Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?
“A Trung?”
Âm thanh không muốn nghe nhất lại truyền đến trong lỗ tai.
Nhẹ nhàng mở cửa, trái tim A Trung treo ở cổ họng.
“Lão, lão đại, anh kêu tôi?”
“Ừ, cậu luôn ở ngoài cửa chần chừ, có chuyện gì không?”
Dáng vẻ Hoắc Phi Đoạt giống như không có tinh thần.
Trong lòng A Trung hoảng sợ, động tác mình nhỏ như vậy, lại bị nghe được.
Hoắc Phi Đoạt không phải là người bình thường!
“Lão đại, tôi, tôi không dám nói!”
Vẫn đưa lưng về phía A Trung Hoắc Phi Đoạt xoay người lại.
“A Trung, cậu theo tôi không phải một hai năm, là tôi nhìn lầm cậu sao?”
Câu hỏi này nhất định sẽ làm cho A Trung đem chuyện nói ra
A Trung anh không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức, không đem chuyện lão đại giao cho làm xong, nên chấp nhận chịu phạt, sợ cái rắm!
“Lão đại, chúng tôi đã làm mất dấu của cô Ngũ!”
Đang không có tinh thần, trên mặt Hoắc Phi Đoạt giờ đât trăm nỗi cảm xúc ngổn ngang.
Áy náy, khổ sở, mất mác, tức giận…..
“Lão đại, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được cô Ngũ!”
Hoắc Phi Đoạt chưa lên tiếng A Trung đã lập tức nói tiếp.
Cố Tại Viễn hút mạnh điếu thuốc, ngay sau đó ném thuốc lá hung hăng dập tắt đầu thuốc lá.
Đem thảm Ba Tư đắt tiền làm thủng một lỗ.
Một tên đàn em có chút đau lòng mà nói: “Cố thiếu, cẩn thận lửa, hơn nữa, hơn nữa tấm thảm này mắc như vậy!”
“Cháy? Hiện tại tôi không phải là đang tức giận sao? Con mẹ nó cậu không thấy!”
Nhiều ngày như vậy, Cố Tại Viễn không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tiêu Lạc.
Tên kia giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Nếu không phải có áo choàng ẩn hình, để cho anh nhặt được.
Không vội vàng tìm Tiêu Lạc, sợ rằng Hoắc Phi Đoạt sẽ đem mình thành bao cát mà luyện tập.
Anh sẽ không quan tâm mình có phải là Cố đại thiếu gia hay không.
“Phiền chết được! Cái tên nhóc thúi này ở đâu! Ông đây không tin không bắt được ngươi!”
Cố Tại Viễn nghĩ ở trong lòng, anh không phải biết Tiêu Lạc một hai năm.
Trước kia lại không biết Tiêu Lạc lại gian trá như vậy.
Vẫn luôn là bộ dáng nho nhã yếu ớt, dễ tính!
Không ngờ âm thầm ẩn giấu nhiều tay như vậy.
“A Văn, cậu nhanh liên lạc với ngành an ninh quốc gia, dùng GPS toàn cầu định vị!”
“Ách, Cố thiếu, cái này chúng ta đã sớm sử dụng!”
“Sử dụng rồi?”
Cố Tại Viễn có chút giật mình, như vậy nước cờ này cũng đã dùng, vậy mà cũng không thể tìm ra tung tích của tên nhóc kia.
Hàn Giang Đình đem Ngũ Y Y ngủ say ôm chặt vào trong nhà.
Đang do dự có nên thay cho cô một bộ quần áo sạch sẽ hay không.
Ngũ Y Y liền tỉnh lại.
Cô đề phòng co rút lại thành một cục, chất vấn: “Anh là ai? Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Đây là đau vậy?”
Hàn Giang Đình đột nhiên có một loại cảm giác đau lòng không nói ra được.
Cô gái cùng bản thân lớn lên từ nhỏ này.
Từ trước đến giờ, dù là sau này, trong lòng mình luôn tồn tại một nàng công chúa.
Không người nào có thể khi dễ, cho dù thời điểm cô thương tâm mất mác nhất, Hàn Giang Đình chưa bao giờ thấy dáng vẻ của cô như vậy.
Nghe Ngũ Y Y hỏi mình là ai, Hàn Giang Đình cho là người này đang cố tình trêu chọc anh.
“Tôi là người xấu, đặc biệt lừa bán những cô gái nhỏ có gương mặt đơn thuần xinh đẹp, sau đó đem bán đến nơi sơn thôn nghèo để người có tài sản cưới làm vợ! Ha ha ha….”
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hàn Giang Đình đang ngửa mặt cười to.
Sau đó nói: “Tôi nhìn anh cũng không xấu, giống người bị thần kinh! Có phải hay không mới từ bệnh viện chạy ra?”
“Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!”
Đã sửa bởi kimtinh05 lúc 20.07.2015, 00:02.
