“Y Y… Y Y…” Tay Tiêu Lạc di chuyển trên người Ngũ Y Y, có phần nóng nảy xé rách áo ngủ của cô.
“Không cần… Tạm thời đừng như vậy… Dừng lại…”
Ngũ Y Y sợ tới mức bắt lấy tay của anh lại, không để cho anh xé rách, tay hai người đang đọ sức.
Ở dưới Tiêu Lạc đã có phản ứng, mặc dù Ngũ Y Y không dám nhìn, nhưng cô lại cảm giác được, ở giữa hai chân cô có cái gì đó thực cứng.
Vật đó thật lớn!
“Y Y, cho anh đi… Không cần hành hạ anh, anh yêu em… Anh yêu em Y Y… Cho anh đi…”
Tiêu Lạc hôn lung tung lên da thịt của cô, kịch liệt hôn trên cổ, hôn đến xương quai xanh của cô.
Một bàn tay tiến vào áo ngủ của cô bắt đầu sờ soạng.
Xoạt!
Anh thành công cởi bỏ áo ngủ của cô, Ngũ Y Y cảm thấy trước ngực đột nhiên mát mẻ, kêu a một tiếng.
Một tay Tiêu Lạc đi tới, giữ lấy một bên đầy đặn của cô.
“A…” Tiêu Lạc phát ra một tiếng rên nhẹ.
“A! Đừng!” Cả người Ngũ Y Y run lên, bắt đầu giống như người điên cuồng ưỡn ẹo cơ thể, “Lấy ra! Bỏ tay anh ra! Không nên như vậy! Không cần sờ em!”
Tiêu Lạc thấp giọng an ủi cô, “Không có việc gì, đừng sợ, rất thoải mái, trước đây em đều cùng anh như vậy… Đừng sợ anh sẽ không làm tổn thương em, thả lỏng, em thả lỏng một chút…”
“Đừng! Em không muốn! Buông em ra! Em không muốn tiếp tục! Em không muốn!” Ngũ Y Y ra sức giãy dụa.
“Bảo bối, thử qua một lần em sẽ không sợ nữa, anh đảm bảo anh sẽ nhẹ nhàng, rất dịu dàng.”
Tiêu Lạc hoàn toàn không có ý định tha cho Ngũ Y Y, anh tự nói với mình, nhất định phải làm cho tinh thần hăng hái thêm, để cho cô quen với việc trong cô có anh, phải để cho cô tiếp nhận sự thật hai người bọn họ hòa thành một thể mới được.
Tiêu Lạc dằn lòng, ôm lấy hai chân Ngũ Y Y, thân thể anh chen vào giữa hai chân cô.
“A! Buông em ra! Em không muốn! Buông em ra! Không cần tiếp tục!” Ngũ Y Y lắc lắc thân thể, dùng sức giãy.
Tiêu Lạc chuẩn bị bá vượng ngạnh thượng cung.
“Y Y đừng sợ, đừng căng thẳng, em hít sâu vào, không có đáng sợ như em nghĩ, anh đảm bảo, ngoan, anh nhất định sẽ rất dịu dàng. Đợi tí nữa tất cả nghe theo em chỉ huy được không? Em muốn tư thế gì thì anh để tư thế ấy, em nói chậm thì anh sẽ chậm, cầu xin em đừng giày vò anh, để cho anh vào trong.”
Tuy trong lời nói Tiểu Lạc là khẩn cầu, nhưng động tác lại vô cùng bá đạo, đưa tay xuống dưới lột bỏ qυầи ɭót của cô.
Ngũ Y Y đột nhiên ngưng tất cả động tác phản kháng!
Tiêu Lạc giật mình nhìn Ngũ Y Y.
Chỉ thấy Ngũ Y Y nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, hàm rang cắn chặt đến mức môi bật máu, từ khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt!
“Y Y! Em khóc sao?”
Tiêu Lạc kinh hãi, trong lòng căng thẳng, tất cả hào hứng đều tan hết.
“Ô ô ô…”
Ngũ Y Y khóc thành tiếng, dùng tay nhỏ bé ra sức lau nước mắt. Toàn thân đều run lẩy bẩy.
Giống như là một con vật nhỏ đáng thương sắp bị bóp chết.
Tiêu Lạc ngẩn người.
Mặc dù cô mất trí nhớ, nhưng cô cũng không thể thản nhiên tiếp nhận anh sao?
Chẳng lẽ thân thể có thể tự động bài xích anh sao?
Cái ý nghĩ này, khiến Tiêu Lạc cảm thấy cực kỳ bi thương!
Anh chậm rãi rời khỏi thân thể của cô, để cô nằm ổn định, sau đó đắp chăn cho cô, “Y Y, đừng khóc, anh không động vào em, hôm nay chúng ta không chơi trò này. Em đừng khóc, là anh không đúng, anh hù dọa em. Em đánh anh đi.”