . . . Em ấy tại sao lại nói như vậy” – Tam tiểu thư Ngũ Nhân Lệ tiến lại ôm cánh tay Ngũ Phong, lắc lắc, bĩu môi làm nũng nói.
Nhị tiểu thư thấy vậy liền nói:
“ Hừ! Thật là không có một chút gia giáo nào cả! Quả nhiên là con gái của người đàn bà kia!”
Ngũ Nhân Ái nhanh chóng ngắt lời của Ngũ Nhân Tâm, rồi nhìn Ngũ Phong cười nói:
“ Không có chuyện gì đâu ba, Y Y vẫn còn nhỏ. Từ nhỏ, em ấy đều cùng mấy người không tốt kia sống, đứa bé có ngoan như thế nào cũng sẽ bị dạy hư. Không có chuyện gì đâu ba, chúng con sẽ dạy em ấy, nhất định sẽ khiến em ấy trở thành một tiểu thư có hiểu biết.”
Ngũ Phong nghe vậy, liền thở dài gật đầu một cái:
“ Đứa nhỏ Y Y này rất đáng thương, mẹ nó vừa mới qua đời. Các con đều là chị, hãy chăm sóc cho nó thật tốt.”
Ngũ Nhân Tâm tức giận nói:
“ Thật là, tại sao lại bắt chúng con chăm sóc cho nó! Nó nghĩ nó là ai chứ?”
"Nhân tâm! Tại sao con có thể nói chuyện như vậy!"- Ngũ phong trừng mắt lên
Ngũ Nhân Tâm thấy vậy lập tức ngậm mồm lại. Khuôn mặt có chút không vui, tức giận, thở mạnh…
Ngũ Nhân Ái lập tức cười nói:
“ Ba, ba hãy yên tâm đi. Chúng con sẽ giúp đỡ Y Y thật tốt, Y Y bây giờ chính là em gái của tụi con mà”
“ Haiz, cũng chỉ có đứa con này là hiểu chuyện , khôn khéo thôi.” – Ngũ Phong giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Ngũ Nhân Ái, cũng không để ý thấy ánh mắt nham hiểm đang lẩn tránh kia.