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn kimtinh05 về bài viết trên: Bích Trâm, Nấm_langthang, sippo, traiothiem
Gởi bài 16.07.2015, 19:55
Hình đại diện của thành viên
kimtinh05
Tổ trưởng
Tổ trưởng
Ngày tham gia: 21.03.2015, 23:41
Bài viết: 53
Được thanks: 219 lần
Điểm: 7.04
Gởi bài Re: [Hiện đại] Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây - Chân Huyến Lệ - Điểm: 10
Chương 537: Chìm vào đáy cốc 6
“Cậu cậu cậu, cái con nhóc này, chính là luôn nói lời độc ác!”
Hàn Giang Đình bị Ngũ Y Y nói một câu chặn lại buồn bực.
“Anh biết tôi sao? Tôi, mất trí nhớ!”
Ngũ Y Y bình tĩnh nói.
“Đinh reng reng reng!”
Điện thoại Ngũ Học Phong vang lên.
Cầm lên vừa nhìn, không biết dãy số.
“A lô? Ai vậy?”
Ngũ Học Phong có chút không kiên nhẫn, gần đây có nhiều chuyện xảy ra.
Hết lần này tới lần khác vượt qua phạm vi quyền lợi của ông, cảm giác quá bất lực.
“Hoắc Phi Đoạt!”
Ba chữ này ra khỏi miệng, Ngũ Học Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà phát run.
“A, a, là tổng giám đốc Hoắc! Ôi trời tổng giám đốc Hoắc, cậu, cậu làm sao có thời gian rảnh gọi đến đây?”
“Y Y trở về chưa?”
Ngũ Học Phong nghe tên lão đại xã hội đen oai phong một cõi, cho nên âm thanh nói chuyện có chút thất lạc như vậy.
Trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
“A lô?”
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt vang lên lần nữa, mới làm cho Ngũ Học Phong phục hồi tinh thần lại.
“Tổng giám đốc Hoắc, cậu hỏi Y Y, nó, nó không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?”
“Tút tút tút….”
Trong điện thoại là một hồi âm thanh dài.
Ngũ Học Phong vốn muốn cầu xin Hoắc Phi Đoạt một chuyện, mong anh thả Tiêu Mai ra.
Nhưng người ta đã cúp điện thoại.
Hàn Giang Đình dài miệng đứng ở đó đã gần năm phút đồng hồ.
“Anh rốt cuộc muốn ngẩn người tới khi nào?”
Ngũ Y y bĩu môi, cô cảm thấy người trước mắt này vừa ngốc nghếch lại đần độn, mình đối với anh ta lại có cảm giác thân thiết nói không rõ.
Hàn Giang Đình cuối cùng cũng từ trong khϊế͙p͙ sợ đi ra.
Nhưng anh lại cất tiếng cười to.
Nói: “Cậu cho tớ là người ngu ngốc sao? Bổn thiếu gia ta trải qua năm phút đồng hồ kịch liệt suy nghĩ cùng khảo chứng, tớ không thể không tàn nhẫn mà phơi bày việc cậu làm trò lừa gạt! Ha ha ha ha ha…..”
Ngũ Y Y nhất thời cảm giác đỉnh đầu mình hiện ra ba vạch đen.
Mình đoán không sai, người này không đáng tin cậy.
“Anh cảm thấy tôi có nên nhất thiết lừa anh không? Đem mình ném giữa trời mưa to lăn lộn thành người bùn.”
Lúc này Hàn Giang Đình mới phản ứng được.
“Này này, nói cũng phải. Nếu như vì muốn trêu chọc tớ, cậu cũng thật là dốc hết vốn liếng! Trước không cần nói thật hay giả, cậu xem cậu đi, nhanh đi tắm nước nóng một chút.”
Nói xong lấy tay quạt quạt.
Làm ra bộ dáng ghét bỏ.
Ngũ Y Y vốn đang có chút chần chờ, bị người đàn ông xa lạ mang về coi như xong, lại muốn cô thay quần áo tắm rửa.
Nhưng căn cứ vào mấy phút đồng hồ chung sống, Ngũ Y Y hoàn toàn xác định, trước mắt người đàn ông này khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh, tinh khiết vô lại!
Ngũ Y Y vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Hàn Giang Đình liền vang lên.
“A lô? A lô? Sư phụ, sư phụ là anh sao?”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy lỗ tai vang lên một trận ầm ĩ, tên nhóc này nhất định phỉa dạy dỗ lại cậu ta.
“Tôi không phải là sư phụ câu, Y Y có ở đó không?”
“Ai nha sư phụ anh đừng không nhận tôi, tôi đời này cũng chỉ có anh là sư phụ.”
Hàn Giang Đình vừa nghe Hoắc Phi Đoạt không muốn để ý đến mình, lập tức liền nóng nảy.
“Tôi hỏi cậu Y Y có ở đó hay không.”
Thanh âm lạnh như băng.
“Có!”
Hàn Giang Đình không tự chủ đứng nghiêm ngăn ngắn, cung kính trả lời.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt, cái gì cũng không cần nói, nghe hiểu không?”
Hoắc Phi Đoạt nghe được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Nếu không, ban đêm mưa lớn như vậy, một mình Y Y biết phải làm sao bây giờ.
Hàn Giang Đình liền đáp lời: “Được, sư phụ anh yên tâm. Bất quá sư phụ, thời điểm tôi thấy được cô ấy, cô ấy….. Haiz, anh đơn giản không có cách nào tưởng tượng được.”