Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 497: Anh Là Chồng Của Em 3

"Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, người bên trong làm sao? tại sao phải đối xử tốt với cô ấy?Có gì hiểu lầm, chúng ta nói hết ra.... .......Y Y mất, tôi thật sự không biết, không có liên quan gì đến tôi, tôi không có trách nhiệm, tổng giám đốc Hoắc...."


Hoắc Phi Đoạt tức giận đến sôi gan: "Ngũ Học Phong! Con gái ông cũng mất, mất tích, không tìm được, điều ông lo lắng đầu tiên không phải là cho an nguy của cô ấy, đi hỏi thăm hướng đi của cô ấy mà điều ông nghĩ tới đầu tiên là trốn tránh trách nhiệm của mình, ông sợ người khác sẽ đổ trách nhiệm lên đầu ông! ông còn có lòng người hay không? Ông còn có tính người hay không?"


"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin tổng giám đốc Hoắc đừng tức giận, cho tôi thêm một cơ hội nữa, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi."


"Đây không phải là vấn đề thay đổi hay không thay đổi, đây là bản tính! Tình cảm chỉ dành cho một người ông cũng không có! Thật là làm cho người ta đau khổ, làm cho tôi quá thất vọng! Nhưng tôi nói cho ông biết, Ngũ Học Phong, ông đối xử với Y Y như vậy, ông đừng mong có một ngày nào tốt! A Trung, ra lệnh, từ ngày mai trở đi, tất cả các xí nghiệp cắt đứt hợp tác với Ngũ Học Phong! Không cho bất kỳ công ty nào lui tới chỗ ông ta!"


"Vâng, lão đại!"
Ngũ Học Phong hét lên một tiếng, bị dọa sợ hãi ngồi phịch trên mặt đất.
Tiêu Mai bị bắt đến trước mũi chân Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế sa lon, liếc nhìn Tiêu Mai hỏi: "Tiêu Mai, nói cho tôi biết, em trai của bà đã đi đâu?"


"Tôi không biết, làm sao tôi biết tên nghịch tử kia đã đi đâu? Kể từ sau khi nó hủy hôn với Nhân Ái, tôi đã cắt đứt quan hệ với nó, cái tên tiểu tử thúi này, nhất định không nghe lời tôi! Đính hôn với Nhân Ái cho thật tốt, sau này tất cả cổ phần trong tay của nó đều thuộc về cậu ấy, nhưng mà cậu ấy nhất định không chịu nghe, giống như uống phải thuốc mê, hết lần này đến lần khác mê luyến con Ngũ Y Y. Tức chết tôi rồi! Ngài đừng hỏi tôi, tôi không biết cậu ấy đi đâu! yêu chết chết, yêu sống sống!"


Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: "Được, bà mặc kệ anh ta sống hay chết có đúng không? Không sao, anh nhất định sẽ quan tâm đến sự sống chết của bà!"
"A? Anh, anh có ý gì?" Tiêu Mai bị dọa đến nổi mở to hai mắt.


Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhướng mắt nhìn về chỗ khác, cơ thể cao lớn đứng lên, một tay để vào túi, đi ra ngoài rồi nói: "A Trung, đưa Tiêu Mai đi, treo lên cầu lớn bắt qua sông, dùng các phương thức truyền tin đi, hãy nói là cho Tiêu Lạc tám giờ, nếu như anh ta không xuất hiện, chị gái của anh ta sẽ bị cho cá ăn.”


"A! không muốn, ông xã, ông xã, anh hãy cứu em, ông xã, cứu em với!"
Tiêu Mai khóc lóc hướng về phía Ngũ Học Phong nhờ ông ta giúp đỡ.


Ngũ Học Phong nằm sấp, ôm lấy chân Hoắc Phi Đoạt, khóc lóc cầu xin: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi cầu xin ngài, đừng để công ty tôi đóng cửa, tôi cầu xin ngài thu hồi lại mệnh lệnh đi! tôi sai rồi, từ đầu đến cuối tất cả đều là tôi sai rồi! ngài trừng phạt tôi thế nào cũng được, ngài lột mấy lớp da của tôi cũng được, cầu xin ngài đừng đóng cửa công ty của tôi! hu hu hu, tôi cầu xin ngài, tổng giám đốc Hoắc, nể mặt Y Y, cầu xin ngài tha cho tôi một con đường sống đi, hu hu hu."


Tiêu Mai tức giận dậm chân: "Ngũ Học Phong! ông còn là chồng tôi không? tôi bị người ta đưa đi, ông không giúp tôi, ông không cứu tôi, ông chỉ biết công ty rách nát kia của ông thôi, ông chỉ biết buôn bán tệ mạc của ông! Tôi nhìn thấu ông rồi!


Hoắc Phi Đoạt một cước đá văng Ngũ Học Phong: "Sau này chờ tâm tình tôi tốt rồi hãy nói! hảo hảo tỉnh lại đi, ba vợ."
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt cũng không quay đầu lại.
Tiêu Mai kêu la khóc loạn cũng bị mang đi.
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ tới mức đứng ngây ngốc trên lầu.