Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 491: Cũng không buông tha 1

"Điều tra cho tôi! Một con kiến cũng không bỏ qua cho tôi! tra từng người từng người một!" Hoắc Phi Đoạt gầm thét, xe hơi cũng run run theo.
A Trung điên cuồng gật đầu, bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


Tất cả mọi người trong công ty Hắc Đề đều bị phái đi ra ngoài, ở các đầu đường, các nhà ở cũng bị tra xét.
Phi trường phải hoãn lại tất cả chuyến bay, có rất nhiều người ở lại trong đại sảnh.


Có người mặc đồng phục, lần lượt xếp hàng vô cùng nghiêm túc nhìn mặt từng người phụ nữ.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đẩy xe lăn đến Hải Cảng.
"Mỗi người đều phải kiểm tra!"


Hải cảng bị phong tỏa, có rất nhiều nhân viên hải cảng mang súng, phàm là tất cả những người ra biển đều phải kiểm tra.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước chân tập tễnh đẩy xe lăn đến trước mặt nhân viên kiểm soát, còn không nhịn được ho khan vài tiếng.


Mấy tiểu đệ công ty Hắc Đế cầm súng, nhìn ông lão, chất vấn: "Người ngồi xe năm không cho độ mũ, lấy xuống, nhất định phải kiểm tra lần lượt từng người! Nhanh lên một chút"
"Cơ thể vợ tôi không tốt, có chứng hôn mê, chỉ cần mở mắt sẽ cực kỳ choáng váng."


Người đàn ông năm mươi tuổi có nếp nhăn trên mặt, khom lưng xuống, bộ dạng giống như bệnh nặng. Làm mấy tên tiểu đệ công ty Hắc Đế cảm thấy ghê tởm.


Họng súng chỉa đến trước ngực người đàn ông: "Ít nói nhảm đi! Mỗi người đều phải kiểm tra! Tôi nói cho ông biết, đừng nói là ông, ngay cả thị trưởng cũng phải kiểm tra, ngay cả con chó chúng tôi cũng không bỏ qua! Mau lấy cái mũ xuống!"
"Được được được.... ...... ...."


Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng gỡ cái mũ của người ngồi trên xe lăn xuống.
Mấy tên tiểu đệ đều trợn mắt nhìn.
Thì ra là một bà lão!
Tóc đều đã bạc phơ, sắc mặt vàng như nghệ, trên mặt đều là nếp nhăn.
"Bà ấy đang ngủ sao?"


Một tên tiểu đệ không nhịn được hỏi.
"Phải, trong cơ thể bà ấy không tốt, động một chút là ngủ mất, dù có có tỉnh cũng không dám mở mắt, vừa mở mắt lập tức hôn mê. Kiểm tra xong chưa? tôi có thể đội mũ lên cho bà ấy chưa, bên này gió biển quá lớn, bà ấy sẽ bị lạnh."


Mấy tên tiểu đệ gật đầu, một tên tiểu tử còn cười hỏi một tên khác: "Này này này, chờ chúng ta già rồi, có phải sẽ có bộ dạng như vậy không?"
"Nói nhảm! Ai già đi đều cũng như vậy!"
"Còn có ý gì nữa. Ngay cả đường cũng không đi được, e rằng khi làm cả phụ nữ cũng bất động."


"Ha ha ha.... .........Vì vậy mới nói, Cho nên nói, bây giờ tốt nhất để cậu làm nhiều hơn cho đủ.""
Mấy tên tiểu đệ kia cười một trận, chợt có người nhỏ giọng nói: "Đừng cười nữa, Hoắc lão đại đến!"
"A!"
Chà! Tất cả tiểu đệ công ty Hắc Đế đều im lặng, cười cũng không dám cười.


Người đàn ông hơn năm mươi tuổi đẩy xe lăn tiến vào Hải Cảng, ông ta quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy từ xa có một chiếc xe xa hoa nhanh chóng chạy đến, két một tiếng dừng lại kiểm tra cửa khẩu bên kia.


A Trung bước xuống xe trước, mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt khôi ngô tuấn tú bước xuống xe, nhíu đầu lông mày, một bộ dang nặng nề bước nhanh đến.
"Lão đại!"
Tất cả tiểu đệ đều đồng loạt hành lễ.
Chim hải âu kêu líu ríu, bay tới bay lui.


Gió biển rất lớn, thổi lên mái tóc và vạt áo của Hoắc Phi Đoạt.
"Lão đại, hễ là tất cả mọi người đi vào đều được kiểm tra xong, ngay cả bệnh nhân cũng không bỏ qua! Kiểm tra lần lượt từng người một!"


Hoắc Phi Đoạt nhìn người đàn ông đẩy xe lăn đi xa, hỏi: "Cái xe lăn đó là chuyện gì xảy ra?"