Cuối cùng Cố Tại Viễn cũng không biết lý do tại sao mình lại quan tâm cô.
Có lẽ là vì lần đó, có lẽ cũng không phải.
Cứ ôm cô từ phía sau như thế, thật lâu Cố Tại Viễn cũng không có một giấc ngủ ngon.
Không biết tại sao lại như vậy, Cố Tại Viễn từ từ ngủ thϊế͙p͙ đi.
Mấy ngày nai, đây là lần đầu tiên anh ta ngủ ngon nhất.
Chờ khi Cố Tại Viễn từ trong giấc mộng đẹp tỉnh dậy, cả căn phòng chỉ còn lại một mình anh ta.
Thẩm Mặc Nhiên đã đi rồi, giống như cô chưa bao giờ đến đây.
Cố Tại Viễn không biết có phải anh ta nằm mơ không.
Nhưng giấc mơ kia lại rất chân thật.
Cố Tại Viễn xốc thảm lên, thấy cả người không mảnh vải che thân, lúc này mới xác định đây không phải là giấc mơ.
Thẩm Mặc Nhiên trả lại phòng bệnh của ba cô.
"Mặc Nhiên.... ...."
Ba của Thẩm Mặc Nhiên là Thẩm Uy vẫy tay gọi con gái.
Thẩm Mặc Nhiên nghe ba cô gọi, bước nhanh đến bên giường ông.
"Mặc Nhiên, con đã đi đâu.......khụ khụ......."
Thẩm Uy mới nói một đã ho khan.
Thẩm Mặc Nhiên nhìn hết sức đau lòng.
Tuy người ba này luôn say rượu ham mê cờ bạc, khiến một gia đình từng hạnh phúc bị tan vỡ!
Nhưng cho dù ông ta có làm sai chuyện gì, người đàn ông nằm trên giường bệnh kia cũng là ba của cô.
Lúc Thẩm Mặc Nhiên còn rất nhỏ, khi mẹ cô rời khỏi căn nhà này từng nhìn thấy ba cô một mình trong đêm khuya lặng lẽ khóc.
Đáng lẽ ra cô phải hận ông ta, hận ông ta phá hủy hạnh phúc gia đình. Nhưng sau khi nhìn người đàn ông này chảy nước mắt, cô thầm thề trong lòng, cho dù thế nào, cũng sẽ không rời khỏi ông ta.
Thẩm Mặc Nhiên lấy quyển vở ra, nhanh chóng viết vào đó.
Sau khi đưa cho Thẩm Uy xem, nói cô đi ra ngoài có chút việc.
Thẩm Uy lại ho sặc sụa.
"Mặc Nhiên à, tổng giám đốc Có đã cứu mạng của chúng ta, chúng ta nên.....Khụ khụ, đền đáp ngài ấy!"
Gương mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Uy tràn đầy ưu sầu.
Nợ người ta nhiều tiền như vậy, phải làm sao mới có thể trả hết đây.
Nhìn lại đứa con gái bởi vì lo lắng cho mình mà trở nên gầy yếu, Thẩm Uy càng hối hận nhiều hơn.
Thậm Mặc Nhiên cúi đầu xuống, không nói gì.
Thẩm Uy nghĩ rằng con gái đã lo lắng chuyện này.
Có lẽ ông ta mãi mãi không biết, con gái của mình đã lấy cơ thể trong trắng hoàn trả lại tất cả.
Thẩm Mặc Nhiên chuẩn bị ra ngoài mua chút gì đó cho ba cô ăn.
Đi ngang qua hành lang bệnh viện, ở một khúc quanh, cô dừng lại.
"Ôi, cô có nghe nói không, người câm đó, dường như cô ta đang quyến rũ Cố thiếu đó!"
"Cái gì, ý cô muốn nói Cố Tại Viễn tập đoàn Cố thị đó sao?"
"Đúng đúng, chính là anh ta!"
Bên cạnh cửa sổ có hai cô y ta đang nói chuyện hăng say.
Thẩm Mặc Nhiên không phải kẻ ngốc, cô biết bọn họ đang nói cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe rất nhiều lời nói xấu về cô. Cô nghe nhiều rồi, nên không quan tâm.
Nhưng hôm nay, không biết tại sao cô rất muốn biết về những chuyện này, về tin đồn Cố Tại Viễn và cô.
Một giọng nói khinh thường của cô gái vang lên: "Cô gái nghèo nàn kia ngay cả vóc dáng cũng không có, chỉ mặc quần áo nhặt được, tại sao Cố thiếu lại nhìn trúng cô ta!"
"Cái này cô không biết đâu, Cố thiếu nổi tiếng đào hoa, tin đồn anh ta đối với phụ nữ, đã qua một lần rồi xem như là chấm dứt."