Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 478: Tình Yêu Nở Hoa 4

"Hơi tăng cân? Chẳng lẽ anh cảm thấy chỗ này của tôi nhỏ sao? Anh chán ghét tôi không đủ lớn? Hừ! Trứng thúi, chê tôi nhỏ, vậy anh đi tìm cái lớn đi! Đàn ông không có gì là tốt! Kém cỏi!"


Hoắc Phi Đoạt nằm cằm nhỏ của Ngũ Y Y, thổi hơi nóng đến gần, hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay to xoa nắn quả đào nhỏ của Ngũ Y Y: "Nha đầu, tôi không chê em nhỏ... Là tôi hy vọng em lớn một chút, bộ dạng này của em mới có đủ sữa cho con uống."


"Lại nói khoác lác rồi! Mới không cần! Từ từ đã...Anh vừa mới nói cái gì? Em bé?"
Ngũ Y Y đẩy gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt ra một chút, vụng trộm ngửi hương thơm nhàn nhạt phát ra từ người Hoắc Phi Đoạt.


"Chúng ta ít nhất phải sinh hai đứa bé, con trai và con gái, trách nhiệm trên người em vẫn rất gian khổ." Hoắc Phi Đoạt làm như thật nhe răng cười.
Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen, trực tiếp hôn mê.


"Em bé? Ngay từ đầu tôi không nghĩ đến chuyện sinh con, còn nữa, anh đừng có da mặt dày như vậy, ai nói muốn gả cho anh hả? Chảnh chọe muốn chết!"
Thật ra trong lòng cô rất ngượng ngùng.
Cô chụp lấy bàn tay Hoắc Phi Đoạt: "Này, sao anh lại không tự giác như vậy, đã nói với anh rồi, vì sao còn sờ người ta?"


"Tốt lắm, cho em sờ tôi lại, xem như huề nhau."
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đặt vào vật cứng rắn của anh.
"A a..... Tôi không sờ! Anh thật là xấu!"
"Nơi này của tôi đã sớm thuộc về em, em còn xấu hổ cái gì?"
Ngũ Y Y cầm trong tay bảo bối của tên kia, cả người xoắn lại.


"Tôi đói bụng."
"Đúng, người vận động mạnh như vậy thì rất dễ dàng đói bụng. Gì? Tôi vận động còn nhiều hơn so với em, hẳn là tôi càng đói mới đúng. Đúng hay không bà xã?"
"Ngụy biện xằng bậy! Không đúng! Gì? Anh gọi ai là bà xã?"


"Cả người Hoắc Phi Đoạt tôi đều thuộc về Ngũ Y Y em, em nói xem tôi gọi ai là bà xã?"
"Ba hoa! Tôi không cần làm bà xã của anh!" Ngũ Y Y xấu hổ đỏ mặt, lại nói rất ngọt ngào.
Hoắc Phi Đoạt cõng Ngũ Y Y trên lưng: "Đi thôi, đi ăn cơm đi bà xã!"


"Ai da, đã nói đừng gọi tôi là bà xã mà, nghe rất kỳ cục!"
"Bà xã vất vả như vậy, tôi cõng em xuống lầu!"
Được một người đàn ông cường tráng cõng trên lưng, quả thật rất thích.
Ha ha ha.... Giờ phút này Ngũ Y Y cảm thấy rất thỏa mãn.


Hai người vừa cười vừa nói đi xuống dưới lầu, Ngũ Y Y nằm trên lưng Hoắc Phi Đoạt, còn vuốt ve bả vai Ngũ Y Y.
"Ai da, anh đừng gãi mông tôi, rất ngứa, ha ha ha..."
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn lướt qua phòng khách, lập tức sợ ngây người.
"Này, này, thả, thả tôi xuống, có người, dưới lầu có người kìa!"


Ngũ Y Y dùng sức lắc lắc thân mình, hy vọng Hoắc Phi Đoạt có thể thả cô xuống.
Mẹ ơi, cô không muốn sống, cô thế nhưng còn liếc mắt đưa tình với Hoắc Phi Đoạt, còn bị Âu Dương Phúc Hi nhìn thấy!


Hoắc Phi Đoạt không thả cô xuống, vẫn bước xuống lầu, trong ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn đến Phúc Hi: "Tôi cõng bà xã trên lưng thì thế nào? Ai dám nói tôi nghe một chút?"
"Ai da, anh mau thả tôi xuống! Đừng cõng tôi nữa! Tôi muốn xuống dưới! Người, người ta nhìn thấy tất cả rồi."


Ngũ Y Y ở trên lưng Hoắc Phi Đoạt uốn éo vặn vẹo, gương mặt đỏ bừng.
Cô cũng không phải là một người giỏi việc về ân ái với người yêu trước mặt người khác.