Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 592: Lòng dạ hẹp hòi 3

"Ừ. . . . . .Phi Đoạt. . . . . . Đừng!"
Ngũ Y Y bắt đầu thở dốc, tay nhỏ bé vô lực muốn đẩy bàn tay của Hoắc Phi Đoạt ra.
Nhưng sức lực nhỏ bé của cô làm sao có thể địch nổi Hoắc Phi Đoạt.


Ngũ Y Y mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, nhưng cô không biết, mình bây giờ chính là bộ dáng mà Hoắc Phi Đoạt muốn nhìn thấy.
Ngũ Y Y bị anh làm cho đầu óc trống rỗng, muốn nhanh được lấp đầy, bị vật khổng lồ này của anh làm cho dục vọng dâng tràn.
Cô giãy dụa thân thể, có chút lo lắng.


Hoắc Phi Đoạt dĩ nhiên biết điều này, tay trên đùi của cô vuốt ve.
"Ngoan, cái này đến!"
Nói xong chợt động thân, đẩy vật khổng lồ của mình vào trong thân thể Ngũ Y Y.
"Ưm. . . . . ."
Ngũ Y Y đột nhiên bị tấn công hơi ngã đầu ra sau.
Trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ.


Hoắc Phi Đoạt ra vào, sẽ thấy bên trong vách tường của cô cũng nhảy lên một cái.
Nhìn hình ảnh ɖâʍ mỹ này, Hoắc Phi Đoạt cảm thấy cả trái tim bị chiếm hết.
Chính là cô nhóc này, chiếm cứ cả buồng tim.
Cố Tại Viễn trên ghế sa lon, ngón tay đút vào bên trong làn tóc của cô gái.


Hạ thân ở trong cái miệng nhỏ của cô ra vào.
Anh hài lòng phát ra tiếng than nhẹ.
"Nhanh lên một chút bảo bối, mau hơn chút nữa!"
Tay đè đầu cô gái, hạ thân rút ra cắm vào, giống như là muốn đem cái miệng nhỏ nhắn của cô gái kia phá hỏng.
"A, bảo bối, tới !"


Giống như là cái này còn chưa đủ để thỏa mãn dục vọng của anh.
Lôi kéo cô gái ngồi dậy, để cho cô nằm ở trên ghế sa lon, mân mê cái mông thật cao.
Eo thon xuống dưới một đường cong đẹp mắt.
Cố tại Viễn đột nhiên tiến vào, thân thể cô gái chợt run rẩy xuống.


Cố Tại Viễn đã tên đã lắp vào cung rồi, không để ý dịu dàng chín cạn một sâu rồi, nhanh chóng đút vào một hồi, liền tiết!
Phân thân ở trong thân thể của cô gái di động mấy cái, mới chậm rãi lấy ra.
Cố Tại Viễn từ bên cạnh cầm một hộp rút ra tờ giấy đưa cho cô gái.


"Để anh lau sạch sẽ cho bảo bối!"
Cô gái an tĩnh nhận lấy hộp giấy, để cho Cố Tại Viễn lau chùi dấu vết vừa rồi.
Nhưng hạ thể của mình, cũng không ngừng chảy ra dịch của Cố tại Viễn.
Dọc theo bắp đùi một đường xuống phía dưới, trường hợp hết sức ɖâʍ đãng.


"Tốt lắm bảo bối, em có thể đi rồi!"
Cố Tại Viễn kéo cô gái qua, hôn một cái lên mặt cô.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, sau đó hôn lên miệng của cô.
Mặc dù mới vừa rồi nơi đó chính là địa phương mình vừa mới chiến đấu.
Cô gái bị cái hôn của Cố Tại Viễn dọa sợ hãi.


Cúi đầu mặc quần áo tử tế, mở cửa đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn đột nhiên cảm thấy mình không phải là người, người ta rõ ràng đã rất đáng thương, còn phải bị chính mình đối xử như vậy.
Cô bé kia tên là Thẩm Mặc Nhiên, là một cô gái câm.


Thời điểm Cố Tại Viễn đang thăm dò ở sòng bạc thấy cô đứng ở ngoài cửa.
Cô đỡ thay ba mình bị tàn phế bị một nhóm người vây quanh đánh cho sắp tắt thở.
Hiển nhiên là thiếu tiền của người ta.
Chuyện như vậy Cố Tại Viễn thấy khá nhiều rồi, anh đều làm như không thấy .


Người đáng thương phải có chỗ đáng hận, những lời này anh Cố Tại Viễn chỉ để ở trong lòng.
Nhưng thời điểm khi anh đi qua cô gái kia, cô đưa cặp mắt rưng rưng làm cho anh dừng bước.
Cặp mắt kia giống như là có ma lực, Cố Tại Viễn cảm giác trái tim mình giống như bị trật một nhịp.


Cố Tại Viễn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thế nhưng mình đi lên phía trước ngăn trở những người đó không để họ đánh phụ nữ.
Thay mặt bọn họ trả sạch nợ đánh bạc, Cố Tại Viễn đem cô cùng cha của cô đưa đến bệnh viện.