Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 480: Đưa cô ấy đi 2

"Nhưng anh chưa bao giờ quý trọng những việc em làm cả! Em sống với anh lâu như vậy nhưng anh chưa từng ngắm nhìn em lấy một lần! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ bởi vì em không xinh đẹp sao? Chẳng lẽ em không có chút quyến rũ nào với anh sao? Bây giờ thì tốt rồi, anh chọn Ngũ Y Y bình thường như vậy làm người yêu, nâng niu loại phụ nữ như vậy như bảo bối trong lòng bàn tay, anh xem em là cái gì? Em phải làm thế nào? Em không thể chấp nhận con tiện nhân kia!"


Ngũ Y Y nghe Phúc Hi mắng liền trợn to hai mắt, há hốc mồm. Không ngờ, Phúc Hi nhìn qua hiền lành nhu nhược nhưng trong lòng lại đè nén nhiều thứ như thế.


Cô không nhịn được nói thầm, "Tại sao phụ nữ lại muốn thay đổi vì đàn ông? Nếu anh ấy thích cô thì sẽ thích bản chất của cô chứ không thích dáng vẻ thay đổi bây giờ của cô đâu. Phụ nữ thay đổi vì đàn ông không phải rất đáng buồn sao? Đánh chết tôi cũng không ta cũng vậy không đè nén tính cách của mình vì người khác, tôi sống đã không dể dàng gì rồi, tại sao tôi phải thay đổi vì người khác? Yêu thì nói là yêu, không yêu thì nói là không yêu! Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!"


Hoắc Phi Đoạt hài lòng sờ đầu Ngũ Y Y rồi mỉm cười với cô, nụ cười này lại khiến cô điên đảo.
Xong rồi, cô xong thật rồi, tại sao lúc nào cô cũng nhớ đến cơ bắp của Hoắc lão đại thế? Đúng là sắc nữ mà.


"Lời nói của Y Y vô cùng có lý. Nếu một người yêu em, thì sẽ không phải là bởi vì sự thay đổi của em, mà bởi vì chính con người của em. Phúc Hi, em ở bên anh nhiều năm nhưng anh chỉ coi em là em gái thôi, mãi mãi không thể coi em như một người phụ nữ."
Thân thể Phúc Hi run lên, nước mắt ồ ạt chảy ra như suối.


Hoắc Phi Đoạt mặc kệ việc làm tổn thương Phúc Hi, nói tiếp, "Nhưng đối với Y Y, dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể xem cô ấy như người xa lạ, mỗi khi thấy cô ấy, anh chỉ muốn đoạt lấy cô ấy, muốn biến cô ấy thành một phần của anh."


Ngũ Y Y mắc cỡ, len lén véo tay Hoắc Phi Đoạt. Anh hai ơi, anh đừng nói mấy lời mờ ám như vậy nữa được không? Người ta nghe cũng cảm thấy rất xấu hổ đó.
"Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!" Phúc Hi bịt tai hét lên. Những lời này, quả thật đã làm cô tổn thương rất nhiều.


"Em phải nghe cho cẩn thận! Không phải em không muốn nghe là có thể không nghe!" Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại đến tóe lửa.
Phúc Hi run rẩy, hai tay bịt lỗ tai hơi buông xuống, núp trên sô pha, rất giống một con cún đáng thương.


Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, ôm sát ngũ Y Y, không để cho cô lộn xộn nữa, âm trầm nói, "Anh muốn sống với Y Ycả đời, trong lòng anh chỉ có cô ấy thôi. Nếu sau này Y Y có gặp điều gì bất trắc, anh sẽ tính sổ với em! Em biết tính anh mà, đã đắc tội với anh thì thượng đế cũng không giúp được! Không phải anh uy hϊế͙p͙ em mà là muốn báo cho em biết, về sau không được hại Y Y nữa, nếu không, em có hối cũng chẳng kịp!"


Thạch Ưng bị chọc tức, đứng bật lên, kêu lớn, "Hoắc Phi Đoạt! Anh khinh người quá đáng! Tiểu thư của chúng tôi đối xử với anh tốt như vậy, tại sao anh lại đối xử với cô ấy tàn nhẫn như thế? Anh hung ác như vậy có xứng với lòng tốt Âu Dương lão gia giành cho anh không?"


A Trung nện thẳng báng súng vào vai Thạch Ưng, ấn anh ta xuống ."Đại ca đang nói chuyện, ai cho mày xen vào? Ngồi xuống!"