Tại sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, còn đem mình ôm đến trong phòng ngủ.
Mặc dù Nguyễn Lâm Tịch chỉ mới có mười chín tuổi, còn chưa có trải qua loại chuyện như vậy.
Nhưng cô cũng không phải ngốc, cô rất rõ ràng đi tới nơi này là muốn làm cái gì.
Không để cho cô kịp suy nghĩ, Tiêu Lạc đã nhào tới.
Nguyễn Lâm Tịch ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, ngửi thấy mùi trên người Tiêu Lạc.
Không sai, ngày đó ở Sơn Trang, mình ngửi thấy được đúng là mùi này.
Dịu dàng, tinh tế, cái loại đó vừa ngửi sẽ nghiện.
Thì ra là chính là trên người anh.
Lúc này, Tiêu Lạc đã đưa tay vào quần áo của cô.
Bao phủ lên nơi mềm mại đáng yêu.
Nguyễn Lâm Tịch giống như là bị chạm điện giật.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa bị người nào sờ qua, Tiêu Lạc đột nhiên như vậy, làm cho cô phản xạ có điều kiện.
Cứ cho Tiêu Lạc là người đàn ông mà cô yêu, nhưng việc không rành sự đời cũng có chút làm cho cô sợ.
Nhưng Tiêu Lạc không nghĩ như vậy, bởi vì hiện tại người anh thấy, chỉ có Ngũ Y Y.
"Em luôn trốn tránh anh, tại sao cho đến bây giờ vẫn trốn tránh anh. Em không phải là nói thích anh sao? Không phải sao? Vậy thì trở thành người phụ nữ của anh đi."
Trong giọng nói của Tiêu Lạc, mang theo chút bi thương.
Nguyễn Lâm Tịch nghe vào trong tai, không hiểu sao có chút đau lòng.
"Tiêu Lạc, là, là em. Em là. . . . . ."
Nguyễn Lâm Tịch muốn khiến Tiêu Lạc tỉnh táo một chút, lời cô còn chưa nói hết.
Đôi môi liền bị Tiêu Lạc bắt lấy.
Cứ như vậy, Nguyễn Lâm Tịch không còn biết gì. . . . . .
Lưỡi Tiêu Lạc linh hoạt mà giảo hoạt.
Thừa dịp Nguyễn Lâm Tịch không chú ý, liền chui vào trong khoang miệng của cô.
Tham lam ʍút̼ nước miếng trong miệng của cô.
Y Y, môi của em vẫn như thế luôn làm anh mê luyến.
Bảo anh làm sao có thể buông tay!
Tiêu Lạc đặt tay lên đỉnh núi cao.
Chỗ kín dục vọng cũng đã trướng lên.
Y Y, anh rốt cuộc cũng có được em.
Tiêu Lạc dùng sức hôn, Nguyễn Lâm Tịch thậm chí có chút làm đau.
Chẳng lẽ hôn môi đều là như vậy sao?
Trong lòng cô gái đơn thuần lặng lẽ nghĩ.
Hai ɖú bị Tiêu Lạc nắm, toàn thân giống như sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.
Rõ ràng cô muốn đưa tay đẩy ra, nhưng lại không dùng sức được.
Tiêu Lạc đặt tay lên bóp nhẹ đôi nhũ phong nhỏ bé đáng yêu, sau đó đưa nó đẩy tới.
Hạt đậu nhỏ bé của Nguyễn Lâm Tịch cứng rắn xuất hiện trước mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng ngậm một viên, đầu lưỡi vòng quanh nó xoay một vòng.
"Ừ. . . . . ."
Bị ɭϊếʍƈ như vậy, Nguyễn Lâm Tịch không nhịn được từ trong khoang mũi phát ra một tiếng than nhẹ.
Một tay khác của Tiêu Lạc vẫn vuốt ve nơi thịt non mềm mại trắng nõn.
Xúc cảm thật sự rất kỳ lạ.
Một lát, Tiêu Lạc thình lình ngậm trong miệng quả anh đào nhỏ, xoay vòng ngậm một viên khác.
Quả anh đào nhỏ vừa rồi được vỗ về, mang theo sợi tơ trong suốt.
Ánh trăng chiếu lên, ửng sáng, Nguyễn Lâm Tịch xấu hổ không dám nhìn.
Tiêu Lạc hướng về phía đôi nhũ phong vừa rồi bị đè ép, yêu thích không buông tay.
Đùa bỡn một hồi lâu, chỉ mới vừa bị trêu chọc, đã làm cho Nguyễn Lâm Tịch chưa biết mùi đời thủy triều tràn lan.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa có trải nghiệm qua loại cảm giác này, toàn thân nóng lên.
Đột nhiên, tay của cô giống như đụng phải một vật cứng.
Mặc dù không có thấy qua vật kia, nhưng là nàng hiểu đây là cái gì.
Xấu hổ lập tức thu tay về.
Nhưng tay nhỏ bé, lại bị kéo về chỗ vật cứng đó lần nữa.
"Không...không được!" Nguyễn Lâm Tịch xấu hổ cực kỳ, cô muốn thu tay.
Nhưng Tiêu Lạc làm sao có thể đồng ý.
Đem tay cô đặt lên chỗ nổi lên của mình.
Tiêu Lạc nghĩ thầm, Y Y, chẳng lẽ em không muốn sờ anh sao?